Kiều Thiếp

chương 60: vậy khi nào nàng muốn quay về, nhất định phải nói với ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: B

"Thiếp muốn đến chùa Tuệ Khê dâng hương." Chi Chi nói.

Chùa Tuệ Khê là một am ni cô nằm trên đỉnh núi ở ngoại ô kinh thành.

Có không ít quý nữ trong kinh thường tới đó tu hành một đoạn thời gian.

Công Chúa nghe được câu này thì chân mày hơi nhíu lại.

Chi Chi rũ mắt, nói tiếp: "Mấy ngày nay thiếp luôn mơ thấy đứa bé kia, thiếp nghĩ có lẽ nên đến chùa siêu độ, cầu phúc để đứa bé kia an tâm đi đầu thai."

Công Chúa nghe vậy, hắn đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Chi Chi, từ từ cúi người xuống.

Hắn dán mặt vào đầu gối Chi Chi, rõ ràng là một nhân vật làm mưa làm gió khắp nơi, nhưng lúc này hắn lại chẳng khác nào một đứa trẻ yếu ớt bất lực.

Hắn nghiêng mặt nhìn ngọn nến đang cháy cách đó không xa, ánh mắt sâu thẳm.

Mãi một lúc lâu sau, hắn nhắm hai mắt lại, từ kẽ răng nặn ra một chữ.

"Được."

Mấy ngày sau, Chi Chi khởi hành đến chùa Tuệ Khê, Công Chúa cùng đi với nàng.

Hắn nói trên đường nguy hiểm, phải có hắn bên cạnh mới yên tâm.

Hắn dịch dung thành dáng vẻ của Phò Mã.

Chi Chi có thể rời khỏi phủ Công Chúa thì rất vui vẻ, nên không so đo chuyện này.

Bọn họ đi đến chùa Tuệ Khê mất hai canh giờ, khi tới nơi đã là giữa trưa.

Sư thái ở chùa Tuệ Khê mang toàn bộ ni cô trong chùa ra cổng nghênh đón.

Sư thái vừa nhìn thấy bọn họ liền chào: "A di đà phật, bần ni Vân Chiếu bái kiến Phò Mã cùng Ngũ di nương."

Chi Chi tò mò nhìn Vân Chiếu sư thái, cũng đáp lễ: "Tín nữ Chi Chi ra mắt sư thái."

Vân Chiếu sư thái đã nhiều tuổi, gương mặt rất hiền từ, thấy Chi Chi đáp lễ với bà, bà liền nở một nụ cười dịu dàng.

Công Chúa vuốt cằm, đi về phía Chi Chi: "Dùng thiện trước hay là đi dâng hương?"

Chi Chi ngẫm nghĩ: "Đi dâng hương trước đi."

Chùa Tuệ Khê không phải là một ngôi chùa quá lớn, nhưng lại vô cùng cổ xưa, nghe nói là tồn tại từ tiền triều.

Chính điện là nơi mà các tín nam tín nữ tới cầu phúc.

Chi Chi đứng trước chính điện, ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu.

Giờ nàng đã biết chữ, cũng đọc được chữ trên tấm bảng viết là "Từ bi phổ độ."

Trần gian là bể khổ, người phàm liền hy vọng Phật tổ có thể phổ độ cho mình.

Chi Chi không nhịn được mà mỉm cười, bước vào trong điện.

Công Chúa không cùng vào với nàng mà để sư thái dẫn nàng đi.

Chi Chi nhìn gương mặt phúc hậu của Quan Thế Âm nương nương, không do dự mà quỳ gối xuống tấm thảm vàng.

Nàng chắp hai tay, Vân Chiếu sư thái đứng sau lưng Chi Chi, trong miệng niệm kinh pháp.

Tốc độ niệm kinh của sư thái rất chậm, bên tai Chi Chi nghe thấy tiếng niệm kinh, bên ngoài còn vang lên tiếng chuông.

"Coong coong ——"

Tiếng chuông vừa nặng nề vừa xa xôi dường như đã gột rửa nàng.

Nàng nâng mắt lên nhìn Quan Thế Âm, cảm thấy như bao nhiêu phiền não của mình đã vơi đi bớt.

Chi Chi lưu lại, Thải Linh và Linh Tiên là nha hoàn bên người nàng nên cũng cùng ở lại chùa Tuệ Khê với nàng.

Bởi vì là am ni cô, không được có binh lính canh giữ, Công Chúa liền để lại cho Chi Chi một nha hoàn biết võ nghệ.

Nha hoàn kia tên là Phi Nhạn, một thân công phu tài giỏi giống hệt như một con chim nhạn.

Lần đầu tiên nàng ta xuất hiện trước mặt Chi Chi, chính là bay từ trên cây xuống.

Nước da ngăm đen, thân hình cao lớn, không giống với những cô nương bình thường.

Ngay cả lúc hành lễ với nàng, giọng nói của nàng ta cũng khí thế như sấm bên tai.

Công Chúa nhìn Chi Chi, mím môi cười: "Tự chăm sóc mình thật tốt, thiếu cái gì thì cứ nói với Phi Nhạn, nàng có cách thông báo về phủ."

Chi Chi gật đầu.

Công Chúa nhìn Chi Chi thật lâu, rồi xoay người.

Đi được mấy bước, Công Chúa lại đột nhiên quay đầu lại, hắn nhìn Chi Chi đang đứng nguyên tại chỗ, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.

Công Chúa đi rồi, Chi Chi vẫn còn đứng tại chỗ.

Thải Linh, Linh Tiên và Phi Nhạn đứng ở sau lưng nàng, chủ tử không di chuyển, các nàng cũng không dám di chuyển.

Hồi lâu sau, mãi cho tới khi một chút bóng lưng cũng không nhìn thấy được nữa, Chi Chi mới quay người sang, nàng nhìn ba nha hoàn: "Khổ cực mọi người phải ở lại đây chịu khổ cùng ta."

Lúc bái lạy Quan Thế Âm xong, nàng nói với Công Chúa rằng nàng muốn ở lại chùa Tuệ Khê một thời gian ngắn.

"Ở bao lâu?" Giọng Công Chúa rất nhẹ, tựa như Chi Chi chỉ cần hơi lơ đễnh, giọng nói của hắn liền bị gió cuốn trôi.

Chi Chi nói ra câu trả lời trong lòng nàng: "Không biết."

"Vậy khi nào nàng muốn quay về, nhất định phải nói với ta." Công Chúa đưa tay ra, giống như muốn sờ má Chi Chi, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về.

Ánh mắt hắn bình tĩnh như hồ nước, dường như đã sớm đoán được quyết định của Chi Chi.

Chi Chi vừa ở liền ở luôn hai tháng.

Trong hai tháng này, ngày nào Chi Chi cũng dậy sớm niệm kinh với Vân Chiếu sư thái, sau khi đọc hết quyển kinh thì ra hậu viện của chùa Tuệ Khê.

Ở nơi đó đã đặc biệt chuẩn bị cho Chi Chi một mảnh đất để nàng trồng hoa.

Nàng đã đem một số hạt giống hoa đến trồng ở đây, hy vọng khi tới đầu xuân, những cây hoa có thể mọc ra.

Phi Nhạn còn chuyển tới cho nàng một cây đào.

"Chủ tử, cây đào nở hoa tháng tư, tháng sáu kết quả, không còn gì tốt hơn." Phi Nhạn nói đâu ra đấy.

Nàng ta không giống với Thải Linh và Linh Tiên, nàng ta không gọi Chi Chi là Ngũ di nương, chỉ gọi chủ tử.

Chi Chi nghe vậy có chút không quen, muốn sửa cho Phi Nhạn, nhưng uốn nắn bao nhiêu lần đi nữa thì nàng ta vẫn cứ gọi Chi Chi là chủ tử, Chi Chi đành từ bỏ.

Mỗi ngày Chi Chi đều sẽ đến thăm vườn hoa của nàng, nhưng thời tiết quá lạnh, đến một cái lá cây cũng không nhú nổi.

Nàng sờ cằm, lo lắng vườn hoa xuân của nàng không nảy mầm được.

Nghĩ đến đây, nàng thở dài, rồi lại đi vào trong vườn hoa vẩy nước một lượt.

Phi Nhạn trông thấy từ đầu đến cuối, lẳng lặng xoay người đi.

Chủ tử đúng là một người không biết trồng hoa, nàng ta thầm nghĩ.

Ngày nào Phi Nhạn cũng viết thư, thư này phải gửi đến phủ Công Chúa.

Nàng ta nuôi mấy con chim bồ câu đưa thư ở chùa Tuệ Khê, chuyên môn dùng để truyền tin, chẳng qua là suốt hai tháng nay nội dung trong thư nàng ta viết không có gì khác nhau, dường như đại chủ tử có vẻ tức giận.

Ví dụ như hôm trước, nàng ta viết ——

"Ngày mười lăm tháng mười hai, sáng sớm chủ tử theo Vân Chiếu sư thái niệm kinh, sau đó, trồng hoa, tưới nước, dùng bữa, ngủ trưa, trồng hoa, tưới nước..."

Hôm qua, nàng ta viết là ——

"Ngày mười sáu tháng mười hai, sáng sớm chủ tử theo Vân Chiếu sư thái niệm kinh, sau đó, trồng hoa, tưới nước, dùng bữa, ngủ trưa, trồng hoa, tưới nước..."

...

Ở cuối bức thư, nàng ta còn viết thêm năm chữ.

Hết thảy đều bình an.

Mấy ngày trước, đại chủ tử hồi âm lại cho nàng ta.

Phi Nhạn kích động vội vàng mở ra, chỉ thấy bên trong viết hai chữ to.

"NHÃI RANH!"

Ối, bị mắng rồi.

Phi Nhạn mặt không đổi sắc.

Chuyện Phi Nhạn viết thư, sau khi ở chùa Tuệ Khê một tháng Chi Chi mới phát hiện ra.

Từ khi phát hiện được chuyện này, mỗi ngày nàng đều phải nhìn xem Phi Nhạn viết cái gì.

Nếu như Phi Nhạn viết chuyện xấu của nàng, Chi Chi sẽ kháng nghị.

"Không thể viết như vậy."

Phi Nhạn không tài nào hiểu được: "Tại sao? Chủ tử."

Chi Chi đỏ bừng mặt: "Ta đến tháng bị dính ra giường thì có cái gì hay mà viết, không được!"

Phi Nhạn ồ một tiếng, viết thêm một câu vào bức thư ——

"Chủ tử xấu hổ không chịu được, trách nô tỳ, không cho phép viết chuyện chủ tử đến tháng chảy tràn như đại hồng thuỷ, làm ngập cả miếu Long Vương, vì vậy liền gạch đi."

Chi Chi nghiến răng nghiến lợi, muốn đánh Phi Nhạn, nhưng nàng đánh không lại.

Lần trước Thải Linh và Linh Tiên đùa giỡn, Linh Tiên vừa đụng phải người Phi Nhạn liền cứ thế ngã bịch xuống đất, đau đến nỗi Linh Tiên phải khóc lên.

Chi Chi đứng ngoài nhìn thấy hết thảy, nàng nhìn Phi Nhạn đầy sợ hãi.

Phi Nhạn đi tới trước mặt Linh Tiên: "Ngươi đụng vào ta, mau xin lỗi."

Thải Linh: "..."

Linh Tiên: "...."

Chi Chi yên lặng xoay người đi.

Nha hoàn này thật đáng sợ.

Các sư phụ trong chùa Tuệ Khê không ăn mặn, nhưng thân thể Chi Chi ốm yếu, cần phải bổ sung dinh dưỡng.

Vậy nên Vân Chiếu sư thái liền phá lệ cho phép Chi Chi có thể ăn thức ăn mặn.

Duy chỉ có một điều, không thể sát sinh ở trong chùa miếu.

Ban đầu, mỗi ngày từ khi trời còn chưa sáng Phi Nhạn đã mang theo một con gà hoặc một con cá chảy máu đầm đìa quay về, máu nhỏ giọt từ tận cửa chùa đến nơi ở của Chi Chi tại hậu viện.

Vết máu loang lổ, ngày nào cũng khiến tiểu sư phụ quét sân sợ tới mức thét chói tai.

Thải Linh và Linh Tiên vội vàng đi lau sạch vết máu.

Chi Chi liền bảo Phi Nhạn không cần làm như vậy: "Thật ra thì không ăn mặn cũng không sao."

Phi Nhạn yên lặng gật đầu, sau đó mỗi ngày đều cắt tiết, dốc sạch máu của những động vật kia rồi mới mang vào chùa Tuệ Khê.

Chi Chi ngây người hai tháng, trong hai tháng này nàng thường xuyên leo lên đỉnh núi.

Bình thường đều là Phi Nhạn đi theo nàng.

Phi Nhạn bước từng bước theo sau Chi Chi, đôi mắt giống như mắt ưng.

Nếu thể lực của Chi Chi không tài nào tiếp tục chống đỡ, nàng ta liền nghiêm túc chờ ở bên cạnh, không hề nói lời nào.

Sau khi vất vả leo lên đến đỉnh núi, thi thoảng Chi Chi sẽ hét to lên với vách núi bên dưới, sau khi hét lên Chi Chi cảm thấy tâm tình thoải mái vô cùng.

Nàng nghiêng đầu nhìn Phi Nhạn: "Ngươi không có điều gì muốn nói sao? Có thể cùng nhau hét."

Phi Nhạn im lặng chốc lát, rồi lắc đầu.

Chi Chi thấy không đồng ý thì càng không buông tha: "Phi Nhạn, ngươi thử một chút đi mà, thật sự là cực kỳ thoải mái."

"Thoải mái đến mức nào?" Phi Nhạn hỏi ngược một câu.

Chi Chi im lặng không nói gì, bỗng nhiên đỏ mặt.

Dù Phi Nhạn không hiểu lắm khi tại sao chủ tử lại đỏ mặt, nhưng nàng ta nhìn phong cảnh bát ngát kia thì cũng nổi hứng, tiến lên hai bước, hét to về phía xa xa.

"Bạc tiêu tháng sau nhớ phát nhiều thêm một chút!!! Ngày nào ăn cũng không đủ no!!!"

Chi Chi: "..."

Nếu như cứ một mực ở lại chùa Tuệ Khê, thật ra thì cũng không có gì không tốt.

Chi Chi nhận thấy thể chất của nàng tốt hơn nhiều so với trước đây.

Nhưng vào ban đêm, hồn phách của nàng bắt đầu rời khỏi cơ thể.

Lúc vừa mới bắt đầu ly thể, Chi Chi còn cho là mình chết rồi.

Nàng bay ở mép giường, nhìn thân thể mình đang nằm ngủ ở trên giường.

Nhưng lại thấy ngực vẫn còn phập phồng, bấy giờ nàng mới nhớ đến chuyện mà ác quỷ đã nói với nàng lúc trước.

"...khi quỷ khí quá nặng thì hồn phách sẽ rời khỏi thân thể, một lần nữa biến thành quỷ. Nếu như tiểu thư không muốn trở thành quỷ, trên đời này chỉ có người quý nhân chí tôn mới có thể giúp được tiểu thư. Tiểu thư chỉ cần sống chung với người đó, quỷ khí trên người sẽ dần dần tan biến."

Đại khái là nàng đang sắp bị biến thành quỷ thêm một lần nữa.

Chi Chi có chút khổ sở, nhưng đến tột cùng là tại sao lại khổ sở, nàng cảm thấy chính nàng cũng không biết.

Sống lại một đời, vẫn vô tri vô giác như cũ.

Ban đầu thời gian hồn phách rời khỏi thân thể còn tương đối ngắn, nhưng càng về sau càng dài, gần đây đã có thể rời khỏi thân thể đến hai canh giờ.

Chi Chi cho rằng nàng vẫn chưa muốn chết, nàng còn chưa có sống đủ.

Cho nên...

"Phi Nhạn, hôm nay ngươi viết thư chưa?"

Phi Nhạn gật đầu.

Chi Chi hỏi: "Viết gì về ta?"

"Viết là bữa trưa hôm nay chủ tử ăn ba bát cơm." Phi Nhạn trả lời thành thực.

Lông mày Chi Chi nhướn lên như sắp bay ra ngoài: "Ngươi ngươi ngươi... Sao ngươi có thể viết cái này, không được."

Phi Nhạn mặt không đổi sắc: "Đại chủ tử dặn nô tỳ phải báo cáo tất cả mọi hoạt động của chủ tử. Mấy hôm trước chủ tử ăn khoai nguội bị đau bụng, nô tỳ cũng viết. Đại chủ tử còn hồi âm."

Đau bụng cũng viết...

Chi Chi nghiến răng.

Phi Nhạn ho khẽ: "Bảo nô tỳ không cần viết quá mức sinh động."

Chi Chi á một tiếng, nhào về phía Phi Nhạn: "Hôm nay ta không đánh ngươi không được."

Phi Nhạn đứng bất động như cũ: "Tuỳ ý, dù sao bị thương là có bạc."

Phi Nhạn là một kẻ mê tiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio