Kim Giáp Môn

chương 15: mai hoa cốc anh hùng đoạt bảo-trường an thành họa khởi gia trang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối tháng năm, Lưu Du Tử kiêm trình ngày đêm về báo tin rằng đã phát hiện tung tích Kim Tiền Hội nhưng lại mất dấu! Gã tỏ vẻ hổ thẹn vì không hoàn thành trọng trách được giao. Tử Siêu vội cho thuộc hạ đến thông báo cùng các phái. Nhưng mãi đến cuối tháng sau mới nghe có mấy vụ cướp của giết người xảy ra ở các tỉnh duyên hải. Số tài sản bị lấy đi trị giá đến ba mươi vạn lượng vàng.

Sau đó, Trung Nguyên hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người đền đoán rằng Kim Tiền Hội kiếm được khá nhiều nên đã rút về Liêu Đông. Hoặc giả, những vụ cướp kia do bọn hải tặc biển Đông thực hiện, và Kim Tiền Hội chưa hề vào Trung Nguyên. Nghĩa là trinh sát Kim Giáp Môn nhìn lầm.

Nhưng Tử Siêu rât tin tưởng vào thuộc hạ mình. Họ không bao giờ võ đoán cả! Chàng vẫn ẩn mặt, cùng anh em Kim Giáp Môn lo việc mưu sinh và chuẩn bị cho cuộc chiến mới. Sanh ý ngày càng thịnh vượng nên Kỳ Lan mở thêm một số cơ sở kinh doanh ở Tinh Châu và Sơn Tây.

Ba tháng trôi qua củng cố thêm niềm tin rằng Xuyên Tâm thần kiếm Mã Khuyến Thường đã bỏ cuộc, không trở lại Trung Nguyên nữa.

Trong tâm trạng thanh thản ấy, võ lâm đón nhận một sự kiện lớn. Đó là việc Văn Võ thần cung ở Hồ Nam khai hội, mời hào kiệt võ lâm đến dự.

Bảy mươi năm trước, võ lâm xuất hiện hai bậc đại kỳ nhân là Văn Võ nhị thánh. Họ tung hoành suốt ba mươi năm không hề gặp đối thủ. Sau này, nghe đồn họ đã tọa hóa ở vùng phía nam Trung Hoa. Di vật của nhị thánh để lại gồm mấy chục pho bí kíp và cả một kho tàng vũ khí, sách cổ, tranh cổ.

Những kẻ hiếu kỳ đã tìm suốt nhiều năm mà không khám phá ra. Vạn Xảo Cuồng Sinh Lại Xương Bồ cũng là một người trong số đó.

Đến nay mọi người mới biết Văn Võ thần cung nằm trong dãy núi Nga Long Cương nơi Gia Cát Võ Hầu ẩn dật. Điều đáng nói là cung chủ thần cung hứa sẽ cho quần hùng tham quan kho tàng của Nhị Thánh, và sẽ cõ những cuộc thi tài văn võ, nếu ai tỏ ra suất sắc sẽ được tặng một trong những di vật ấy. Hoặc bỏ tiền ra mua cũng được.

Tin này nhưng ngọn gió xuân mát mẻ thổi vào lòng khách giang hồ. Mấy năm qua họ đã quá mệt mỏi vì cuộc tranh bá xung hùng của bọn đại ma đầu. Ngày khai cung là hai mươi sáu tháng mười và chỉ mở trong ngày. Chính vì vậy, anh hùng các lộ mau mắn lên đường cho kịp.

Các phái lớn trong thiên hạ đều có thiệp mời. Văn Võ thần cung đã nhờ phái Hoa Sơn chuyển giùm thiệp đến tay Kim Giáp Môn. Nhưng chính Hạc Kiếm cũng chẳng biết rể quý của mình ở đâu nữa. Trinh sát Kim Giáp Môn vẫn giữ liên lạc với Hoa Sơn đã đến vào lúc nửa đêm để nhận thiệp. Thuộc hạ của Tử Siêu giỏi nghề hóa trang và đều là những tay lão luyện nên khó ai có thể bám theo đuôi họ được!

Tử Siêu liền triệu tập các cao thủ đầu não Kim Giáp Môn. Chàng báo cho họ biết việc Văn Võ thần cung mời dự lễ. U Linh Chân Nhân lẩm bẩm:

- Lạ thật! Thói thường ai cũng dấu kỹ tuyệt học và kho tàng của mình! Sao bọn này lại đem ra nhử lòng tham của thiên hạ như vậy?

Tử Siêu cười bảo:

- Tiểu đệ cũng nghĩ giống như Lục khâm huynh!

Vạn Xảo Cuồng Sinh ứng tiếng:

- Hay là Siêu nhi cho rằng Văn Võ thần cung có dã tâm gì chăng?

Tử Siêu chỉnh sắc:

- Sư thúc nghĩ xem, chỉ cần vài thanh bảo kiếm, vài quyển bí kíp lọt ra ngoài là đã đủ gây cảnh chém giết tranh giành! Lúc ấy liệu võ lâm có còn đoàn kết thành một khối như hiện nay hay không?

U Linh Chân Nhân gật đầu tán thành:

- Đúng vậy! Ta sẽ cũng khâm đệ xuống Hồ Nam xem thử tình hình. Nếu cần sẽ ra tay ngăn chặn âm mưu của họ.

Khuất Nham Tuyền tự coi mình là hộ vệ của môn chủ nên xin được đi theo. Dã Nhi mới kết hôn với bào muội của họ Khuất nên chẳng muốn đi chút nào cả. Gã lấm lét chỉ sợ Tử Siêu gọi đến tên mình! Nhưng may thay, chàng không hề có ý định đưa ai đi theo cả.

Đúng sáng ngày hai mươi sáu tháng mười, tiếng pháo nổ dòn dã, vang dội cả vùng rừng núi Ngọa Long Cương. Hàng ngàn hào kiệt võ lâm khăn áo chỉnh tề kéo đến Mai Hoa cốc. Nơi đây dường như là chỗ ẩn dật của Hoàng Thừa Nghiên, nhạc phụ của Khổng Minh!

Chỉ mới cuối thu mà trong cốc đã lác đác vài cành mai nở sớm điểm xuyết cho phong cảnh kỳ tú của nơi này.

Bức vách trong cùng của sơn cốc có một khung cửa đá. Trên chạm nổi bốn chữ Văn Võ thần cung.

Mấy trăm bàn tiệc bày giữa những bụi hoa, những hòn giả sơn càng làm tăng phần tao nhã cho buổi lễ. Mấy chục tỳ nữ áo trắng như những cánh bướm xinh tươi chào đón quan khách. Tuy nhiên đám võ sĩ mang mặt nạ bạc chẳng dễ thương chút nào cả dẫu rằng chúng cố nở một nụ cười.

Chưởng môn, long đầu các phái đếu đến dự. Thiết Kiếm Nhạc Khê Nguyệt dẫn theo hai vị đường chủ, một lực lưỡng một cao gầy.

Tại bàn ghi danh nơi của cốc, Nhạc bang chủ đã giới thiệu họ là Hắc Tinh Đao Nhung Hành Vân và Phá Vân Cương Nễ Văn Thông. Hai người này là thủ hạ đắc lực của Nhạc bang chủ, võ lâm ai cũng biết.

Bang chủ Hồng bang Tử Luyện Thương Ngụy Ba Lăng ở Tứ Xuyên. Bang chủ Tam Tài bang Ngân Câu Ngô Tam Phong, bang chủ Hoàng Kỳ bang Đoạn Hồn Kích Nhan Chữ Đông... và nhiều long đầu tôn sư khác. Ngoài ra các ma đầu hắc đạo ẩn dật lâu năm cũng có mặt. Mọi người dáo dác tìm đoàn đại biểu Kim Giáp Môn nhưng không thấy!

Cuối giờ thìn, hai cánh cửa cung mở rộng. Tiếng đàn sáo dặt dìu vọng ra. Hai nữ tỳ đi trước rải hoa để gót sen một nữ lang áo vàng dẫm lên. Mặt nàng che kín đến mũi bởi một mặt nạ vàng óng ánh, mái tóc cài vương niệm gắn đầy châu ngọc. Theo sau là mười hai nữ tỳ mang ngân diện, vai đeo trường kiếm. Hoàng y nữ lang vòng tay nói với mọi người:

- Thiếp là Mục Quỳnh Hương, cung chủ Văn Võ thần cung, xin có lời cảm tạ chư vị đồng đạo đã đến chúc mừng ngày khai môn của bổn cung. Xin mời tùy tiện dùng chén rượu nhạt, sau đó thiếp sẽ cho chư vị được thưởng lãm những di vật của Nhị Thánh. Đồng thời có vài trò thử thách nho nhỏ để tìm bậc anh tài, mà trao tuyệt học, hoặc thần binh cổ hoạ!

Nàng ngồi xuống chiếc đại ỷ bằng gỗ quý lót gấm xanh. Bọn võ sĩ đem ra một chiếc bàn dài, đặt bên tả cung chủ. Lát sau, chiếc bàn đã chất đầy mấy chục quyển sách cũ kỹ và hàng trăm loại vũ khí khác nhau. Cũng có cả những bức tranh cổ cuộn tròn. Tất cả đều là những báu vật trị giá liên thành khiến mấy trăm đôi mắt sáng lên vẻ thèm khát.

Mục cung chủ nâng chén rượu từ chiếc kỹ gỗ trước mặt mời quần hào. Mọi người vui vẻ uống cạn rồi động đũa. Hai khắc sau, một nữ nhân to béo, áo hồng, mặt nạ bạc từ trong cung bước ra. Mụ tự giới thiệu:

- Kính các chư vị, thiếp là Nghiêm Cẩm Bình, tổng quản thần cung, phụ trách việc giới thiệu các di vật. Thiếp sẽ đưa ra từng món và một yêu cầu. Nếu ai thỏa mãn sẽ được nhận lấy vật ấy. Bằng không có thể mua cũng được!

Mụ dừng lại, cầm lấy một cuộn giấy trải ra rồi đưa lên:

- Đây là bức hoạ Bách Lý Gia Lăng Giang của Ngô Hạo Tử đời Đường. Giá của nó là ba vạng lượng bạc, không có thử thách!

Thanh Nhàn đạo trưởng là người say mê hội hoạ, Ông khao khát bức hoạ đã lâu mà không gặp. Nhưng cái giá này không thích hợp với kẻ tu hành. Hắc Hổ Bang chủ ngồi bàn kế bên cười hỏi:

- Phải chăng đạo trưởng rất thích bức tranh này?

Thanh Hoà ngượng ngùng thú nhận:

- Bần đạo có thể nhịn ăn ba ngày mà ngắm bức hoạ!

Nhạc bang chủ bèn cao giọng:

- Tại hạ xin mua bức Bách Lý Gia Lăng Giang!

Mụ tổng quản đem bức hoạ đến tận bàn và nhận lấy ngân phiếu, người đưa bạc cho mụ là Nhung đường chủ. Thiết Kiếm Nhạc Khê Nguyệt trao cho chưởng môn phái Võ Đang:

- Xin tặng đạo trưởng!

Lão đạo nhân cầm lấy xem xét kỹ, biết là của thực, bối rối cảm tạ họ Nhạc.

Tiếp theo là những bức hoạ khác như Túy Đạo Đồ, Lan Đình Đồ của Diêm Lập Bản. Giang Sơn Tuyết Tế Đồ, Võng Xuyên Đồ của Vương Duy... Nhưng chẳng có ai mua hay hỏi đến.

Nghiêm tổng quản chuyển qua phần vũ khí. Món này được giới giang hồ thích nên được bán rất nhanh. Chỉ có một cây trường côn nặng trăm cân là không ai đụng đến. Mụ bèn kêu giá hai trăm lượng bạc, Hắc Hổ Bang chủ mua ngay, giao cho Nhung đường chủ giữ. Họ Nhung bèn cắm dựng đứng cạnh ghế mình

Đến phần bí kíp võ công, ai cũng nhấp nhổm. Hắc Hổ Bang chủ bình thường là một người ít nói, không hiểu sao hôm nay ông ta lại có vẻ cao hứng nhiều lời. Nhạc Khê Nguyệt đứng lên cao giọng:

- Kính cáo chư vị đồng đạo, bí kíp võ công không giống như những thứ vừa rồi, rât khó phân biệt thực hư, lão phu xin đề cử chưởng môn hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang sẽ cùng lão phu xem qua trước rồi hãy tính đến chuyện mua bán hay thử thách!

Quần hào biết lão có lý liền đồng thanh tán thành. Tổng quản thần cung thỉnh ý Mục Quỳnh Hương. Nàng gật đầu đồng ý! Nhạc bang chủ mời Ngộ Liễu thiền sư và Thanh Nhàn đạo trưởng sang bên bàn mình vì còn trống đến mấy ghế.

Nghiêm tổng quản cầm một cuốn sách cũ kỹ giơ lên:

- Đây là cuốn Vô ảnh Đao phổ, tuyệt học của Tây Thục đệ nhất đao. Giá bán sơ khởi là ngàn lượng vàng, ai trả cao hơn người khác một trăm lượng sẽ được!

Mọi người hiểu rằng mụ muốn áp dụng lối bán đấu giá. Mụ bước xuống trao cho ban giám sát rồi đứng bên bàn chờ đợi. Nhạc Khê Nguyệt nhận lấy, đặt trước mặt, lật từng trang. Đương nhiên, Nhung Hành Vân ngồi cạnh đấy cũng thấy rõ.

Ba vị chưởng môn xác nhận, không có vết tẩy xóa. Những trang bên trong đều ố vàng cũ kỹ đúng với tuổi tác của nó. Thiết Kiếm trao lại cho tổng quản thần cung. Mụ trở lên bắt đầu cuộc đấu giá. Thanh Thủy Thần đao, chủ nhân mấy mục trường ở Tây Hạ lên tiếng:

- Tại hạ xin trả một ngàn một trăm lượng!

Có hai người trả theo, lên đến hai ngàn lượng thì bỏ cuộc. Đao phổ thuộc về gã lái ngựa ở Tây Hạ.

Đến các pho Lôi Phong quyền, Thiểm Điện kiếm pháp, Lữ Gia kích pháp... Tổng cộng ba mươi mấy pho bí phổ đem về cho Văn Võ thần cung sáu vạn lượng vàng. Tất cả đều qua sự kiểm tra của ba vị chưởng môn. Cuối cùng còn pho Trường Côn Chân Giải quyển hạ. Giá là hai ngàn lượng hoàng kim, xem xong bang chủ Hắc Hổ Bang vuốt râu nói:

- Không có quyển thượng thì quyển hạ cũng vô dụng. Hào kiệt nào muốn mua xin hãy lưu ý điều này.

Lão nói vậy thì còn ai dám múa nữa. Mụ tổng quản đành hạ xuống năm trăm lượng bạc mà cũng chẳng ai thèm giơ tay ra giá! Nhạc bang chủ cười bảo:

- Lão phu đã lỡ mua thanh trường côn, cũng đành mua lấy quyển bí kíp cho đủ bộ, may ra sau này tìm được quyển thượng.

Thực ra trong võ lâm rất ít người sử dụng trường thương và trường côn. Hai loại vũ khí này nặng nề và cồng kềnh. Chỉ thích hợp với các võ tướng ngoài trận địa. Nghiêm tổng quan cao giọng:

- Kính cáo chư vị, bây giờ đến lượt bổn cung tặng bảo vật cho bậc anh tài. Sáu chiêu Ma Ảnh Tồi Tâm Chưởng pháp này sẽ thuộc về ai qua nổi trăm chiêu của phó cung chủ Phí Vân Dương.

Quân hào xôn xao bàn tán. Pho Ma Ảnh Tồi Tâm Chưởng là tuyệt học của ma đạo, so với Quang Minh Vô Lượng chưởng chỉ kém phần hùng mạnh nhưng lại hơn về độ biến ảo, quái dị. Nhưng sự xuất hiện của phó cung chủ thần cung đã khiến mọi người chú ý. Đó là một hán tử cao lớn mặc hoàng y, đeo kim diện. Gã chẳng thèm chào ai, ngồi ngay xuống ghế bên hữu cung chủ.

Sáu tờ giấy ố vàng được đưa xuống để kiểm tra. Lần này Nhạc Khê Nguyệt xem hơi lâu. Lão hoàn lại cho Nghiêm Cẩm Bình rồi đứng lên nói sang sảng:

- Pho tuyệt học này gồm có tám chiêu và phải có khẩu quyết Nghịch Chuyển Ma Công thì mới phát huy được uy lực. Hiện nay, trong thiên hạ chỉ có mình môn chủ Kim Giáp Môn là cần đến sau chiêu chưởng pháp này. Còn đối với chúng ta hoàn toàn vô dụng!

Phó cung chủ thần cung bật cười ngạo nghễ:

- Lão nói sai rồi, bản toà không hề biết Nghịch Chuyển Ma Công mà vẫn luyện thành đấy thôi! Nếu ai muốn kiểm chứng thì cứ việc lên đây!

Nghe giọng nói cũng biết tuổi gã chỉ độ đôi mươi. Một võ nhân hắc y gầy như que củi đứng lên nói:

- Lão phu là Sấu Vô Thường Nhiếp Lục Bố, muốn thử trăm chiêu với phó cung chủ!

Quần hào chấn động nhìn lão ma đầu vùng Tái Bắc. Ác danh của lão vang dội cả hai chục năm nay, nhưng ít khi vào Trung Nguyên nên chẳng ai biết mặt. Họ Nhiếp rời bàn, bước lên vòng tay chào rồi thủ thế. Phí Vân Dương đã đứng chờ sãn. Gã cười khẩy, vung chưởng tấn công, bóng chưởng lồng lộn quay cuồng cuốn đến Sấu Vô Thường.

Nhiếp lão cười nhạt, múa tít song thủ phản công, chiêu thức của lão trầm ổn và hiểm ác, chống trả hiệu quả những chiêu Ma Ảnh Tồi Tâm Chưởng của họ Phí. Đến chiêu thứ tám mươi ba, Phí Vân Dương quát vang như sấm, thay đổi đấu pháp, gã thi triển một loại võ công khác.

Những đạo chưởng kình vàng đục nối nhau phủ kín đối phương. Sấu Vô Thường bị che khuất nhãn tuyến, bắt đầu lúng túng. Lão cắn răng dệt lưới chưởng quanh thân cố vượt qua mười mấy chiêu cuối cùng. Nhưng khi Nghiêm tổng quản đếm đến chiêu thứ chín mươi hai thì Sấu Vô Thường hự lên một tiếng, văng ra sau gần trượng, máu rỉ ướt khoé miệng. Nhiếp lão đã bị tống liền ba chưởng vào ngực, nếu không có công lực thâm hậu chắc khó mà toàn mạng.

Họ Nhiếp dậm chân tức tối phi thân ra ngoài cửa cốc. Hắc Hổ Bang chủ ngửa cổ cười vang:

- Chư vị đã thấy rõ lão phu nói không sai. Nếu Ma Ảnh Tồi Tâm Chưởng thật sự phát huy được mà không cần đến Nghịch Chuyển Ma Công thì Phí phó cung chủ đâu phải dùng đến Hoàng Cúc chưởng pháp của Văn Thánh!

Thanh Nhàn đạo trưởng tán dương:

- Nhạc bang chủ quả là cao kiến, bần đạo xin cúi đầu khâm phục!

Nghe hai lão nói vậy, chẳng ai còn muốn lên tỷ thí với Phí Vân Dương nữa. Cung chủ thần cung thấy mưu đồ của mình thất bại, đôi môi anh đào mím lại giận dữ. Lát sau nàng gượng cười tuyên bố:

- Nếu chư vị đã không coi trọng sáu chiêu Ma Ảnh Tồi Tâm Chưởng, thiếp đành đem pho Bạch Ngọc thần công chân giải của nhị thánh ra làm phần thưởng vậy!

Quan khách ồ lên xúc động. Pho thần công này là niềm khát khao của những người học võ. Ai có được sẽ trở thành kim cang bất hoại, thân thể không sợ gươm đao, chưởng kình hay lửa đỏ.

Ngộ Pháp thiền sư thở dài:

- A di đà phật! Cung chủ định gây sóng gió cho võ lâm hay sao mà đem pho thần công này ra khêu gợi lòng tham của các bậc hào kiệt? Người nhận được sẽ trở thành đích nhắm của giang hồ, cảnh máu xương sao lường nổi?

Mục Quỳnh Hương cười mát:

- Bổn cung chủ không hề có ý đó! Thực lòng chỉ muốn tuyệt học khỏi thất truyền mà thôi! Khẩu quyết trong chân kinh rất phức tạp, bổn cung không ai luyện được thì giữ làm gì? Biết đâu trong các vị anh hùng ở đây có người trí tuệ tuyệt luân, hiểu được kinh văn, dùng thần công mà tạo phúc cho giang hồ!

Dù nàng ngụy biện nhưng lập luận vững chắc khiến thiền sư không bắt bẻ được. Mục Quỳnh Hương nói tiếp:

- Do giá trị liên thành của chân giải, người dự thi phải đả bại phó cung chủ và sau đó là tiện thiếp. Có vậy mới xứng đáng và đầy đủ điều kiện tham luyện pho tuyệt học khó hiểu này! Bằng như không có ai qua được thử thách, thiếp xin vui lòng tặng phái Thiếu Lâm vì đây là tuyệt học của Phật môn do Xá Lợi Tỳ Khưu sáng tạo ra!

Kế Di Họa Giang Đông này thật hiểm độc! Thiếu Lâm tự vì thanh danh không thể không nhận và sẽ trở thành bia ngắm cho cuộc tranh giành. Chưa chắc Ngộ Pháp thiền sư đã an toàn về đến Tung Sơn! Lúc ấy cuộc chiến tương tàn sẽ xảy ra! Mục Quỳnh Hương lại điểm nụ cười khiêu khích:

- Chẳng hiểu Thiếu Lâm tự có dám lãnh trọng trách này hay không?

Nhạc bang chủ kề tai Ngộ Pháp thì thầm. Thiền sư liền gật đầu, lên tiếng:

- Lão nạp xin vui lòng nhân mệnh, nếu cung chủ đã có lòng!

Quần hào đã chứng kiến võ công của Phí Vân Dương nên tự lượng sức mình. Hơn nữa, chẳng ai muốn trở thành mục tiêu truy sát của thiên hạ nên đều lặng im. Các tay ma đầu hắc đạo thầm toan tính việc giấu mặt, chặn đứng Ngộ Pháp mà đoạt chân kinh rồi thoát đi, kế hoạch này an toàn hơn rất nhiều.

Có hơn trăm người lẳng lặng rời Mai Hoa Cốc, giả như bận việc phải về sớm. Đã hai khắc trôi qua mà không ai lên dự thí. Mục Quỳnh Hương lấy trong người ra một túi lụa trắng. Nàng trút quyển bí kíp ra, đứng dậy giơ cao cho mọi người thấy sáu chữ Bạch Ngọc thần công chân giải nơi bìa sách rồi bỏ lại vào túi lụa.

Mục Quỳnh Hương đích thân bước xuống bàn trao cho Ngộ Liễu thiền sư. Ông đứng lên nhận lấy, mở ra xem qua mới cất vào người. Cung chủ Văn Võ thần cung nói lời cảm tạ rồi tiễn khách.

Ra khỏi cốc, mọi người trở lại huyện thành Nam Dương lấy ngựa và hành lý, lên đường về nơi xuất phát. Chẳng có ai nhận ra sự vắng mặt của Hắc Tinh Đao Nhung Hành Vân, đường chủ Hắc Hổ Bang.

Ngộ Liễu thiền sư, Ngộ Minh thiền sư và sáu cao tăng đi cùng với hai phái Võ Đang và Hắc Hổ. Đến đọan rừng vắng, cách Mai Hoa cốc mười bốn dặm, đoàn người bị chặn lại bởi trăm cao thủ bịt mặt, họ cẩn thận trùm kín cả tóc để không ai nhận ra tuổi tác. Có người đứng một mình, có người tụ thành nhóm.

Nhân số của ba phái chưa đến mười lăm người, chắc không địch lại đám đông này. Ngộ Liễu thiền sư buồn rầu cao giọng:

- Văn Võ thần cung đã quyết tâm tạo cảnh phong ba trên giang hồ nên mới giao bí kíp cho Thiếu Lâm tự. Nhưng lúc nãy, lão nạp đã xem qua, biết rằng chân giải cực kỳ khó hiểu. Nay chư vị đều bịt mặt, nếu đoạt được thần công thoát đi cho nhanh sẽ chẳng ai biết đâu mà truy tìm. Như vậy, cũng là cách tránh gây sóng gió cho võ lâm. Lão nạp vì muốn bảo toàn nguyên khí cho giang hồ nên đề nghị một cách giải quyết. Đó là, mời chư vị đứng hàng ngang trước cánh rừng phía đông. Lão nạp sẽ treo túi bí kíp trên một cành cây thấp ở bìa rừng đối diện. Khi lão nạp ra hiệu, chư vị sẽ dùng khinh công của mình, vượt khoảng cách bốn chục trượng này mà đoạt lấy. Nếu chư vị ra tay ám hại lẫn nhau, lão nạp sẽ huỷ ngay chân kinh!

Bọn ác ma chặn đương không ngờ thiền sư lại dễ dàng trao ra như vậy, họ đành phải nghe theo. Ngộ Pháp lấy bí kíp trong túi lụa ra, giơ cao cho bọn họ xem rồi cùng Thanh Nhàn đạo trưởng xuống ngựa, phi thân đến bìa rừng phía tây,treo túi lụa lên cây, đứng hai bên canh giữ.

Phương pháp này khiến những cao thủ giỏi khinh công rất vui lòng. Số khác không khoan khoái nhưng cũng đành ngậm miệng. Ngộ Liễu thiền sư phất tay quát vang:

- Xuất phát!

Hơn trăm bóng ảnh lướt đi với tốc độ cao nhất của mình. Một người bịt mặt cao lớn tỏ ra trội nhất. Gã phóng đến nhanh như ánh sao băng, bỏ rơi đám còn lại đến cả nửa đoạn đường. Gã chụp lấy túi lụa, chạy thẳng vào rừng mất dạng. Bọn ác đồ điên cuồng đuổi theo nhưng chỉ uổng công.

Lúc diễn ra cuộc so tài khinh công, có mấy trăm hào khách đứng xem, họ là những người biết tự lượng sức mình nên không nghĩ đến chuyện đoạt bí kíp. Họ bàng hoàng sửng sốt, bàn tán với nhau xem ai là người có khinh công cao cường đến thế. Nhưng chẳng ai trả lời được!

Tin bí kíp Bạch Ngọc thần công bị một người đoạt mất đã lan nhanh như gió thoảng. Nhờ vậy, chẳng còn ai đụng đến bọn Ngộ Pháp thiền sư.

Nhưng tại Văn Võ thần cung người ta đã đoán ra sự có mặt của Kim Giáp môn chủ Hạng Tử Siêu. Khi bọn môn đồ của cung dọn dẹp những bàn tiệc, họ phát giác ra cạnh ghế của Hắc Tinh đao Nhung Hành Vân đường chủ Hắc Hổ Bang có một lỗ sâu hai gang tay. Đây là dấu vết để lại khi họ Nhung cắm cây trường côn xuống đất. Nữ tỳ lúc nãy đứng gần bàn nên thấy rõ họ Nhung chỉ thuận tay cắm xuống rất nhẹ nhàng. Nền sơn cốc toàn là sỏi đá cứng rắn, thế mà Nhung Hành Vân dễ dàng ấn đầu côn sâu như vậy, chứng tỏ thần lực kinh nhân.

Nàng bèn đem chuyện này báo với Nghiêm tổng quản và cung chủ. Mục Quỳnh Hương dậm chân tức tối:

- Thế là chúng ta đã để xổng mất con mồi rồi! Thật uổng phí bao nhiêu tâm huyết! Gã này cơ trí thâm trầm, không chừng sẽ phá hỏng kế hoạch đem chân kinh gây rối loạn võ lâm của bổn bang!

Phó cung chủ Phí Vân Dương cao ngạo nói:

- Tiểu đệ sẽ đi xem thử thế nào. Nếu quả đúng là tiểu tử họ Hạng, tiểu đệ sẽ mang đầu gã về đây nạp.

Mục Quỳnh Hương nghiêm giọng dặn dò:

- Võ công gã không kém Xuyên Tâm thần kiếm bao nhiêu. Sư đệ phải cẩn thận mới được. Tốt nhất là nên đem theo vài kiếm thủ để đề phòng gã đào tẩu!

Họ Phí tuy kiêu ngạo, mục hạ vô nhân nhưng đối với Mục Quỳnh Hương lại rất nhu thuận. Gã xách kiếm gọi thêm mười gã mang mặt nạ bạc rồi xuất cốc. Đương nhiên, Phí Vân Dương mục kích cảnh gã bịt mặt cao lớn đoạt chân kinh. Gã lập tức cho thuộc hạ cắt rừng chặn đường.

Tử Siêu bỏ rời và đánh lạc hướng được bọn bịt mặt, không ngờ lại gặp phó cung chủ Văn Võ thần cung và đám thuộc hạ. Chàng dừng chân cách sáu trượng, vận khí điều tức. Phí Vân Dương cười khẩy quát:

- Tử Siêu! Ngươi tưởng rằng có thể qua mặt bổn cung được hay sao? Để ta xem ngươi làm cách nào thoát khỏi tay ta?

Tử Siêu lặng im, chậm rãi bước đến. Khi còn cách đối phương hai trượng, thân hình chàng bốc lên cao. Hắc Vân đao như cơn bão ập xuống đầu họ Phí. Chàng uống thiên niên hà thủ ô nên công lực hiện nay có tròn hoa giáp. Chiêu Vân Giáng Sơn Đầu lại là một trong ba sát chiêu khủng khiếp nhất của Hắc Vân đao pháp.

Phí Vân Dương kinh hãi múa tít thanh trường kiếm đón chiêu, gã dùng đến Thiên Tinh kiếm pháp của Vũ thánh. Kiếm quang bắn ra ngàn đốm hàn tinh rực rỡ, như muốn phá tan đám mây đen đao ảnh, mũi kiếm điểm liên tục vào lưới đao, cố tìm đường đâm sâu vào huyệt đạo trên ngực và bụng đối phương. Bốn tên ngân diện kiếm thủ cũng chia tả hữu tấn công hai bên sườn Tử Siêu.

Nhưng tất cả nỗ lực ấy của họ Phí và thuộc hạ đều vô ích. Đao kình đánh bạt năm thanh kiếm, liếm vào người phó cung chủ Văn Võ thần cung. Hắc Vân đao tiện đứt mảng da đầu, cắt phăng sống mũi cao nằm dưới mặt nạ bằng vàng và vạch vào thân trên Phí Vân Dương bảy đường.

Gã nhờ bảo y hộ thân nên vai ngực không sao, nhưng bảo đao đã chạm vào xương sọ, tạo cảm giác đau đớn vô cùng. Lớp da đầu bay đi, mang theo búi tóc khiến những sợi còn lại che kín mặt. Phí Vân Dương đau đớn gào lên, đưa tay ôm mặt.

Tử Siêu như làn khói nhạt lướt đi và biến mất. Bọn kiếm thủ thấy phó cung chủ thọ thương, chẳng còn tinh thần đâu mà đuổi theo, chúng xúm lại đem họ Phí về cung!

Phần Tử Siêu, sau khi thoát được sự ngăn chặn của Phí Vân Dương và thuộc hạ, chàng chạy một mạch năm dặm mới dừng lại nghỉ ngơi và định hướng. Chàng đứng dựa gốc cây nhắm mắt điều tức. Nghịch Chuyển Ma Công là công phu độc nhất vô nhị trong thiên hạ, có thể hành công ở mọi tư thế!

Gần khắc sau, chàng mở mắt, kinh hãi nhận ra cung chủ Văn Võ thần cung Mục Quỳnh Hương cùng mười hai nữ tỳ áo trắng đứng cách mình ba trượng. Tử Siêu tự hỏi rằng tại sao nàng không thừa cơ hội mà hạ thủ mình. Mục Quỳnh Hương cười bảo:

- Hạng công tử quả là tàn nhẫn, nỡ hạ độc thủ với Phí Vân Dương!

Tử Siêu thở dài đáp:

- Nếu tại hạ không nhanh tay liệu có thoát được độc thủ của họ Phí hay không?

Trong lòng chàng rất băn khoăn không hiểu vì sao Mục Quỳnh Hương lại chẳng có vẻ căm hận dù biết Phí Vân Dương đã ngộ hại! Mục Quỳnh Hương bỗng nói:

- Bổn cung chủ ngưỡng mộ thanh danh công tử từ lâu. Chẳng hay chàng có thể cho thiếp diện kiến một lần được chăng?

Tử Siêu cảm kích nàng đã không ám tập mình trong lúc hành công nên cười đáp:

- Cung chủ tuy là nữ nhân mà khí phách lỗi lạc còn hơn bậc trượng phu. Tại hạ xin tuân mệnh!

Chàng bèn tháo mặt nạ, để lộ dung mạo tiêu sái, hiên ngang của mình. Mục Quỳnh Hương nhìn chăm chú rồi than rằng:

- Công tử tuy không phải Phan An, Tống Ngọc nhưng khí chất cao quý, vẻ tinh anh, thông tuệ hiện rõ. Chẳng trách chàng tuổi trẻ mà đã sớm là lãnh tụ của Trung Nguyên.

Tử Siêu hỏi lại:

- Tại hạ cũng muốn chiêm ngưỡng dung nhan của bậc kỳ nữ, cung chủ nghĩ sao?

Mục Quỳnh Hương thẹn thùng đáp:

- Nếu chàng muốn thế, xin hãy phá Thập Nhị Kim Thoa trận. Nhưng không được đả thương họ!

Mười hai tỳ nữ liền rút kiếm bày trận thế quanh chỗ Tử Siêu đang đứng. Tử Siêu quan sát thế trận, cố tìm sơ hở. Mười hai thanh kiếm như những đợt sóng xô đến liên miên bất tuyệt. Tử Siêu múa tít song chưởng đẩy bạt những lưỡi kiếm sắc bén ra, chờ cơ hội phản công. Chưởng kình dệt lưới quanh thân chàng, hứng lấy những đợt tấn công.

Chàng có thể dùng Quang Minh Vô Lượng chưởng từ trên không giáng xuống để giết một hai người, phá tan kiếm trận. Nhưng chàng đã nhận lời không đả thương họ nên chẳng thể làm như vậy! Tử Siêu đảo lộn, lên xuống giữa kiếm trận. Chàng chỉ dùng bốn thành công lực phổ vào tám chiêu chưởng pháp và pho liên hoàn cước pháp để cầm cự.

Sáu chiêu cuối của pho Ma Ảnh Tồi Tâm Chưởng hiện ra trong đầu. Chàng đã thuộc nằm lòng khẩu quyết khi đóng vai Nhung Hành Vân ngồi cạnh Nhạc bang chủ. Sau đó lại thấy Phí Vân Dương thi triển, nhờ vậy nhập tâm rất mau. Hơn nữa, chàng khổ luyện hai chiêu đầu đã nhiều năm nên thấm nhuần tinh thần của pho chưởng.

Song chưởng của chàng bắt đầu chuyển động theo những thế thức của sáu chiêu ấy, nhưng không phải để tấn công mà là ôn luyện, chưởng ảnh mịt mù bao phủ quanh người!

Hơn khắc sau chàng đã nắm được yếu quyết của cả sáu chiêu. Dù chưa tinh thục nhưng vẫn có thể thi thố được. Tất nhiên Mục Quỳnh Hương nhận ra chàng đang sư dụng sáu chiêu ma chưởng. Nàng thầm phục trí nhớ kỳ tuyệt của chàng trai!

Tử Siêu xét thấy chiêu Ma Thủ Nhập Bách Nhẫn rất thích hợp để phá kiếm trận. Chàng cười ha hả xông vào lưới kiếm, song chưởng ve vẩy, chập chờn phất vào huyệt Dương Cốc nơi tay hữu của các nàng tỳ nữ. Những đạo chỉ kình từ mười đầu ngón tay ma quái đã xạ trúng mục tiêu.

Chỉ trong nháy mắt, mười hai thanh kiếm rơi xuống mặt cỏ. Các tỳ nữ sững sờ, nhìn chàng với vẻ kính phục! Mục Quỳnh Hương vỗ tay khen ngợi:

- Hạng công tử trí tuệ tuyệt luân, thiên bẩm võ học sáng láng như gương, thiếp xin bái phục.

Tử Siêu thở phào đáp:

- Cung chủ quá khen, chẳng qua là nhờ chút may mắn đấy thôi!

Mục Quỳnh Hương tháo kim diện, để lộ gương mặt kiều diễm phi thường. Nàng có thể đứng cạnh Kỳ Lan mà không hề mặc cảm. Mục Quỳnh Hương giương đôi mắt ai oán nhìn Tử Siêu, thỏ thẻ:

- Thiếp rất ngưỡng mộ nhân phẩm công tử, nhưng chúng ta đã ở hai giới tuyến! Sau này, mong chàng nương tay vói đám tỳ nữ của thiếp, họ chỉ là những kẻ đáng thương. Để kỷ niệm mối duyên bình thủy tương phùng này, thiếp chỉ khuyên chàng một điều là nên cố luyện cho được Bạch Ngọc thần công. Khi ấy, Quang Minh Vô Lượng chưởng mới phát huy được hết uy lực. Hiện nay, Xuyên Tâm thần kiếm và Kim Tiền hội chủ đang rèn luyện pho Âm Dương thần chưởng của Võ thánh. Khi họ thành công thì võ lâm sẽ biến thành suối máu rừng sương. Mong chàng bảo trọng!

Dứt lời, nàng đeo lại kim diện, ra hiệu cho đám tỳ nữ rút lui. Lát sau, vọng lại tiếng của nàng:

- Nếu công tử muốn gặp lại thiếp, xin đến bờ Nam Động Đình Hồ vào đêm rằm tháng chạp!

Tử Siêu bâng khuâng tần ngần, một lát sau nhắm hướng Bắc mà lướt đi!

Đầu tháng mười một Tử Siêu mới về đến Trường An. Mọi người đang rầu rĩ, lo lắng, thấy mặt chàng đều vui mừng khôn xiết. Nghe chàng kể lại cuộc gặp gỡ với Mục Quỳnh Hương, Kỳ Lan cười bảo:

- Mối duyên tình của hai kẻ tử đối đầu này không chừ trở thành giai thoại võ lâm!

Vân Chi giận dỗi nói:

- Tướng công đi đâu cũng đa mang tình ái, thiếp chẳng chịu đâu!

Tử Siêu thấy Lan Tần Nga thoáng buồn vì lời nói ấy, chàng nghiêm nghị bảo:

- Chi muội sai rồi, ta lấy bốn nàng cũng do thiên duyên đưa đẩy, chứ nào phải do bản tính ong bướm. Nay ta đối với Mục Quỳnh Hương chỉ thuần túy là sự cảm kích và hiếu kỳ. Nếu hôm ấy nàng xuống tay hạ độc thủ trong lúc ta đang hành công thì thử hỏi Chi muội còn có cơ hội mà ghen nữa hay không?

Nào ngờ Vân Chi được Bạch Diện thần nuông chiều tử nhỏ, tính tình bướng bỉnh, hẹp hòi. Khi Tử Siêu đưa Lan Tần Nga về lòng nàng đã không vui, nay nghe nói đến Mục Quỳnh Hương, máu ghen hờn sôi lên. Nàng cười nhạt đáp:

- Thiếp cũng tự biết phận mình, được làm dâu Hạng gia là do Lan đại tỷ sắp đặt, chứ không phải do lòng ưu ái của tướng công! Nay thuyền đã có bốn tay chèo, nếu thêm một người nữa xem ra quá nặng. Thiếp xin nhường chỗ cho Mục Quỳnh Hương vậy!

Cuồng Sinh biến sắc mắng:

- Không ngờ tính tình ngươi lại biến đổi thành cố chấp, hẹp hòi, ghen hờn bóng gió như vậy! Lão phu thật vô cùng thất vọng!

Kỳ Lan vội đỡ lời:

- Chi muội gần đây trong người không được khỏe nên tính tình khó chịu. Mong tướng công và chư vị lượng thứ.

Nàng bèn ra hiệu cho ba nàng kia dìu Vân Chi vào hậu sảnh.

Tử Siêu vừa hổ thẹn, vừa đau lòng, ngao ngán lắc đầu. U Linh chân nhân Lục Đảo Y vội nói lảng qua chuyện khác:

- Xem ra thân phân Mục Quỳnh Hương có nhiều bí ẩn. Dường như nàng không thương yêu gì đồng đảng của mình. Nếu không, nàng đã giết Siêu đệ để trả thù cho Phí Vân Dương. Nay Kim Tiền hội chủ và Xuyên Tâm thần kiếm cố công luyện thành Âm Dương thần chưởng là đã quyết quét sạch võ lâm. Bạch Ngọc chân khí dù là thần công vô thượng nhưng lại không thể luyện thành trong vài tháng được. Do vậy, Siêu đệ nên đến hội kiến với cung chủ Văn Võ thần cung xem sao. Nếu cảm hóa được nàng mới mong cứu vãn được cục diện hiểm nghèo này!

Thần Châm Tiên Cơ cũng tán thành, sau đó Tử Siêu bắt đầu nghiên cứu Bạch Ngọc chân giải. Chàng đọc đi đọc lại từ đầu đến cuối, ba bốn lần đã thuộc làu. Đây là thói quen cố hữu vì khi khẩu quyết đã nhập tâm thì dễ tìm ra manh mối hơn.

Xong xuôi, chàng bỏ vào hộc tủ đầu giường rồi ngồi xếp bằng chiêm nghiệm. Đến ngày thứ ba chàng mới thức ngộ rằng phép luyện pho thần công có liên quan đến những khẩu quyết của sáu chiêu Quang Minh Vô Lượng chưởng. Hai tuyệt học này đều là di sản của Xá Lợi Tỳ Khưu, chính vì vậy, kẻ nào có được công phu trong pho Lục Thủ Di Đà mới luyện được Bạch Ngọc khí công.

Tử Siêu là người kín đáo nên không vội nói ra điều ấy. Tối hôm đó, Kỳ Lan dắt Vân Chi đến phòng chàng. Nàng cười bảo:

- Tướng công, Chi muội đã biết mình sai, mong chàng lượng thứ.

Nói xong, Kỳ Lan rời phòng, về với con thơ. Vân Chi thẹn thùng nói lời tạ lỗi rồi cởi áo trượng phu. Tử Siêu cũng vui vẻ đáp ứng để tỏ lòng tha thứ. Chàng ngạc nhiên khi thấy ái thê nồng thắm hơn bình thường. Những chiếc móng tay sắc nhọn rạch những đường trầy sướt trên lưng Tử Siêu. Cuối canh ba chàng mệt mỏi rồi thiếp đi trong khi đôi mắt phượng của Vân Chi vẫn mở trừng trừng.

Sáng ra, tiếng khóc vang dội đã làm Tử Siêu thức giấc. Chàng không thấy Vân Chi bên cạnh mình, lòng lo lắng định chạy ra xem. Bỗng thấy cách cửa tủ đầu giường mở tung. Chàng nhìn vào thì thấy quyển bí kíp Bạch Ngọc chân giải và xấp ngân phiếu mười vạn lượng vàng đã biến mất.

Tử Siêu phóng ra, thấy thuộc hạ đứng kín trước của khuê phòng của Lan Tần Nga. Chàng biến sắc chạy đến. Bọn Khuất Nham Tuyền rầu rĩ nhường đường. Tử Siêu chết điếng người, nhận ra Kỳ Lan và Thu Uyên đang quỳ bên giường Lan Tần Nga khóc nức nở. Một thanh tiểu đao dựng đứng trên ngực trái Bạch Phát Hồ Ly.

Tử Siêu khuỵ xuống bên giường, dòng lệ anh hùng tuôn lã chã:

- Nga muội! Sao nàng nỡ bỏ ta mà đi?

Lát sau, Tử Siêu vuốt mắt cho ái thê rồi quay lại lạnh lùng bảo:

- Toàn môn lập tức truy lùng, bắt cho được Vân Chi về đây.

Kỳ Lan kinh hãi nói:

- Chẳng lẽ Chi muội lại là hung thủ?

Tử Siêu đau đớn đáp:

- Đúng vậy! Nàng ấy đã lấy cả Bạch Ngọc chân giải và số ngân phiếu mười vạn lượng vàng trong đầu giường của ta!

Lam Khải Trường đứng ngoài cửa phòng, nghe thấy thế chết điếng người, ôm ngực lẩm bẩm:

- Trời già sao lại nỡ cay nghiệt với họ Lam ta như vậy?

Lão khụy xuống chết ngay vì tâm mạch đã vỡ. Hai tử thi được an táng trong vườn cạnh sân luyện võ. Tử Siêu đau buồn, bỏ phế việc luyện công và chẳng ăn uống gì. Chàng ngồi suốt ngày bên vò rượu, đôi mắt đỏ ngầu chờ đợi tin tức của thuộc hạ.

Kỳ Lan hối hận vì chính nàng đã ép Tử Siêu phải lấy Vân Chi. Và cũng chính nàng đã che dấu mối ác cảm của Vân Chi đối với Lan Tần Nga. Từ ngày Bạch Phát Hồ Ly về làm vợ Tử Siêu, nàng đã bị Vân Chi ghét bỏ, khinh thị. Lan Tần Nga mặc cảm vì quá khứ ô nhục nên cắn răng chịu đựng. Hơn nữa, Kỳ Lan và Thu Uyên hết lời khuyên giải nên nàng không nói cho Tử Siêu nghe.

Đến ngày thứ bảy, Tử Siêu đã hốc hác đi rất nhiều. Hàm râu không cạo lởm chởm, cộng với vẻ mặt buồn bã khiến chàng như già thêm mười tuổi. Kỳ Lan không còn chịu nổi nữa, cùng Thu Uyên bồng con quỳ trước mặt Tử Siêu khóc vùi. Nàng nghẹn ngào nói:

- Tướng công! Trăm sự đều do thiếp gây ra, thiếp đã giấu chàng mối hiềm khích của Vân Chi đối với Lan Tần Nga nên mới có ngày hôm nay! Nếu tướng công cứ đắm chìm trong thống khổ như vậy, thiếp còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa? Con thơ xin gửi lại chàng, thiếp về Thiên Thủy nương thân của Phật vậy!

Hai đứa bé cũng bật khóc oa oa, tiếng chúng lanh lảnh đập vào tai Tử Siêu. Chàng nhìn lại thê tử, chợt hiểu mình còn bổn phận với những người đang sống! Tử Siêu gượng cười đỡ họ lên:

- Lan muội và Uyên muội không có lỗi lầm gì cả! Chẳng qua là số kiếp mà thôi! Ta hứa sẽ bình tâm trở lại, để hai nàng được yên lòng.

Chàng hôn lên những đôi mắt đẫm lệ rồi vào trong tắm gội. Hai nữ nhân mừng rỡ, trao con thơ cho thị tỳ, theo vào hầu hạ trượng phu. Hơn khắc sau, Tử Siêu đã lấy lại phong độ, mày râu nhẵn nhụi, y phục chỉnh tề, triệu tập cuộc họp Kim Giáp môn. Mọi người thấy chàng đã vượt qua được nỗi đau riêng, mừng rỡ có mặt ngay.

Nhìn ai cũng tiều tụy hơn trước, Tử Siêu biết họ đã vì mình mà ưu phiền. Chàng nghiêm nghị bảo:

- Tại hạ nhất thời không kiềm chế được lòng mình, khiến mọi người phải lo lắng. May nhờ Kỳ Lan và Thu Uyên đem chân tình ra khuyên giải nên đã thức ngộ được rằng sự đời như phong vân bất trắc, không có gì là hoàn hảo cả! Việc truy tìm Vân Chi sẽ đình lại, chúng ta phải tập trung đối phó với Kim Tiền hội trước đã!

Chàng nâng chén mời mọi người, Dã Nhi ấp úng nói:

- Môn chủ làm bọn thuộc hạ như ngồi trên đống lửa, uống rượu cũng chẳng biết ngon!

Chàng cười bảo:

- Vậy hôm nay sẽ uống bù lại.

Vạn Xảo Cuồng Sinh lộ vẻ băn khoăn:

- Bạch Ngọc chân giải đã mất, làm sao Siêu nhi luyện được thần công! Hơn nữa, lỡ bí kíp lọt vào tay kẻ ác thì sao?

Tử Siêu trấn an lão:

- Sư thúc yên tâm! Tiểu tế đã kịp học thuộc lòng chân giải và cũng đã tìm ra manh mối. Pho kinh này quan hệ mật thiết với sáu chiêu Quang Minh Vô Lượng chưởng, người khác không làm sao luyện được đâu.

Thần Châm Tiên Cơ nhắc nhở:

- Siêu đệ nên khởi hành đến ngay Động Đình Hồ để gặp Mục Quỳnh Hương, thời gian chỉ còn hai mươi ngày nữa thôi!

Tử Siêu gật đầu, quay sang hỏi U Linh chân nhân:

- Lục khâm huynh đã thông báo với các phái về việc Văn Võ thần cung là hóa thân của Kim Tiền hội hay chưa?

Lục Đảo Y gật đầu:

- Họ đã nhận được tin, đang chuẩn bị lực lượng để đối phó.

Bàn bạc kế hoạch xong, Tử Siêu lập tức lên đường! Sau khi chàng đi khỏi. Khổng Diễm Yên bàn với mọi người:

- Bổn nhân sợ rằng sau khi Vân Chi giết Lan Tần Nga, tự hiểu mình không bao giờ được Tử Siêu tha thứ nên sẽ trở mặt luôn. Vì vậy, để đề phòng việc ấy, chúng ta nên chuyển sang nơi khác mà ở. Đồng thời, phải tăng cường phòng bị các cơ sở kinh doanh trong thành. Người đời có câu tối độc phụ nhân tâm, chúng ta nên lo trước là hơn!

Thiên Lượng thần y buồn rầu nói:

- Lục đại tẩu bàn không sai! Vân Chi mang trong người một chứng bệnh rất nguy hiểm. Nàng đã nhờ lão phu chữa trị nhưng không sao khỏi được. Tuyệt chứng này khiến nàng không còn cảm giác khi gần gũi nam nhân và không sinh đẻ được. Ngược lại, Lan Tần Nga có thai nên Vân Chi mới đố kỵ nàng đến tột cùng như vậy! Lão phu sợ Tử Siêu đau lòng, chẳng dám nói ra!

Mọi người sửng sốt, dặn nhau giữ kín chuyện này và lo việc dời nhà! Kỳ Lan nhờ Cuồng Sinh mua một trang viện khác, cách chỗ ở cũ chừng một dặm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio