Phong Quái Tân Phong là nhân vật đứng hàng đầu trong nhóm Tứ quái “Phong, Vân, Lôi, Điện” của môn hạ Nhân Yêu Hách Phi Yên, võ công cũng vào hạng khá. Chỉ vì nhất thời khinh địch nên bị đánh ngã gục.
Tuy nhiên hắn gượng đau nhảy trái sang một bên, phóng tầm con mắt nhìn trở lại phía ấy.
Ngay khi đó từ trên cao xẹt xuống làn kiếm quang xanh lè chớp nhanh như điện xẹt, khí thế hung dữ lạ thường.
Hắn nổi nóng chẳng kể gì lợi hại, hét lên một tiếng lảnh lót, vận đủ mười thành công lực vào tay trái, tung ra một chưởng “Xích Thủ Đồ Long” (tay không chém rồng) quét ngang một cái, đồng thời nhún mạnh hai chân, vọt người bay lên cao, đứng ngay trước thềm.
Người kia vừa trông thấy thân pháp của Phong Quái quá lanh lẹ, xuất thủ tinh diệu lạ thường, thật không ngờ hắn đã bị thương vìtrúng đạn nơi bàn tay phải, mà không tỏ vẻ gì lúng túng kém sút.
Người đó hơi ngần ngừ vì ngạc nhiên một chút, vội nghiêng mình né khỏi luồng chưởng phong mà đánh tới rồi đưa tay lên vai rút soạt thanh trường kiếm ra.
Phong Quái định thần liếc mắt nhìn lại thì thấy người ấy là một chàng thư sinh vừa độ hai chục tuổi đầu, mặc mày xinh tươi sáng sủa, đôi mắt sáng rỡ, trong tay cầm thanh trường kiếm nhấp nháy ánh tinh quang tỏa ra sáng lòa trông chói mắt.
Hắn cười dài một tiếng trầm trồ.
- Chà, Nga Mi Ngân Lâu Kiếm!
Rồi quắc mắt nhìn thẳng vào mặt người thiếu niên ấy, hắn quát lớn :
- Té ra mi là Nga Mi tiểu bối! Muốn tìm cái chết nên mới tranh tài cùng lão gia.
Nói dứt lời, hắn lật ngược tay trái ra, rút một ngọn Quỷ đầu đao múa lên, đâm thẳng vào mỏ ác của đối phương.
Thì ra người đứng trên nóc nhà bắn ra hai hạt ngân châu đạn, một viên làm tắt ngọn nến, một viên vào tay Phong Quái chính là Chưởng Thương Châu Tống Thu Vân. Còn người vừa phi thân nhảy ra xáp chiến với hắn là Ngân Lâu kiếm khách Đào Côn.
Đào Côn nghe Phong Quái thốt ra những lời ngạo mạn khinh người bất giác bừng bừng nổi giận hét lớn :
- Bọn nghiệt súc dư đảng của Thiên Diện giáo, thiếu gia đây là môn hạ của Nga Mi đại phái, mày muốn nếm thử sự lợi hại của thanh kiếm này, cứ đánh qua vài chiêu rồi sẽ biết.
Miệng nói, cánh tay vũ lộng thanh trường kiếm, múa lên như gió, chém thẳng vào địch nhân, xé không khí rít lên xào xào.
Ngay trong khi ngọn nến vừa tắt phụt Bôn Lôi Thủ Thiếu Vu Lôi cùng Vân Quái Lam Vân đã lập tức rút lui ra ngoài hoa sảnh. Phong Quái và Đào Côn đã bắt đầu quần nhau kịch liệt.
Phong Quái bị thương nơi tay phải vì ngân đạn bắn trúng không thể nào sử dụng được binh khí. Nhưng tay trái hắn đã thủ sẳn thanh Quỷ đầu đao, múa lên vùn vụt tấn công mãnh liệt như thường.
Cũng may, nếu tay phải hắn bình thường không bị thương tích thì nhất định Đào Côn không thể là đối thủ của hắn.
Ngân Lâu kiếm khách Đào Côn là nhân vật cừ khôi nhất trong phái Nga Mi. Lần này chàng phụng mệnh gia sư về đây, không ngờ gặp phải tay kình địch quá lợi hại, hơn nữa vừa rồi mới sơ ngộ cùng Thanh Thành Bạch cô nương, bóng giai nhân đã khắc sâu vào tâm khảm, đến giờ nầy vẫn còn cảm thấy thần hồn điên đảo, tưởng nhớ chưan khuây.
Chiến đấu trước mặt nàng cần phải như thế nào để khỏi làm giảm uy danh của phái Nga Mi phái.
Đào Côn vừa đánh vừa suy nghĩ. Vừa nhớ đến giai nhân chàng cảm thấy có một nguồn khích lệ mãnh liệt, khiến tinh thần thêm phấn chấn, hăng hái hơn trước.
Tập trung hết ý chí và năng lực vào cánh tay, chàng rú lên một tiếng lãnh lót, xử dụng môn kiếm pháp bí truyền là “Loạn Phi Phong kiếm pháp” tấn công ráo riết đối phương.
Vân Quái Lam Vân nhìn thấy Đại sư huynh có vẻ đuối thể trước sức tấn công hùng mạnh của địch, vội vàng quát lên :
- Đại sư huynh, hãy giao tên tiểu tử ấy lại cho đệ giải quyết.
Thình lình có giọng ai đó quát lớn :
- Tiểu tử hèn nhát, mày dự định hai người đánh xáp một hay sao?
Tiếng thét vừa dứt đột nhiên có một bóng đen từ xa phi lại. Tiếng nói phát ra, thế kiếm đã đâm vút đến liền, nhanh không tả nổi.
Vân Quái Lam Vân chưa rõ kẻ ấy là ai, vội vàng đưa tay dùng thế “Đảo Quyền Liên Sa” đón lấy.
Cheng một tiếng! Thân hình hai người bỗng lắc lư rồi mỗi người loạng choạng lùi lại nửa bước.
Vân Quái nhận thấy công lực của đối phương quả nhiên hùng hậu, có ý khen thầm.
Định thần nhìn lại, thấy kẻ ấy đang đứng sừng sững trước mặt mình, là một thiếu niên tay cầm trường kiếm, nai nịt gọn gàng.
Hắn trổ lên cười lớn rồi nạt lên :
- Lục lão đầu hèn nhát nấp đâu mất không dám ra mặt, chỉ sai một lũ ranh con miệng còn hôi sữa đến đây nộp mạng.
Chàng thiếu niên nổi nóng quát lớn :
- Mày đừng lớn lối! Đối phó với những tên yêu nghiệt của Thiên Diện giáo chúng bây, đâu cần gì ông ta phải ra tay nhọc sức.
Vân Quái cười ha hả hỏi :
- Tiểu tử, mày có phải là môn hạ của phái Côn Luân không?
Chàng thiếu niên cất tiếng cười ngạo nghễ đáp :
- Thiếu gia là môn hạ của Côn Luân, người trên giang hồ gọi ta là Vân Trung Hạc Tề Trường Tự. Phen này thiếu gia ra tay là ngươi đã hết số.
Lưỡi kiếm của chàng vung lên theo thế “Toàn Mộc Thử Hỏa” điểm mạnh vào ngực Vân Quái.
Vân Quái cười lạt một tiếng, lấy trong người ra một sợi dây xích sắt dùng thế “Hồi Phong Vũ Liễu” (cành Liễu bị gió quay cuồng) quấn lấy mũi kiếm của đối phương.
Vân Trung Hạc Tề Trường Tự đấu qua chừng mười hiệp đã nhận thấy công lực của đối phương so với mình không hơn không kém.
Khi thấy sợi dây xích quấn chặt lưỡi kiếm, chàng vội vàng ấn tay nhận chìm xuống dưới rồi nhân lúc đà kiếm đang sa nửa vời đã biến sang tư thế “Trực Đảo Hoàng Long” điểm ngay vào hạ bào của Vân Quái.
Vân Quái há miệng cười khành khạch dùng ngay một nửa sợi dây xích sắt quất mạnh vào mặt chàng.
Đường kiếm nhan nhản, sợi dây xích đảo lộn như con rắn vươn mình, hai người đem hết tài lực ra vừa công vừa thủ, hồi lâu bất phân thắng bại.
Thiếu Vu Lôi đứng ngay trước thềm, mắt thấy Phong, Vân lưỡng quái đều gặp tay đối thủ khá lợi hại, chưa có mảy may nào thắng thế, trong lòng đã sinh ra nóng nảy, liền hét lớn :
- Tân lão đệ, hãy tạm bước sang một bên, để tôi thu xếp tên này cho.
Vừa thét xong, cánh tay trái liền vung lên, từ trong tay áo rộng tỏa ra một luồng kình khí cuồn cuộn xông tới. Mỗi tay lão xử dụng một môn vũ khí khác nhau đánh liên tiếp, còn cánh tay áo đồng thời phất lên, phụt một luồng gió mạnh vào ngay mặt Đào Côn.
Đào Côn cảm thấy kình lực của lão vô cùng dữ dội, vội vàng dùng thế “Quái Mãng Phiêu Thân” (mãnh xà quăng lên) cả người lẫn kiếm nhảy qua một bên tránh né rất gọn gàng.
Tuy chàng ứng biến khá thần tốc, tuy nhiên kiếm phong đã bị chưởng phong áp đảo rồi quét ngang một cái. Hổ khẩu của chàng tê buốt, thanh trường kiếm suýt chút nữa tuột tay văng đi mất.
Thời may chàng chưa bị thương tích nào.
Từ ngày xuất đạo đến giờ, chưa bao giờ Đào Côn bị áp đảo như thế.
Thân hình chàng ngừng lại một chút, mặt đỏ bừng, sau cùng chàng cương quyết mút tít thanh trường kiếm xông về phía Thiếu Vu Lôi.
Thiếu Vu Lôi không ngờ đâu chàng quá liều lĩnh như vậy vội vàng phất tay áo đón lấy làn kiếm quang đang tấn công như mưa bão.
Ngay lúc ấy bỗng nhiên có hai cái bóng đen từ trong hoa sảnh bay ra, đánh úp vào sau lưng Thiếu Vu Lôi. Hắn định thần nhìn lại thì ra là hai cô gái chừng , tuổi.
Phong Quái vừa trông thấy bóng nữ lang trong lòng mừng rỡ, không còn nghĩ gì đến bàn tay trúng đạn đang còn đau nhức, tay trái ghìm thanh Quỹ đầu đao miệng cười nhan nhở nói :
- Ồ, cô nương muốn tìm người tiếp đãi chiều chuộng sao chẳng tiếp xúc cùng Tân Phong này?
Hai cô gái ấy không ai khác hơn là Chưởng Thượng Châu Tống Thu Vân và Bạch Phi Yến.
Thấy Phong Quái Tân Phong vừa hỏi mà hai chân cứ xăm xăm bước mãi phía mình, cử chỉ có chìu lả lơi, Tống Thu Vân quắc đôi mắt phượng quay lại thét lớn :
- Tặc tử, mày muốn tìm cái chết sao mà dám có những lời lẽ ấy?
Nàng vừa nói xong, cánh tay nhỏ nhắn bỗng vung lên, tức thì năm viên đạn bạc nhỏ như năm viên trân châu vun vút bắn ra, tiếng xé gió nghe vo vo rợn người.
Phong Quái trông thấy hai cô tiểu thư xinh đẹp quá, động tánh háo sắc ngay. Tuy nhiên vì nhìn rõ thủ pháp của người cũng có vẻ lạ lùng lợi hại hắn chẳng dám coi thường. Tuy bề ngoài dành những lời đùa cợt, trêu chọc cho vui, nhưng bên trong hắn đã thận trọng đề phòng, chú ý từng cử chỉ và hành động nhỏ của mỗi nàng.
Khi ấy Tống cô nương bỗng nhiên quay mình lại vung cánh tay phóng liên tiếp năm viên đạn bạc, nối đuôi nhau bay ra vùn vụt, xé gió vun vút và nổ lên năm tiếng bộp bộp bộp bộp bộp... nhè nhẹ.
Vừa nhận ra mấy viên đạn bạc, hắn đột nhiên reo lên như vừa khám phá được một bí mật gì kỳ thú :
- A ha, thì ra lúc nãy con người đã đánh lén bản thái gia không ai khác hơn là cô nương đây! Thế ra giữa chúng mình cũng đã có một duyên phận trước lâu rồi. Nói thật, nếu thái gia này không bắt cô nương ngọc thể nằm ngang nỉ non kể lể hết lời nài nỉ cầu xin tha thứ, thì không phải người hào kiệt.
Miệng nói, tay hắn múa tít thanh Quỷ đầu đao gạt phắt hết mấy viên ngân đạn bắn tung đi xa lắt.
Tống Thu Vân nghe hắn buông lắm lời tho lỗ tồi bại, trong lòng vừa tức vừa thẹn, đôi má đỏ bừng cất tiếng quát lảnh lót, rồi tung ngọc chưởng tấn công mãnh liệt, chưởng phong phát ra vù vù và như gió lốc.
Phía Thiếu Vu Lôi khi thấy đằng sau có người đuổi tới gấp rút, hắn vội vàng hai tay chia ra, tả chưởng phất về đằng sau, còn tay áo bên phải vẫn thủ thế đối phó cùng Ngân Lâu kiếm khách Đào Côn.
Đào Côn vì bị một đòn trong lòng đã ngán thầm con người ghê gớm này, tuy nhiên chàng cố dùng toàn lực để phát triển “Loạn Phi Phong kiếm pháp” liều mạng tấn công. Ngoài ra còn phải vận dụng tất cả những tiểu xảo và tài lanh lẹ của bản thân, nhảy né, luồng tránh chứ không dám công nhiên dùng sức một chọi một với Thiếu Vu Lôi.
Thiếu Vu Lôi phất tay áo rộng bên phải vừa bị hụt, lập tức phất luôn tay áo bên trái về phía sau, nhưng không ngờ nghe “soạt” một tiếng, tay áo đã bị hớt phăng mất một nửa.
Trong lúc bất ngờ, Thiếu Vu Lôi chưa phá giải kịp thời lại bị chém một đòn vào cạnh sườn, thân hình phải chao sang một bên rồi xoay tròn lông lốc như một con quay vọt ra xa trên ba thước.
Hắn hoảng hốt nhìn lại thì thấy kẻ vừa tập kích đằng sau mình là một cô gái mặc áo đỏ, tác chừng , tuổi thôi.
Nàng đứng trụ hình quắc mắt nhìn tới, trong tay cầm một thanh kiếm, đang phát ra những tia sáng xanh lập lòe chói mắt. Rõ ràng là một thanh bảo kiếm, có thể chặt vàng đẽo ngọc chém sắt như xẻ bùn!
Với một thanh kiếm quí dường ấy, thảo nào nàng này đã phá được một cách dễ dàng thân pháp “Phỉ Trụ Bôn Lôi” của lão.
Thì ra thanh bảo kiếm đang nằm trong tay nàng áo đỏ này là “Thanh Nghê bảo kiếm” vật quý trấn môn của phái Thanh Thành.
Đào Côn nhìn thấy Bạch Phi Yến, con người ngọc mình hằng mơ ước vừa xuất hiện, lồ lộ như Hằng Nga, tay cầm bảo kiếm, trong lòng bỗng nhiên hồi hộp chấn động khác thường.
Thật không ngờ chính giai nhân của lòng mình, trong giờ phút nguy nan này đã bất ngờ xuất hiện và biến thành vị cứu tinh của mình!
Chàng bàng hoàng vì quá cảm xúc, sửng sốt nhìn nàng, quên phứt mình đang ở đâu và bây giờ là lúc nào, nghĩ bụng :
- “Ồ, Bạch cô nương quả nhiên là con người mình đang nhớ nhung tha thiết chẳng phút nào quên! Trên đường đi thấy nàng vừa gặp mặt chàng thanh niên lạ mặt đã ngấm ngầm bám sát ngay khiến mình đem lòng nghi kỵ cho nàng không phải con người đứng đắn, hễ thấy bóng sắc mê ngay. Do đó mối cảm tình có phần nào bị sức mẻ. Mãi đến hôm nay mọi người hỏi ra mới rõ ràng đã vâng lệnh thầy đến giúp. Như vậy thì cũng đồng một chí hướng như nhau, trước sau vẫn đi cùng đường làm sao mà tránh khỏi được”.
Chàng sực nhớ lại sau khi đến Phi Phượng phiêu cục tình cờ gặp thiếu niên thư sinh Vi Hành Thiên với thái độ phong lưu tiêu sái, bản chất khác thường nên hình như nàng đã cố dành cho chàng ta khá nhiều thiện cảm.
Sau này chàng được Chưởng Thượng Châu Tống Thu Vân thuật lại thì giữa nàng và chàng cũng có nhiều liên quan khá mật thiết.
Tuy nhiên vì Vệ Thiên Tường đã đổi tên là Vi Hành Thiên thì mọi người chỉ biết chàng là truyền nhân duy nhất của Tu Linh Quân lão tiền bối, còn câu chuyện đại náo Thanh Phúc cung ở Lao Sơn thì không một ai biết đến.
Nhưng dù sao giữa Bạch cô nương và Vi Hành Thiên không sao tránh khỏi có cảm tình và sự kính mến đặc biệt.
Sự liên hệ và tình cảm giữa người con gái được chàng đặc biệt chú ý và người thanh niên được chàng nể vì lúc nào cũng là vấn đề khiến chàng lưu tâm theo dõi.
Khi thấy Đào Côn đã có vẻ sút sức và đuối thế trước sự tấn công của Thiếu Vu Lôi. Bạch Phi Yến lập tức rút bảo kiếm Thanh Nghê phi thân vào tiếp viện ngay.
Thấy Bạch cô nương ra tay giúp mình chém lại cường địch, Đào Côn sung sướng và cảm động vô cùng. Phút đầu tiên chàng ngẩn ngơ đứng đờ người ra một chặp, nhưng sau đó chàng cảm thấy tinh thần thêm phấn chấn, vũ lộng thanh kiếm Ngâu Lâu phát ra những ngân quang lấp lánh, đánh dạt về phía Thiếu Vu Lôi.
Mặc dù Thiếu Vu Lôi có trình độ võ công rất cao siêu, tuy nhiên đối với bảo kiếm Thanh Nghê của Bạch Phi Yến cô nương quá sắc bén, chém sắt như chém bùn thì trong lòng cũng e ngại.
Lão cố ý lảng tránh tìm đủ mọi cách không dám chạm vào thanh bảo kiếm. Đó là một ưu thế đáng kể cho Bạch Phi Vân.
Phần Đào Côn, tuy kiếm pháp khá tinh diệu, nhưng vì công lực chưa lấy gì làm thâm hậu, cho nên dưới mắt Thiếu Vu Lôi chàng chưa phải là một địch thủ đáng kể.
Thấy Đào Côn vũ lộng thanh Ngân Lâu kiếm tấn công mạnh thêm thì trong lòng Thiếu Vu Lôi đã thấy nổi giận, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
Lập tức y bỏ Bạch Phi Yến, quay mình lại đánh Đào Côn, liên tiếp đánh luôn hai chưởng dồn dập như sấm sét, khiến Đào Côn không chịu đựng nỗi phải rút lại liền bảy, tám bước.
Chỉ trong vòng năm phút, Đào Côn đã bị kiềm hãm trong luồng chưởng phong của Thiếu Vu Lôi.
Bạch Phi Yến thấy Thiếu Vu Lôi tự nhiên bỏ mình không đánh nữa lại quay sang áp đảo Đào Côn trong chớp mắt Đào Côn đã bị chưởng phong vây kín để áp đảo, tinh thế khá nguy ngập, không còn cách gì rút lui được nữa.
Nàng vội vàng phi thân xông tới bám sát vào người y múa tít thanh bảo kiếm, đánh thật rát, không để cho y có dịp hở tay áp đảo Đào Côn.
Tuy nhiên, Thiếu Vu Lôi là đại đệ tửu của Bích Nhãn Thần Quân, sở trường về lối hai tay đánh hai thế khác nhau của phái Bạch Đà, cho nên khi thấy Bạch Phi Yến đánh tới, y lập tức chia ra hai chưởng phát hai nơi, vừa thủ vừa công ráo riết.
Không bao lâu, cả Bạch Phi Yến cũng bị bao vây vào vòng chưởng phong của hắn.
Bạch Phi Yến cảm thấy trước mặt cô một luồng chưởng phong đem một áp lực nặng đến ngàn cân, mỗi lúc một mạnh thêm khiến nàng cảm thấy muốn nghẹt thở.
Nàng thất kinh vội vàng dùng thế “Thiết Hài Đột Vi” vận công lực vào hai cánh tay mạnh về phía ấy cùng một lúc với luồng kiếm như sao xẹt.
Bỗng nghe “soạt” một tiếng. Tay áo bên phải của Thiếu Vu Lôi đã bị kiếm ảnh của Thanh Nghê kiếm xuyên qua chặt đứt.
Phần nàng cũng bị sức mạnh của chưởng phong dội lại choáng váng cả mặt mày, đầu váng mắt hoa.
Nhưng nhờ nhát kiếm ấy, Thiếu Vu Lôi đã giật mình hãm bớt kình lực nên nàng mới thoát ra khỏi phạm vi của chưởng phong.
Vừa lúc đó, một tiếng quát lớn như xé không gian tự đàng xa vọng lại. Hai bóng người từ hướng đó bay xẹt đến trước mặt đứng sừng sững, một người tuổi độ bốn mươi, hai luồng nhãn quang nhấp nháy như điện.
Người thứ hai tuổi chừng , mặt mày hốc hác xương xương, nhưng hai huyệt Thái Dương nổi lên cao nghệu chứng tỏ trình độ nội công cũng đến mức độ siêu phàm.
Thiếu Vu Lôi liếc mắt nhìn thấy đối phương đã có người tiếp viện nhưng hắn cũng không hề nao núng chút nào. Gầm lên một tiếng, hắn vung hữu chưởng đánh mạnh vào phía hai người.
Hai người vừa đến sau không ai khác hơn là hai anh em Điểm Thương song nhạn.
Vừa đặt chân trên đất, hai anh em đã thấy chưởng lực của đối phương ồ ạt tuôn tới như mưa nguồn thác lũ thì nổi giận đùng đùng, hét lên một tiếng, mỗi người một bên phóng mình là vút hai nơi sẵn sàng ứng chiến.
Vạn Vũ Xương lập tức vung chưởng ra đón lấy. Vạn Vũ Sinh cười lạt một tiếng, xử dụng Cầm Nã thủ pháp đưa hai ngón tay kẹp lấy mạch môn của Thiếu Vu Lôi.
Thiếu Vu Lôi sà người xuống thấp hơn, lòn bàn tay trái che dưới cánh tay áo bên phải, chìa năm móng tay nhọn hoắc quào mạnh vào cánh tay Vạn Vũ Sinh.
Đây là một thức võ hết sức lạ lùng, Vạn Vũ Sinh giật mình vội cụt ngay lại, chìa năm chỉ như năm que sắt nhọn, nhanh như chớp, điểm thẳng vào cạnh sườn bên phải của hắn.
Chưởng phải của Thiếu Vu Lôi vừa sát với Vạn Vũ Xương, tay trái không thể kéo dài thêm ra được nữa, chẳng còn cách gì che chắn được cạnh sườn phía phải nên hắn buộc lòng phải nhún mình nhảy vọt sang bên trái né tránh.
“Ầm” một tiếng, hai luồng chưởng phong chạm vào nhau mãnh liệt trên không trung, Vạn Vũ Xương dội mình bật ngược lên cao, lùi lại hai bước.
Thiếu Vu Lôi cũng rung động toàn thân, loạng choạng về phía sau nửa bước.
Nếu so sánh về võ công thì lẽ đương nhiên là Thiếu Vu Lôi cao hơn Vạn Vũ Xương một mức xa. Tuy nhiên trong trường hợp này, Điểm Thương song nhạn cùng xuất hiện một lúc, phối hợp tấn công, khiến cho cục diện trở nên thăng bằng không ai hơn kém.
Phía bên kia cuộc chiến đấu giữa Phong Quái Tân Phong và Tống Thu Vân cũng đã đến hồi quyết liệt. Tống Thu Vân vừa lâm vào cảnh nguy hiểm thì may mắn được Bạch Phi Yến vung kiếm xông vào tiếp trợ.
Ngân Lâu kiếm khách Đào Côn đôi mắt đỏ ngầu muốn nảy lửa, múa tít thanh trường kiếm hầu chiếm lại uy thế.
Thấy Thiếu Vu Lôi đã có Điểm Thương song nhạn đối phó nên chàng xoay mình lăn xả về phía Vân Quái Lam Vân.
Thiếu Vu Lôi cất giọng kiêu ngạo lạnh lùng nói :
- Cho chúng mày kéo hết ra đi, ta chấp cả toàn bọn đấy.
Sau khi chạm chưởng cùng hắn, Vạn Vũ Xương biết ngay rằng công lực của đối phương rất cao cường nên nhìn thẳng vào Thiếu Vu Lôi nói lớn :
- Ông bạn này, trước khi thực sự so tài, xin ông bạn vui lòng cho biết cao danh quý tánh.
Thiếu Vu Lôi mỉm cười, khinh khỉnh nói ba tiếng cộc lốc :
- Thiếu Vu Lôi!
Vạn Vũ Xương giật mình nói :
- À, té ra các hạ là Bạch Đà môn hạ phải không?
Thiếu Vu Lôi đắc chí cười hà hà nói :
- Té ra các người cũng nghe thiên hạ nói đến tên ta sao?
Vạn Vũ Sinh cười lạt nói :
- Phái Bạch Đà chỉ có thể xưng hùng xưng bá ở ngoài biên giới. Đến Trung Nguyên rồi, các ngươi không thể làm điều bậy bạ được đâu nhé.
Thiếu Vu Lôi nổi giận trợn mắt quát lớn :
- Võ lâm Trung Nguyên dưới tầm mắt của thái gia này chẳng ra cái thớ gì hết, mi đừng lòe.
Hắn quầy ra sau lưng rút cây giáo ngắn và một thanh đao rộng bản, hai tay hai món vũ khí múa lên vù vù, rồi hét lớn :
- Phen này cho chúng mày nếm thử môn võ công của Bạch Đà phái. Hãy mau mau chuẩn bị tiếp chiêu đi.
Vạn Vũ Sinh không nói gì hết, rút phăng thanh kiếm cầm tay thủ thế chờ đợi.
Thiếu Vu Lôi, tay tả xử dụng cây giáo ngắn theo thế “Hoàng Sáo Trong Lưu” (cầm ngang ngọn giáo giữa giòng sông) còn tay phải múa đao theo tư thế “Trầm Hải Đồ Long” (xuống biển giết rồng) đánh luôn cả hai người cùng một lúc.
Thế là trong nháy mắt cả ba người quần nhau, dần dần ba thân hình quay tít, ánh kiếm lập lòe, gió lộng ào ào với những tiếng chạm nhau leng keng không ngớt.
Điểm Thương song nhạn dùng trấn sơn kiếm pháp theo thế “Lưu Vân thập cửu thức” (mười chín thế kiếm như mây bay) oai lực hùng mạnh biến ảo khôn lường. Thanh kiếm múa lên kim quan chói lòa như hoa rụng, kiếm khí tỏa ra trên phạm vi khá rộng.
Cả hai bên từ thế này sang thế khác, cố mang hết tuyệt học công phu ra thi thố.
Sau mười hiệp đầu, Thiếu Vu Lôi càng đánh, nội lực càng tăng thêm dần dần chiếm được thượng phong.
Lại nói về Vân Trung Hạc Tề Trường Tự cùng Vân Quái Lam Vân hai bên võ công cũng tương đồng, đánh mãi vẫn chưa ai chiếm phần thắng lợi.
Sau khi được Đào Côn xông vào giúp sức, thanh thế mạnh lên dần.
Được vài chục hiệp, bị hai thanh trường kiếm luôn luôn kiềm chế và áp đảo, Vân Quái Lam Vân đã dần dần núng thế, tay chân luống cuống, hơi thở dồn dập từng hồi. Hồi sau hắn chỉ còn cách đỡ gạt cầm chừng chờ dịp may cứu vãn.
Một chặp sau Vân Trung Hạc liếc mắt nhìn sang một bên thấy anh em Điểm Thương song nhạn bị Thiếu Vũ Lôi đánh rát quá trong lòng nóng nảy bồn chồn vội vàng kêu lớn :
- Đào huynh, hãy mau mau sang tiếp ứng cùng Vạn Vũ ca, tên này để một mình tôi giải quyết cũng đủ.
Đào Côn ngước mắt nhìn lại, thấy anh em Điểm Thương song nhạn quả nhiên đã đến hồi quá nguy khốn, không dám diên trì nữa, vội hú lên một tiếng, tung người lao vút về phía ấy đánh thẳng vào Thiếu Vũ Lôi.
Xem tiếp hồi Song hiệp trổ tài cột tặc nhân