Kim Kiếm Lệnh

chương 50: võ lâm đệ nhất nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vệ Thiên Tường hồi nhớ lại trước kia, thường nghe Cổ thúc thúc nói chuyện trên giang hồ có rất nhiều tay hắc đạo độc chiếm một vùng xây dựng giang sơn riêng biệt. Để bảo vệ bí mật khỏi tiết lộ ra ngoài họ thường đem các thủ hạ cắt đầu lưỡi chọc thủng màng tai biến thành những kẻ vừa câm vừa điếc suốt đời chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của chúng mà thôi.

Biết đâu những người này cũng đã bị Cầm Linh Quân thi hành một thủ đoạn...

Nghĩ đến đây chàng lắc đầu xua đuổi ý nghĩ ấy ngay.

Không, không thể nào có chuyện như thế được. Cầm Linh Quân Nam Cung Hột là “Phương Ngoại nhị kỳ” Thiên Sơn thần tăng môn hạ, hành động phải quang minh chính đại, chứ đâu có thể như thế được.

Chàng đang phân vân thì chưởng phong của bốn người đã rít lên từng hồi, mạnh như sấm sét ào ạt trào đến, so với đợt đầu còn lợi hại hơn mấy lần.

Vệ Thiên Tường tiếc vì họ vừa điếc vừa câm, dù có nói nhiều lời cũng chỉ hao hơi tổn tiếng mà thôi, nên chàng vận dụng thân pháp “Tử Phủ Tiềm Hình” xuyên qua chưởng phong của bốn người né tránh một cách thật tài tình linh diệu.

Bốn người áo xanh thấy những đòn tấn công đã hụt mất, hình như có vẻ căm giận, trợn mắt tròn xoe, mồm kêu ú ớ một hồi rồi lăn xả vào đánh nữa.

Bỗng nhiên một giọng thét vang lên vô cùng trang nghiêm và tác dụng như là một hiệu lệnh :

- Ngừng tay!

Tiếp theo đó một bóng người vụt hiện ra thấp thoáng. Tức thì bốn người áo xanh đã lập tức thu hồi công lực, tám chưởng buông xuôi, cúi đầu nhìn ra, tỏ vẻ vô cùng cung kính.

Nhìn về phía có tiếng nói và bóng người thấp thoáng, Vệ Thiên Tường thấy hiện ra một cụ già râu tóc bạc phơ, mặt vuông tai lớn, trán rộng, đôi mắt sáng như sao, mặc áo rộng thùng thình, thật là uy nghi dũng mãnh.

Ngang lưng ông cụ có thắt một sợi dây tơ, theo gió phất phơ, thần thái tiêu diêu tự tại.

Nét mặt ông ta có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, hai mắt chiếu tia sáng đỏ ngầu như lửa, vừa đượm vẻ ác độc, hai môi mím chặt, hình như tiếng nói vừa rồi không phải do mồm ông ta phát ra.

Mình ông ta mặc một cái bào màu tía, da mặt đỏ gay.

Thấy bốn người kia chắp tay kính cẩn, cúi đầu nhìn xuống đất chẳng dám ngẩng mặt lên, Vệ Thiên Tường đã đoán biết nhân vật này là ai rồi, vội vàng kính cẩn chắp tay vái dài ba cái và nói :

- Thưa lão tiến bối, chắc có lẽ ngài là Thần quân Cầm Linh sơn? Vãn bối là Tu La môn hạ Vi...

Vừa đứng yên, ông già đã đưa cặp mắt sáng như điện chiếu thẳng vào Vệ Thiên Tường như hai ngọn đèn, hồi lâu nghe chàng sắp xưng danh đã lộ vẻ ngạc nhiên hỏi lớn :

- Thằng bé, mày là Tu La môn hạ, đệ tử Tu Linh Quân. Nhưng... mày phải có họ Vệ?

Vệ Thiên Tương nghiêng người kính cẩn đáp :

- Vãn bối Vi Hành Thiên, mấy tháng trước đây có gặp lệnh ái...

Chàng vừa nói tới đây, Cầm Linh Quân đã cắt ngang :

- Lão phu muốn hỏi mày, Vệ Duy Tuấn là gì đối với mày?

Vệ Thiên Tường nghe nói sửng sốt. Chàng không hiểu mặt mày mình và thân phụ giống nhau như thế nào mà vừa trông thấy ông đã nhận ra được ngay.

Nhưng chàng đoán ra liền, có lẽ Nam Cung Uyển sau khi hồi sơn đã đem thân thế mình ra kể lại với cha nàng rồi.

Nghĩ vậy chàng chẳng cần đắn đo, đáp ngay :

- Nhân vật mà lão tiền bối vừa hỏi chính là gia phụ. Chẳng qua vì...

Cầm Linh Quân bỗng ngửa lên cười ha hả, tiếng cười vọng đến mây xanh, rúng động cả núi rừng.

Cười xong một hồi rồi tay phải đưa cao lên vẫy chàng lại.

Thật là điều lạ lùng, ngoài tưởng tượng của Vệ Thiên Tường. Chàng cảm thấy một luồng kình khí tuôn ra như sông trào bể rộng, sức hút mạnh vô song không thể nào cưỡng lại nổi. Trong phút chốc cả thân hình chàng bị kéo bật về phía ấy, và phía trên ngực hình như có một cái gì đó đè nặng muốn nghẹt thở.

Từ khi lãnh giáo ba thế của Xương Tu Tẩu, thấy công lực của ông ta đã đến mức tột đỉnh. Nhưng lần này, chỉ một cái vẫy tay nhè nhẹ của Cầm Linh Quân mà toàn thân mình đã bị lôi kéo như một chiếc diều giấy. So sánh hai người, thì bản lãnh của Cầm Linh Quân quả nhiên còn lợi hại hơn nhiều lắm.

Vệ Thiên Tường hoảng hốt vội vàng sử dụng thân pháp Tử Phủ Tiềm Hình né mình về phía bên phải.

Nhưng mặc dù bề ngoài cử động có vẻ nhẹ nhàng như không, thật sự bên trong Cầm Linh Quân đã dùng đến thập thành công lực, cho nên chàng phải xô người bắn về phía saunăm bước loạng choạng một hồi mới đứng vững, hốt hoảng la lớn :

- Lão tiền bối...

Cầm Linh Quân đôi mắt sáng rực, long lên như viên than hồng đang cháy rực, cười gằn nói :

- Tiểu tử, mày dám học lỏm thân pháp Tử Phủ Tiềm Hình của bản môn rồi còn đem ra múa may trước mặt lão phu nữa sao?

Nói xong từ từ tiến sát về phía chàng.

Vệ Thiên Tường nhìn thấy vẻ mặt ông ta phát lộ hung quang, cảm thấy sợ hãi liền nói :

- Xin lão tiền bối chớ có hiểu lầm.

Cầm Linh Quân cả cười nói :

- Hà, hà... Làm sao được! Phàm giết rắn phải diệt nọc, nhổ cỏ phải đào tận gốc mới được, tiểu tử, chính mày tự ý dẫn xác về đây nộp mạng, đừng có trách lão phu nhé.

Vệ Thiên Tường nghe nói ngạc nhiên và chợt hiểu, bèn vận dụng đầy đủ công lực hộ thân rồi hỏi lại :

- Lão tiền bối, tại sao người nói như vậy?

Cầm Linh Quân cười gằn hỏi :

- Tiểu tử, mày không phải là con của Vệ Duy Tuấn sao? Nếu phải thì mày nhất định phải chết, ngoài ra không còn cách nào khác nữa.

Vệ Thiên Tường như người thoát qua cơn mê muội, khí giận xông lên nóng mặt, liền quát lớn :

- Lão tặc, nếu vậy, mày là người đã vây đánh gia phụ tao trước kia phải không?

Cầm Linh Quân vuốt râu cười hà hà mỉa mai nói :

- Chẳng phải chỉ vây đánh mà thôi đâu, con ạ!

Vệ Thiên Tường giận quá, không kịp bạt kiếm, hét lên một tiếng, tay phải vận đủ thập thành công lực tung ra một thế “Huyền Thiên nhất chưởng” mạnh như sấm sét, đánh ngay vào ngực Cầm Linh Quân.

Cầm Linh Quân đắc ý cười lớn rồi vẫy tay đưa hữu chưởng ra đón lấy.

Nghịch Thiên huyền công của chàng tuy lợi hại, nhưng vì hỏa hầu còn kém và sự luyện tập chưa bao nhiêu, làm sao chọi lại nổi với “Tử khí” của Cầm Linh Quân cho được.

“Bình” một tiếng lớn! Vệ Thiên Tường đã hộc máu, ngã nhào về phía trước nằm đó không nhúc nhích.

Từ đằng xa một thiếu nữ mặc áo tía lao mình chạy đến như bay, chớp mắt đã xà vào mình Cầm Linh Quân, mặt mày tái nhạt, lệ chảy đầm đìa, bệu bạo kêu :

- Thân phụ! Trời ơi!

Nhìn thấy Vệ Thiên Tường nằm đờ trên mặt đất, mặt mày xám xịt như một thây ma, nàng không còn nghĩ đến phụ thân nữa, nhảy ào tới khóc sướt mướt, rồi thò tay vào túi lấy ra một viên thuốc nhét luôn vào miệng chàng.

Cầm Linh Quân thét lớn :

- Uyển nhi! Đã muộn rồi! Người chết không thể nào sống lại, đừng có phí cả “Bách Doanh đan” vô ích.

Nam Cung Uyển không còn nghi gì nữa, tay cứ nhét thuốc vào mồm Vệ Thiên Tường, quay lại ngước mặt nhìn cha già có vẻ thất vọng và bi thảm.

Một hồi lâu, thấy không còn cơ cứu được, nàng đột nhiên bưng mặt khóc ròng rồi chạy lồng lộn xuỗng núi.

Cầm Linh Quân thất sắc gọi to :

- Uyển nhi! Uyển nhi!

Gọi xong, ông tung người phi thân đuổi theo như gió. Cả bốn người bộ hạ cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy theo Cầm Linh Quân xuống núi.

Ngay khi ấy, từ khu rừng kế bên, một bóng người rong rỏng cao chạy vọt ra, đến cạnh Vệ Thiên Tường.

Người ấy vung tay điểm luôn một hơi vào mười mấy huyệt của Vệ Thiên Tường rồi ôm xốc chàng dậy, chạy tuốt vào rừng mất dạng.

Trong một căn phòng khách sạn Trường An một trong những khách sạn lớn ở phía Tây thành Nhạc Dương, đã ba hôm nay có một thiếu niên thư sinh, mày kiếm mắt sáng, đến thuê trọ.

Thiếu niên đẹp như ngọc, dáng điệu uy nghi phong lưu tiêu sái, nhưng thần sắc có vẻ ủ dột không được tươi. Tánh tình của chàng ưa trầm lặng, suốt ba hôm rồi, lúc nào cũng đóng cửa ở trong phòng, nếu không trùm chăn ngủ kỹ thì cũng ngồi yên bó gối, ngồi đừ một chỗ như một kẻ mất hồn.

Cứ mỗi ngày ba bữa, bồi phòng mang thức ăn vào tận đầu giường. Chàng ăn rất ít, chỉ gắp qua loa vài miếng lại cho bưng ra ngay.

Phía sau khách sạn là một dãy hành lang, kế đến là một số phòng thượng hạng. Vì ít người sang trọng, suốt dãy phòng chỉ có một mình thư sinh đến trọ nên đặc biệt yên tĩnh. Suốt ngày không một tiếng động, cũng không có ai ra vào, trừ mấy tên bồi phòng thỉnh thoảng đem thức ăn hay đồ cần dùng đến mà thôi.

Thiếu niên hình như bên lòng canh cánh một niềm ưu tư u uất, hay có một tâm sự gì lớn lao, trong miệng lúc nào cũng lẩm bẩm hình như suy tính một mình. Nếu lắng tai nghe kỹ thì chàng chỉ lẩm nhẩm những tiếng: “Nga Mi Linh Phi, Không Động Hắc Thạch, Ngô Câu độc kiếm, chỉ bao nhiêu đó chẳng lẽ không làm được sao? Hừ, ta phải cố làm cho kỳ được mới thôi!”

Tiếng nói nhẹ nhàng như thì thầm một mình chàng tự nghe lấy.

Hôm ấy là buổi chiều của ngày thứ ba, thiếu niên đang rảo bước đi bách bộ trước cửa. Một hồi lâu chàng bỏ phòng đi đến tiệm “Toàn Ký lão điếm” một hiệu chuyên bán đồ binh khí nổi tiếng nhất thành Nhạc Dương.

Chàng đưa một số tiền lớn đặt làm một cây kiếm dài, bằng thép tốt, rồi vẽ kiểu thuê thợ khéo khâu ba cây kiếm nhỏ bằng vàng ròng, đâu đó xong xuôi mới trở về khách điếm.

Hôm sau thiếu niên thu xếp hành trang chuẩn bị sáng sớm lên đường vào đất Thục.

Nhưng vào lúc chạng vạng tối bỗng có hai người khách lạ đến thuê căn phòng phía bên trái.

Tuy chưa rõ lai lịch hai người là ai, nhưng cứ nghe bước đi hết sức nhẹ nhàng, bên cạnh những bước nặng nề cục mịch của các tên bồi phòng, cũng đủ biết đây là hạng võ lâm cao thủ.

Người bồi phòng đưa hai người vào phòng, bưng trà vào mời dùng rồi rút lui ra ngay.

Hai người vừa vào một tí bỗng nghe hai tiếng bộp bộp, một nặng một nhẹ, hình như họ đang đặt hai món vũ khí trên bàn và trên giường, nhưng chưa biết là món gì.

Một người cất tiếng nói trước :

- Xin Cơ tam ca hãy rửa mặt trước đi

Người khác hình như vừa nhấp xong chung trà cười khà khà nói :

- Mâu ngũ đệ, chúng mình đã là bạn tâm giao với nhau, xin cứ xử sự thật tình, khỏi cần khách khí nữa. Ngu huynh còn muốn uống thêm vài chén trà cho thấm giọng, ngũ đệ cứ tự tiện rửa mặt trước đi.

Một lúc sau, người gọi là ngũ đệ hình như đã rửa xong, nói :

- Cơ tam ca, chúng mình cách mấy năm không đặt chân trên giang hồ mà thiên hạ không biết bao nhiêu biến cố ly kỳ đã xảy ra đấy nhé! Vừa rồi nghe đồn, một tiểu hiệp gọi là Tu La thư sinh xuất hiện, dám làm những việc phi thường. Y đã xông lên Lao Sơn vào Thanh Phúc cung gây chuyện, cả đến Lý gia cũng phải thua về tay hắn đấy.

Cơ tam ca cười lạt nói :

- Lý Thành Hóa xưa nay chỉ nhờ vào uy thế của Đỗ Thanh Phong chứ riêng y thực ra cũng chỉ hư danh mà thôi.

Mâu ngũ đệ lại nói thêm :

- Nghe nói Tu La thư sinh hãy còn ít tuổi nhưng tài nghệ thật cao cường. Vừa rồi y đã thắng cả Xương Tu Tẩu lão quái trong ba thế võ, và lúc này hình như đang ở hồ Lạc Mã.

Nghe đến đây, thiếu niên thư sinh lộ vẻ sửng sốt, đem hết tinh thần lắng nghe tiếp câu chuyện của hai người.

Cơ tam ca cười hà hà nói :

- Này Mâu ngũ đệ, chúng ta hãy bàn lại câu chuyện trước. Theo ngu huynh hiểu, thì Lâm lão đại chỉ ngán có một mình Linh Phi đạo nhân mà thôi. Thật ra nhân vật chính đứng ra giật dây lèo lái âm mưu ngày trước, theo thiên hạ bàn tán, nhất định là lão già Nam Cung chứ không còn ai khác nữa!

Câu nói sau cùng của y vừa lọt vào tai như một mũi dùi lửa xuyên vào tim thiếu niên thư sinh. Dĩ nhiên chàng đã đoán biết lão già Nam Cung là ai rồi.

Bao nhiêu ý nghĩ quay cuồng xáo trộn tâm tư, tự nhiên đôi mắt chàng đỏ ngầu muốn ứa lệ. Nhưng chặp sau lại tóe ra ánh sáng dữ tợn như đầy dẫy nỗi căm thù.

Chàng nghiến răng tự nhủ lòng: “Bất luận chánh phạm hay tòng phạm, ai đã nhúng tay vào món nợ này đều phải đền tội, nhất định không tha thứ được”.

Chàng se sẽ bước nhẹ lại gần vách ván, tìm một khe hở ghé mắt nhín sang phòng bên cạnh.

Trong phòng thấy có hai người. Người bên trái tay bưng chén trà nhấm từng hớp một, khuôn mặt xanh xao lợt lạt, tuổi độ ngũ tuần. Người này có lẽ là Cơ tam ca.

Bên phải một người khác trẻ hơn, chừng bốn mươi tuổi, mặt cũng trắng bạch, trong tay đang cầm một chiếc sáo bạc lóng lánh. Người đó có lẽ là Mâu ngũ đệ.

Trên chiếc bàn kế cửa sổ có đặt một thanh kiếm nhỏ dài chừng tám tấc, mỏng như lá liễu, bao kiếm bằng da thuộc chế luyện tinh xảo. Đó có lẽ là thanh đoản kiếm của Cơ tam ca.

Đột nhiên Mâu ngũ đệ ủa lớn một tiếng hình như sực nhớ lại một điều gì và nói :

- Cơ tam ca này! Chắc hẳn anh đã quên Đoàn đương gia ở Quân Sơn rồi sao? Trước kia, chính hắn cũng có tham gia vào công việc ở Hàng Châu đấy chứ! Nếu Lâm lão đại đến đó, tất nhiên ông ta sẽ biết rõ ngay và chừng ấy chúng mình sẽ cùng đi Quân Sơn chẳng hơn sao?

Thiếu niên thư sinh lại lẩm bẩm :

- Chà, lại thêm một gã họ Đoàn nào ở Quân Sơn! Hay thật!

Vừa nghe đến đó, bỗng có tiếng chân người đi lại. Thiếu niên thư sinh vội vàng nhẹ nhàng lui về giường nằm xuống trùm chăn giả bộ ngủ say.

Bỗng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ và tiếng người bồi phòng khẽ gọi :

- Tướng công, tướng công! Ngài đã ngủ rồi sao. Xin cho cháu bưng nước vào để ngài rửa mặt rồi dùng bữa cơm chiều chứ.

Thiếu niên cố ý nằm im, chờ tên bồi phòng kêu gọi hai ba lần mới ú ớ mấy tiếng rồi tung chăn ngồi dậy, xỏ giày bước lại mở cửa.

Tên bồi phòng thắp đèn lên, tươi cười :

- Ồ, tướng công, ngài ngủ ngon giấc quá!

Thiếu niên đưa tay dụi mắt, giả đò ngái ngủ, nói :

- Đã lên đèn rồi sao?

Tên bồi phòng nhún vai rồi cười nịnh nói :

- Đèn đã lên từ lâu rồi! Bây giờ cháu đi làm thức ăn rồi bưng lên ngay.

Thiếu niên thư sinh bảo :

- Tối ăn uống có là bao? Anh cứ nấu cho vài món ăn nóng là đủ rồi.

Tên bồi phòng vâng dạ rối rít, chạy luôn sang phòng bên cạnh hỏi hai người kia cần dùng món gì rồi nhanh chân chạy luôn xuống bếp.

Thiếu niên thư sinh vươn vai ngáp mấy cái, bẻ xương sống kêu răng rắc cố bước đi nặng chân để đánh lạc hướng hai tay lão luyện giang hồ đang ở bên cạnh vách.

Chẳng bao lâu nhà bếp bưng cơm lên. Chàng ngồi lại ăn qua loa vài miếng giao nhà bếp dọn xuống, lắng tai nghe. Thì ra hai người bên cạnh cũng đang dùng cơm.

Hai người này chính là nhân vật của “Thất mân Ngũ dật”, một người là Tụ Lý Kiếm Cơ Sĩ Tuyền và Ngân Tiêu Khách Mâu Nhữ Hiền.

Xưa nay chàng chưa hề nghe nói đến các tên tuổi những nhân vật này nên không biết tài nghệ thân thế họ ra sao. Xuyên qua câu chuyện giữa đôi bên đã trao đổi, bất quá chỉ nghe thấy khẩu khí có vẻ cao trọng nên dự đoán thế nào cũng thuộc hạng võ lâm cao thủ, bản sự kinh người. Tuy nhiên cứ tự lượng sức mình, nếu đem một chọi hai thì cũng chưa dám chắc thắng được, nhưng cứ lấy một đánh một chưa đến nỗi thua.

Thiếu niên thư sinh bèn lấy một viên thuốc “Dịch Dung hoàn” đem xoa khắp mặt một lượt, cài thanh kiếm dài vào thắt lưng, thổi tắt ngọn đèn rồi rón rén bước ra khỏi cửa, đứng chờ bên khách điếm.

Quả nhiên không đầy mấy khắc sau, thấy Ngân Tiêu Khách Mâu Nhữ Hiền ve vẩy bước ra ngoài cổng, trên thắt lưng có treo lòng thòng chiếc sáo bạc.

Giờ ấy, trong thành Nhạc Dương đèn thắp sáng rực như ban ngày, kẻ đi lại thật ồn ào náo nhiệt.

Thiếu niên thư sinh cứ lẳng lặng bước theo sau Ngân Tiêu Khách, nhưng vì ngại hắn biết nên chẳng dám bám sát quá gần.

Thế rồi hai người, một trước một sau xuyên qua mấy con đường lớn trong nẻo phố đông đúc, dần dần đến một vùng có vẻ hẻo lánh hơn.

Ngân Tiêu Khách mỗi lúc đi mau hơn, khi đi ra đến ngoại ô, bỗng nhiên y trổ thuật khinh công chạy mau như gió thổi, thân pháp mau lẹ tinh diệu vô cùng.

Thiếu niên thư sinh không chịu bỏ, cũng vội vàng rượt theo bén gót.

Ngờ đâu khi hai người lướt đi chừng mấy chục trượng Ngân Tiêu Khách đột nhiên dừng chân, quay phắt người lại, phá lên cười dài rồi quắc đôi mắt sáng như điện nhìn vào mặt thiếu niên thư sinh hỏi lớn :

- Người bạn nào đó, nãy giờ cứ theo sát Mâu mỗ là có dụng ý gì?

Miệng hỏi, mắt y cố nhận định xem kẻ này là ai, nhưng thấy kẻ theo sát mình chỉ là một thiếu niên dáng người nho nhã, nước da huỳnh đảng vàng như nghệ, hình như đau bệnh lâu ngày.

- Trên đường quan lộ, ai cũng có quyền đi lại, chẳng lẽ kẻ hèn này không được phép ấy hay sao?

Ngân Tiêu Khách cười khà khà nói :

- Ta đâu phải người mù mà ông bạn hòng che mắt rồi tìm lời chống chế. Từ trong thành Nhạc Dương, ông bạn bám sát sau lưng ta mãi đến đây, ta đi chậm người đi chậm, ta đi mau người lại chạy theo. Chả lẽ vô tình mà làm như thế sao? Cứ như nhận xét của Mâu mỗ, ông bạn chắc có ý định dò xét hành vi của kẻ này.

Thiếu niên thư sinh chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi nói :

- Kẻ này đâu sợ ai mà các hạ định chất vấn và dùng lời đe dọa như vậy.

Ngân Tiêu Khách cười rộ nói :

- Chà, tiểu tử lớn gan, trước mặt Ngân Tiêu Khách mà dám thốt ra những lời hỗn láo. Ta hỏi, mày chịu sự sai khiến của ai dám đến chốn này dò xét?

Thiếu niên thư sinh lạnh lùng đáp :

- Kẻ thấp hèn này tự mình làm theo ý riêng, chẳng hề bị một người nào sai khiến cả.

Ngân Tiêu Khách thấy lối nói có vẻ khinh thường và khiêu khích, tức gần nổ ruột, liền quát lớn :

- Tiểu tử, hãy xưng danh!

Thiếu niên thư sinh điềm nhiên đáp :

- Tu La thư sinh Vi Hành Thiên!

Xem tiếp hồi Bảo kiếm Đoạn Hồng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio