�T VỚI THÚC THÚC QUÁI DỊ….”
Trung thu qua đi, tất cả lại khôi phục như trước. Thương Viễn đặt bẫy bắt được không ít con mồi, giá cả cao có thấp có, tiền bạc tích trữ lại có thể chi tiêu trong một thời gian rất dài, hiện tại bắt đầu cuối thu, trước khi mùa đông tới nhất định phải hoàn thành mọi việc cần thiết. Mỗi ngày buổi tối, Hạ Thu đốt củi sưởi ấm giường cho cha con Lưu Văn Hạ, còn phòng hắn thì lại lạnh lẽo khó chịu nổi, cũng may không phải một mình hắn, còn có đại ấm lô Thương Viễn bên cạnh, hắn đương nhiên chính là ôm đại ấm lô này mà ngủ.
Gian nhà cách vách của Lôi thị huynh đệ bỏ trống, Hạ Thu vốn định để làm kho củi, cả nhà xuất động kiếm củi chuẩn bị cho cả mùa đông, bằng không mùa đông sẽ không chịu được. Nhưng hàng xóm cùng bầy ngỗng mới tới hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của Hạ Thu.
“Được rồi! Đem tất cả mọi thứ trong gian phòng kia ném đi, đem đồ đạc của ta toàn bộ chuyển vào, ta muốn ở gian phòng đó, Bạch Vũ, ngươi ở đối diện____”
“Đem đám ngỗng đuổi tới đằng sau đi, Bạch Vũ…..Bạch Vũ!!! Ngươi tới cho ta_____”
Hạ Thu một nhà bốn người kê ghế con bưng điểm tâm một bên ăn một bên im lặng nhìn xem hàng xóm mới tới. Nếu hắn nhớ không lầm, hán tử tên Bạch Vũ là người đã mua bạch xà cùng Khổng Tước của hắn. Chủ nhân mà hắn nhắc đến, chắc hẳn là công tử kiêu ngạo kia a! Hơn nữa, nhìn nhìn, cái đống đó là thế nào vậy? Đến nghỉ ngơi? Vài rương quần áo, giấy, bút mực, tranh chữ….
Còn có một bầy ngỗng? Chẳng lẽ triều đình thật sự đã mặc kệ bọn hắn sao? Xem, ngay cả ngỗng cũng giao cho người khác, lại không đuổi bọn hắn đi, có vẻ như đối Lưu Văn Hạ vẫn còn rất kiêng kị.
Thấy hạ nhân đã thu dọn gần xong, nam nhân đi đến trước mặt bọn họ, ngồi xổm xuống đối mặt:
“Văn Hạ huynh, đã lâu không gặp! Tại hạ tạm thời bị đình chỉ, hoàng thượng nói, ta rất rảnh rỗi nên cho ta tới chăm ngỗng. Vì vậy mới tới, có thể cùng Văn Hạ huynh làm bạn, Giang Dạ ta thật sự vinh hạnh!”
Lưu Văn Hạ tại triều làm quan rất ít khi tham dự tiệc xã giao, hơn nữa lại không muốn cùng đám quý tộc hoạn quan thông đồng tham ô hối lộ, cho nên đối ai cũng đều là khách khách khí khí, giao tình đạm như nước; hiện tại bị gian thần hãm hại phải chạy tới nơi đây, mà Giang Dạ là Hộ Bộ thượng thư, cùng là nhất phẩm quan viên, làm quan trong triều cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, Giang Dạ quan hệ lại rất tốt, cơ hồ triều đình từ trên xuống dưới đều có quen biết, cũng không biết hắn làm sao mà đắc tội Hoàng đế để bị ném tới đây.
“Uy…..” Lưu Văn Hạ chưa kịp đáp lời, Hạ Thu đã mở miệng trước.
“Làm sao vậy? Tiểu huynh đệ tên gì?” Giang Dạ ôn hòa cười nói.
“Ngươi dẫm lên chân của ta!” Hạ Thu mặt không đổi sắc nói, Thương Viễn nhân cơ hội đút một khối nhuyễn cao vào miệng hắn.
“A?! Thật có lỗi! Thật có lỗi!” Giang Dạ vội cười xin lỗi, mập mờ hướng Thương Viễn nháy mắt ra dấu.
“Giang đại nhân dù có nhìn trúng tại hạ, tại hạ cũng chỉ có thể chướng mắt đại nhân thôi!” Thương Viễn tự tiếu phi tiếu.
“Ta còn tưởng ngươi quen hắn đâu? Dùng ánh mắt như thế nhìn một người nam nhân, thật sự rất….ghê tởm!” Hạ Thu lẩm bẩm nói. Nghe hết lời Hạ Thu, gương mắt tuấn mỹ của Giang Dạ lập tức đen thành đáy nồi, vì dời đi đề tài, Giang Dạ chuyển hướng Tiểu Sinh:
“Tiểu Sinh, còn nhớ Giang thúc thúc không? Ngươi ăn cái gì vậy? Ăn ngon chứ?”
Lưu Sinh tựa đầu vào lòng Lưu Văn Hạ, cũng không buồn ngẩng đầu lên nói:
“Phụ thân, ta không muốn cho thúc thúc kỳ quái này ăn điểm tâm của ta.”
Thúc thúc kỳ quái….
Thúc thúc kỳ quái….
Thúc thúc kỳ quái….
Giang Dạ không chỉ có mặt, cả cổ cũng đen.
“Con ta không hiểu chuyện, Giang Dạ huynh nếu muốn ăn, vậy cầm của ta a.” Lưu Văn Hạ hảo tâm đưa một ít nhuyễn cao trong tay cho Giang Dạ. Giang Dạ miễn cưỡng nở nụ cười:
“Đạ tạ Văn Hạ huynh, không cần, vừa nhớ tới ta còn có việc, xin được cáo từ trước, từ này về sau chúng ta làm hàng xóm, xin chiếu cố nhiều cho.” Giang Dạ rời đi như chạy trốn. Thương Viễn cười lạnh.
Hạ Thu đối Lưu Sinh nói:
“Tiểu Sinh không nên thân thiết quá với thúc thúc quái dị, cũng không được cho thúc thúc quái dị đó đồ ăn, lại càng không được ăn thúc thúc quái dị cho gì đó….”
“Dạ! Chỉ ăn Tiểu Hạ thúc thúc cho…”
Cách đó không xa, Giang Dạ nghe được lời Hạ Thu nói, hai đấm nắm chặt, tự nói với mình bình tĩnh_____bình tĩnh, người kia còn ở đó đâu____bình tĩnh_____
Đến bữa tối, phòng bếp nhà bên khói đặc cuồn cuộn….
“Khụ…khụ…..Khụ khụ…..”
“Bạch….Bạch Vũ……tại sao cơm lại khó nấu như vậy a….”
Ngày đó, có người ngửi mùi thơm từ nhà bên bay sang mà cố nhịn cái bụng đang sôi ùng ục. Vốn định chạy qua cọ cơm lại không thành, vì bên kia người ta đã sớm đóng chặt cửa, tỏ ý xin đừng làm phiền.
Giang Dạ nghiến răng nghiến lợi.
Từ đó về sau, Bạch Vũ mỗi ngày hướng trong thành đi một chuyến mua cơm ở khách mang về cho Giang Dạ.
Giang Dạ đến sau, đem ngỗng trắng giao cho Bạch Vũ nuôi, còn mình ở đó đối trời thu, lá khô ngâm thơ vẽ tranh. Hạ Thu khó hiểu, hỏi Thương Viễn:
“Người kia rốt cục tới làm gì?”
“Không biết.” Quản hắn tới làm cái khỉ gì, chỉ cần không động đến y là được, cho dù là hoàng đế đến đây cũng thế.
Hạ Thu cùng Thương Viễn bê củi vào phòng bếp. Hạ Thu nói nơi này tuy cách thành Bình An không xa, nhưng đến mùa đông rất lạnh, mua vài thứ dự trữ đến mùa đông cũng không cần đi mua. Hạ Thu nghĩ nghĩ, bàn với Thương Viễn nên đào một gian nhà kho hay nên xây một cái. Thương Viễn cùng Lưu Văn Hạ nhất trí đề nghị xây một cái. Nhưng vấn đề là nên xây ở chỗ nào đây? Hạ Thu tính toán: sau nhà có chuồng dê, chuồng ngỗng, chuồng gà, nhưng cách rất xa, lúc trước Hạ Thu chính vì sợ mùi hôi của súc vật nên mới xây xa như vậy; còn phòng bếp thì gần với giếng nước, cạnh giếng là bãi trồng rau. Thương Viễn nói, không trồng rau nữa, dựng một gian trữ hàng ở đó. Đợi sang năm mùa xuân ấm áp, lại xây thêm phòng ở, chọn chỗ xây to một chút, phải có sân nhỏ các loại. Hạ Thu nghe xong đồng ý, hắn cũng không vừa ý phòng ở hiện giờ lắm, một mình mình ở thì không sao, nhưng bây giờ là bốn người, quả thật có điểm chen chúc. Mùa đông không nuôi dê nữa, chọn lúc nào đó đem đi bán, hiện tại tiền còn đủ đến giữa năm, ngỗng giữ lại đến Tết làm thịt ăn, ngỗng này rất lớn, dù sao triều đình đã quên chúng rồi, không cần phải lo lắng. Gà thì để lại, lấy trứng cho đứa nhỏ bổ sung dinh dưỡng. Đối với Lưu Sinh, Hạ Thu vẫn tương đối chú ý ẩm thực, cho nên lúc làm cơm luôn cố làm sao cho đủ dinh dưỡng, như vậy không chỉ có khỏe mạnh, còn rất tốt cho cơ thể.
Nói là làm, mấy người bắt đầu chuẩn bị.
“A____hồ ly! Hồ ly! Súc sinh chỗ nào đến! Làm ta sợ muốn chết! Bạch Vũ! Mau bắt nó lại!” một tiếng rít gào quấy nhiễu đám Hạ Thu. Hồ ly vọt vào phòng trốn vào lòng Lưu Sinh.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.” Lưu Sinh sờ sờ bộ lông mềm mại của nó.
“Ta đã nói tiểu hồ ly này hai ngày chạy đi đâu, thì ra là đi thăm hàng xóm mới của chúng ta a.” Hạ Thu chống cằm. Đoán chừng là chui vào ổ chăn của Giang Dạ ngủ say! Có điều nghe một nam nhân kêu thét sợ hãi thật đúng là khó nghe.
“Tên súc sinh này là các ngươi nuôi?” Giang Dạ dẫn Bạch Vũ xông vào phòng.
“Nó không phải súc sinh, nó là Tiểu Bạch.” Lưu Sinh sửa lại.
“Ai, vẫn là Tiểu Sinh nhà ta thông minh.” Hạ Thu xoa xoa đầu Tiểu Sinh.
“Nó làm hỏng mất tranh vẽ của ta, nể mặt Văn Hạ huynh, chuyện này coi như xong.” Giang Dạ tự nhiên đến ngồi vào ghế.
Mấy người nhìn hắn một cái, quyết định không đếm xỉa đến sự có mặt của hắn.
Giang Dạ rất không vui hỏi: “Các ngươi đang làm gì đó?” Nghển cổ nhìn xem Hạ Thu vẽ cái gì, mà Lưu Văn Hạ ở một bên chỉ bảo, Thương Viễn chăm chú lắng nghe.
“Giang đại nhân chắc đối cái này không có hứng thú.” Hạ Thu ngẩng đầu cười đáp.
Bọn họ vẽ chính là bản vẽ mặt bằng, Hạ Thu giải thích qua ý nghĩa có nó, Lưu Văn Hạ như có điều suy nghĩ, Thương Viễn lại thầm nghĩ nếu theo nguyên lý đó vẽ bản đồ một quốc gia thì….
Hạ Thu cũng không nghĩ quá nhiều như vậy, còn Giang Dạ đối thái độ lạnh lùng của nhà bọn họ với mình thì rất không vui, oán hận nói:
“Tốt xấu gì chúng ta cũng là hàng xóm, chẳng lẽ các ngươi tuyệt không quan tâm một chút gì sao?”
Hạ Thu ngẩng mặt lên cười với Giang Dạ, sau đó trực tiếp quay sang hỏi Thương Viễn:
“Chúng ta có hàng xóm sao?”
Thương Viễn mặt không biểu tình trả lời: “Không có.”
Giang Dạ nghiến răng nghiến lợi, cái nhà này thật chẳng đáng yêu chút nào, thật đúng là không biết tốt xấu, mình ở đây cùng bọn họ vất vả chịu khổ, bọn họ lại làm như không thấy.
Ta đây là vì cái gì a!!!
Vẽ đơn giản một bản vẽ mặt bằng xong giao cho Lưu Văn Hạ rồi cùng Thương Viễn mang bốn con dê vào thành đem bán, cũng trực tiếp đặt gạch ở đó, bảo người ta đưa đến đào viên, đồng thời thuê người hôm sau đến dựng một gian nhà kho.
Ngày hôm sau, gạch đến, người cũng đến. Thương Viễn không cho Hạ Thu hỗ trợ. Hạ Thu trong một tháng qua xác thực cao lớn thêm một chút, nhưng mà vẫn gầy như xưa. Rõ ràng mỗi ngày đều ăn ngon như vậy, sao lại không béo thêm được tí thịt nào chứ? Y mỗi ngày đều ôm Hạ Thu ngủ, hắn có béo hay không chính y rõ nhất, phải nghĩ cách làm cho hắn béo thêm mới được….
Trong phòng, hiện tại Lưu Văn Hạ mỗi ngày đều dạy Lưu Sinh học hai canh giờ.
Giang Dạ nhận ra, cái nhà này người ngoài không xen vào được, dù cho ngươi đứng trước mặt bọn họ, cũng khó có thể chạm đến. Cho nên Giang Dạ rất buồn bực, Giang Dạ hỏi Bạch Vũ vì sao? Bạch Vũ lạnh nhạt đáp:
“Chủ nhân và bọn họ không cùng một thế giới.”
Giang Dạ có chút không hiểu, mà Bạch Vũ cũng không hiểu Giang Dạ tại sao cứ phải ở đây, nơi đây vốn là nơi bị ghét bỏ, để mặc chức Hộ Bộ thượng thư của mình không làm, chạy tới xem náo nhiệt gì chứ, hơn nữa đối phương còn là Lưu Văn Hạ. Trong mắt Bạch Vũ, Lưu Văn Hạ cực kỳ may mắn, hay đúng hơn là mạng lớn. Lưu Văn Hạ dâng tấu vạch tội ba thế gia đại tộc, trực tiếp đắc tội Thừa tướng. Sau lưng Thừa tướng chính là tam đại thế gia, trăm năm vọng tộc cắm rễ sâu khắp triều đình, động đến bọn họ chẳng khác nào động đến Thừa tướng. Bất quá Lưu Văn Hạ mạng lớn, có thể sống sót thoát khỏi tay Thừa tướng.
Kỳ thật, hết thảy chỉ vì Hoàng đế không muốn để Lưu Văn Hạ cuốn vào tranh đấu, vì bảo trụ Lưu Văn Hạ, Hoàng đế ngầm làm chứng cứ giả, dưới sự trợ giúp của hoàng thúc – Thập tam vương gia thuận lý thành Chương cách chức đuổi Lưu Văn Hạ tới đây, sau đó sai người bí mật bảo vệ cẩn thận. Thừa tướng sẽ không dễ dàng buông tha Lưu Văn Hạ, cho nên chỉ có để hắn lúc nào cũng trong phạm vi kiểm soát của mình mới có thể yên tâm.
Nghe đồn Thập tam vương gia đã trở lại, chỉ tiếc là chưa ai gặp qua. Vị Thập tam vương gia này sáu tuổi rời cung, từ đó tới nay hành tung bí ẩn, cho dù y xuất hiện, cũng không ai có thể nhận ra được. Tất cả mọi người suy đoán y muốn ra tay tiêu diệt Thừa tướng cùng tam đại thế gia, nhưng đợi đến đợi đi cũng chưa thấy kết quả. Giang Dạ cũng vì thiếu kiên nhẫn, mới chạy tới quan sát một nhà Lưu Văn Hạ, xem có thể từ đó thấy được cái gì hay không, đáng tiếc chính là, cái nhà này thực….thực quá ‘bài ngoại’.
Giang Dạ tức chết a……