Lâm Thanh bị tiếng rung của điện thoại di động đánh thức, từ sau khi khai trương tiệm ăn cho tới nay, thói quen sinh hoạt ngày đêm của cậu bị đảo lộn rất nhiều, không dễ dàng đi vào giấc ngủ, giấc ngủ rất cạn, chỉ cần có động tĩnh nhỏ thôi liền có thể khiến cậu giật mình tỉnh giấc. Hôm nay là thứ bảy, đêm qua bận bịu đến năm giờ sáng, cậu vốn lên kế hoạch ngủ thẳng một giấc đến trưa, nhìn đồng hồ báo thức một chút, bây giờ mới có tám rưỡi sáng.
“A lô.” Lâm Thanh mơ mơ màng màng nhận điện thoại, vừa với tay lên tủ đầu giường tìm kính chậm rãi đeo vào.
“A Thanh, là tôi đây — Lão Kiệt!” Giọng nói bên kia điện thoại vừa quen thuộc vừa xa lạ, lộ ra một tia hưng phấn: “Không nghĩ nhiều năm rồi không gặp nhau, cậu cũng không đổi số điện thoại, tôi đây thử một lần liền gọi được rồi!”
“Lão Kiệt? ——- À… Lão Kiệt a.” Lâm Thanh cố gắng đánh bay cơn buồn ngủ, rốt cục đại não mới bắt đầu chậm rãi hoạt động từ sâu trong trí nhớ nhớ đến một người như vậy. Lão Kiệt là hàng xóm trước đây của Lâm Thanh. Anh ta thực ra vốn tên là Tiểu Kiệt, tuổi cũng xấp xỉ Lâm Thanh, hiện tại chừng ba mươi. Bất đắc dĩ vào năm hai mươi tuổi khuôn mặt đang trong giai đoạn trưởng thành lại phát triển đến mức trông như quả mướp đắng, hỏa khí thanh xuân trong người lại quá nhiều, trứng cá nổi đầy trên mặt dọa chạy không ít con gái, cứ như vậy buồn rầu đến nếp nhăn cũng nhiều lên vài đường, vì vậy bị đám bạn hết sức xấu xa đặt cho cái tên Lão Kiệt. Từ sau khi Lâm Thanh dọn nhà, hai người đã nhiều năm không liên lạc, đột nhiên nhận được điện thoại của Lão Kiệt, Lâm Thanh hơi giật mình, đầu óc như một mớ hỗn độn bỗng nhiên hồi ức lại ùn ùn kéo đến khiến cậu trở nên tỉnh táo đôi chút.
“Cậu tên nhóc này, năm đó nói dọn nhà liền dọn nhà, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ! Đại Chu nói cậu đổi chỗ làm rất gấp gáp, đã lâu như vậy rồi không liên hệ với bọn tôi còn tưởng rằng cậu định tuyệt giao với đám người chúng tôi rồi đấy!” Lão Kiệt tuy rằng trong miệng oán trách, nhưng cũng không che giấu được nét vui mừng trong giọng nói: “Thôi được, có liên lạc là tốt rồi, hôm nay gọi điện tới cho cậu để thông báo chuyện vui ——- anh đây cuối tuần sau kết hôn nhé, mang lại thiệt hại nhiều nhất là cậu, đặt biệt danh xấu xí kia cũng là cậu, tôi mặc kệ cậu có rảnh rỗi hay không, cũng phải đem một bao đỏ thẫm đến!”
“Được, nhất định đi!” Lâm Thanh dừng một chút, “Cứ chờ bao đỏ thẫm của tôi đi.”
Cúp điện thoại, bây giờ đã là chín giờ.
Lâm Thanh dường như thở phào nhẹ nhõm mà ngã thẳng xuống giường, nhớ tới chính mình ngủ tổng cộng chưa được mấy tiếng, cậu nhắm chặt hai mắt lại nỗ lực nửa ngày để cho cơn buồn ngủ quay lại —— tuyên cáo thất bại. Cậu đơn giản đem chính mình quấn trong chăn thành một cái kén, lăn đi lăn lại vài vòng, sau đó liền đứng lên, bắt đầu một ngày mới bận rộn.
Không biết nên định nghĩa con mèo cậu đang nuôi là mèo nhà hay mèo hoang trong khi nó vẫn như cũ không có ở nhà, con mèo và chủ nhân đều giống nhau sống một cuộc sống về đêm đầy màu sắc, chỉ có điều trong khi chủ nhân bày sạp dựng lều, xào rau tiếp khách, thì nó đơn giản chỉ có chơi đùa đến điên luôn, đến đúng giờ cơm mới xuất hiện. Ngay từ đầu Lâm Thanh cũng không có ý định nuôi nó, có mấy lần ở hành lang nhà trọ đem cơm với đồ ăn thừa cho con mèo đã đói kia, còn phải kêu meo meo để gọi nó đến ăn, thời gian lâu dài mèo nhỏ đã quen thuộc đến mức ỷ lại, trong nhà lại thêm một miệng ăn ăn không quá nhiều đồng thời lại tiết kiệm được diện tích nên cũng không sao, sau khi ăn no xem tivi còn có thể có một con vật nhỏ ôm ôm sờ sờ, cảm thấy cũng không quá buồn tẻ, cậu liền đặt cho con mèo một cái tên là Đinh Đinh.
Bỏ thêm nhiều đường vào cốc sữa đậu nành đã được hâm lại cộng thêm một quả trứng luộc giải quyết xong bữa sáng, Lâm Thanh đến trước cửa đổ vào bát của Đinh Đinh cá khô nhỏ trộn đều với cơm thơm ngào ngạt, cũng đủ để cho con mèo nhỏ này ứng phó được cả một ngày.
Lúc ngồi trên xe buýt đi tới cửa hàng, trong MP của Lâm Thanh chỉ có duy nhất một bài hát, đơn khúc tuần hoàn.
Lại nói tiếp đây là năm thứ mười hai Lâm Thanh sinh sống ở thành phố M, hồi năm hai Trung học cha bị bệnh nặng, gia cảnh xuống dốc không phanh, cậu lúc đó học lệch đến lợi hại, trong khi thành tích môn Văn Sử còn kha khá, thì cứ hễ liên quan đến những môn tính toán, toàn bộ thành tích của cậu lại vô cùng thê thảm, cậu cân nhắc kĩ nhiều nguyên nhân cuối cùng lựa chọn nghỉ học, bắt đầu đi khắp nơi làm công phụ giúp chi phí trong nhà. Cha cậu cũng không thể sống qua mùa đông năm ấy, sau khi cậu và người nhà cùng xử lý tốt hậu sự thì đã là đầu xuân năm sau, mẹ Lâm nhờ một người ở thành phố M tìm một nhà hàng để Lâm Thanh vào học nghề, so với việc ở lại nông thôn đơn giản tìm một công việc, học được một nghề gì đó thì càng tốt hơn. Cứ như vậy Lâm Thanh bắt đầu học việc, một bước chậm rãi thoát ra khỏi cảnh khó khăn, hiện tại trên đoạn đường Tiển Mặc Trì ở thành phố M phồn hoa cậu có một tiệm ăn ven đường không lớn không nhỏ, mỗi ngày sau khi hoàng hôn mặt trời lặn là lúc mở cửa, đến khi hừng đông thì dọn hàng, bởi vì giá cả hợp lý, món ăn mới mẻ độc đáo cùng với vượt qua kiểm tra vệ sinh, sau một thời gian dài, tiệm ăn của Lâm Thanh càng ngày càng có nhiều khách quen, sinh ý thịnh vượng nên ở trên diễn đàn ẩm thực của M thành cũng có chút danh tiếng.
Quán ăn cách phòng trọ của Lâm Thanh không xa, ngồi xe buýt qua ba trạm là tới, Lâm Thanh nghe bài hát mới tải ngày hôm qua trong MP đến lần thứ tư thì tới nơi. Mấy người học việc đang ở ngoài cửa tiệm vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa để ý tới đồ ăn, Lâm Thanh yêu cầu các học viên mỗi sáng sớm trước bảy giờ phải dậy, dựa theo danh sách cậu viết sẵn rồi ra chợ sáng mua nguyên liệu, bởi vì từ một giờ đến hai giờ là thời gian bán sỉ, đi càng sớm sẽ mua được thức ăn còn ở giai đoạn độ ẩm trong không khí còn cao nên càng có lợi trong việc giữ tươi rau củ.
“Sư phụ, sao hôm nay anh sớm vậy đã đến?” Lâm Thanh mặc dù tính tình ôn hòa, nhưng dù sao cậu cũng là ông chủ kiêm sư phụ uy nghiêm ở đây, tiểu học viên liền xốc lại tinh thần tỉnh táo cùng cậu chào hỏi.
Lâm Thanh cười cười vỗ đầu tiểu học viên, nói: “Đến giám sát các cậu xem có trộm lười biếng hay không!” Lập tức cúi người nhìn qua đống đồ ăn đang được đặt dưới đất, gật đầu tán dương: “Ừ, rất tốt, đều mua đủ, sắp xếp rau củ xong thì tới nhận kẹo thưởng.” Các học viên cười đùa một phen, sư phụ xem kẹo như mạng, cứ hễ khen ngợi là lấy kẹo ra làm phần thưởng vinh dự, nếu cho bọn họ nói, còn không bằng cho cái vật gì cụ thể tốt hơn.
Không để ý tới các học viên đang thì thầm, Lâm Thanh hãy còn đang ở trong bếp mà cân nhắc các món ăn. Bây giờ các quán ăn đang cạnh tranh rất tàn khốc, đêm xuống, Tiển Mặc Trì liền trở thành một con đường đầy món ăn ngon, một đoạn đường dài hầu như toàn các nhà hàng hơn, đừng thấy công việc của Lâm Thanh hiện tại là thuận lợi, nếu như không thay đổi các món ăn, dù món ăn đúng mùa có được yêu thích đến đâu các thực khách cũng sẽ từ từ rời đi, đây chính là kỳ hạn thưởng thức các món ăn, cũng không phải là qua kỳ hạn thưởng thức này món ăn sẽ biến chất, mà là đã qua thời điểm tốt nhất để thưởng thức nó, ăn vào sẽ chỉ còn thấy nhạt nhẽo vô vị, giống như nhai sáp vậy.
Thật tàn khốc… Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn tiếp tục suy nghĩ cách cải tiến món ăn, Lâm Thanh mở gói kẹo Bát Bảo chọn một viên đẹp nhất ném vào miệng, chống má bắt đầu suy nghĩ, trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng.
Cũng không phải hoàn toàn là trống rỗng, trong đầu lại hiện hai chữ thật to —– đám cưới. Đúng vậy, cuối tuần sau là tiệc cưới rồi, lúc ăn sáng làm cơm trộn cá khô không suy nghĩ đến, ngồi trên xe buýt nghe nhạc cũng không suy nghĩ đến, kiểm tra học viên làm việc cũng không nghĩ đến, hết lần này tới lần khác lại không nghĩ đến, đúng lúc đang yên tĩnh suy nghĩ cách làm món mới thì lại tới quấy rầy, Lâm Thanh bực bội chính mình lại dễ dàng phân tâm như vậy, sau đó lại rầu rĩ tiếp tục phân tâm, thật đáng buồn.
Một tuần mới dường như trôi qua đặc biệt chậm, nhưng cuối tuần rốt cục cũng đã tới.
Sáng sớm hôm ấy Lâm Thanh đã giao kĩ càng từng việc một trong quán cho các học viên, tiền lì xì và quà đã chuẩn bị xong từ lâu, mọi thứ đã chuẩn bị… Chỉ thiếu mỗi quần áo, mặc đồ tây thì có vẻ trang trọng quá, mặc áo phông thì lại quá tùy ý, hơn nữa cũng sắp sang đông rồi, gió đêm rất lạnh, Lâm Thanh sợ bị ốm.
Ngồi ở bên giường xoắn xuýt một hồi, liều mạng vò rối mái tóc như tổ chim, Lâm Thanh rốt cục cũng xác định bộ đồ mình sẽ mặc —- sơmi sọc caro và khoác thêm áo cardigan bên ngoài, phía dưới mặc quần jean màu đậm, ống quần hơi dài vẫn quên chưa cắt, không thể làm gì khác đành tạm thời xắn lên. Vừa ra đến trước cửa thời điểm soi gương chỉnh trang lại đầu tóc, cậu lại bắt đầu hoài nghi trang phục như vậy có quá tẻ nhạt hay không, nhưng mà hiển nhiên thời gian không cho phép cậu tìm một bộ quần áo phù hợp hơn.
Tuy rằng xuất phát có chút muộn, may mà nơi tổ chức tiệc cưới cũng không quá xa, lúc Lâm Thanh tới không sớm cũng không muộn. Lão Kiệt và vợ của anh ta đang đứng ở trước cửa tiếp rượu người khác, vài năm không gặp, Lão Kiệt thật ra cũng không có thay đổi gì, có lẽ từ hồi còn trẻ đã già trước tuổi rồi, Lâm Thanh thầm nghĩ, không khỏi len lén nở nụ cười.
“Từ xa đã nhìn thấy cậu rồi!” Lão Kiệt là người gặp việc vui tinh thần liền thoải mái, hiện tại miệng cười đã rộng đến mang tai, giọng nói cũng vô cùng to, anh ta hướng tới vợ mình giới thiệu: “Bình, đây là người anh em tốt anh hay nhắc đến A Thanh —– cậu đúng là không có gì thay đổi, tôi nói cái kính này vẫn là cái kính khi xưa có phải không?”
Lâm Thanh theo bản năng nâng nâng kính, gật đầu nói: “Ừ… Hình như số mắt cũng tăng rồi, đã đến lúc phải đổi.” Cậu vỗ vai Lão Kiệt, rồi hướng tới cô dâu đang đứng bên cạnh cười cười, nói: “Chúc mừng hai người nhé, hôm nay chủ yếu là đến cọ ít không khí vui mừng của mọi người!” Tuy rằng trước đây đã gây ra không ít những tổn thất nan giải cho vị bạn tốt này, bất quá vẫn thật lòng cảm thấy vui mừng cho anh ta, người có tình sẽ thành thân thuộc, chúc phúc này đáng giá đến cỡ nào cơ chứ.
Vào trong hội trường Lâm Thanh phát hiện chỗ ngồi trong bữa tiệc cơ bản đều đầy, cậu vốn định tùy tiện chui vào góc nào đó ngồi xuống cho xong việc, tránh khỏi một ít phiền phức có thể xảy ra, không ngờ Lão Kiệt dù thô kệch vậy mà tính toán rất cẩn thận, cố ý thông báo cho người phục vụ dẫn cậu ngồi cùng với bạn bè của anh ta, vì tình bạn mà Lâm Thanh không thể từ chối nên đành nghe theo bố trí, sau khi ngồi xuống lại thấp thỏm ngắm nhìn xung quanh —— phiền phức không tới, cậu liền yên tâm nhưng đồng thời lại có chút mất mát. Ngồi cùng bàn với cậu đại khái đều là bạn bè đồng nghiệp của Lão Kiệt, Lâm Thanh cùng anh ta đã mất liên lạc nhiều năm, bạn bè chung cũng rất ít gặp, lúc này đây càng không có một gương mặt thân quen nào, thế nhưng cậu là người kinh doanh nhà hàng, cùng người khác giao tiếp như cá gặp nước, rất nhanh liền cùng mọi người nói chuyện, biết được mấy năm trước Lão Kiệt từ chức ra biển làm ăn, việc buôn bán nhỏ lại lời được một khoản, thông qua kết thân mới nhận thức được cô dâu bây giờ, nghe nói là một người phụ nữ của Cố gia hiền lành tốt bụng, hôm nay có thể nói tình yêu cùng sự nghiệp song song được mùa.
Trong khi đang nói chuyện cùng mọi người, tiệc mừng đã bắt đầu, ở khu vực biểu diễn cũng rất náo nhiệt, vừa có hiện trường vấn đáp cô dâu chú rể, cũng có các khánh mời phát biểu đôi lời, còn có tiết mục độc tấu dương cầm, Lâm Thanh ngồi ở vị trí khá xa sân khấu, hơn nữa kính mắt của cậu đã không còn tốt nữa, cậu chỉ có thể hơi híp mắt mà xem biểu diễn. Người ngồi bên cạnh hay nói chuyện huých huých cánh tay Lâm Thanh, giới thiệu qua cho cậu: “Ầy, người trên sân khấu đang đánh đàn kia chính là em trai của cô dâu đấy, nghe nói là giáo viên tiểu học.” Lâm Thanh không yên lòng gật đầu, tiếp tục híp mắt ngồi thẳng người nhìn lên sân khấu, cậu luôn cảm thấy người đàn ông cao to vừa hát vừa chơi đàn kia có chút quen mắt, trong lòng toát ra một loại ý niệm cố chấp rằng thế nào cũng nhìn thành người ấy.
“Ê, Đại Chu! Sao bây giờ cậu mới đến!” Người ngồi bên cạnh vừa cười vừa đứng lên, tiến đến phía trước chào hỏi. Lúc này Lâm Thanh chỉ cảm thấy ngực mình lộp bộp một chút, mới vừa rồi trong mắt cậu còn quanh quẩn một loại suy niệm trong nháy mắt đã tan thành mây khói, cậu cũng chậm rãi quay mặt lại, mắt vẫn híp theo thói quen, vì vậy cậu liền thấy được bộ dạng không được tự nhiên khi thấy mình của Chu Lục.
Anh ta là bạn trai cũ, nói đúng ra, là bạn trai cũ cũ của ngày trước.
Chu Lục mặc một thân đồ tây, nhưng vừa nhìn là biết mới tan làm vội vội vàng vàng chạy tới, cà-vạt sai lệch cũng không để ý tới, đối với lần chạm mặt này anh so với Lâm Thanh còn giật mình hơn nhiều, ngơ ngác há hốc miệng ra, con mắt trợn tròn, toàn bộ vẻ mặt ngẩn ngơ tựa như con ngỗng, Lâm Thanh oán thầm.
“…Lâm Thanh!” Chu Lục im lặng nửa ngày rốt cục cũng lên tiếng chào hỏi.
Lâm Thanh điều chỉnh vẻ mặt hướng tới anh cũng cười cười chào hỏi, trong lòng lại tức giận bất bình: Bên cạnh nhau tám năm trời không thấy anh ta gọi tên mình, sau khi chia tay thế nhưng lại gọi được, thực sự khiến người ta cảm động cực kỳ!