Kỳ Hạn Thưởng Thức

chương 5: có yêu mới biết tình nặng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tình yêu đơn phương là một cuộc tình tự mình chìm đắm trong tình yêu của bản thân, chỉ bởi vì một người thô lỗ đã đột nhập mở cửa trái tim mình, bản thân vui mừng, hạnh phúc thầm thương trộm nhớ. Mà những tâm tình ấy đối phương đều không biết, Lâm Thanh tự hỏi bản thân một câu “Em yêu anh, việc này cùng anh có liên hệ sao?”, cất giấu tâm tư vào một nơi bí mật, chôn ở nơi sâu nhất, bí mật này có thế nào cũng không thể nói ra, cậu luôn cảm thấy cô đơn.

Khi tiếp nhận được sự thật mình thích Chu Lục, so với tưởng tượng của cậu thì dễ dàng hơn nhiều, người chưa bao giờ cùng ai yêu đương như Lâm Thanh, lần đầu tiên đã biết mùi vị động tâm là như thế nào, nhưng mà đối phương cũng như mình đều là đàn ông. Câu len lén lên mạng tìm kiếm tư liệu, mở ra một cánh cổng đi vào thế giới mới —— biết rõ bản thân mình là đồng tính, biết đến cái gì gọi là trai thẳng trai cong, còn biết cái gì gọi là , … Trên mạng có một vài người đồng tính nặc danh viết về câu chuyện của chính mình, nói chung họ đều mang tâm trạng vui sướng mà bắt đầu tình cảm, sau lại dẫn đến một kết cục hết sức rối rắm, tình yêu của đồng tính không thể đi đến bước cuối, rất nhiều người sau cùng vẫn không chịu đựng được áp bức của xã hội, đành đi đến con đường hôn nhân (nam-nữ).

Lần đầu yêu say đắm một người mà tương lai lại vô cùng tối tăm, huống chi Lâm Thanh lại thuộc về phần người yếu thế trong quan hệ đồng tính, thích đối tượng là một thẳng nam. Lâm Thanh bỏ nhiều thời gian để thuyết phục chính mình “Yêu Chu Lục trong vô vọng” là sự thật đã được định sẵn, sau đó ở trong quá trình này nếm cả ngọt ngào lẫn chua xót.

Có một hôm gần tối, Lâm Thanh làm ổ trên ghế salon đọc sách ở phòng khách, vô tình ngủ thiếp đi, đột nhiên cảm giác được mình bị người nào đó ôm, giống như trôi nổi nhẹ nhàng giữa không trung, nhưng không có bất cứ cảm giác hốt hoảng nào, cảm thấy rất an toàn. Trong lúc mơ màng cũng biết Chu Lục đang ôm mình, lồng ngực dày rộng ấm áp của anh dán vào gò má của Lâm Thanh, hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi, thi thoảng gạt những lọn tóc trước trán cậu sang bên, đáng tiếc giữa phòng khách và phòng ngủ chỉ cách nhau vài bước chân, sau khi vào phòng liền đặt cậu lên giường, cởi dép đắp chăn cho cậu, đệm giường tựa như đám mây nằm lên vô cùng thoải mái, Lâm Thanh không cách nào chống lại liền tiến vào mộng đẹp, dường như ngày hôm đó cậu ngủ rất ngon.

Bởi vì lưu luyến cái ôm ấm áp của Chu Lục, sau đó Lâm Thanh cố ý chọn một hôm anh đúng giờ tan tầm về nhà, cậu cầm quyển sách trong tay nằm lên ghế salon cố gắng chợp mắt, thực sự lại thất bại cực kì, do khẩn trương, mí mắt cậu liên tục giật giật, ngực càng ngày càng đập nhanh như giả bộ thành con thỏ nhỏ cô đơn đang sợ hãi. Có tiếng mở cửa, Chu Lục đã trở về, nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, anh phát hiện ra cậu đang nằm trên ghế salon, cậu nghe được Chu Lục lẩm bẩm: “Sao lại ngủ gật rồi, không trật tự gì!”. Vừa dứt lời, cậu lại được cảm nhận cảm giác tuyệt vời trôi nổi giữa không trung ấy, vẫn chỉ là vài bước chân như cũ, sau khi Chu Lục đóng cửa rời khỏi, Lâm Thanh nằm trong chăn cuộn lại thành một đống, ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng kéo chăn qua đầu đem mình che đi, trong bóng tối đỏ mặt chuyên chú nghe tiếng tim mình không khống chế được mà đập thình thịch.

Thì ra khi thích một người, sẽ có mong muốn được chạm vào người đó, muốn được ở bên người đó.

Sau khi công việc của hai người dần dần ổn định, tiếp theo cơ hội gặp nhau cũng nhiều hơn, thỉnh thoảng có thể cùng nhau ăn cơm, xem DVD, chơi điện tử, thậm chí là ra ngoài đi dạo. Khi đã ở cùng nhau một chỗ, Lâm Thanh luôn tìm cơ hội len lén ngắm Chu Lục, nhìn mái tóc luôn cắt ngắn quá mức của anh, nhìn đôi lông mày rậm mắt một mí, nhìn sống mũi cao ngất của anh, nhìn thấy trên cằm anh lúm phúm râu. Lúc Chu Lục nói chuyện, Lâm Thanh nhìn đôi môi anh lúc mở lúc khép, sẽ có xúc động muốn cường liệt mà hôn anh, bóng dáng Chu Lục cao lớn thờ ơ ở phía trước bước đi, Lâm Thanh cũng nghĩ đến việc từ phía sau ôm lấy anh, nhào tựa vào bờ vai mà nghe nhịp tim đập của anh.

Có một lần đúng hôm Chu Lục phải tăng ca, Lâm Thanh len lén vào phòng của anh, nhào tới giường lớn nằm xuống, nơi này tràn đầy mùi hương của Chu Lục, chỉ như vậy thôi, Lâm Thanh liền động tình mà cương lên.

Cậu vói tay vào quần lót, cách một lớp vải chậm rãi nhu lộng tính khí của mình, tưởng tượng đây là đôi bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của Chu Lục, rất nhanh ở trên quần lót đã bị thấm ướt một mảng nhỏ, ngón tay dần dần từ phía ngoài quần đi vào bên trong, nơi nào đó đã cứng rắn nóng lên, Lâm Thanh thở gấp máy móc luận động, tay kia đưa ra phía sau, từ bên hông đi vào trong quần, đi thẳng tới huyệt động bí ẩn kia, dò xét mà tiến vào một ngón tay, tiểu huyệt lập tức chấn kinh vì bị ngoại vật xâm nhập mà co rút thít chặt lại, khó khăn tiến thêm ngón tay thứ hai, đối với Lâm Thanh đây đã là cực hạn.

Trước sau đều là luận động suồng sã khiến bản thân cậu cảm thấy xấu hổ, nhưng lúc này còn nằm trên giường Chu Lục, cảm giác kích thích chiến thắng lòng xấu hổ, Lâm Thanh không cách nào kiềm chế bản thân mình chìm đắm trong trò chơi mình bày ra này, mãi cho đến khi phát tiết, Lâm Thanh đã sớm chuẩn bị tốt khăn giấy, tiếp theo tuôn ra bạch trọc.

Cả người vô lực xụi lơ trên giường nhẹ nhàng thở gấp, tỉnh lại từ mộng đẹp, chỉ còn lại trống rỗng sâu đậm.

Chung quanh có thể ngửi thấy được mùi hương không nói rõ kia, “Mình thật biến thái mà…”Lâm Thanh hướng về phía khoảng không mà lẩm bẩm, nếu như Chu Lục nhìn thấy bộ dạng này của mình, hẳn là sẽ cảm thấy thật buồn nôn đi. Thế nhưng Chu Lục sẽ không phát hiện ra, anh là một thằng ngốc, là một cư dân sống ở tinh cầu trì độn.

Lâm Thanh cảm giác bản thân có chút đê tiện, lợi dụng Chu Lục hiền lành không hề phòng bị, rồi lại oán giận anh không hiểu tình cảm.

Bởi vì tính chất công việc, Lâm Thanh hàng ngày rời nhà rất sớm, cho nên mỗi ngày cậu đều chuẩn bị bữa sáng cho Chu Lục, sữa tươi, trứng luộc cùng với bánh mì lát dày nướng cùng chân giò hun khói, dùng túi ni lông bọc lại, nếu Chu Lục dậy muộn có thể trực tiếp cầm theo đi làm.

Có một ngày buổi sáng lúc Chu Lục ra khỏi cửa tiện thể cầm theo túi rác đi đổ, kết quả lại đem cả bữa sáng của mình vứt đi luôn, một đường cầm túi rác đi vứt nhanh như chớp, thẳng đến khi đến công ty mới phát hiện ra. Không chỉ phải chịu cái bụng vì đói mà kêu gào cả buổi sáng, hơn nữa còn phải chịu đựng mấy đồng nghiệp bất lương lấy mình ra chọc ghẹo, anh ức muốn chết, gửi tin nhắn cho Lâm Thanh khóc lóc kể lể.

Lâm Thanh híp mắt lại trả lời ngắn gọn: “Đáng!” Trong lòng lại suy nghĩ đến mấy món ăn buổi tối, thật vất vả đến lúc nghỉ, cậu dự định nấu vài món ăn ngon, mấy món Chu Lục đặc biệt thích ăn.

Buổi tối Lâm Thanh quả nhiên tỉ mỉ chuẩn bị một bàn cơm đầy mỹ vị, Chu Lục tấn công bàn ăn một phen, đánh bay vẻ đau buồn lúc sáng, buồn nôn hề hề mà liếc mắt đưa tình khen Lâm Thanh hiền lành.

Tính cách chả hề tự giác chút nào, luôn luôn làm cho cậu dấy lên hy vọng.

Sau bữa tối Lâm Thanh đề nghị đi bộ tiêu thực.

Ra ngoài đi dạo cảm nhận gió lạnh thổi qua là một việc rất sung sướng, trước đây Lâm Thanh thường thường một mình đi bộ một chút, buông lỏng đầu óc, toàn tâm toàn ý nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, thấy chủ quán bận rộn chào hỏi khách hàng, thấy có mấy đứa nhỏ cùng khu cùng chơi Trường Giang Hoàng Hà, thấy có hai ông bà tóc đã hoa râm dắt tay nhau giúp nhau sang đường, thấy người dân trong tiểu khu đang ló đầu ngóng hoa mai tam giác nở, thấy bên trong khe đá tràn đầy cỏ dại sinh trưởng, tuy rằng tất cả đều không liên quan gì đến cậu, nhưng Lâm Thanh vẫn cho rằng mình cùng đoạn cảnh vật này đều là cô đơn gặp nhau, trong lòng yên lặng mà dễ chịu.

Hôm nay lại hẹn cùng người mình thích đi tản bộ, không có cách nào toàn tâm toàn ý nhìn ngắm xung quanh nữa, bởi vì có hơn một nửa, có lẽ là nhiền hơn tâm tư đặt trên người anh, thế nhưng cho dù như vậy, Lâm Thanh như trước vẫn cảm thấy rất vui sướng.

Một đường đi tới công viên nhỏ khu bên cạnh, sáng sớm các cụ già sẽ ở đây tập thái cực quyền, công phu múa quạt, buổi chiều có một đám con nít mấy đứa tụ tập chỗ bãi cát mà chơi đùa, lúc Chu Lục cùng Lâm Thanh tới đây, vừa vặn nhóm khiêu vũ ở giữa công viên bắt đầu, các cô các bác nhảy say sưa với nhạc làm cho công viên càng thêm sống động.

Chu Lục nhìn thấy thú vị, theo nhạc cũng xoay hai cái, Lâm Thanh đẩy nhanh cước bộ tiến về phía trước, làm bộ không biết cái tên mất mặt kia.

“Xúc xích nướng thơm quá a!” Người phía sau có thói quen ăn uống linh đình vào ban đêm, quả thực đối với cái gì đều cảm thấy mới lạ.

Lâm Thanh liếc mắt, trong lòng nghĩ: Tham ăn.

Quay đầu lại phát hiện tên tham ăn kia đang nói chuyện đã chạy tới chỗ sạp nhỏ, đồng thời nhanh nhẩu mua hai xiên xúc xích nướng trở về.

Chu Lục ăn thấy được, nhân tiện đưa một xiên nướng khác cho Lâm Thanh: “A nào —— ăn ngon lắm!”

Lâm Thanh không hứng thú không đưa tay đón, chỉ phỉ nhổ nói: “Dạ dày của anh không có giới hạn à?”

Chu Lục nhồm nhoàm nhai hai má phồng lên không rảnh trả lời, vừa vặn mừng rỡ được ăn nhiều thêm một xiên.

Đúng là một người tính cách trẻ con dễ dàng thỏa mãn, Lâm Thanh âm thầm nghĩ, lúc cúi đầu thấy dây giày Chu Lục bị tuột, lo lắng nếu anh bước đi không chú ý lát nữa sẽ mất mặt ngã xuống, vội vàng nhắc nhở anh.

Nhưng mà Chu Lục mỗi tay cầm một xiên, vì vậy ngóng ngóng hướng đôi mắt cầu trợ tới Lâm Thanh, như con chó nhỏ.

“Kiếp trước thiếu nợ anh.” Lâm Thanh nói nhỏ một tiếng, quả thật ngồi xổm xuống thắt lại dây giày cho Chu Lục, cậu cẩn thận buộc dây giày thật chắc, đang muốn ngẩng đầu lên nói, Chu Lục đột nhiên cười xấu xa đem miếng xúc xích nướng bỏ vào miệng cậu, sau đó ác độc mà trước sau cứ đẩy vào rồi rút ra, cuối người về phía cậu cười đầy thâm ý: “Xúc xích của anh ăn ngon không?”

Lâm Thanh cảm thấy khí nóng cả người mình đều dồn hết lên mặt, cậu kìm nén giọng nói của mình đẩy Chu Lục ra: “Lương tâm của anh cho chó ăn đi!” Nói xong lại cảm thấy sai, chính mình lại như một oán phụ khuê phòng đang chỉ trích trượng phu hoa tâm.

Chu Lục rất xấu xa mà cười đến càng điên rồi.

Con trai với nhau cũng không có cấm kị gì, nói chuyện dâm tục cũng bình thường, mà Chu Lục thường ngày vẫn tục tĩu không kiêng kị. Thế nhưng… đối với người mình thích thầm đùa kiểu này, cũng thật sự không có tự giác đi! Lâm Thanh không lên tiếng, hướng về phía trước mà đi, may mắn là buổi tối, không ai thấy được hai gò má đỏ bừng của cậu.

Chu Lục thấy tình huống không đúng, từ phía sau chạy nhanh đuổi theo cậu, anh làm bộ dạng hai đứa bạn tốt, vươn cánh tay từ bên cạnh ôm lấy vai Lâm Thanh, mềm giọng dụ dỗ nói: “Chỉ là đùa chút thôi! Khiến cho sinh hoạt có nhiều ~ màu sắc ~ cậu hiểu mà!”

Lâm Thanh ngoan ngoãn để cho Chu Lục ôm vai mình, mùi hương quen thuộc mà mê luyến này khiến cậu có chút lay động, cuối cùng có phần yếu khí mà đáp: “Được rồi đó…”

Chu Lục vẫn hi hi ha ha cười, không bao lâu sau thả Lâm Thanh ra, ngậm xúc xích nướng, lắc lắc thân mình cao lớn cà lơ cà lắc mà đi sang một bên.

Lâm Thanh lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kêu lên: “Này, trên xúc xích nướng vẫn còn nước bọt của tôi mà…”

“Không phải cậu không ăn sao?” Chu Lục không quay đầu lại.

“…Đây không phải là điều quan trọng!” Có chút nghẹn lời đáp lại.

“Không sao, tôi cũng không chê cậu.” Chuyện đương nhiên.

…Ngu ngốc. Không biết tự giác, luôn luôn làm cậu hi vọng ngu ngốc.

———————-

Chuyện ý loạn tình mê vào ban đêm này cuối cùng cũng đem Chu Lục say rượu chuyển sang một trạng thái khác, đó chính là ngủ như lợn chết. Lâm Thanh nhìn vẻ mặt lúc ngủ không hề phòng bị của anh, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện lên rất nhiều chuyện tình lúc đơn phương yêu mến người này, đều là những chuyện vụn vặt, những mảnh nhỏ ký ức lóe lên, chua xót còn hơn ngọt ngào, vì vậy Lâm Thanh tức giận đưa hai ngón tay để ở trước mũi Chu Lục, kéo thành hình cái mũi của con lợn nhỏ.

Lâm Thanh nở nụ cười, trong lòng nghĩ rằng đây là người đàn ông mà cậu đã yêu rất nhiều rất nhiều năm, sau này lại thế nào không thương anh nữa? Khả năng không phải là không yêu, mà là không biết còn có thể yêu thế nào.

Cậu làm ra một quyết định.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio