Kỳ Nghỉ Hoang Đường

chương 50: chúng ta vào việc chính đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi hơi lo lắng.

Trước khi gặp Lương Trác, tôi chưa từng yêu đương, càng không hề có chút kinh nghiệm tình d*c nào, hoàn toàn là một tay mơ. Tuy nhiên, dù chưa từng làm nhưng tôi cũng đã thấy heo chạy kha khá, đống truyện tranh khiêu dâm tốn cả mớ tiền thuê người mua hộ đâu phải chỉ để dán tường.

Tôi đã tưởng tượng vô số lần về người mà mình sẽ cùng l@m tình, cũng như tưởng tượng về quá trình ân ái. Thật lòng mà nói, tôi mong lần đầu sẽ là cùng với một anh chàng đẹp trai kỹ thuật điêu luyện, ít nhất có thể giúp tôi giảm thiểu sự khó chịu. Dù sao người ta vẫn bảo trải nghiệm đầu tiên rất quan trọng, nhỡ lần đầu đã có bóng ma tâm lý thì về sau sợ rằng sẽ trốn tránh việc l@m tình.

Vậy nên, khi Lương Trác bảo bản thân không có kinh nghiệm, trong lòng tôi bắt đầu có chút ngờ vực đối với anh ấy.

Đồng thời tôi cũng tự hỏi chính mình: Nếu đời sống tình d*c của hai bọn tôi không hòa hợp thì mối tình này còn tiếp tục được không?

Tôi là người rất thực tế!

Thế nhưng, tất cả những suy nghĩ vẩn vơ này chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi. Ngay khi Lương Trác li3m trái cổ của tôi, cả người tôi lập tức mềm nhũn.

Nói sao nhỉ? Không có gì phải lo lắng cả, vì tôi phát hiện có khả năng tôi còn nhạy cảm hơn tôi tưởng tượng. Anh ấy vừa chạm vào tôi là tôi rùng mình. Đã như vậy rồi, còn có thể không sướng sao?

Giường ở homestay bên này lớn hơn chỗ trước đó, cũng êm ái hơn. Cả người tôi gần như chìm trong lớp đệm, còn Lương Trác đè trên giường tôi, hai tay chống hai bên tai tôi.

Anh ấy li3m trái cổ tôi xong thì ngước lên nhìn tôi.

Không bật đèn nên căn phòng tối om. Lúc vừa vào phải một lúc tôi không nhìn thấy gì cả, giờ mắt đã quen với bóng tối, ít nhất có thể thấy rõ nét mặt của Lương Trác.

Anh ấy mỉm cười nhìn tôi, môi khẽ mím, nuốt nước bọt.

“Anh đói sao?” Tôi hỏi: “Hay khát?”

“Anh thèm khát.”

Lương Trác chẳng hề giấu giếm h@m muốn của chính mình, lúc này nói thẳng lời ấy với tôi khiến tôi sửng sốt, mặt lập tức đỏ bừng.

Lương Trác nói: “Tiếp theo anh nên làm gì đây?”

Tay anh ấy đã thò vào trong quần tôi.

Tôi gần như quên mất cách hít thở, cả người căng cứng, căng thẳng nhìn anh ấy.

Vào lúc như này rất khó để không nhớ tới biểu hiện đáng xấu hổ trước đó. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu tôi còn xuất tinh sớm thì sau khi về tôi sẽ lập tức đi khám nam khoa.

Ngay khi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chờ Lương Trác nắm lấy, anh ấy lại chỉ lướt ngón tay bên cạnh d**ng vật của tôi một cách rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận. Anh ấy cười nhếch mép nhìn tôi, có vẻ đang cố tình trêu đùa tôi.

Cảm giác ngứa ngáy là khó chịu nhất, tôi bắt đầu th ở dốc.

Lương Trác áp sát tới hôn tôi, một nụ hôn mạnh mẽ, không còn dịu dàng như trước.

Tôi coi như đã nhìn thấu, bản chất của người này cũng chỉ là một con dã thú đói khát tới phát điên mà thôi.

Dã thú thì dã thú, nếu bây giờ tôi lâm trận bỏ chạy thì trông tôi chẳng có chút tiền đồ nào cả.

Tống Huyền tôi là ai chứ? Dũng sĩ đó!

Thế là, người dũng sĩ đây không cam chịu rơi vào thế hạ phong. Trong lúc anh ấy trêu đùa tôi, tôi cũng bắt đầu sờ mó anh ấy.

Tôi vươn tay ôm lấy anh ấy, nhấc chân quặp quanh người anh ấy.

Anh ấy không tập trung chạm vào nơi đó của tôi, tôi bèn chủ động rướn lên cọ.

Lương Trác bị tôi chọc cười: “Chủ động như vậy?”

Tôi đáp: “Em trước giờ luôn là người chủ động.”

Lúc nói ra lời này, tôi thật sự cũng không mấy tự tin.

“Vậy sao?” Vừa dứt lời, anh ấy đã nắm lấy d**ng vật dựng đứng từ lâu của tôi. Cảm giác vừa lạnh vừa sướng, tôi suýt chút nữa buông vũ khí.

Tôi vội vàng nghiến răng nghiến lợi nín nhịn, trong lòng thầm đếm giây.

Ít nhất cũng phải cầm cự được quá ba giây.

Lương Trác bắt đầu x0a nắn, tuốt gươm cho tôi, hơn nữa còn hôn khắp cơ thể tôi.

Mỗi nụ hôn anh ấy đặt xuống, đầu lưỡi anh ấy sẽ lướt nhẹ trên cơ thể tôi. Tôi cảm thấy mình sắp thành tiên rồi, ngón tay tê dại, đầu óc trống rỗng, cảm thấy xấu hổ nhưng cũng vô cùng hưng phấn.

Lương Trác hôn dọc một đường tới bụng dưới của tôi.

Đầu lưỡi anh ấy rất linh hoạt, quả không hổ danh người ngày ngày đứng lớp giảng bài.

Tôi dùng hết sức bình sinh để níu giữ chút lý trí, cố cầm cự không bắn vào giây phút anh ấy ngậm lấy chú bé của tôi.

Anh ấy nuốt vào rất sâu, sâu tới mức tôi không kiềm chế nổi, cổ họng phát ra những tiếng r3n rỉ đầy xấu hổ.

Thật thoải mái.

Không ngờ lại thoải mái như vậy.

Tôi sướng tới nỗi linh hồn lìa khỏi xác.

Tôi mở mắt nhìn Lương Trác, k1ch thích về mặt thị giác còn mạnh mẽ hơn k1ch thích thể xác. Người đàn ông ngày thường vừa điển trai, vừa dịu dàng chu đáo, lại còn rất lịch lãm lúc này đây đang c ởi trần, nằm giữa đôi chân trần như nhộng của tôi. Một tay anh ấy đặt trên đùi tôi, tay còn lại vuốt v e ngực tôi. Miệng anh ấy thì đang nuốt lấy d**ng vật của tôi, lên lên xuống xuống, ra ra vào vào, ướt nhoẹt, sâu thật sâu.

Làm sao tôi có thể chống đỡ nổi. Trước khi cả người nổ tung, tôi kịp thời rút khỏi miệng anh ấy.

Lương Trác không kịp đề phòng, ngã ra trên giường.

Tôi như một kẻ hèn nhát, rụt về phía sau. Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú đầy nghi hoặc của Lương Trác, tôi nói: “Đừng ngậm nữa, chúng ta vào việc chính đi.”

Bên miệng Lương Trác vẫn còn dính chất dịch rỉ ra từ quy đ@u của tôi. Anh đưa tay, dùng ngón tay thon dài, xinh đẹp ấy lau nhẹ, rồi mỉm cười nói với tôi: “Gấp gáp vậy sao?”

Có thể không gấp sao. Còn tiếp tục thì tôi sẽ bắn mất.

Lần này tôi phải giữ lấy tôn nghiêm đàn ông của mình. Tôi nói: “Đừng nói nhảm nữa, nếu không em sẽ nghi ngờ anh không được đấy.”

Lương Trác cúi đầu cưỡi khẽ, giây tiếp theo đột nhiên ngẩng đầu nhổm người, tóm lấy mắt cá chân của tôi, kéo cả người tôi nằm dưới cơ thể anh ấy. Anh ấy đè trên người tôi, vỗ một cái lên mông tôi, rồi nói: “Vậy thử xem rốt cuộc anh có được hay không.”

Đệt.

Ngông cuồng quá.

Có điều, tôi thích.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio