Hình như ảo cảnh này có thể mê hoặc tâm trí, ngay sau đó, tình tự quái đản làm người dằn vặt chậm rãi xông lên đầu.
Hạ Thanh bắt đầu bất an.
Cậu nhìn chòng chọc một ngọn đèn, vô cớ nhớ lại thuở nhỏ nhận lấy kiếm A Nan, thắc mắc lớn nhất là động phòng hoa chúc thì phải làm thế nào. Sư phụ chê cậu lông chưa mọc hết mà đã nghĩ rõ xa xôi. Thực tế, chờ đến khi cậu trưởng thành, cũng quả thực không còn nghi hoặc chuyện này thêm nữa. Cậu không có hứng thú với tìиɦ ɖu͙ƈ trần thế, thậm chí là tránh như tránh tà.
"Rốt cuộc đây là đâu?" Cậu lại lẩm bẩm.
Tầm mắt bị xâm chiếm bởi những ánh đèn đỏ chất chồng.
Hạ Thanh muốn tiến lên, nhưng nhận ra mình va phải một bức tường vô hình ẩn trong bóng tối, chặn mất đường đi, cửa buồng sau lưng cũng đóng chặt. Cậu bị kẹt giữa một tấc vuông, chỉ có thể làm bạn với đèn đỏ rợp trời, như muôn ngàn ánh mắt im lặng, chiếu tỏ nghiệp nghiệt vô tận lắng sâu dưới đáy lòng.
Cậu bỗng cứng đờ, chẳng ngờ thương tích kiếm ý gây ra bên trong cơ thể và đau đớn của linh hồn bỏng rát lại ùn ùn kéo đến vào đúng lúc này.
Sắc mặt Hạ Thanh tái nhợt, thở hổn hển đầy khó nhọc, ngón tay lần mò về phía trước, vật vã quỳ khuỵu xuống.
Nơi này quá im lặng, im lặng đến mức không có thứ gì giúp cậu phân tâm.
Trong ảo cảnh tâm ma, càng trốn tránh thứ gì, thứ đấy sẽ càng hiện lên bằng cách thức kịch liệt nhất.
Hạ Thanh càng đau càng tỉnh táo, mắt nhìn thẳng, con ngươi nâu nhạt bị ánh đỏ kéo chìm, lời Lâu Quan Tuyết nói ra còn luẩn quẩn trong tâm trí---- ngươi từ từ suy nghĩ, tốt nhất nên nghĩ ra một đáp án làm ta hài lòng.
Cậu đang suy nghĩ đây, từ khi chật vật nhảy cửa sổ bỏ chạy ở làng, đã bắt đầu suy nghĩ, nghĩ đến sắp nổ cả đầu.
Nghĩ xem cậu phải làm sao.
Hạ Thanh cúi đầu, ngây ngẩn nhìn lòng bàn tay xòe rộng, kiếm quang lạnh lẽo trên đường chỉ tay lưu chuyện lặng lẽ.
Tóc cậu xõa xuống, một lớp đỏ mờ phủ lên đôi mắt, đỏ như vừa bật khóc.
Khoảnh khắc ấy, sợ hãi, hốt hoảng, bất an---- những cảm xúc lo âu và nóng nảy chèn ép cậu như con thú bị giam trong lồng.
Có lẽ từ khi ra đời, cậu cũng chưa từng phải đối mặt với những tình tự ấy.
Tống Quy Trần không hiểu, Tiết Phù Quang không hiểu, chính cậu cũng không hiểu.
Thái thượng vong tình quả thật không phải đạo Vô tình, không cần vứt bỏ tình yêu, chỉ là không bị tình yêu sai khiến và cản trở, nhưng nào có chuyện gì đơn giản như vậy, chẳng bằng trực tiếp lựa chọn đoạn tuyệt ái tình có khi còn tiêu dao tự tại hơn chút ít.
Nước mắt thấm ướt hàng mi cậu, mái tóc rối bù buông lơi trên đất, nhìn lòng bàn tay, nét mặt ngẩn ngơ, hoàn toàn mờ mịt.
Nước mắt s!nh lý lại chảy ra vì đau đớn, nhỏ xuống bàn tay, bắn thành bọt nước.
Hàng nghìn ngọn đèn phá vỡ linh hồn và máu thịt.
Cậu đau từ đầu ngón tay đến chân tóc, khi nỗi đau chạm đáy, linh hồn lại trở nên bình tĩnh.
Con bướm trong tay áo phát hiện cảm xúc của cậu không ổn, lặng lẽ thò đầu, đậu lên lòng bàn tay mở rộng.
Cánh nó màu xanh, phát sáng trong mà lạnh, trở thành điểm tụ duy nhất trong tầm mắt trì trệ của Hạ Thanh.
Hạ Thanh thở rất nhẹ, dõi mắt nhìn theo cánh bướm.
Đời người như một thước phim tua ngược trong đầu.
Bắt đầu từ bức tường bám đầy thường xuân.
Đến ký túc xá tróc sơn loang lổ, phòng ăn lớn ồn ào, cậu ra đời, lớn lên, đi học, và tốt nghiệp ở nơi này.
Cuộc đời hai mươi năm, vui giận thương buồn vô số, nếu phải gọi tên cụ thể, thì có lẽ ký ức rõ ràng nhất vẫn là buổi chiều hoàng hôn đổ máu ấy.
Trên thực tế cậu đã gặp rất nhiều người thiện chí, cũng gặp không thiếu người ác cảm với cậu, dịu dàng và tốt bụng là thật, vứt bỏ và hành hạ cũng là thật.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều có hồi kết.
Giống như viện mồ côi sẽ sửa, bác viện trưởng sẽ già, Nhóc Mập ôm cậu khi còn bé sẽ đem theo mơ ước mà cao chạy xa bay.
Mà người đàn ông quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ cậu bất thành, sau khi bị cậu báo cảnh sát, ra tù cũng không còn mặt mũi, phải đổi sang một thành phố mới.
Bạn bè sẽ biệt ly, ác nhân có báo ứng.
Điều xấu điều lành đều có chung cuộc.
Vậy nên, vui mừng không dài, oán hận cũng không lâu.
Tất cả hành vi, ngôn ngữ, tư tưởng là nghiệp. Hết thảy chuyện ác, ác nhân, ác quả là nghiệt.
Đêm mưa tầm tã ở thành Thượng Kinh cậu nằm mơ tới tấp chuyện xưa, mơ thấy nghiệp nghiệt của Tống Quy Trần, mơ thấy huyết hải thâm cừu giữa cậu và giao tộc.
Hạ Thanh nghĩ, bài xích và mũi nhọn cậu hướng về Tống Quy Trần, hẳn phải tích tụ từ những cảm xúc đậm sâu của trăm năm về trước.
Nếu không bằng tính tình của cậu, làm sao có thể nhớ lâu thế được.
Nhưng dù là oán thán trăm năm, cậu cũng sẽ không vì nó mà mất đi lý trí, sẽ không đến độ phải rơi vào tâm ma.
Hạ Thanh chậm rãi nhếch miệng, nước mắt lăn xuống, rơi ướt cánh bướm.
"Ta rất tò mò vì sao sư phụ lại nói ngươi hợp tu đạo Thái thượng vong tình nhất---- chẳng lẽ là tại ngươi hay quên, không thù dai hở? Thái thượng vong tình nghe đã thấy cao siêu, ta cũng muốn học, nhưng sư phụ không cho, nói mau, sư phụ dạy ngươi thế nào để ta còn học lỏm vài chiêu với."
"... Người chẳng dạy ta cái gì. Chỉ bảo ta lúc nào cũng phải ngẩn ngơ nhìn người khác."
"Thế rồi sao."
"Thế rồi ấy à," Thiếu niên ngẫm nghĩ, vừa nhai lá cây vừa nói: "Người bảo ta sống không vướng bận."
Không vướng bận.
Hạ Thanh đau đớn co quắp, tóc xõa rối bù, khoảnh khắc nhắm mắt lại, chợt khẽ bật cười.
Chuyện mà cậu nghĩ đến đau đầu, rốt cuộc cũng coi như nghĩ thấu.
Cậu đang trốn tránh điều gì?
---- Cậu đây là đang sợ.
Sợ đạo tâm giữ vững trăm năm tan đi trong chớp mắt.
Sợ nhập tình sẽ không bao giờ thoát thân được nữa.
Sợ chấp niệm này trở thành câu chuyện vĩnh hằng.
Hạ Thanh run rẩy ngón tay, tóc đen như suối sượt qua thân thể, dáng vẻ yếu ớt lần đầu lộ rõ, giọng nói cũng phát run, nhẹ nhàng như bông tuyết.
"Lâu Quan Tuyết, ta sợ lần này sẽ vĩnh viễn không thể quay đầu."
Ầm----
Lời cậu từng nói với Tiết Phù Quang không sai, tâm ma của cậu sẽ chỉ là chính bản thân mình.
Muôn vàn ánh đèn đỏ tan tành trong khoảnh khắc, hóa thành ánh sáng lung linh, rải rác trong thế giới đen đặc.
Ảo cảnh sụp đổ, khóe mắt Hạ Thanh xuất hiện một góc áo bào trắng tuyết.
Tâm trí Hạ Thanh hỗn loạn, ngẩng đầu, vành mắt ửng đỏ, lông mi còn vương nước mắt.
"Làm sao lại đáng thương như vậy."
Lâu Quan Tuyết cũng ngồi xuống, dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu, khẽ mỉm cười.
Hạ Thanh không nói, chỉ im lặng nhìn người trước mặt.
Con bướm xanh bay đến bên người Lâu Quan Tuyết. Nó như đã hoàn thành nhiệm vụ, giải phóng thân thể, trở thành một ánh sáng trắng ngần, tụ lên đầu ngón tay hắn.
Lâu Quan Tuyết cụp mi, giải thích: "Ta muốn để nó đi theo bảo vệ ngươi. Nó nói ngươi gặp chuyện, ta liền tới, chẳng ngờ lại là ảo cảnh tâm ma."
Hạ Thanh vẫn không nói lời nào.
Lâu Quan Tuyết cắn chảy máu đầu lưỡi chính mình, hôn Hạ Thanh, cạy mở môi cậu, đút máu mình cho cậu. Mà lần này Hạ Thanh cũng không phản kháng, ngoan ngoãn há miệng, nhắm mắt.
Sau khi uống máu Lâu Quan Tuyết, cơn đau rút đi như thủy triều chỉ trong nháy mắt.
Nước bọt và máu hòa hợp, Hạ Thanh chủ động đưa tay ôm cổ Lâu Quan Tuyết.
Lâu Quan Tuyết hơi ngẩn người, kéo dài nụ hôn tanh ngọt.
Xong xuôi hết thảy, hắn xoa xoa khóe mắt Hạ Thanh, ánh mắt hắn sâu xa và u ám, khẽ nhếch khóe môi: "Hạ Thanh, tâm ma của ngươi sẽ không phải là ta đấy chứ."
Ánh mắt Hạ Thanh như đang muốn ghi khắc từng chi tiết trên khuôn mặt của hắn.
Lâu Quan Tuyết nhìn dáng vẻ yếu ớt bây giờ của cậu, không tiếp tục gặng hỏi, chỉ bế cậu lên.
Hạ Thanh cũng không giãy giụa, chốc lát bỗng nằm trong lòng hắn nhẹ nhàng nói: "Chuyện ấy ta đã nghĩ thông rồi."
Lâu Quan Tuyết thoạt sửng sốt, bình tĩnh đáp: "Ừ."
Hạ Thanh nói: "Thích ngươi hẳn là một chuyện vĩnh viễn không thể quay đầu."
Lâu Quan Tuyết yên lặng hồi lâu, cười một tiếng rất nhẹ, giọng điệu lại rất dịu dàng: "Đây là đáp án ngươi muốn cho ta sao."
Hạ Thanh không trả lời câu hỏi ấy, cánh tay vòng lên cổ hắn, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giọng cậu nhẹ vô cùng, tiếp tục lời ban nãy, tự nói với chính mình: "Quên đi, thế thì cứ không quay đầu đi vậy."
Đường bạch cốt có vô vàn gian phòng ảo cảnh. Về lý thuyết, trên đường đi tới điểm cuối cùng mỗi người đều phải chịu giày vò lấy một lần.
Đoạn đường trước Ôn Kiểu đi rất chật vật, thường xuyên bị đầu lâu dọa cho vấp ngã, da xước một chút cũng sẽ khóc lóc không ngừng.
Mà cậu ta không dám khóc thành tiếng, thế nên nói chung vừa tủi thân vừa khó chịu, cậu ta nghĩ rằng toàn bộ chặng đường đều sẽ gian nan, ai ngờ sau khi bước vào mê chướng lạc khỏi đoàn người, cậu ta lại trở thành người thoát ra thuận lợi nhất.
Chướng khí quá nặng, hoàn toàn không thấy rõ cảnh tượng xung quanh, cậu ta chỉ có thể gào khóc trong tuyệt vọng hết tiếng này tới tiếng khác.
Tâm ma của mỗi người đều là chấp niệm sâu nhất trong lòng, chấp niệm kiểu này có thể là nỗi sợ, cũng có thể là nuối tiếc.
Nhưng mà Ôn Kiểu không có tâm ma.
Nguyện vọng lớn nhất cả đời cậu ta, chỉ là được nuông chiều như trước, không cần làm bất cứ điều gì, giẫm mọi người dưới lòng bàn chân.
Thế nhưng nguyện vọng này cũng rất nhạt nhòa, cậu ta chỉ đơn giản là nghĩ vậy thôi, chứ không muốn bỏ ra quá nhiều công sức, thế nên không đậm thành chấp niệm.
Mặc dù đời này nước mất nhà tan, tận mắt chứng kiến người thân bị chôn sống, nhưng Ôn Kiểu chào đời đã tàn nhẫn vô tâm, chuyện này không thể hóa thành ác mộng.
Ôn Kiểu khóc sụt sùi, một mình thuận lợi vượt qua phòng tâm ma.
Cậu ta nhìn xung quanh, phát hiện nơi này rất quen thuộc. Ôn Kiểu lặng lẽ thở phào, yên lòng hơn chút, siết chặt nắm đấm giấu trong tay áo, lần theo con đường khi còn nhỏ, tiến vào sâu trong lăng mộ.
Cậu ta thấy một con đường thắp sáng nến nhân ngư.
Đèn đuốc sáng rực, nơi nào nơi nấy đều mang dáng vẻ năm xưa.
Đến trước cánh cửa phủ đầy bụi bặm, Ôn Kiểu run run, dùng bàn tay mịn màng khởi động cơ quan, két két két, cánh cửa đồng đen vừa dày vừa nặng từ từ mở ra, Ôn Kiểu còn chưa kịp hoàn hồn, một đốm lửa u lam đã mừng rỡ nhào vào lòng cậu, giọng nói giòn tan: "Tiểu chủ nhân! Cuối cùng ngài cũng tới rồi!"
Ôn Kiểu nhát gan đến độ đáng thương, hét to một tiếng, hất đốm lửa văng xa, lùi vội về sau, nhưng không cẩn thận trượt chân té ngã. Mắt cậu ta lại thoắt cái đỏ bừng, chuẩn bị rơi nước mắt.
Lúc này một giọng nói quen thuộc cất lên: "Kiểu Kiểu, đã lâu không gặp."
Ôn Kiểu khóc cũng không kịp khóc, ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn bà áo đen mỉm cười dịu dàng với cậu ta cách đó không xa, tóc đen hoa trắng, cặp mắt xanh bạc tựa biển khơi.
Chẳng qua khi nhìn thấy người mẹ quá cố, Ôn Kiểu lại không hề mừng rỡ. Phản xạ đầu tiên của cậu ta là kinh hoàng và chán ghét: "Quỷ! Có quỷ!"
Cậu ta gào lớn, bò lùi về sau.
Đốm lửa bị hất ra, còn đang ấm ức lắm, thấy tiểu chủ nhân có thái độ này với chủ nhân, nó lại càng tủi thân và tức giận hơn!
Nó ngơ ngác quay đầu, muốn xem chủ nhân định làm gì-----chủ nhân đối tốt với tiểu chủ nhân như vậy, yêu ngài ấy như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng. Nhưng nó lặng lẽ quay đầu, lại chỉ thấy Châu Cơ vẫn mỉm cười không đổi, dường như không quan tâm tới bất kỳ biểu hiện nào của con trai.
Thật tình, vốn dĩ Châu Cơ không hứng thú với yêu hận của Ôn Kiểu, thậm chí làm ngơ trước những vết thương của cậu ta. Yêu ả cũng được, hận ả cũng thế, có gì khác đâu.
Ả chỉ cần cậu ta lớn lên nguyên vẹn, bất luận là cuộc sống ra sao.
Ả chỉ cần cậu ta đến trước mặt ả, bất luận quá trình gian khổ thế nào.
Châu Cơ bay qua, cúi người, ngón tay sờ lên vết rách giữa ấn đường Ôn Kiểu, mỉm cười dịu dàng.
Kỳ diệu biết bao.
Nơi này... đúng là nơi ả sẽ chào đời.
Ôn Kiểu nước mắt ròng ròng, lặp đi lặp lại: "Đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta!"
Châu Cơ nói vừa ngọt ngào vừa thùy mị: "Kiểu Kiểu, con nhìn rõ xem ta là ai."
Cuối cùng Ôn Kiểu cũng bình tĩnh hơn, mở to mắt, tức khắc ngẩn người, sắc mặt tái mét, co rúm: "Mẹ?"
Châu Cơ mỉm cười: "Ừ."
Đến khi Ôn Kiểu hoàn toàn tin rằng đấy là mẹ mình, toàn bộ ấm ức từ khi vào lăng mộ tuôn ra trong nháy mắt: "Mẹ! Người trả thù cho ta!"
Cậu ta thấy người mẹ quá cố bỗng dưng sống lại, trong đầu lại chỉ toàn thù hận ngập trời.
Đốm lửa giương mắt: "Tiểu chủ nhân sao thế, sao nhiều vết thương vậy! Ai dám bắt nạt ngài! Là boss sau màn phải không!"
Ôn Kiểu như tìm được chỗ dựa, khóc lóc một cách vừa căm giận vừa nôn nóng: "Mẹ! Ta muốn những kẻ vào đây với ta đều chết hết! Bọn chúng đều là kẻ ác!"
Châu Cơ: "Được, ai bắt nạt Kiểu Kiểu của chúng ta, ta sẽ báo thù cho con."
Ôn Kiểu mừng rỡ, hận thù biến dạng nguôi ngoai một chút, cậu ta bắt đầu làm nũng: "Mẹ, ta muốn người dẫn ta đi xem bọn chúng chết thế nào! Ta muốn xem bọn chúng quỳ xuống cầu ta tha thứ!"
Châu Cơ mỉm cười, chậm rãi nói: "Theo ý con tất."
Đốm lửa lập lòe, tính tình tiểu chủ nhân thật là kỳ lạ. Tuy nhiên mặc kệ, dám yêu dám hận muốn gì nói đấy, cũng là một loại đáng yêu ngang tàn thẳng thắn đó nha!
"Chỉ là, sau khi giúp con báo thù, con làm một chuyện vì ta được không?"
Kỳ thực căn bản không cần trưng cầu ý kiến Ôn Kiểu, nhưng Châu Cơ vẫn bằng lòng duy trì vỏ bọc mang tên tình mẫu tử này.
Ôn Kiểu hít hít cái mũi xinh xẻo, nhìn ả đầy ngơ ngác: "Là gì thế?"
Châu Cơ nhẹ nhàng vuốt v vết rách giữa ấn đường cậu ta, cười rộ: "Tộc giao nhân rời đi Biển Thông Thiên sẽ không có luân hồi, nhưng mà ta không muốn chết."
Châu Cơ dịu dàng: "Kiểu Kiểu của ta, ta cho con sự cưng chiều vô hạn, ta cho con phú quý giàu sang. Ta khiến những kẻ thiên chi kiêu tử của Bồng Lai một lòng vì con, vì con mà dâng lên hết thảy.
"Ta cho con của cải, tình thân và tình yêu vô giá."
"Ta cho con sống trên đời ngây thơ mà ác độc, đơn thuần mà ích kỷ."
Châu Cơ cúi người, mỉm cười.
"Bây giờ, cũng đến lúc con nên báo đáp mẹ rồi, Kiểu Kiểu của ta ạ."