Ngày hôm sau dĩ nhiên vẫn tiếp tục công tác, thời gian công tác thật sự luôn trôi nhanh, chớp mắt máy bay đã trở về thành phố Z, sau khi họp giao ban, Tô Hướng Vãn xin nghỉ phép một tuần, vừa ra khỏi công ty đang định bắt xe về nhà, nàng đã thấy Tống Trạch đứng cách đó không xa, rõ ràng là đang đợi nàng.
Nhăn mày, Tô Hướng Vãn lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi đến một số. Cuộc gọi rất nhanh được tiếp, nghe thanh âm biếng nhác kia, Tô Hướng Vãn không hề có hình tượng bày ra vẻ mặt xem thường,"Mau tới công ty bên này đón ta".
Người kia hình như đã nhanh chóng đồng ý, Tô Hướng Vãn cúp điện thoại bỏ lại vào túi, đưa mắt thấy Tống Trạch vẫn đứng nguyên ở đó, nàng cất bước về phía cổng chính.
Quả nhiên lúc nàng đi ngang qua, Tống Trạch lập tức rào đón, hắn tươi cười, "Hướng Vãn, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi".
"Tôi có hẹn." Thản nhiên nói xong, Tô Hướng Vãn nhìn thẳng phía trước không thèm nhìn hắn.
Vẻ tươi cười chuyển sang xấu hổ, ánh mắt Tống Trạch loé qua tia bất mãn rồi rất nhanh che giấu, "Là bạn em sao? Không bằng anh mời cô ấy cùng nhau....".
"Không cần thiết". Không thể hiểu nổi vì sao có người da mặt dày đến vậy, Tô Hướng Vãn nén giận, lạnh lùng phun ra ba chữ, sau đó nàng mặc kệ Tống Trạch, không quan tâm hắn nói cái gì nữa.
Rất nhanh, một chiếc Maserati màu đỏ từ xa chạy đến trước mặt bọn họ, tiếp theo cửa ghế phụ bị mở ra, Tô Hướng Vãn bước tới, Tống Trạch sửng sốt, lập tức thay đổi sắc mặt ngăn cản nàng, "Bạn em đấy à?".
Nhướng mày lên, ánh mắt phút chốc lạnh như băng, Tô Hướng Vãn thật sự không có kiên nhẫn với cái kẻ đang chặn mình nữa, nàng cố nhịn không mắng hắn, hừ một tiếng giũ bàn tay hắn ra khỏi người mình, bước vào xe đóng cửa lại, chẳng hề để tâm gã đàn ông đang đứng đó với sắc mặt không ngừng biến hoá.
"Lái xe". Giọng nói lạnh lẽo vừa cất lên, cô nàng lái xe đeo kính mát với mái tóc uốn gợn sóng, nhẹ giọng cười rồi khởi động xe chạy đi, nhìn qua kiếng chiếu hậu thấy Tống Trạch còn đứng đó, tiếng cười càng phát ra vẻ quyến rũ, "Thật đúng là si tình".
"Si tình?" Lại hừ lạnh một tiếng, Tô Hướng Vãn siết chặt túi xách trong tay, "Nếu ngươi cảm thấu được si tình thì mắc gì thấy bọn đàn ông theo đuổi ngươi thật đáng chán ghét".
Tay vịn vô lăng, mắt nhìn phía trước lái xe, ngữ khí cô nàng càng trở nên ngả ngớn, "Xem ra Tô đại sư tỷ của chúng ta chỉ thích kiểu thú cưng cần được bảo hộ, không thích loại ruồi bọ bám người a~~".
"Ngươi thích ruồi bọ thì cứ việc giữ lấy." Tô Hướng Vãn lạnh lùng nói.
"Ặc......". Cô nàng kia dường như cảm khái, tiếp theo nở nụ cười mị hoặc, "Ta thích thú cưng hơn, không bằng tặng thú cưng của ngươi cho ta?".
Hai tay khoanh ngang ngực, Tô Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sắc mặt chậm rãi hoà hoãn, thanh âm thản nhiên ,"Người ta không phải thú cưng này nọ".
Vừa lúc tới ngã tư gặp đèn đỏ, xe ngừng lại, nàng kia quay qua nhìn Tô Hướng Vãn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên tay lái, vài giây sau chậm rãi mở miệng, không còn tuỳ tiện như trước, "Ngươi nghiêm túc đó chứ?".
Tô Hướng Vãn không quay qua nhìn, vẫn duy trì tư thế khoanh tay trước ngực, cứ im lặng như vậy, đến khi xe lần nữa khởi động lái đi tiếp, nàng mới nhắm mắt lại có vẻ mỏi mệt,"Có nghiêm túc hay không thì chẳng phải đó chỉ là thế giới ảo sao?".
"Chỉ là thế giới ảo?" Vẫn chăm chú lái xe, nàng kia lắc đầu, gỡ kính mát xuống lộ ra đôi mắt ẩn chứa cảm xúc không rõ ràng, nhẹ giọng nói,"Hy vọng ngươi thật sự có thể nghĩ như vậy".
Trong xe nhất thời yên tĩnh, không ai nói thêm tiếng nào.
"Cả diễn đàn đều nhốn nháo hết lên". Một tay cầm ly rượu, một tay chống cằm, đôi mắt đẹp và sáng, sóng mắt lộ ra khí tức quyến rũ, cô nàng nhìn Tô Hướng Vãn đang cúi đầu tập trung ăn cơm, ngữ khí khinh thường,"La Khắc Địch chỉ là một tên bại não đầu heo, ta thấy môn phái chiến tối ngày mốt, phái Tiêu Dao các ngươi chắc hẳn không có vấn đề gì".
"Không biết." Nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, rút khăn giấy nhã nhặn lau miệng, Tô Hướng Vãn giương mắt nhìn nàng,"Bất quá bên phía Nga Mi tối qua có nói với ta, họ sẽ đến hỗ trợ".
"A, lão Tiêu đại vương cũng nói ngươi cứ yên tâm, Cái Bang tuyệt đối sẽ hỗ trợ hết mình". Nhấp một hớp rượu, đưa mắt nhìn Tô Hướng Vãn, "Có điều bây giờ trên diễn đàn ai cũng nói đại sư tỷ phái Tiêu Dao là ' trùng quan nhất nộ vi lam nhan '".
"Lam nhan?" Miệng nhẹ cười giễu, Tô Hướng Vãn tiếp lời, "Nhưng em ấy là con gái".
Buông cái chén trong tay, đối diện Tô Hướng Vãn, nàng kia yên lặng nhìn Hướng Vãn vài giây sau lại mở miệng,"Nếu là con gái thì sao không chat voice với ngươi, ngươi đừng bị lừa, lòng người khó đoán".
"Là nam hay nữ thì ta tự biết". Giọng Tô Hướng Vãn vẫn thản nhiên, đưa tay lấy lại bình rượu còn hơn phân nửa, nhìn thẳng vào mắt nàng kia, "Ngươi lo thân ngươi cho tốt đi đã, cứ tiếp tục như thế, ngươi sẽ chết vì rượu đó, Tây Giang Nguyệt".
"Say chết không tốt sao?" Khoé miệng cong lên, ánh mắt vốn sắc bén nháy mắt trở nên có chút mê mang, lại cầm ly uống một hơi cạn sạch, nụ cười còn trên mặt Tây Giang Nguyệt nhưng đôi mắt không có nửa điểm ý cười,"Có thể say đến chết cũng không tệ".
Tô Hướng Vãn nhìn nàng hồi lâu sau, trả bình rượu về trước mặt nàng, "Tối ngày mốt nhớ đến giúp ta".
"A...... Yên tâm, giúp thú cưng của ngươi trút giận ha, ta nhất định sẽ tới".
Đây đúng là chủ tài khoản nhân vật hôm trước Tô Hướng Vãn đăng nhập, Tây Giang Nguyệt.
Lúc trước Tô Hướng Vãn chơi trò này là vì đồng ý lời mời của nàng. Tính tình Tây Giang Nguyệt thật không thay đổi, sau khi cười khẽ liền thẳng tay tạo tên nhân vật là Tây Giang Nguyệt, Tô Hướng Vãn thấy nàng như thế, đơn giản cũng dùng tên hiệu là Tô Mạc Che. Chẳng qua Tây Giang Nguyệt luôn ngang ngạnh phóng túng, thích khoe khoang tài năng nên quyết tâm theo đuổi bí kiếp võ công trang bị loại tốt nhất, dần dần trở thành mỹ nhân giàu có nổi danh thuộc hàng top trong game. Tô Hướng Vãn thì cảm thấy chỉ là chơi game thôi không nhất thiết chú ý mất thứ đó, nhưng nàng không đoán trước được đến một ngày mình cũng vì trò chơi mà nhiệt huyết sôi trào, hơn nữa trở thành chỉ huy phái Tiêu Dao, thậm chí bị người khác gọi là đại sư tỷ, và còn....gặp Nam Cung Từ Tâm.
Dùng xong cơm chiều, Tây Giang Nguyệt lái xe đưa Tô Hướng Vãn trở về, sau khi nói lời tạm biệt, xe vừa khởi động liền phóng đi mất hút, rời xa tầm mắt của nàng.
Tô Hướng Vãn đứng yên nhìn theo, cảm xúc trong mắt dị thường phức tạp nhưng cũng chỉ có thể khẽ thở dài, xoay người lên lầu.
Hiển nhiên nàng biết Tây Giang Nguyệt muốn đi đâu, đơn giản lại đến quán bar uống rượu hẹn hò cùng đồng nghiệp mà thôi.
Biết rõ cứ thế thì không tốt nhưng nàng cũng không có lập trường để khuyên người kia quá nhiều.
Lúc này, ông bà Tô đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, Tô Vị Tích ngồi trên sopha chăm chú xem một tập tranh liên hoàn, nghe được tiếng cửa mở lập tức nhảy xuống khỏi sopha, chạy tới trước rồi ngừng lại, thanh âm trong vắt, "Mami".
"Ừ". Lên tiếng đáp lại, Tô Hướng Vãn vừa tiến tới hai bước, tính lên tiếng chào ba mẹ, chợt liếc nhìn đến tập tranh, sắc mặt cứng đờ lập tức trở nên âm trầm, trực tiếp đưa tay đoạt lại tập tranh có vẻ cũ nát đó, "Ai cho phép con động vào cái này!".
Bỗng nhiên bị đối xử như vậy, Tô Vị Tích rõ ràng bị dọa sợ, mắt ngấn lệ nhưng vẫn liều mạng chịu đựng để không khóc lên, cúi đầu không dám nói lời nào.
"Là ta đưa cho con bé". Thấy tình hình không ổn, bà Tô vội vàng lên tiếng, "Hai người già chúng ta xem ti vi, con nít xem làm sao hiểu, ta thấy cửa thư phòng để mở nên...".
Nắm chặt tập tranh liên hoàn, Tô Hướng Vãn cắn môi, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang phát run, trong mắt thoáng chút hối hận, có điều nàng rất nhanh khôi phục biểu tình bình thản,"Trong thư phòng có máy tính, mở hoạt hình cho nó xem cũng được".
Dừng một chút, tiếp tục nói,"Ba mẹ, con về phòng trước".
Nói là về phòng nhưng lại đi thẳng vào thư phòng, Tô Hướng Vãn nhìn nhìn tập tranh bởi vì tay mình siết chặt mà bị nhăn, nàng nhíu mày, vuốt cho thẳng rồi thật cẩn thận để lại vị trí cũ, ngơ ngẩn đứng trước giá sách hồi lâu mới chịu trở về phòng mình.
Nhìn một loạt động tác của Tô Hướng Vãn, bà Tô đứng lên tính đi qua nói với nàng chuyện gì đó, ông Tô vội vàng giữ bà lại, đè thấp thanh âm,"Bà muốn làm gì?".
"Tôi đi nói với nó sớm mai tiểu Tống muốn tới đón chúng ta đi bệnh viện". Bà Tô cũng thấp giọng nói, ông Tô nghe vậy lắc đầu,"Nó đang tức giận, bà còn đổ thêm dầu vào lửa làm chi?".
"Cái gì mà đổ thêm dầu vào lửa chứ, tiểu Tống không phải rất tốt sao?" Bà Tô liền nâng cao giọng, giống như sợ Tô Hướng Vãn trong phòng không nghe thấy,"Tuổi còn trẻ mà lương đã tới mấy chục vạn, dáng người tuấn tú lại còn lễ phép gia giáo, so với con gái nhà mình thì tiểu Tống hiểu chuyện hơn nhiều".
"Được rồi được rồi." Ông Tô liếc nhìn phía phòng Tô Hướng Vãn, thở dài, "Con bé lớn rồi, tôi nói bà đừng có quản nhiều quá".
"Sao có thể không quản, tôi là mẹ nó!" Bà Tô tiếp tục nói,"Hơn nữa, đêm nay không nói với nó, sáng mai tiểu Tống đến đây nó lại làm mất mặt người ta".
Sau khi về phòng mở máy tính, nhớ tới một chuyện khác mà nàng thảo luận cùng Tây Giang Nguyệt, Tô Hướng Vãn đi ra cửa phòng đang định nói với ba mẹ, không ngờ mới thoáng mở cửa đã nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ, biểu tình Tô Hướng Vãn tức khắc thay đổi, mày càng co lại chặt hơn.
Mãi đến khi bà Tô tuôn ra câu nói kia, nàng mới cất bước đi ra ngoài, hít sâu hạ xuống cơn tức, ngữ khí lạnh nhạt, "Ngày mai không đi bệnh viện".
Nghe tiếng bước chân lập tức nhìn về phía phòng nàng, tiếp theo nghe thấy những lời này, bà Tô rốt cuộc nhịn không được, giọng cao hơn không ít, "Ngươi là đứa con gái bất hiếu, nhìn xem tiểu Tống nhà người ta, vừa nghe nói ba ngươi muốn khám bệnh, đã nói hôm sau tới đón ba ngươi cùng nhau đi bệnh viện còn ngươi thì sao? Ta biết ngươi giận chuyện chúng ta làm trước kia, nhưng có thế nào đi nữa cũng đã là quá khứ, hơn nữa là người làm cha làm mẹ, chúng ta cũng không có sai cái gì, ngươi...".
"Đủ rồi!". Mắt thấy sắc mặt con gái ngày càng khó coi mà vợ vẫn chà lên vết thương cũ của con gái, ông Tô cũng nâng cao giọng, quát một tiếng cắt ngang lời bà Tô.
Khuôn mặt đã sớm lạnh lẽo, ánh mắt thoạt nhìn có chút hoảng hốt, Tô Hướng Vãn vô định nhìn phòng khách, nàng không có hơi sức dây dưa cùng người mẹ luôn thích làm rối mọi chuyện này nữa.
"Ngày mai bác sĩ chủ nhiệm đứng đầu khoa mắt không có ở bệnh viện, ngày mốt chúng ta hãy đi".
Nói xong, Tô Hướng Vãn xoay người đi thẳng về phòng, đóng cửa khoá lại.
Không có đến ngồi trước máy tính, Tô Hướng Vãn nằm lên giường, nàng cứ thế cau mày nhìn trần nhà thật lâu rồi thở dài một hơi, dường như muốn tuôn ra hết khổ sở cùng phẫn nộ.
Lúc xoay người vô ý đụng phải điện thoại di động bị nàng tiện tay đặt trên giường, lấy qua nhìn, cư nhiên thấy được tên Nam Hướng Bắc trong điện thoại, dáng người cứu Tô Vị Tích hôm trước hiện lên trước mắt, nghĩ sáng sớm mai tên Tống Trạch kia sẽ tới nhà và ba mẹ nàng chắc chắn sẽ lại cho hắn vào cửa, Tô Hướng Vãn mím môi, gọi đến số điện thoại kia.
Ở thành phố Z, nàng không có nhiều bạn, mấy người chung công ty hàng không cùng lắm chỉ có thể gọi là đồng nghiệp, lúc sớm Tây Giang Nguyệt có nói ban ngày luôn phải làm việc tại văn phòng, thay vì để Tống Trạch làm chướng mắt mình không bằng mời Nam Hướng Bắc ăn bữa cơm, có điều không biết Nam Hướng Bắc có thời gian hay không.