Ứng Trầm Lâm lấy cơ giáp từ trong cổ áo ra, chiếc chìa khóa màu đỏ đen vẫn nằm im. Anh hơi cúi xuống, tâm trí bình tĩnh một cách lạ thường.
Điều khiển cơ giáp cấp S không phải là không thể, giống như trong trận chiến lần trước anh đã nghe thấy giọng nói của Uyên, chỉ cần có thể duy trì tinh thần lực là được.
Ứng Trầm Lâm kiểm tra tình trạng thể lực, rất may anh đã sớm chuẩn bị nên không bị thương nặng trong vụ nổ, tay phải không hề hoạt động quá mức, tình trạng cơ thể lúc này tốt hơn nhiều so với dự đoán., nếu muốn đưa tinh thần lực vào chìa khóacơ giáp, vậy hãy cố gắng để đạt được những dao động động được thể hiện trong biểu đồ tinh thần lực.
Nghĩ đến những lời bác sĩ đã giải thích cách đây không lâu, một ý tưởng táo bạo hiện lên trong đầu anh.
Anh nhìn chiếc chìa khóa màu đỏ đen cơ giáp, muốn đánh cược thử không...?
Tiếng giao đấu rầm rầm vang lên trên đỉnh đầu, Ứng Trầm Lâm ngẩng lên nhìn đồng đội, nắm chặt lấy chìa khóa.
Bên ngoài trạm cơ sở ngoại, tốc độ tấn công khỉ đột đã càng nhanh hơn ban đầu. Khi đánh giáp lá cà, mọi chi tiết của vật ô nhiễm này sẽ được phóng đại, khiến cho cơ giáp sư đang chiến đấu có thể cảm nhận được rõ ràng ——
Tuy đã đối phó với nhiều vật ô nhiễm ở tiền tuyến nhưng đây vẫn là lần đầu Lộc Khê gặp được một con có động tác quái dị như thế.
Như thể trước mặt cô không phải một vật ô nhiễm, mà là sự kết hợp linh hoạt giữa cận vệ + ẩn nấp cơ giáp vậy.
Cô đã nghe nói về trí thông minh của vật ô nhiễm thuộc bộ linh trưởng, nhưng đến khi chính thức đối mặt mới thấy được sự khác biệt. Nếu là cơ giáp còn đỡ, nhưng mấu chốt là nó nhanh hơn mạnh hơn và nguy hiểm hơn cơ giáp rất nhiều.
Trong thời gian ngắn ngủi, Quý Thanh Phong đã mau chóng áp sát, lưỡi hái tỏa liêm lập tức bám chặt vào người khỉ đột rồi kéo mạnh nó về phía trước. Nhưng tác dụng khống chế cơ giáp lại chỉ đạt được một nửa hiệu quả khi ở trên người khỉ đột "Lộc Khê, đi mau!"
"Cẩn thận đấy!" Lộc Khê cắn răng, đẩy mạnh khí tăng khoảng cách.
"Yên tâm!" Quý Thanh Phong nói: "Đến người anh đây còn khống chế được, chứ nói gì con khỉ đột..."
Chưa kịp nói xong, đôi mắt khỉ đột bỗng nhìn về phía cậu ta, một đôi mắt trong veo, nhìn qua còn tưởng là mắt người.
Quý Thanh Phong: "...... Ơ kìa người anh em, chém gió một câu cũng không được à?"
Khi hiệu ứng tê liệt của tỏa liêm trên người khỉ đột mất đi, nó lập tức đổi mục tiêu, hung hãn vung cánh tay dài về phía Quý Thanh Phong.
Quý Thanh Phong cấp tốc lùi lại, cố gắng tránh đòn công kích. Lưỡi hái tỏa liêm lại đánh vào con khỉ đột, nhưng khi vừa va chạm, một tay của nó đã túm chặt sợi xích, tay còn lại theo quán tính quất về phía cậu ta.
Với đòn tấn công dũng mãnh, Quý Thanh Phong trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Con khỉ đột rơi xuống, hai chân nó vững vàng đáp xuống mặt đất.
Áp lực dưới bắp chân lập tức truyền đến, Quý Thanh Phong bị quăng ngã trên mặt đất, ngửa đầu nhắc nhở: "Lộc Khê chạy đi!"
Lộc Khê nghiến răng, tăng tốc động cơ đẩy. Trong khoảnh khắc vừa mới trốn thoát, con khỉ đột đã từ mặt đất nhảy lên rồi lao đến vị trí trước đó của Lộc Khê. Một cú xé gió mang đến uy hiếp cực lớn, nếu như bị bắt được thì quả thật không thể tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Trong cục quản lý, mọi người nhìn về phía màn hình duy nhất còn hiển thị ở phía trên, nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng chiến đấu trước mặt, các chuyên gia về các chất ô nhiễm đang liên tục thảo luận ——
"Trí thông minh của nó rõ ràng đã vượt qua loài linh trưởng thông thường, vật ô nhiễm này rất biết lợi dụng lợi thế của nó. Tôi ngờ rằng nó có dị năng cường hóa bộ não."
"Dị năng cường hóa bộ não, nếu vậy trí thông minh của vật ô nhiễm có khi còn cao hơn cả con người cũng nên!"
Thiếu tá Quách nhíu mày: "Vậy thì khó khăn rồi, đã cường hóa bộ não lại còn là cấp S... Cho dù nó không có dị năng quái dị nào khác thì trạng thái thể chất của nó cũng đã vượt xa tiêu chuẩn cơ giáp rồi."
Lúc này, ngoài cửa có nhân viên chạy vào: "Chủ tịch! Đội nghiên cứu đã chuẩn bị xong vũ khí hạng nặng!"
Tin tức này khiến mọi người trong phòng điều khiển thở phào. Việc hoàn thành vũ khí hạng nặng trước thời hạn hai giờ là một tin vui đối với tất cả cơ giáp sư đang nỗ lực chiến đấu ngoài kia. Người phụ trách vội vàng nói: "Vậy thì mau vận chuyển..."
Thiếu tá Quách nói: "Hiện tại chưa thể đưa vào được."
Lý Tĩnh Ngôn chú ý đến tình trạng của khu vực quá độ, đội cơ giáp chi viện tiếp theo đã tiến vào nhưng do từ trường không ổn định dẫn tới tọa độ cơ giáp bị lệch đi. Ngay cả khi đã vào khu ô nhiễm, muốn đến trạm cơ sở sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian nữa. Cơ giáp thi đấu còn không thể đến trạm cơ sở một cách chính xác chứ nói gì đến nhiều cơ giáp quân sự mang theo vũ khí hạng nặng bọc thép được.
"Với tình hình này, nếu muốn vận chuyển vũ khí hạng nặng ít nhất phải dọn sạch ba vật ô nhiễm cấp S ở gần trạm cơ sở đã."
"Chính chúng nó đã gây ảnh hưởng nhiều nhất đến từ trường xung quanh trạm cơ sở!"
Trong kênh liên lạc, giọng nói của mọi người chồng chéo lên nhau, quả nhiên ai cũng đang tham gia vào những trận chiến đầy gian nan.
Bọn họ đều chiến đấu liên tục trong một thời gian dài, một số giác quan đã không còn được nhạy bén. Lộc Khê biết không có cách nào yêu cầu người khác giúp đỡ vào lúc này. Cho dù cô và Quý Thanh Phong không giải quyết được vật ô nhiễm nhưng vẫn phải tiếp tục cố gắng, ít nhất sự kiên trì của bọn họ có thể giảm bớt phần nào áp lực cho các cơ giáp sư đến sau.
Con khỉ đột lại nhìn về phía Lộc Khê, cô chuyển vũ khí sang pháo cường hóa năng lượng, bắn thẳng một đòn phủ đầu trước khi nó hành động.
Khi đạn pháo sắp sắp bắn trúng thì con khỉ đột nhanh chóng tránh đi, nhưng mục đích của Lộc Khê không phải bắn trúng nó "Đại Phong!!"
Phát pháo cường hóa năng lượng bắn vào bên chân con khỉ đột, tạo ra một vòng xoáy giống như lốc cát, trong nháy mắt đã khống chế được khỉ đột. Quý Thanh Phong nhân cơ hội lao thẳng về phía trước, chuyển vũ khí thành lưỡi đao, tranh thủ khi khỉ đột không thể cử động trong vài giây, cậu ta tung ra một loạt đòn tấn công liên tiếp.
Lộc Khê mừng rỡ: "Có tác dụng rồi!!"
Quý Thanh Phong: "Tiếp tục đi! Để cho nó biết được nhân loại hiểm ác thế nào!"
Con khỉ đột không nghĩ tới sẽ ăn đau bởi hai chiếc cơ giáp này, nó tức giận gầm lên rồi tiếp tục tấn công Lộc Khê. Lộc Khê nhanh chóng đổi vũ khí, giờ cô không sợ con khỉ này tránh được nữa, nó không biết bay, một khi rơi xuống chắc chắn sẽ trúng chiêu.
Mắt thấy khỉ đột rơi xuống đất và rơi vào tầm ngắm của Lộc Khê, năng lượng pháo trong tay đã ngưng tụ xong, khi chạm đất liền lập tức nổ mạnh!
Cách đó không xa, Quý Thanh Phong thấy thế nhanh chóng chạy đến, chỉ cần có thể khống chế được con khỉ rồi tung đòn tấn công liên hoàn là bọn họ có thể tiêu diệt được nó rồi.
"Không ổn! Giá trị ô nhiễm của khỉ đột bỗng nhiên tăng vọt!" Nhân viên khẩn trương kêu lên.
Thiếu tá Quách sửng sốt: "Sao lại như thế!?"
Lý Tĩnh Ngôn lập tức ra mệnh lệnh: "Con khỉ đột có gì đó không đúng! Mau chóng thông báo đến cơ giáp sư tránh xa nó ra!"
Nhân viên mở loa ngoài thông báo, mọi người đang hết sức tập trung vào trận chiến căng thẳng giữa hai cơ giáp và khỉ đột đang diễn ra bên ngoài hệ thống phòng thủ. Thẩm Tinh Đường tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng bàn tay đặt trên bàn điều khiển đang rất lo lắng, xung quanh trạm cơ sở đều là cơ giáp sư KID, với tư cách là người phụ trách cô không muốn nhìn thấy ai bị thương hết.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy một ánh sáng yếu ớt chợt lóe lên bên ngoài camera trực tiếp, nhưng lại không kịp thấy rõ ——
Một tình huống bất ngờ đã xảy ra!
Đột nhiên, Lộc Khê nhận thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong tầm ngắm.
Cô khẽ giật mình, vội vàng nói: "Đại Phong, lùi lại!!!"
Đao của Quý Thanh Phong chuẩn bị chém vào khỉ đột, cậu ta đang thắc mắc tại sao thì bỗng nhìn thấy dưới bộ lông của con khỉ đột, có thứ gì đó đang chuyển động dọc theo cánh tay của nó "Cái quỷ gì đây!?"
Đúng lúc này, một con khỉ đột màu đen có kích thước bình thường nhảy lên cánh tay của con khi đột khổng lồ rồi há miệng gầm lên!
Giống như một cơn chấn động vô hình, Quý Thanh Phong còn chưa kịp chạm vào khỉ đột, ngay lập tức đã bị sóng xung kích thổi bay ——
Lộc Khê kinh ngạc nhìn nó "Không phải một mà có tận hai vật ô nhiễm."
Quý Thanh Phong ngã rầm xuống đất, con khỉ đột lần này không tấn công Lộc Khê nữa mà lợi dụng lúc Quý Thanh Phong vừa mới té rớt, đột nhiên đổi hướng đánh về phía cậu ta. Dưới tình thế cấp bách, Lộc Khê sử dụng pháo thủy lực kìm chân khỉ đột lại "Đại Phong! Chạy mau!"
Trong lúc nguy cấp, Quý Thanh Phong chống tay xoay người bật dậy, tránh được một đòn công kích.
Khi khỉ đột đáp xuống đất nó lại lấy đà rồi nhảy lên lần nữa, nhanh chóng đổi mục tiêu sang Lộc Khê đang hỗ trợ phía sau.
Quý Thanh Phong hét lên: "Trên người nó có một con nhỏ hơn, dùng sóng xung kích để tấn công!"
Lộc Khê bị bất ngờ. Ngay khi đang tỏa định khỉ đột chợt nhìn thấy con khỉ nhỏ màu đen đã há mồm nhe răng nanh sắc nhọn về phía mình.
Cô chợt ngẩn ra. Thôi xong! Không tránh kịp rồi!
Đúng lúc đó, Quý Thanh Phong cấp tốc lao tới, tóm lấy chân con khỉ đột rồi kéo nó xuống, khiến cho mồm con khỉ đột nhỏ hướng thẳng lên trời, sóng âm không tiếng động dường như đã tạo ra những chấn động mãnh liệt.
Lộc Khê ổn định thân hình: "Đại Phong!!"
Đến khi Quý Thanh Phong thả tay ra thì đã quá muộn, giây tiếp theo đòn tấn công gây sốc cùng với cánh tay dài của khỉ đột quét xuống dưới. Cậu ta nỗ lực hết sức tránh khỏi công kích, nhưng hai đòn này đã đánh trúng vào đùi phải, cơn đau dữ dội ngay lập tức ập đến, toàn bộ cơ giáp bị đánh bay rồi đâm vào hệ thống phòng thủ.
"Đại Phong!!!" Lộc Khê hét lên.
Đùi phải đã bị thương, Quý Thanh Phong đau đến choáng váng đầu óc, rít lên: "Mẹ nó chứ, cái thứ này đã xấu tính lại còn thù dai!"
Nhưng hai vật ô nhiễm cấp S này sao có thể để cho hai người có thời gian nghỉ ngơi. Ngay khi vừa tiếp đất, khỉ đột lập tức xông về phía Quý Thanh Phong, hiệu ứng cát lún của Lộc Khê chỉ giữ lại nó được hai giây, không đủ thời gian để cho cô chạy tới bảo vệ Quý Thanh Phong với khoảng cách xa như vậy.
Trong kênh liên lạc, một đồng đội khác dường như dã chú ý tới tình thế nguy cấp bên này, Du Tố xoay người nâng pháo ngắm bắn lên, nhanh chóng nói: "Kéo giãn khoảng cách, tôi sẽ hỗ trợ từ xa."
Lộc Khê vội vàng tăng tốc, gấp rút nói: "Đại Phong, đứng dậy chạy đi!"
Quý Thanh Phong vừa định di chuyển thì bên trong cơ giáp vang lên cảnh báo, nhắc nhở đùi phải cơ giáp đã bị tổn thương nghiêm trọng: "Ngoan nào, chẳng lễ vận khí của mình kém đến thế sao?"
Ngay khi pháo ngắm bắn của Du Tố được nâng lên, cậu ta chợt thấy bóng dáng con khỉ đột vọt tới, khi khóa được mục tiêu thì con khỉ đột chỉ còn cách Quý Thanh Phong chưa đầy 20 mét.
Lúc này, cậu ta đột nhiên thấy một động cơ đẩy đang lướt đến, cắt ngang đường chân trời, tốc độ còn nhanh hơn cả khỉ đột.
Trong và ngoài hiện trường, mọi người đều nhìn con khỉ đột đang lao tới với tốc độ chóng mặt. Quá nhanh, không kịp rồi!
Khi Quý Thanh Phong cho rằng cánh tay dài của khỉ đột sắp đánh vào đầu mình thì một cơ giáp xa lạ tiến vào tầm nhìn với vận tốc cực nhanh. Cơ giáp màu đỏ đen ở điểm giao giữa màn đêm và ánh lửa tỏa sáng mờ nhạt, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, đã chắn ở trước mặt Quý Thanh Phong.
Trường kiếm va chạm với cánh tay dài, thanh kiếm cơ giáp bị áp trước ngực, cản lại đòn tấn công mạnh mẽ của khỉ đột.
Trái tim của mọi người gần như ngừng đập, khi nhìn thấy có người tới giải cứu, các nhân viên kích động hét lên: "Tốt quá! Chi viện đến rồi!!"
Camera vẫn đang hướng về phía bên ngoài hệ thống phòng thủ, mặc dù không rõ nét, nhưng những người khác có thể nhìn thấy rõ kiểu dáng và hoa văn đặc biệt của chiếc cơ giáp màu đen đỏ kia, cùng với thanh trường kiếm màu bạc đang chặn lại đòn tấn công.
Lý Tĩnh Ngôn ngỡ ngàng nhìn chiếc cơ giáp, khẽ nói: "Uyên!"
Nhân viên nói to: "Chi viện là cơ giáp đơn chiến, số hiệu là......"
Giọng nói vừa mới vang lên, trong phòng đã có vài người bàng hoàng: "Không thể nào?"
Hệ thống hiện lên một biểu tượng tương ứng, họa tiết đặc trưng cùng số hiệu cơ giáp hiện ra trước mắt những người đang ở trong phòng điều khiển — Cơ giáp. Uyên [S].
"Cơ giáp cấp S [ Uyên ], người sở hữu là cơ giáp sư đơn chiến đã giải nghệ —"
Nhân viên nuốt ực một cái rồi nói tiếp: "Sink!"