Cảnh Lạc và bà Cảnh đều sửng sốt.
“Bệnh viện rác rưởi gì thế này? Không phải bệnh viện đều dùng cáp đôi sao? Sao lại mất điện?” Bà Cảnh bấ3t mãn
lẩm bẩm. “Lát nữa sẽ có điện thôi. Mẹ, mẹ gọi cho chị trước đi, con sợ mai đạo diễn Phan sẽ chọn người đóng vai
nữ phụ thứ ba, vậy thì con 1sẽ hoàn toàn hết hi vọng rồi.”
“Không có điện thì sao gọi được!”
Bởi vì bây giờ trong nhà cũng rất ít khi dùng máy bàn, bình thườ9ng muốn tìm ai thì sẽ dùng điện điện thoại di
động.
“Con ở đây đi, mẹ ra ngoài hỏi xem. Mẹ thấy hình như tầng khác của tòa nhà này vẫn sá3ng đèn.”
Nói xong, bà Cảnh ra ngoài, để lại Cảnh Lạc một mình trong phòng bệnh.
Vốn dĩ Cảnh Lạc không hề sợ ma. Không ngờ bà Cảnh8 vừa bước ra ngoài thì có mấy người mặc vest đen xông vào.
Cảnh Lạc giật mình, vừa định hét lên thì miệng cô ta đã bị thứ gì đó rất hội bịt chặt lại rồi.
Cô ta mở to mắt, cố gắng nhìn rõ mặt đối phương nhờ ánh sáng màn hình điện thoại. Không ngờ đối phương lại
chụp thẳng bao tải lên đầu cô ta, sau đó đánh đập cô ta một cách không hề thương hoa tiếc ngọc.
Đến khi bà Cảnh tìm gặp ban quản lý bệnh viện để hỏi, phát hiện sau khi tầng năm bị nhảy áp đã khôi phục lại
nguồn điện rồi.
Khi bà ta trở lại phòng bệnh thì tức giận đến mức suýt ngất xỉu. “Tiểu Lạc!”
Bà Cảnh hét lên, vội vàng bước tới và kéo bao tải trên đầu Cảnh Lạc ra. Nhìn thấy con gái nằm bất động trên
giường, bà Cảnh sợ hãi hét lớn, ngay lập tức thu hút nhiều bác sĩ, y tá và bệnh nhân ở phòng đơn bên cạnh.
Khi bà Cảnh lấy một mớ vải sặc sỡ đủ màu sắc từ miệng Cảnh Lạc ra, đột nhiên ngửi thấy một mùi kỳ lạ và vô cùng
hổi. Sau khi vài mảnh vải vương vãi ra vì không được buộc chặt, người ta mới phát hiện ra những mảnh vải bốc
mùi này hóa ra lại là… đủ loại tất bẩn!
Một số cải thậm chí còn cứng đờ!!!
Cộng thêm bên trên còn có lỗ thủng, vừa nhìn là biết thứ mà công nhân đeo mấy ngày liền không giặt.
“Qe.”
Bà Cảnh chưa từng nhìn thấy cảnh này, dịch vị ngay lập tức trào ra, không thể nhịn nổi mà nôn ra luôn.
Sau khi bà ta nôn xong, Cảnh Lạc bị đánh đến mức biến thành đầu lợn đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Bà Cảnh tức đến mức suýt phun ra một ngụm máu.
Nghĩ đến việc bình thường Cảnh Lạc ngoan như vậy, không xích mích gì với ai và cũng không có kẻ thù nào cả,
dùng ngón chân cái nghĩ cũng biết ngoài Cảnh Thiên ra thì không ai dám làm như vậy.
Dám đối xử với con gái bà ta như vậy à!
Bà Cảnh nhấc điện thoại cố định và gọi ngay cho Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên đã cài đặt một thiết bị định vị tự động vào điện thoại của mình, nhìn vị trí cuộc gọi là ở một bệnh viện
nào đó, Cảnh Thiên biết ngay là ai gọi cho cô.
Chắc chắn là tìm cô để đòi lại vai diễn, cô cúp máy luôn rồi chặn số.
Hai ngày nay cô đều bận rộn, không kịp mang kết quả xét nghiệm DNA của Quan Vũ Thần đi vả mặt. Đợi khi nào
cô rảnh sẽ đi tính sổ với họ.
Điện thoại lại bị cúp, bà Cảnh tức chết đi được, lập tức gọi cho ông Cảnh.
Ông Cảnh biết Cảnh Lạc bị đánh cũng rất đau lòng, lập tức chạy đến bệnh viện.
Đợi ông Cảnh rời đi, Cảnh Kiệt lập tức chạy ra đường gọi điện cho Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên nhìn thấy một cuộc gọi là khác được hiển thị ở gần nhà họ Cảnh, suy nghĩ một lát rồi bắt máy.
“Chị.”
Cảnh Thiên nhướng mày: “Tiểu Kiệt, có chuyện gì thế?”
“Họ…nói là chị…đánh Cảnh Lạc.”