Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

chương 342

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy là quản lý dự án của tạp chí “Điện ảnh truyền hình nhưng anh ta không hề biết Vân Tiêu chính là chủ tịch hội

đồng quản 3trị của Hoàn Thụy, lại thêm Vân Tiêu luôn khiêm tốn nhã nhặn nên sau khi nhận được lợi ích từ Trung

Trạch, quản lý dự án k1hông thương lượng lại với hai bên Hoàn Thụy và Trung Bác mà thêm ngay Tần Dịch vào.

Vân Tiêu quay lưng định bỏ đi,9 quản lý dự án và nhiếp ảnh gia hốt hoảng.

Bởi vì set đồ cuối cùng của họ vẫn chưa chụp xong.

Hơn nữa nếu 3Vân Tiêu và Cánh Thiên dừng chụp vì nguyên nhân này, vậy thì tổng biên tập của họ sẽ chửi họ chết

mất. Chưa nói đến chuyện8 kiếm tiền, giải thưởng năm nay e rằng cũng đi luôn. Nhưng Vân Tiêu mới đi được hai

bước đã bị Cảnh Thiên đưa tay kéo lại.

Đưa! Tay! Kéo! Lại!!!

Đây là lần đầu tiên em gái anh ta kéo tay anh talllll

Tất cả sự không vui đều tan biến ngay khoảnh khắc này.

Vân Tiêu cảm thấy như toàn thân mình đang tỏa ra một làn khói, dường như chỉ một giây sau là anh ta sẽ vũ hóa

thành tiên.

Đây…

Chính là cảm giác làm anh à? Em gái dịu dàng quá!!!

Tần Dịch cũng đã nhìn thấy hành động của Cánh Thiên, cơn giận bốc lên trong lòng.

Cô coi anh ta là gì rồi? Anh ta vẫn chưa đồng ý chia tay với cô kia mà!

Nhưng ngại nơi này nhiều người nên anh ta vẫn đè cơn tức đó xuống. “Anh ta đã đến đây rồi thì cứ để anh ta chụp

đi.”

Cảnh Thiên quay lưng về phía Tần Dịch, nháy mắt với Vân Tiêu.

Vân Tiêu hiểu ý ngay.

Bởi vì anh ta đang chụp ảnh chung với em gái thân yêu, làm sao một tên đàng điếm ở đầu chui ra có thể tùy tiện

xen vào được?

Đừng nói đến phản ứng có sẵn giữa anh ta và em gái, cho dù cái tên kia có thò một chân vào thật thì anh ta cũng có

rất nhiều cách khiến gã phải hối hận vì đã vào đây cạ lưu lượng.

Thầy Vân Tiêu nghe lời Cánh Thiên, Tần Dịch liếc nhìn cô.

Ánh mắt đó có một chút cảm kích, một chút tình yêu và một chút buồn bã nhè nhẹ.

Cảnh Thiên ngày trước rất thích mắt anh ta, cô thấy anh ta có một dạng khí chất buồn bã trí mạng. Bộ phim “Thanh

cung” hồi xưa, anh ta cũng bước lên bậc lưu lượng nhờ vào sự buồn bã này. “Thiên Thiên, thế thì anh vào thay đồ

nhé.” Tần Dịch nói với Cảnh Thiên.

Thiên Thiên?

Cô bé trợ lý bên cạnh mở to mắt.

Cô bé là fan Ý Dĩ của Tần Dịch, hồi xưa Ý Dĩ bảo Cảnh Thiên ké fame Tần Dịch, không ít lần dẫn nhau sang xỏ xiên

Cảnh Thiên, thậm chí còn có rất nhiều Ý Dĩ sang tài khoản Weibo của Cảnh Thiên để bôi nhọ cô, nguyền rủa cô.

Nhưng bây giờ nghe giọng điệu của Tần Dịch, sao cứ như thật sự thân thiết với Cảnh Thiên thế?

Nếu đã thân thiết thì Vì sao trước đây anh ta không nói đỡ Cảnh Thiên một câu?

Cô bé trợ lý từng tiếp xúc với rất nhiều người nổi tiếng, cô bé có thể phán đoán từ ánh mắt và giọng điệu của Tần

Dịch, không ngờ thần tượng của cô bé lại là một tên khốn!

Cô bé cảm thấy bất an.

“Thiên Thiên, sắp trưa rồi, em đi rồi phải không? Chị đã bảo trợ lý đi mua ít bánh ngọt của Ngự Thiện Trai, nghe

bảo đồ nhà này ngon lắm, chị mua mỗi thứ một ít, mau sang ăn đi.”

Tạ Thanh Nghiên rất hào phóng, món nào cũng mua rất nhiều. Mười người ăn mặc đơn giản phía sau bà, nghe bảo

là họ hàng (vệ) xa (si) của bà, người nào cũng xách ít nhất mười hộp bánh.

Mọi người đều ăn rất vui vẻ, họ khen đồ ngọt của Ngự Thiện Trai không ngớt miệng.

Bởi vì tiệm đó chỉ có khách hàng mới có tư cách mua.

Mà muốn trở thành khách hàng thì phải nạp một trăm nghìn tệ phí hội viên, sau khi trở thành hội viên, mỗi lần

mua bánh ngọt còn phải chi thêm tiền nữa.

Mọi người đều đang ăn ngon lành, chỉ có quản lý của Cảnh Thiên là không nuốt được.

Ban đầu Quy Hoạch vẫn không thể chấp nhận được Cảnh Thiên là nghệ sĩ, bị công kích trên mạng nhưng lại không

thèm tìm quản lý, sau này biết được Cảnh Thiên là bà chủ của mình, cô ta chỉ muốn làm một con chó vẫy đuôi sau mông Cảnh Thiên mà thôi.

Nhưng…

Có làm chó vẫy đuôi đến thế nào thì cô ta cũng không thể mở to mắt nhìn bà chủ đi vào chỗ chết mà ngoại tình

được!!! “Bà cô tổ này, sao tôi cảm thấy Vân Tiêu có gì đó mờ ám với cô nhỉ?” Quý Hoạch hỏi nhỏ. Đôi mắt lén liếc

nhìn về Vân Tiêu thỉnh thoảng lại đánh mắt sang phía cô em gái.

Cảnh Thiên không nhịn được cười: “Cái này mà chị cũng nhìn ra được hả?”

Qúy Hoạch hốt hoảng đến mức dựng cả tóc gáy.

Qúy Hoạch nhìn Tạ Thanh Nghiên và Vân Tiêu đang ăn đồ ăn, không hề chú ý đến mình nhưng thực ra đã nghe rõ

ràng những gì cô ta đang nói: “Cô đã biết thế rồi mà vẫn thân thiết với bọn họ như thế? Nếu ông chủ mà biết thì sẽ

không vui đâu. Tuy ông chủ bị liệt nằm nhà nhưng anh ấy thực sự tốt với cô đến mức không còn gì để nói nữa rồi.”

“Yên tâm, Vân Tiêu không có hứng thú với tôi đâu.”

“Cô cũng biết à!” “Đương nhiên.” Cảnh Thiên nở nụ cười quyến rũ với Quý Hoạch: “Chị không biết nhìn ánh mắt

người ta à?”

“Không giấu gì cô, tôi giỏi nhất là nhìn ánh mắt người khác. Vân Tiêu là Ảnh để mà công ty trọng điểm bồi dưỡng,

bao năm nay giành được không ít tài nguyên từ nghệ sĩ của tôi, tôi hiểu rất rõ về cái tên xấu xa này. Trong thì nho

nhã ôn hòa nhưng anh ta chính là một tên bụng dạ đen tối thủ đoạn xấu xa. Anh ta đối xử với ai cũng có ý đồ cả.”

Quy Hoạch dè dặt liếc nhìn Vân Tiêu vẫn không để ý đến mình rồi nói nhỏ: “Cô nhìn Hình Mỹ Kỳ là biết. Bao

nhiêu năm nay, Hình Mỹ Kỳ là couple màn ảnh duy nhất mà anh ta thừa nhận, nhưng thực ra anh ta không hề nói

với Hình Mỹ Kỳ nhiều hơn lấy một chữ.”

“O!”

Cảnh Thiên đáp một tiếng, vì bánh kem ngon quá nên chỉ một thoáng, ba miếng bánh đã chui hết vào bụng cô.

“Ồ? ồ là sao?” Quý Hoạch thấy mình hơi khốn khổ.

Rốt cuộc là bà cô tổ này có nghe lọt những gì cô ta vừa nói không thể? Đột nhiên, một miếng bánh kem nhét thẳng

vào miệng Quý Hoạch. “Há miệng mắc quai, chị ăn bánh kem rồi, chuyện này cứ cho qua như thể nhé.”

Quý Hoạch: …

Phật ha ha ha ha!

Tạ Thanh Nghiên bên cạnh đã thầm cười như điên rồi.

Bẻ con nhà bà đáng yêu quá! Tần Dịch đi ra, quản lý dự án đang ăn hớn hở ngay lập tức báo anh ta và trợ lý ra ăn bánh kem.

Bình thường Tần Dịch ăn uống rất nghiêm ngặt, nhưng nghe bảo là bánh của Ngự Thiên Trai, anh ta hứng thú ngay.

Anh ta cảm ơn quản lý rồi đi đến, ngồi trước mặt Cảnh Thiên, vừa chia tay vừa nói: “Ưu đãi của trường quay này tốt thật, còn có cả đồ ngọt của Ngự Thiên Trai nữa. Thiên Thiên, vị nào ngon nhất thế?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio