*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 Tần Dịch đã cảm thấy không ổn rồi, định lên tiếng thì bị ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Thiên dọa cho đứng im.
Lúc này, ánh mắt của Cảnh Thiên như một con rắn độc đang phun ra độc tố, khiến anh ta có cảm giác như chỉ cần dám nói một câu thôi, anh ta sẽ bị cắn chết ngay.
“Thể thì bố bảo Tiểu Lạc nghe máy đi, chỗ con có một bộ phim, xem con bé có hứng thú không.”
Cảnh Thiên mỉm cười, khóe miệng cong lên. Cảnh Lạc xinh đẹp yếu ớt trước đó còn vô cùng ấm ức nhưng lúc này lại tỏ ra ngượng ngùng, ánh mắt còn thoáng vẻ ác độc. Cô liếc nhìn cô ta bằng vẻ mặt giễu cợt, mắt đẹp long lanh nhưng lại lạnh lùng đến cùng cực.
Đầu bên kia điện thoại, giọng ông Cảnh vang lên không hề áp lực: “Thật hả? Thế thì con mau gọi điện cho Tiểu Lạc đi. Tối qua nó sang nhà Ngôn Tịnh, chính là con bé chơi thân với nó nhất trên lớp ấy. Mấy hôm nay bố mẹ Ngôn Tịnh đi công tác, nó sợ ở nhà một mình nên Tiểu Lạc bảo sang ở với nó, cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.”
“Ngôn Tịnh ạ? Hình như con bé không ở thành phố H nhỉ?”
“Thế nên Tiểu Lạc mới sang nhân hai ngày nghỉ mà. Con liên lạc trực tiếp với Tiểu Lạc nhé, hay là bố gọi cho nó cũng được. Con nói bố nghe xem, bộ phim mà con tìm hộ Tiểu Lạc về đề tài gì? Đạo diễn nào? Tiểu Lạc diễn nữ chính hay nữ phụ?”
Nhắc đến Cảnh Lạc là ông Cảnh bắt đầu lải nhải không dứt.
Cảnh Thiên nở nụ cười “đồ cáo động dục, cuối cùng bà cũng túm được mày rồi” với Cảnh Lạc đang thẫn thờ, cô đáp: “À, không cần đầu. Tự nhiên con nhớ ra hình như bộ phim đó phân cho nghệ sĩ khác rồi.”
“Này, bố bảo…” Giọng nói kinh ngạc và có phần bực bội của ông Cảnh vang lên, nhưng Cảnh Thiên đã cúp máy.
Tần Dịch: …
Bà Tần: …
Cảnh Lạc: …
Bỗng chốc, mấy người trong căn phòng đều vô cùng lúng túng. “Nó đến lấy tài liệu? Mẹ anh muốn hợp tác với bố tôi? Hờ hờ!”
Tiếng “hờ hờ” cuối cùng như đang kiểm nghiệm “trà xanh” cực phẩm của thế gian. Sắc mặt Tần Dịch vô cùng khó coi nhưng anh ta chỉ có thể gồng mình giải thích: “Thiên Thiên, em nghe anh giải thích đi, chuyện này thật sự không như em nghĩ đâu. Anh và Tiểu Lạc thực sự trong sáng! Hôm qua cô ấy có sang bên nhà bạn nhưng trùng hợp là anh cũng sang đó để quay ngoại cảnh. Kết quả là anh bắt gặp Tiểu Lạc và cô bạn Ngôn Tịnh của cô ấy bị một đám côn đồ gây rối ức hiếp. Anh kịp thời giúp đỡ Tiểu Lạc nhưng cô ấy bị treo chân, thế nên anh đưa cô ấy về đây. Cô ấy sợ chú Cảnh mắng nên ở lại nhà anh. Hôm nay em lại tình cờ xông đến đây, chắc là cô ấy sợ nên mới nói dối như thế. Thiên Thiên, chẳng lẽ em không tin anh sao?
Kết quả là vừa dứt lời, Tần Dịch lại nghe tiếng cuộc gọi được kết nối.
“Alo?”
Giọng nói quen thuộc vừa cất lên, Tần Dịch cảm thấy tim mình như rụng xuống.
“Anh Lưu à, em và anh Dịch đã hẹn nhau là hôm qua sang thị trấn Hồ chơi, thể mà em gọi điện cả ngày mà anh ấy vẫn không bắt máy. Hôm qua anh ấy đi đâu thế? Có phải anh ấy lén đi hẹn hò với ai khác sau lưng em không?”