*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 “Cô cho rằng một người bị bại liệt đến mức từ cổ trở xuống đều không thể cử động được như tôi có thể chế tạo ra người máy được à?” Mặc dù người máy này được anh chế tạo sau khi bị liệt di chuyển không thuận tiện, nhưng không biết tại sao, anh lại buột miệng nói ra những lời cam chịu này trước mặt Cảnh Thiên. Vừa dứt lời, Chiến Lê Xuyên đã hối hận ngay. Anh thực sự chỉ là một kẻ bại liệt vô dụng.
Cảnh Thiên không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của anh, cô nói một cách vô cùng thản nhiên: “Anh chỉ tạm thời mất đi năng lực hoạt động mà thôi, sau này sẽ khỏi, anh không cần để ý quả. Đời người không thể nào cứ thuận buồm xuôi gió mãi được, luôn có những lúc khó khăn, vượt qua khó khăn thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Khi nói những lời này, cô đã nghĩ về quá khứ của chính mình.
Bây giờ quay đầu nhìn lại, cô của khi đó thực sự là có nhan sắc, có tiền, có quyền, có thể lực, cái gì cũng có, nhưng mỗi ngày đều cảm thấy mình đang sống trong vực sâu, cảm thấy thế giới đều là màu xám, không có hi vọng.
Cảm giác ấy chắc là rất giống với tâm trạng hiện tại của Chiến Lê Xuyên.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Thiên an ủi người khác.
Nghe Cảnh Thiên nói xong, sâu trong đôi mắt không hề bận tâm của Chiến Lê Xuyên lại nổi sóng.
Nhớ lại việc Cảnh Thiên xoa bóp cho anh có mục đích và hàng loạt hành động cứu anh tối hôm qua, trực giác đã khiến anh nảy sinh một sự mong chờ chưa từng có kể từ sau khi bị bại liệt.
Chiến Lê Xuyên nhìn cô gái, lúc này ánh mắt cô lại chuyển sang người máy, không hề giấu giếm sự tha thiết.
“Cô thích lắm à?” Chiến Lê Xuyên chủ động nói chuyện với Cảnh Thiên. “Ừ.” Cảnh Thiên gật đầu, ham muốn chiếm hữu rõ rệt không hề che đậy. “Khi nào tôi khỏi, có thể đi lại được, tôi sẽ chế tạo cho cô một người máy còn tốt hơn con này.”
Ánh mắt Cảnh Thiên chấn động, đôi mắt hoa đào xinh đẹp như chứa đầy sao.
“Quyết định như vậy nhé!”
“Nhất định không nuốt lời.”
Hai người cứ như vậy mà thỏa thuận với nhau.
Vốn dĩ nghĩ rằng chiếm cơ thể của Cảnh Thiên, trước khi rời đi vẫn nên xứng đáng với kim chủ, sẽ chữa khỏi cho Chiến Lê Xuyên rồi mới rời đi, không hề muốn nhận lợi ích khác của nhà họ Chiến.
Nhưng bây giờ cô lại có thể có thêm một người máy không thể mua được ở bất kỳ nơi nào trên thế giới mà cô luôn muốn có. Cảnh Thiên cảm thấy rằng mình hời quá rồi.
Thực ra, nếu như Chiến Lê Xuyên không nhắc tới, cô cũng sẽ làm một vụ mua bản với anh.
Còn chuyện bắt quả tang hôm nay, cả hai đều ngầm không nhắc tới.
Đối với Cảnh Thiên, cô cảm thấy bản thân mình không cần phải giải thích gì với Chiến Lê Xuyên. Dù sao thì cô chỉ đến để xung hỉ mà thôi.