Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thu Ngôn Dục cơ hồ muốn điên rồi!
Lần thứ hai, lần thứ hai hoa mân côi nhỏ của anh ngã trước mặt của anh mà anh không có một biện pháp nào!
Đạn bắn vào lưng bé hoa mân côi nổ tung thành một đóa hoa máu, máu đỏ tươi điên cuồng phun ra như vòi nước, Thu Ngôn Dục phí công lấy tay nhấn giữ sau lưng Diệp Thiều An, khuôn mặt của anh và Diệp Thiều An trắng bệch giống nhau, anh khắp nơi hốt hoảng nhìn Diệp Thiều An, há mồm nhưng ngay cả một chữ cũng không nói được, ký ức đáng sợ nhất tuyệt vọng nhất ở trong đầu dời sông lấp biển, hoa mân côi nhỏ của anh vô lực nhếch môi, khóe môi mất đi huyết sắc chậm rãi phun ra hai chữ,
—— “Đừng sợ.”
Anh làm sao có khả năng không sợ?!
Sợ hãi giống như bệnh độc lan ra toàn thân, sự sợ hãi ấy khiến Thu Ngôn Dục lạnh đến mức không khống chế được mà phát run, ngón tay của anh bị huyết dịch nhuộm đỏ, anh phí công đẩy mí mắt Diệp Thiều An ra,
—— đừng nhắm mắt lại!
—— đừng nhắm mắt lại!
—— đừng ngủ!
—— An An! Đừng ngủ!!
Tuyệt vọng hò hét tuần hoàn nhiều lần trong người, ngón tay anh bị dính máu tươi quệt lên mặt Diệp Thiều An, Diệp Thiều An lặng yên nằm ở nơi đó, nếu như không phải dòng máu sau lưng điên cuồng tuôn ra nhắc nhở Thu Ngôn Dục, anh thậm chí cho rằng hoa mân côi nhỏ của anh chỉ đang ngủ.
Yên tĩnh như vậy, ngoan ngoãn như vậy, giống như anh từng hi vọng, hoa mân côi nhỏ của anh an an ổn ổn nằm trong ngực của anh, mà anh, nơi tay anh có thể chạm đến, anh cúi đầu là có thể thưởng thức bờ môi ngọt ngào bé hoa mân côi hoa mân côi nhỏ của anh cũng sẽ không từ chối anh, lại giống hy vọng của anh như vậy;
Thu Ngôn Dục hoảng loạn hôn lên khóe môi Diệp Thiều An,
Tại sao có thể lạnh như vậy? Tại sao có thể lạnh như thế?
Hoa mân côi nhỏ của anh làm sao lại lạnh như thế?
Thu Ngôn Dục phí công đem ôm thật chặt Diệp Thiều An vào trong lồng ngực, nỗ lực dùng nhiệt độ cơ thể mình làm ấm hắn, màu đỏ tươi đẹp nhiễm lên áo của anh, trên y phục trên mặt trên tay anh đều là máu của Diệp Thiều An, có người dùng lực đẩy anh ra, có người ra sức ghé vào lỗ tai anh hét to cái gì, anh hết thảy đều không nghe thấy, chỉ khi có người muốn giành lại bé hoa mân côi trong lồng ngực anh, anh mới ra sức giãy dụa như một con sư tử bị chọc giận!
Có người muốn cướp bé hoa mân côi của anh!
Không thể!
Không thể!!
Anh phí công hôn khóe môi của bé hoa mân côi, hôn ngũ quan của bé hoa mân côi, anh nếm thấy mùi vị của máu, kinh hoảng từng chút từng chút tập kích trái tim của anh, trí nhớ của kiếp trước lần lượt ùa về, dòng máu điên cuồng lưu trào, đếm không hết âm thanh huyên náo, cuối cùng bọn họ cướp hoa mân côi nhỏ của anh đi, mặt mày tươi sống cuối cùng tất cả hóa thành một tấm bia mộ!
—— không thể! Không thể! Ai cũng không thể cướp hoa mân côi nhỏ của anh đi!
—— đó là người yêu của anh! Là hoa mân côi nhỏ của anh! Là An An của anh!
—— không thể! Không thể! Ai cũng không thể cướp hắn đi!
Thu Ngôn Dục tức giận đánh nhau với một tên muốn cướp bé hoa mân côi đi, trên quần áo của anh tất cả đều là máu, trên nửa bên mặt cũng đều là máu, phẫn nộ khiến khuôn mặt anh hơi vặn vẹo, dáng dấp kia thoạt nhìn quả thực không giống con người!
—— “Anh muốn cậu ấy chết sao?!”
—— “Buông hắn ra! Buông hắn ra! Hắn còn sống! Đừng làm lỡ trị liệu!”
—— “Anh muốn hại chết anh ta sao?!”
Là ai ở bên cạnh anh tức giận hô to? Là ai đang cùng anh tranh đoạt người yêu? Đại não Thu Ngôn Dục trống rỗng, anh che chở Diệp Thiều An vào trong ngực thật chặt, hai má đụng hai má Diệp Thiều An, thần sắc kinh hoảng mà tuyệt vọng.
Tình cảnh ấy không thể nghi ngờ khiến người ta thấy chua xót.
Tất cả mọi người dần dần lui về phía sau, một giọng nói ôn hòa vang lên bên người Thu Ngôn Dục, “Người yêu của anh còn chưa chết, cậu ấy cần được trị liệu, anh có thể đi cùng cậu ấy.”
“Thế nhưng nếu như không trị liệu, người yêu của anh có khả năng sẽ hết thuốc chữa.”
“Anh cũng không hy vọng cậu ấy biến thành một tấm bia mộ, đúng không?”
“Bia mộ” là ký ức Thu Ngôn Dục quen thuộc nhất sợ hãi nhất.
Hai chữ này thành công lấy lại thần trí của Thu Ngôn Dục, thanh âm của anh vừa khàn vừa run, run run giống như hài đồng mới vừa học nói: “… Không…”
“Xin hãy đặt cậu ấy lên băng ca [], rất nhanh sẽ tốt. “
[] Băng ca cứu thương:
“Tin tưởng người yêu của anh, cậu ấy cũng không muốn rời khỏi anh, không phải sao?” Thanh âm đó bình thản như đang trần thuật, trái lại giúp Thu Ngôn Dục chậm rãi bình tĩnh lại, “Cậu ấy đánh bạc dùng mạng cứu anh, làm sao sẽ nguyện ý rời khỏi anh chứ?”
“Dục vọng cầu sinh của cậu ấy mạnh như vậy, nhất định không có việc gì.”
“Tin tưởng cậu ấy, tin tưởng cậu ấy được không?”
Tay Thu Ngôn Dục từng chút từng chút thanh tĩnh lại.
Thanh âm ôn hòa đó lại nói: “Ngẫm lại, người yêu của anh có phải ưng thuận rất nhiều lời hứa với anh? Cậu ấy nhất định sẽ không bỏ qua cam kết với anh, có đúng không?”
“Tin tưởng người yêu của anh, tin tưởng lời cam kết của cậu ấy.”
Thu Ngôn Dục rốt cục buông Diệp Thiều An ra.
Diệp Thiều An được hoả tốc đặt lên xe cấp cứu, Thu Ngôn Dục càng một tấc cũng không rời, chỉ lo hoa mân côi nhỏ của anh vào thời điểm anh không biết biến thành một tấm bia mộ.
Tim đau tê tâm liệt phế, tê dại đến tuyệt vọng, thời điểm tầm mắt Thu Ngôn Dục mênh mông chuyển qua nhìn người vây xem xung quanh, có một ít bé gái cảm tính không nhịn được khóc lên.
Một người dùng mệnh đi cứu người yêu của hắn.
Người yêu của hắn mắt thấy tình hình vết thương của hắn tựa như bị điên rồi.
Hết thảy âm thanh đều rời xa anh, trong đầu của anh cũng không có bất kỳ thứ khác, Thu Ngôn Dục tập trung tinh thần nhìn Diệp Thiều An, anh không dám tiến lên quấy rối mấy người mặc áo trắng dài quái lạ, cho dù đang trong tình trạng vô ý thức, anh cũng biết đám người kia đang cứu vớt hoa mân côi nhỏ của anh;
Anh nhìn về hai tay của mình, trên hai bàn tay ấy tràn đầy máu đỏ tươi, đó là máu của Diệp Thiều An, là máu của hoa mân côi nhỏ nhà anh;
Tim đau đến nghẹt thở.
Thu Ngôn Dục trợn tròn mắt nhìn tất cả những thứ này, dường như muốn đem tất cả những thứ này ghi thật sâu vào trong đầu.
Anh cuối cùng đã rõ ràng rồi, điều anh sợ nhất, hận nhất, không phải là An An di tình biệt luyến, không phải là An An yêu Khương Văn Bách hơn, không phải là An An không yêu mình, không phải là An An sẽ vứt bỏ mình, càng không phải là An An phản bội mình;
Điều anh sợ nhất, hận nhất, xưa nay đều chỉ có một;
—— An An chết.
Người yêu của anh, đã chảy ra rất rất nhiều máu, máu tươi có thể nhuộm đỏ toàn bộ thế giới của anh, ngay sau đó, người yêu của anh liền sẽ biến thành một tấm bia mộ, từ đó anh không thể nhìn thấy nữa;
Anh rốt cuộc không thể nhìn thấy hoa mân côi nhỏ của anh nữa.
Thế giới mênh mông, cũng chỉ có một bia mộ bồi bạn cùng anh.
Anh muốn hoa mân côi nhỏ của anh vĩnh viễn làm một bé ngoan xảo xảo yên lặng nằm bên cạnh anh, chỉ là bởi vì anh hi vọng hoa mân côi nhỏ của anh có thể vĩnh viễn vĩnh viễn sống sót bồi anh mãi,
Anh không thể khoan dung chuyện hoa mân côi nhỏ của anh lại một lần nữa biến thành bia mộ.
Điều đó so với trời sập còn khiến anh tuyệt vọng hơn.
Hoa mân côi nhỏ của anh, người yêu của anh, An An của anh, là tất cả của anh, là tất cả ánh sáng và sức sống của anh, hi vọng cùng tương lai, tất cả đều đến từ chính người này,
Một khắc nhìn thấy bé hoa mân côi kia, anh mới biết trái tim mình còn đập ;
Cùng bé hoa mân côi ở chung, anh mới biết anh có tương lai ;
Anh có thể khoan dung tất cả, phản bội cũng được, di tình biệt luyến cũng được, yêu Khương Văn Bách hơn cũng được, dù cho mình chỉ là một khối đá kê chân, chỉ là người động viên mỗi khi bé hoa mân côi cô quạnh, cũng có thể, cũng chẳng sao cả;
Chỉ cần bé hoa mân côi sống sót, chỉ cần bé hoa mân côi sống sót, tất cả đều có thể khoan dung;
Chỉ khi Diệp Thiều An chết rồi, chỉ khi hoa mân côi nhỏ của anh chết rồi, tất cả mới trở nên không thể tha thứ.
An An…
Đầu ngón tay của anh khẽ run, trong miệng không phát ra thanh âm nào, anh không tiếng động mà thì thầm: “—— cầu em, tỉnh lại.”
“Cầu em.”
Anh tựa đầu chôn thật sâu trong lòng bàn tay.
Cầu em, tỉnh lại.
An An,
Cầu em.
——
Vụ “án tập kích” này chấn kinh hơn một nửa thành phố S, là thành thị phát triển nhất trong toàn bộ thành thị của Hoa quốc, thành phố S vẫn luôn quảng cáo rùm beng trị an của mình cỡ nào bổng [] cỡ nào ưu tú, nhưng vụ “án dùng súng tập kích” ngày hôm nay này như một cái tát vang dội đột nhiên vả vào mặt, thượng tầng hạ tầng đều nhìn chằm chặp chuyện này, bên trên càng hạ xuống mệnh lệnh bắt buộc, nhất định phải xử lý chuyện này cho tốt!
[] Bổng: có nhiều nghĩa như cây gậy/ lương bổng/ khỏe mạnh, tráng kiện/ cứng rắn/… Trong trường hợp này có nghĩa là ‘tài giỏi’.
Loại cửa hàng ăn uống như nhà hàng lẩu này đều có camera giám sát, nhà hàng lẩu này tất nhiên cũng không ngoại lệ, nó có camera theo dõi, thời điểm sự tình phát sinh, cảnh sát là người chạy đến đầu tiên, mà truyền thông cũng chẳng chậm hơn cảnh sát bao nhiêu, sau khi sự tình kết thúc cảnh sát còn rất nhiều chuyện khác phải bận rộn, mà truyền thông dù sao cũng rảnh chẳng có gì làm, tất nhiên sẽ dùng toàn bộ thời gian tìm camera theo dõi của nhà hàng lẩu.
Hơn một giờ chờ đợi, băng ghi hình của camera xuất hiện trên internet.
Không chỉ có vậy, phần băng ghi hình theo dõi này căn bản không trải qua qua cắt nối biên tập, truyền thông căn cứ vào quan điểm phải lan truyền đúng sự thật cho dân chúng, băng ghi hình theo dõi dài đến một canh giờ hoàn toàn được up lên internet.
Bề trên và chính phủ cũng biết chuyện này huyên náo quá lớn căn bản không thể nào nhúng tay, cũng biết nhúng tay càng nhiều sự kiện càng phiền toái hơn, còn không bằng đem những chuyện tốt đã biết lan truyền cho đại chúng, phần băng ghi hình theo dõi này bọn họ cũng xem qua, sự kiện này cũng chẳng có bao nhiêu nhân viên thương vong, thế nhưng người trúng đạn duy nhất vừa vặn là thiếu gia Diệp gia, căn cứ vào dự định không muốn cùng Diệp gia làm lộn tung lên, phần băng ghi hình theo dõi này bất kể là tình yêu, tình thân hay tinh thần trọng nghĩa hoặc theo góc độ tam quan (nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan) đều không có vấn đề gì, tất nhiên cũng không ngại tuyên bố video này trên mạng.
Thậm chí để tỏ lòng quyết tâm của mình, mấy vị quan lớn thành phố S cũng dồn dập share các tin tức lớn lên weibo, cực lực đắp nặn hình tượng cho Diệp Thiều An, cố gắng dẫn dắt chuyện này theo hướng tốt đẹp.
Mà chuyện này lên men đến rất nhanh, rất nhanh đã leo lên top của weibo.
Phía dưới comment và share của mấy ông quan lớn thành phố S rất nhanh đã có hơn ngàn reply, hơn nữa lượng hồi đáp cũng tăng lên với tốc độ cực nhanh, ngoại trừ khiển trách mấy nhân viên phạm án, không ít dân chúng cũng đang quan tâm tình trạng của Diệp Thiều An cùng với tiểu nam hài đó.
“Ông trời ơi đây là trần trụi ngược đãi trẻ em! Loại cặn bã này đáng chết! Đáng chết!”
“Đờ mờ ai cho bọn chúng lá gan này?! Đây chính là ban ngày! Trời còn chưa tối đã dám vác súng đi tập kích?!! Trị an của thành phố S là thế nào sao?!”
“Xem khóc, lần đầu tiên trong đời không có tâm tư ghét giàu, không biết ông chủ nhỏ của Diệp thị thương tổn thế nào?”
“Mẹ tôi đã tin tưởng vào chân ái…”
“Ông chủ nhỏ của Diệp thị vốn đã ngồi xuống đàng hoàng, đồng thời cũng không thu hút sự chú ý của bọn cướp, thoạt nhìn hẳn đã có biện pháp ứng phó với sự kiện này rồi, nhưng vì người yêu của hắn, hắn vẫn phát ra tiếng cười nhạo, đem tất cả lực chú ý đều hấp dẫn đến trên người mình, nếu như đây không phải là chân ái… 【 khóc 】 【 khóc 】 【 khóc 】 “
“Đoán chừng là ông chủ nhỏ của Diệp thị cũng biết độ phân biệt mặt của ảnh khá lớn đi, tôi thấy ảnh thường thường xuất hiện trên tin tức tạp chí tài chính và kinh tế gì gì đó, tên Diệp Thiều An, tôi và mấy nhỏ bạn thân còn hoa si một hồi lâu, giá trị nhan sắc cao, có tiền, thông minh, trình độ học vấn còn cao nữa, nghe nói còn là một học bá (nôm na là học sinh cực giỏi), hơn nữa từng là hội trưởng hội học sinh, là nhân vật cỡ vương tử vườn trường nha, kết quả…”
“Cuối cùng ảnh chắn đạn thay người yêu của ảnh, nhìn cảnh ấy tui xem phát khóc luôn, hóa ra bây giờ còn có người hi sinh tất cả vì tình yêu nha… 【 khóc 】 hi vọng thương thế của ảnh không nặng, hi vọng ảnh nhanh chóng tốt lên, hi vọng ảnh và người yêu của ảnh hạnh phúc viên mãn một đời【 cầu phúc 】 【 cầu phúc 】 【 cầu phúc 】 “
“Hi vọng anh ấy mau khỏe lên, hi vọng anh ấy cùng với người yêu của ảnh một đời hạnh phúc 【 cầu phúc 】 “
“Hi vọng cậu ấy mau khỏe lên, hi vọng cậu ấy cùng với người yêu của cậu ấy trăm năm hảo hợp 【 cầu phúc 】 “
“Cầu phúc cho nam thần cùng người yêu của ảnh và tiểu nam hài kia【 cầu phúc 】 【 cầu phúc 】 “
“Cầu phúc cho nam thần cùng người yêu của cậu và tiểu nam hài kia【 cầu phúc 】 【 cầu phúc 】 “