Trong phút chốc người chờ ở chỗ này đều vây lại, so với tình huống bây giờ của An An, những tâm tình khác đều không quan trọng bằng.
Bác sĩ kia thoạt nhìn còn rất trẻ nhưng lại có một đôi mắt hết sức lạnh lẽo, ánh mắt của hắn nhàn nhạt đảo qua đám người vây xung quanh hắn, mi tâm hơi nhíu lên, nhàn nhạt nói: “Bệnh nhân từng dùng một lượng lớn thuốc thần kinh cùng với rất nhiều thuốc ngủ, có ảnh hưởng rất lớn với thân thể đặc biệt là trung khu thần kinh, lần bị thương này lại bị làm trễ nải thời gian.”
Bác sĩ dừng một chút, nhìn thấy mấy người trung niên này sắp ngất đến nơi, vẫn không đành lòng liền hòa hoãn ngữ khí một chút, nói: “Lần giải phẫu này tuy rằng thành công, thế nhưng bệnh nhân có thể tỉnh lại hay không vẫn là ẩn số.”
Mẹ của Diệp Thiều An mềm nhũn cơ thể, không còn chút sức lực nào mà dựa lên người chồng bà, cực kỳ bi thương.
“An An… tại sao An An lại dùng mấy loại thuốc đó chứ?” Mẹ Diệp lẩm bẩm nói, giọng bà nhỏ không nghe thấy được.
Ba Diệp luôn luôn trầm ổn bình tĩnh cũng trong nháy mắt đó rã rời tay chân, thấy vợ con mình đều hôn mê, đối với người ở độ tuổi như ông mà nói không khác nào một sự đả kích khổng lồ, vội vội vàng vàng động viên vợ mình, lúc nhìn về phía bác sĩ trong ánh mắt của ông không tự chủ được mang theo chút khẩn cầu.
Bác sĩ tránh được ánh mắt ba Diệp, không nhịn được thở dài, đưa ra một cặp văn kiện, trầm giọng nói: “Ký tên đi.”
Không cần nhìn, tất cả mọi người cũng biết phía trên nó viết cái gì.
Yên tĩnh một cách chết chóc.
“Không đâu.” Thu Ngôn Dục ngữ khí thường thường nói, vào lúc này, vẻ mặt của anh lại bình tĩnh một cách quỷ dị, anh trấn định nhận lấy cặp văn kiện kia, bình tĩnh lặp lại, “Không đâu.”
“An An sẽ tỉnh lại.”
“Mày tên khốn kiếp ——!!” Lê Hướng An cũng không nhịn được nữa, trực tiếp vung một quyền về phía Thu Ngôn Dục.
Y hận không thể trực tiếp đánh chết tên nhân tra (kẻ cặn bã) trước mắt này!
Thu Ngôn Dục một tay đỡ lấy nắm đấm của Lê Hướng An, ánh mắt bình tĩnh mà bình thản, Lê Hướng An căm hận nhìn anh, nói giọng khàn khàn: “Thu Ngôn Dục.”
“Nếu như An An nhà tao xảy ra chuyện gì, tao tuyệt đối sẽ không buông tha mày đâu.”
Một khắc đó, biểu cảm của Lê Hướng An như đang oán độc.
“Hướng An!” Ba Diệp nhẹ giọng trách mắng, “Xin lỗi mau!”
“Đó là An An tự mình lựa chọn, cho dù con không ủng hộ cũng không có tư cách trách tội người khác, huống chi người bị con đánh này là người biểu đệ con dùng tính mạng để bảo vệ!”
“—— bảo vệ cái rắm!” Lê Hướng An bi thống phun ra bốn chữ này, y từ nhỏ đã hơi nhố nhăng, thế nhưng chưa bao giờ nói chuyện với trưởng bối như thế, y biết mình không nên nói chuyện này cho trưởng bối, đặc biệt là trong trường hợp này, thế nhưng… thế nhưng sao y có thể khoan dung để cho một nhà bọn họ tiếp tục che chở tên cặn bã hại An An này?!
An An đỡ đạn cho tên nhân tra này là lựa chọn của An An, bọn họ không có quyền nghi vấn, bọn họ biết điều đó;
Nhưng mà tên nhân tra này…tên nhân tra này bỏ thuốc An An!
Tên nhân tra này rất có thể sẽ đoạn tuyệt hi vọng sống sót cuối cùng của An An!
“Tên nhân tra này luôn luôn hại An An… Những loại thuốc đó… Những loại thuốc đó…”
Lê Hướng An thậm chí ngay cả câu đầy đủ cũng không nói ra được, thế nhưng ba Diệp là ai? Sớm thấy thái độ của Lê Hướng An lúc nãy thấy có điều không đúng, bây giờ Lê Hướng An lại nhiều lần đề cập tới hai chữ loại thuốc này, trong nháy mắt ba Diệp liền có dự cảm không tốt, ánh mắt của ông quét qua liền thấy được Khương Văn Bách, vừa rồi tuy ông nghe thấy mấy tiểu bối cãi vã, thế nhưng nội tâm rung chuyển quá lớn căn bản không có tâm tư đi chú ý động tĩnh của tiểu bối, bây giờ suy nghĩ một chút, sợ là tiểu tử Khương gia này mang đến tin tức gì rồi.
“Văn Bách, con nói.” Ba Diệp uy nghiêm đảo qua Khương Văn Bách, trầm giọng nói.
Lòng Khương Văn Bách vui vẻ, biết ngày hôm nay nước đi của mình là đi đúng rồi, sửa soạn ra vẻ vừa bi thống vừa phẫn nộ, đôi mắt đỏ đậm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, phảng phất như đang khắc chế nội tâm của mình, gã trầm giọng êm tai nói ra phát hiện của mình.
Sắc mặt vợ chồng Lê gia và vợ chồng Diệp gia càng ngày càng trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm Thu Ngôn Dục càng ngày càng lạ.
“Xẹtttttt—— “
Chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn, văn kiện trong cặp đã bị Thu Ngôn Dục đoạt đi, một tờ A đã bị anh xé thành hai nửa.
Tim đau đến tê dại, một nửa linh hồn trong người đang gào thét.
Thu Ngôn Dục ung dung thong thả xé tờ A ấy thành nhiều mảnh nhỏ, tựa như chỉ cần như vậy mới có thể xé hết mọi khả năng bất lợi đối với hoa mân côi nhỏ của anh.
Hoa mân côi nhỏ của anh, bởi vì tư tâm và do dự của anh mới chịu vết thương do súng đạn gây ra, nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh;
Hoa mân côi nhỏ của anh, bởi vì tư tâm và cố chấp của anh mới càng thêm nguy hiểm, loại thuốc kia đã phát huy công hiệu của nó, hoa mân côi nhỏ của anh rất có thể không tỉnh lại được nữa;
Đây là kết cục anh từng ao ước, bây giờ lại đau đến tê dại.
Gieo gió gặt bão.
Trong đầu Thu Ngôn Dục chợt lóe lên bốn chữ này.
Biểu cảm trên mặt anh càng thêm bình tĩnh.
Bằng chất giọng trầm khàn anh mở miệng: “An An sẽ không ngủ say.”
Anh thờ ơ ngẩng đầu, trang giấy bị xé nát được anh đè lại nhét vào bên trong cặp văn kiện, khóe môi câu lên một độ cong trào phúng, “Loại đồ chơi này tôi không ký.”
Anh gằn từng chữ một.
Lê Hướng An trực tiếp nhào tới, y hận không thể trực tiếp bóp chết Thu Ngôn Dục!
Thu Ngôn Dục trở tay mấy cái dùng khuỷu tay đè y ở trên mặt đất, ngữ khí thường thường: “Lê lão thái còn chưa biết chuyện này đi?”
“Không biết khi biết ngoại tôn tử (cháu trai ngoại) bà ta thương yêu nhất đang nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Ngữ khí của Thu Ngôn Dục bình tĩnh đến mức như đang hỏi thăm, ngay cả nụ cười cũng tao nhã như trước, trên gương mặt tuấn tú không có mảy may ý tứ hàm xúc uy hiếp nhưng lại khiến đáy lòng người ta phát lạnh.
—— Thu Ngôn Dục nghiêm túc.
“Mày điên rồi?!” Lê Hướng An dùng sức giãy dụa, giận dữ hét.
Lê lão thái đã lớn tuổi như vậy, nói chuyện này cho bà biết chính là muốn bức bà vào chỗ chết!
Thu Ngôn Dục khẽ mỉm cười với y: “Tao điên rồi.”
“Cho nên, đều thành thật hết cho tao.” Thu Ngôn Dục rũ đôi mắt xuống, trên hành lang bệnh viện mười mấy hộ vệ áo đen xuất hiện không một tiếng động: “Đừng ép tao điên lên, nếu không, tao cũng không biết tao sẽ làm ra những chuyện gì đâu.”
Trên khóe mắt của anh rốt cục lộ ra mấy phần tàn nhẫn.
Hoa mân côi nhỏ của anh, nếu bé ngoan không thể cùng anh đồng thời sống sót thì người khác cũng đừng nghĩ sẽ được sống yên ổn.
Loại chuyện như tự sát đó đời trước đều đã làm, đời này làm sao có thể chết tùy tiện như thế chứ?
Được đó, Diệp Thiều An không phải không sống nổi sao? Vậy cái nhà ấy cũng đừng sống nữa,
Đừng sống nữa.
——
Một khắc khi trong đầu Diệp Thiều An có ý thức, tiếng hệ thống nhắc nhở tí thì đập hắn hôn mê tiếp.
【… 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến . 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến ,. 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến ,. 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến ,. 】
Diệp Thiều An: 【… 】
【 Mày trực tiếp nói cho tao tăng lên luôn không được à? 】
Hệ thống trịnh trọng nói: 【 Báo cáo kí chủ, không được. 】
Diệp Thiều An: 【… 】
Hệ thống trấn định tiếp tục báo cáo: 【 Nhiệm vụ ẩn giấu chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, nhận được vạn người kính ngưỡng / vinh quang / ái mộ / ngưỡng mộ, tiến độ hoàn thành: %. 】
Diệp Thiều An như có điều suy nghĩ gật đầu, không tiếp tục nói nữa.
Hắn tỉnh rồi.
Hắn giật giật mí mắt chua xót, bên tai là âm thanh hỗn tạp, tiếng khóc rưng rức, tiếng rung, tiếng thét chói tai, tiếng kêu vui sướng tạo thành một bản nhạc kỳ diệu, hắn rốt cục dưới sự mong đợi của tất cả mọi người mở ra mí mắt chua xót.
“Mẹ…” Hắn há miệng, thì thầm nhỏ như tiếng muỗi kêu, mẹ Diệp nắm tay hắn, trong chớp mắt nước mắt chảy ra, bà liều mạng gật đầu, lung tung lau mặt hai cái, luôn mồm nói: “Mẹ đây, mẹ đây…”
Diệp Thiều An khó khăn nhìn một vòng người bên giường, sau đó hơi nghiêng đầu với Thu Ngôn Dục, trong tròng mắt có chút thần thái kiêu ngạo phảng phất như một bé mèo muốn tranh công nhưng tỏ ra không thèm để ý.
Trong nháy mắt đó, nước mắt Thu Ngôn Dục tí thì rơi xuống.
Thời điểm An An bị thương, anh không khóc;
Thời điểm nhìn thấy blog, anh không khóc;
Thời điểm biết được loại thuốc kia sẽ mang đến ảnh hưởng trái chiều với An An, anh không khóc;
Thời điểm xé rách mặt với ba mẹ người yêu, anh cũng không khóc;
Mà bây giờ, Thu Ngôn Dục thật sự muốn khóc.
Cõi lòng đầy cảm kích và vui sướng, nước mắt chảy xuôi vào trong lòng, anh biết ơn tất cả mọi người có thể giúp người yêu anh tỉnh lại;
Biết ơn Thượng Đế đã trả lại hoa mân côi nhỏ của anh cho anh.
“Ta không sao, ta rất khỏe.” Thu Ngôn Dục thấp giọng nói.
Diệp Thiều An tựa hồ nở nụ cười, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Trong phòng bệnh là các loại âm thanh gào khóc kích động và vui sướng, Thu Ngôn Dục nhìn thật sâu vào thụy nhan (dung nhan khi ngủ) của Diệp Thiều An, lòng anh là một mảnh mềm mại.
Cảm ơn Thượng Đế đã trả lại hoa mân côi nhỏ của anh cho anh.
Anh làm nhiều chuyện sai lầm như vậy mà vẫn còn có thể nhìn thấy bé hoa mân côi mở mắt ra, mỉm cười với anh,
Chuyện này quả thật là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.
Ngày đó, Diệp Thiều An trước trước sau sau tỉnh lại ba lần, bác sĩ cũng đã kiểm tra, đối với tình hình khôi phục của Diệp Thiều An biểu thị không tồi, mọi người cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Thế nhưng mâu thuẫn giữa Diệp gia Lê gia và Thu Ngôn Dục lại càng thêm sắc bén đột ngột.
Thời điểm Diệp Thiều An hôn mê bất tỉnh, Thu Ngôn Dục đối kháng tuyệt vọng cùng điên cuồng với toàn thế giới, mà sau khi Diệp Thiều An tỉnh lại, Thu Ngôn Dục lại chỉ dám rút lại ở trong góc, tham lam mà trầm mặc nhìn chăm chú vào hoa mân côi nhỏ của anh.
Thống khổ hối hận giống như rắn độc cắn nuốt trái tim anh, vui sướng cùng vui mừng lại giống như hương thơm của bó hoa mang cho anh hi vọng và vui sướng, mỗi lần nhìn Diệp Thiều An, cảm xúc đan xen giữa đau khổ và vui sướng này điên cuồng hành hạ Thu Ngôn Dục, làm cho anh không dám tiến lên.
“Anh định ở lì chỗ đó làm thần giữ cửa sao?” Ngày đó, Diệp Thiều An cuối cùng cũng khuyên được người thân cứ vây quanh mình đi ra ngoài, ở chung với Thu Ngôn Dục như trước kia vậy, hất cằm lên, từ từ phun ra mấy chữ, biểu hiện sự ngạo mạn cùng kiêu căng.
Dáng dấp đó thực sự là vừa hung hăng vừa kiêu ngạo, trong mắt Thu Ngôn Dục lại đáng yêu đến cực điểm, nếu như không phải gương mặt tái nhợt cùng thân thể gầy yếu của Diệp Thiều An, Thu Ngôn Dục thậm chí cho rằng bọn họ trở về trước đây, trở lại khi chưa có bất kỳ một thương tổn gì.
“Ta có thể… Đi vào sao?” Thu Ngôn Dục có chút cẩn thận từng li từng tí một.
Diệp Thiều An không vui nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, “Không muốn tiến vào thì lăn đi.”
Thu Ngôn Dục lăn vào, cẩn thận sờ sờ mu bàn tay Diệp Thiều An, nắm bàn tay băng lãnh, anh nâng tay phải của Diệp Thiều An ở lòng bàn tay, cẩn thận sưởi ấm cho hắn, vừa nhìn về phía một bàn tay khác của Diệp Thiều An, trên mu bàn tay còn có kim truyền dịch, gầy yếu đến độ có thể nhìn thấy từng đoạn xương cốt.
Đều tại vì mình,
Trái tim Thu Ngôn Dục trầm hơn một chút.
“Đây là cái biểu tình gì?” Diệp Thiều An không vui nhíu mày lại, “Nhìn thấy em mất hứng như vậy à?”
Thu Ngôn Dục sợ hết hồn, rồi luống cuống tay chân giải thích, Diệp Thiều An nhìn một hồi lâu, lúc này mới phì cười một tiếng, “Được, được.”
“Em còn không hiểu anh sao?” Diệp Thiều An nói hờ hững, thế nhưng bên trong mặt mày lại lộ ra mấy phần cô đơn vô cớ, Thu Ngôn Dục luôn luôn tại để ý hắn tất nhiên cũng chú ý tới mấy phần cô đơn này, lòng anh “hồi hộp” một chút, định nói gì đó.
Thế nhưng Diệp Thiều An lại không cho anh nói ra khỏi miệng.
Tay phải của hắn bị Thu Ngôn Dục nắm trong tay, Diệp Thiều An nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Thu Ngôn Dục, cười đến sáng ngời và lộ liễu, “Đồ ngốc này.”
“Em có phải là rất đẹp trai không?”
“Ừ. ” Thu Ngôn Dục trịnh trọng gật đầu, suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Em là đẹp nhất.”
“Hừ.” Diệp Thiều An hừ nhẹ một tiếng, trong đôi mắt lại lộ ra mấy phần đắc ý.
“Chàng ngốc của em.” Diệp Thiều An kéo dài giai điệu, mặt mày mang theo vài phần ý cười, “Yêu em không?”
“Yêu.” Thu Ngôn Dục nói như đinh chém sắt, giữa mặt mày là một mảnh kiên định quả quyết, “Ta yêu em.”
Anh nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cái của Diệp Thiều An.
“Ta yêu em.”
Anh hôn lên ngón tay trỏ của Diệp Thiều An.
“Ta yêu em.”
Anh hôn lên ngón tay giữa của Diệp Thiều An.
“Ta yêu em.”
“Được rồi, buồn nôn phát ớn.” Diệp Thiều An rút tay về, mặt mày mang theo ý cười, lại cố ý giả bộ không chịu nổi, nói: “Em muốn ăn hoa quả, đi mua cho em.”
“Chỉ có thể mua một loại. ” Diệp Thiều An nói bổ sung: “Mua loại em thích nhất ý.”
“Nếu như anh đoán không ra loại em thích nhất.” Diệp Thiều An nguy hiểm nheo mắt lại, “Anh cũng không cần trở về nữa.”
Thu Ngôn Dục nở nụ cười, anh nhéo nhéo tay Diệp Thiều An, rồi trịnh trọng hôn ngón tay đeo nhẫn và ngón tay út của Diệp Thiều An một cái, lại cười nói: “Tuân mệnh, bệ hạ của ta.”
“Hừ.”
Diệp Thiều An hộc ra một khí âm, mặt mày lại mang theo ý cười.
Vào thời khắc ấy Thu Ngôn Dục phảng phất như cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới, màu trắng khắp nơi trong bệnh viện cũng không tiếp tục khiến anh phiền lòng nữa, anh trái lại còn cảm thấy màu trắng này thoạt nhìn vô cùng vừa mắt, không khí tràn đầy mùi nước khử trùng cũng trở nên thanh tân ngọt ngào đến vậy, khóe môi tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ thuộc về đầu ngón tay của An An.
Tất cả những thứ này thật sự là quá tốt đẹp.
Thu Ngôn Dục nghĩ thầm.
Thu Ngôn Dục rời đi tầm hai phút, Khương Văn Bách bước vào phòng bệnh của Diệp Thiều An, mười phút sau, sắc mặt hắn tái nhợt rời khỏi phòng bệnh, nện bước vô cùng bất ổn, lảo đảo, tựa hồ là bị cái gì đả kích nghiêm trọng.
Mười lăm phút sau, Thu Ngôn Dục mang hoa quả vào bệnh viện.
Anh đương nhiên biết loại hoa quả Diệp Thiều An thích ăn nhất là gì, Thu Ngôn Dục lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, nghĩ đến việc trong phòng bệnh còn có người yêu của anh đang chờ anh, anh đã hân hoan vui sướng vô hạn.
Anh đẩy cửa phòng bệnh ra.
Bên trong phòng bệnh không có một bóng người.
Dòng máu bên trong huyết quản của Thu Ngôn Dục như bị đóng băng lại.
—— An An của anh đâu rồi?!