【 Kiểm tra thấy hồn phách của kí chủ bị hao tổn, hệ thống cung cấp dịch vụ bảo vệ. 】
【Năng lượng của hệ thống có thể cung cấp một điểm chữa trị cho hồn phách của ký chủ, có muốn chữa trị hay không?】
【 Muốn. 】 Diệp Thiều An đáp lại.
【 Kích hoạt chức năng chữa trị. 】
Ánh sáng mềm mại ôn hòa bao phủ Diệp Thiều An, Diệp Thiều An chỉ cảm thấy linh hồn mình như rung lên từng cơn, nó không giống cảm giác được chữa trị, trái lại càng giống như tìm lại được thứ từng bị đánh mất.
Đó là một loại phù hợp đến từ chính linh hồn,
Sự thư thích ấy khiến người ta an tường.
Diệp Thiều An thở ra một hơi thật dài, hoàn toàn chìm đắm vào cảm giác vui sướng và an tường phát ra từ tận sâu trong linh hồn, loại cảm giác thư thích và an tường như vậy khiến người ta cảm động muốn rơi lệ.
【 Nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng không đủ, đình chỉ chữa trị. 】
【 Nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng không đủ, đình chỉ chữa trị. 】
Chùm sáng mềm mại trong chớp mắt biến mất hầu như không còn, Diệp Thiều An như có điều suy nghĩ hoạt động cổ tay mình một chút, nếu như lần đầu tiên còn có thể nói là ngẫu nhiên, vậy lần thứ hai thì sao?
Tu bổ linh hồn không giống thế này.
Cái cảm giác này, giống như đem những mảnh vụ linh hồn đã thất lạc dung hồi vào linh hồn của mình.
Như vậy, hai thế giới này có quan hệ gì với mình sao? Hệ thống ở trong đó đóng vai nhân vật gì? Thứ gọi là năng lượng thế giới và nhiệm vụ được coi là cái gì?
Bí ẩn vẫn còn rất nhiều.
【Kí chủ có muốn tiến vào thế giới tiếp theo không? 】Âm thanh khá là lạnh nhạt của hệ thống vang lên trong đầu Diệp Thiều An, Diệp Thiều An không quan tâm gật gật đầu, hắn hiện tại cũng cần tiến vào thế giới tiếp theo để chứng thực suy đoán của mình:【 Có.】
【Keng, hệ thống vạn nhân mê được kích hoạt, lập tức lựa chọn thế giới, kí chủ lập tức sẽ tiến vào thế giới thứ ba, xin nhớ nhiệm vụ của chúng ta —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta.】 hệ thống lạnh nhạt nói: 【Kí chủ Diệp Thiều An, hệ thống hết sức trung thành vì ngài phục vụ, nguyện vì ngài cung cấp tất cả mọi sự giúp đỡ.】
【Đường hầm thời không mở ra, thế giới thứ ba hoan nghênh kí chủ đến.】
Trong nháy mắt thời không xoay chuyển đó, Diệp Thiều An tựa hồ nghe thấy âm thanh có chút do dự của hệ thống .
【 Kí chủ, tôi nguyện ý tín nhiệm ngài cũng vì ngài cung cấp tất cả mọi sự trợ giúp. 】
Khóe miệng Diệp Thiều An không một tiếng động cong lên.
Một khắc sau, vô số ký ức tràn về trong đầu hắn.
Diệp Thiều An là quốc sư của nước Đại Ân, đây là một đất nước tiêu chuẩn thần quyền và vương quyền cùng tồn tại, đời đời kiếp kiếp quốc sư đều xuất thân từ Diệp gia, nghe nói bọn họ có sức mạnh thần kỳ, có thể gìn giữ sự hưng thịnh của Đại Ân, mà vương vị tất nhiên cũng theo kiểu quân chủ thế tập [], đời đời kiếp kiếp được người Ân gia đảm nhiệm, quan hệ của Diệp gia và Ân gia trừ cổ chí kim đều rất mật thiết, thần quyền và vương quyền song song tồn tại, mấy trăm năm chưa từng xảy ra chuyện gì.
[] Quân chủ thế tập là một chế độ mà ngai vàng được truyền từ một thành viên của Hoàng gia đến cho một thành viên Hoàng gia khác với điều kiện là quốc vương có thẩm quyền, không bị áp chế, và duy trì một địa vị hoàng gia thích hợp, nó cũng có thể biểu hiện những yếu tố ổn định về đặc tính phổ biến và lòng trung thành đối với gia đình hoàng gia. Những bất lợi chính là người thừa kế có thể không đủ năng lực để trị vì. Nhược điểm khác là sự không thể chọn được người đứng đầu đất nước theo ý muốn của một dân tộc. (Tìm hiểu thêm: Wikipedia )
Mãi đến tận thế hệ của Diệp Thiều An.
Diệp Thiều An là con trai độc nhất của Diệp gia, từ nhỏ đã biết mình là quốc sư tương lai, “cống hiến cho” đế vương tương lai của Đại Ân, mà hoàng tộc thế hệ này, cũng chỉ có một hài tử là Ân Dục Cẩn, gã chính là vị vua tương lai của nước Đại Ân.
Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ lại hết sức căng thẳng, Ân Dục Cẩn chán ghét tất cả những thứ trói buộc gã, mà sự tồn tại của Diệp Thiều An lại giờ giờ khắc khắc nhắc nhở gã, cuộc sống của gã ngột ngạt và trói buộc biết bao nhiêu.
Ân Dục Cẩn yêu thích sự tự do nên vô cùng phản nghịch, thêm vào đó lại không có mối quan hệ tốt với phụ thân, gã không muốn gánh trên mình trọng trách của một vị vua, năm hai mươi tuổi làm lễ đội mũ [], gã chạy.
[] Lễ đội mũ: tìm hiểu Lễ đội mũ (Vũ trung tùy bút – Phạm Đình Hổ)
Sau đó nhận thức Mục Văn Tĩnh, nhất kiến chung tình, tái kiến chân thành, từ đây không còn để ý đến chuyện gì nữa.
Cũng bởi vì Mục Văn Tĩnh, gã mới trở lại nước Đại Ân, khi tiên đế băng hà, gã đồng ý lên làm tân vương, vì bảo vệ Mục Văn Tĩnh, vì để cho Mục Văn Tĩnh có thể tự do bay lượn trong thế giới của gã.
Thế nhưng rất đáng tiếc, Mục Văn Tĩnh lại không thương Ân Dục Cẩn, y chỉ coi đối phương là huynh đệ là bằng hữu, một chút yêu thích cũng không có chứ đừng nói là tình yêu nam nữ, mà Diệp Thiều An, lại yêu vị vương kiêu ngạo của hắn sâu sắc.
E rằng, trong giây phút thoáng qua năm ấy, hắn đã yêu trúng hài tử cao ngạo này rồi, yêu trúng đối tượng tương lai hắn muốn “cống hiến cho” này rồi, cho nên Diệp Thiều An vô cùng tức giận, hắn phái người truy sát Mục Văn Tĩnh, sau đó bị Mục Văn Tĩnh mách lẻo với Ân Dục Cẩn.
Ân Dục Cẩn vừa được biết tin tức này, đã trực tiếp xông vào thần điện của quốc sư chọc cho Diệp Thiều An một đao chí tử, dưới con mắt mọi người để lại một câu nhắc nhở, sau đó tiêu sái rời đi.
Một giây trước khi ngất đi, Diệp Thiều An vẫn như cũ cảnh cáo tất cả những kẻ chứng kiến hết thảy mọi chuyện trong thần điện, nước Đại Ân tuyệt đối không thể truyền tra tin tức vương thượng bất hòa với quốc sư!
Mà trong buổi tối ngày thứ hai kể từ hôm ấy, Ân Dục Cẩn lại xông vào tẩm cung Diệp Thiều An một lần nữa, gã có chút thần trí không rõ, Diệp Thiều An biết Ân Dục Cẩn chắc lại bị Mục Văn Tĩnh cự tuyệt, hắn uống rượu với vương của hắn, vương của hắn ngay lúc thần trí không rõ chiếm lấy hắn, từ đây, Diệp Thiều An lâm vào cuộc đời của một thế thân.
Một tên thế thân cam tâm tình nguyện.
Ý thức dần dần tỉnh táo, Diệp Thiều An chỉ cảm thấy trên người đau rát, đặc biệt là cái nơi đằng sau không thể miêu tả kia, vô cùng đau đớn.
Hắn nghe thấy một tiếng cười nhạo.
Một nam nhân cao lớn đứng bên giường, ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên nửa khuôn mặt gã, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy kiệt ngạo, cái cằm nâng lên một đường cong cứng rắn lạnh lẽo, gã không thèm thu liễm sự xem thường và trào phúng của mình, trái lại khi nhìn thấy Diệp Thiều An càng tỉnh táo càng khinh bỉ hơn.
“Ngươi thực sự là càng ngày càng không ra gì, Diệp Thiều An.” Nam nhân từ trên cao nhìn xuống mỹ nhân nằm trên giường đang nhíu lông mày lại, xem thường phì cười một tiếng: “Nhanh chóng cút ra ngoài cho ta, đừng làm ô uế chỗ ở của ta.”
“Còn nữa, nếu ngươi còn không ngoan ngoãn, ta sẽ đổi một kẻ khác.” Gã lãnh lãnh đạm đạm nói: “Chính phẩm không có được, thế thân cũng không nên quá dễ dãi.”
Gã nói xong, đẩy cửa đi ra.
【 Nhiệm vụ chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, xuất hiện mục tiêu, Ân Dục Cẩn, độ thiện cảm: – . 】
Diệp Thiều An chậm rãi từ trên giường ngồi xuống, quần áo của hắn bị chà đạp không ra hình thù gì, hắn cau mày nhặt quần áo dưới đất lên, tâm lý lại đánh một bàn tính nhỏ.
【 Ta phát hiện, nếu như nhiệm vụ ẩn giấu dễ dàng hoàn thành, nhiệm vụ chủ tuyến sẽ phi thường khó khăn. 】
【 Mà nếu như nhiệm vụ chủ tuyến dễ dàng hoàn thành, nhiệm vụ ẩn giấu lại khá là khó khăn. 】
Hệ thống không nói gì, Diệp Thiều An cũng bảo trì sự trầm mặc, hắn chậm rãi mặc áo choàng vào, mi tâm hơi nhíu lại.
Thế giới thứ nhất, làm vua, nhiệm vụ ẩn giấu rất dễ dàng, thế nhưng nhiệm vụ chủ tuyến công lược lại không dễ dàng như vậy;
Thế giới thứ hai, làm người yêu kiếp trước, nhiệm vụ chủ tuyến của hắn tương đối dễ dàng, nhiệm vụ ẩn giấu trái lại rất gian nan.
Thế giới thứ ba này, làm quốc sư, nhiệm vụ ẩn giấu cực kỳ dễ dàng, thế nhưng nhiệm vụ chủ tuyến lại hết sức vướng tay chân.
Những thế giới này, có trình tự gì sao?
【 Kí chủ. 】Âm thanh lạnh nhạt của hệ thống kéo Diệp Thiều An ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn: 【 Mỗi một quốc sư đều có một năng lực kỳ diệu, Diệp Thiều An cũng không ngoại lệ.】
Diệp Thiều An gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: 【 Đúng vậy. 】
Hắn đột nhiên nhớ tới Ân Dục Cẩn vừa rồi, kiệt ngạo đầy người, lạnh lẽo vô tình.
Người như thế cực kỳ cao ngạo, lòng tự trọng cũng lớn, Diệp Thiều An gõ gõ đầu giường, khóe môi chậm rãi câu lên một nụ cười.
Có rồi,
Nếu ngươi coi ta là thế thân, như vậy ta cũng đem ngươi biến thành thế thân, được không?
Với sự kiệt ngạo của Ân Dục Cẩn, nhất định sẽ nổi khùng đi.
Diệp Thiều An ý cười dịu dàng mà nghĩ:【 Hệ thống, sức mạnh của ta, một ngày có thể sửa chữa ký ức của mấy người? 】
【 Mười người là cực hạn. 】
Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, mười người thôi? Cũng chẳng sao, ta có rất nhiều thời gian.
Cứ từ từ chôn vùi người đó dưới hố tuyết, mới có ý tứ chứ.