Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

chương 17: 17: nhiều người quá vậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây không phải lần đầu tiên Nam Bùi dùng cơm với Lục Bách Nhiễm, nhưng rõ ràng là lần cậu nói ít nhất.

Sau khi giới thiệu người đại diện cho Lục Bách Nhiễm xong, lực chú ý của Nam Bùi luôn đặt trên đồ ăn, như là đói sắp chết tới nơi vậy.

Lực chú ý của Lục Bách Nhiễm thì lại bị Nam Bùi thu hút.

Y nhìn Nam Bùi nhét bánh tôm vào miệng, nhét đến hai má phồng lên, thế mà lại có hơi muốn cười.

Trong ấn tượng của Lục Bách Nhiễm, Nam Bùi là một tên nhà giàu mới nổi cẩu thả tùy tiện, không ngờ cậu lại có một mặt trẻ con thế này.

Mà mặt trẻ con ấy cũng khiến bộ đồ hôm nay cậu mặc thuận mắt hơn đôi chút.

Nhớ đến mấy ngày nay Nam Bùi giúp mình giành giật tài nguyên, dáng vẻ cường thế trước mặt người khác tạo thành đối lập rõ ràng với bộ dạng cậu lúc này.

Trong mắt Lục Bách Nhiễm khó được để lộ ra vẻ dịu dàng.

Nhưng mà vài phút sau, khi Nam Bùi thấy được tin nhắn trên điện thoại, sắc mặt dần trở nên không đúng, động tác ăn uống cũng dừng hẳn lại.

Bên tai Lục Bách Nhiễm là người đại diện không ngừng lải nhải về kế hoạch tương lai, y lại nhịn không được nghĩ, Nam Bùi có phải gặp khó khăn gì trong công việc không?

Nam Bùi sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, liên tục gửi vài tin nhắn cho Đoạn Hành, nội dung đại khái là Đồ ăn ở đây chán lắm, Chúng ta qua nơi khác ăn đi, Tôi đã ăn gần xong rồi......

Nhưng Đoạn Hành đều không trả lời.

Cậu cảm thấy trước mắt tối đen, thiếu điều ngất ngay tại chỗ.

Hệ thống còn sốt ruột hơn cả cậu, "Ký chủ, mau mau nghĩ cách đi!"

Đầu óc Nam Bùi nhanh chóng vận chuyển, sau đó quyết đoán ra quyết định.

Cậu nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, đang muốn nói Chúng ta gọi thanh toán nhé, lại nghe thấy Lục Bách Nhiễm dùng giọng bình tĩnh nói, "Canh Tom yum sắp nguội rồi kìa."

Nói xong, Lục Bách Nhiễm múc chỗ canh còn lại vào bát, đặt tới trước mặt Nam Bùi, lại gắp thêm vài miếng bánh tôm thả vào đĩa cậu.

Đây đều là hai món Nam Bùi thích ăn nhất, nãy giờ Lục Bách Nhiễm vẫn luôn quan sát cậu.

Có thể xem đây như lời cảm ơn Lục Bách Nhiễm dành cho Nam Bùi vì đã vất vả giành tài nguyên giúp y mấy ngày nay.

Tuy phương thức biểu đạt không quá rõ ràng, nhưng cũng là một mảnh chân tình của Lục Bách Nhiễm.

Thân là nam phụ si tình, đứng trước ý tốt của nam chính, Nam Bùi không thể từ chối được.

Từ chối sẽ phá vỡ thiết lập nhân vật đó.

"Ăn cũng kha khá rồi." Lục Bách Nhiễm nâng mắt nhìn Nam Bùi, giọng nói mang theo mấy phần ôn hòa, "Anh uống xong bát canh này đi rồi chúng ta đi."

Nam Bùi nuốt nước bọt, nhìn bát canh Tom yum thật lớn trước mặt, ngón tay vô thức cuộn lại.

Thời gian cấp bách, không thể do dự thêm nữa.

Giây tiếp theo, chỉ thấy Nam Bùi nhấc cái thìa trong bát ra, dùng cả hai tay bưng bát lên.

Sau đó, cậu ngửa dầu, hít một hơi thật sâu, uống một ngụm cạn sạch bát canh.

Đặt bát xuống, đối diện với hai cặp mắt kinh hoàng trước mặt, Nam Bùi vừa nhét bánh tôm vào miệng, vừa nói với Lục Bách Nhiễm, "Tiểu Nhiễm, cảm ơn bát canh của em, tôi cảm động lắm......"

Canh này vừa chua vừa cay, Nam Bùi lại một ngụm cạn sạch, hai mắt bị kích thích mà hơi hơi đỏ lên, lại thêm vội vàng ăn cho xong đồ, thành ra nói chuyện lúng búng khó nghe ra thành tiếng.

Hai người kia lại lý giải phản ứng của Nam Bùi thành cảm động phát khóc vì hành động của Lục Bách Nhiễm.

Lục Bách Nhiễm thoáng ngẩn người, nhìn Nam Bùi ngấu nghiến đồ ăn, chỗ mềm mại nhất trong lòng không khỏi rung động.

Nam Bùi cuối cùng cũng giải quyết xong hết đồ ăn Lục Bách Nhiễm gắp cho, sau đó lại nghe Lục Bách Nhiễm nói, "Nếu còn chưa no thì ăn thêm chút nữa đi."

"Khụ khụ khụ......" Nam Bùi sặc, mắt càng đỏ tợn, khóe mắt thậm chí còn rỉ nước, liên mồm từ chối, "Không không không, không cần đâu, tôi đã no lắm rồi!"

Lục Bách Nhiễm nghe vậy, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc — Sau anh ta phản ứng dữ vậy nhỉ?

Cũng may y không tiếp tục gọi thêm đồ ăn cho Nam Bùi nữa.

Nam Bùi căng thẳng nắm chặt di động, đang chuẩn bị đứng lên đi thanh toán, di động lại đột nhiên rung lên —-

Là Đoạn Hành gọi.

Nam Bùi bị dọa suýt nữa ném bay điện thoại, cậu vội vàng khống chế biểu cảm trên mặt, vờ trấn định nói với Lục Bách Nhiễm, "Tôi vào nhà vệ sinh một chút, hai người qua quầy thu ngân đợi tôi nhé."

Lục Bách Nhiễm cùng người đại diện Trần Tự Hiểu rời khỏi phòng bao, bấy giờ Nam Bùi mới dám nhận điện thoại, "Alo? Tiểu Đoạn à? Tôi đã......"

"Tôi đang ở cửa đây." Đoạn Hành ngắn gọn nói, "Anh ngồi ở khu nhà hàng bên ngoài hay trong phòng bao?"

Đáy lòng Nam Bùi lộp bộp một tiếng.

"Tôi......" Ngón tay Nam Bùi co lại, nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng khiến giọng mình bình thường một chút, chầm chậm nói, "Tôi đang ở phòng bao sâu nhất."

Cậu không phải đang ở trong gian phòng bao ấy, cũng không biết trong đó có người hay không, chỉ có thể nỗ lực dời sự chú ý của Đoạn Hành đi trước thôi.

Đoạn Hành thấp giọng uhm một tiếng, "Tôi biết rồi."

Nam Bùi điều chỉnh hô hấp, không lâu sau, một trận tiếng bước chân truyền tới.

Cậu khẽ liếc qua khe cửa, thấy bóng dáng Đoạn Hành lướt qua.

Đoạn Hành vừa đi khuất, Nam Bùi lập tức mở cửa, lách từ phòng bao ra, nhanh chân chạy về phía đối diện.

Bởi vì lúc này Đoạn Hành đang quay lưng về phía Nam Bùi nên không phát hiện.

Ra khỏi hành lang, Nam Bùi tới thẳng quầy thu ngân, Lục Bách Nhiễm và Trần Tự Hiểu đã ở đó chờ cậu.

Trần Tự Hiểu đang nói với Lục Bách Nhiễm, "Cậu trai vừa mới đi qua trông chắc tầm mười tám mười chín tuổi nhỉ, đẹp trai ghê, hẳn cũng trong giới giải trí.

Cơ mà không đẹp bằng cậu......"

Lục Bách Nhiễm không trả lời, thấy Nam Bùi đi tới, khẽ nâng mắt nhìn cậu, "Làm gì mà lề mề thế?"

"Để mọi người đợi lâu rồi." Nam Bùi lẳng lặng lau mồ hôi lạnh trên trán.

Cậu rút điện thoại ra trả tiền, nhân viên hồi nãy tiếp đón bọn họ mỉm cười nhắc, "Thưa ngài, đừng quên áp dụng chương trình khuyến mãi."

Nam Bùi, "Không cần đâu."

Nhân viên phục vụ, "Là thế này ạ, vừa rồi chắc ngài chưa nghe rõ, để tôi giới thiệu về chương trình lại lần nữa cho ngài nhé......"

Thời gian cấp bách, Nam Bùi cắt ngang lời nhân viên phục vụ, vội vã đưa phiếu giảm giá cho nhân viên thu ngân.

"Lần này được giảm %." Nhân viên thu ngân tính lại tiền, trả phiếu cho Nam Bùi, "Lần tới ngài dùng sẽ được giảm % đấy ạ."

"Uh."

Lục Bách Nhiễm đứng bên cạnh có hơi ngạc nhiên, chắc là không ngờ người như Nam Bùi mà cũng dùng phiếu giảm giá.

Thanh toán xong, Nam Bùi đưa Lục Bách Nhiễm và Trần Tự Hiểu ra ngoài, sau đó nói với Trần Tự Hiểu, "Cậu đưa Tiểu Nhiễm về công ty đi nhé, cho cậu ấy biết lịch trình công việc sắp tới, tôi dạo trung tâm thương mại một lát."

Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, cứ cảm thấy hôm nay cậu có gì đó là lạ.

Nam Bùi lại nở một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng với y.

Nhưng Lục Bách Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, chỉ để lại một câu vậy tôi đi trước đây, sau đó cùng Trần Tự Hiểu rời đi.

Sau lưng Nam Bùi đã toát đầy mồ hôi lạnh rồi.

Lục Bách Nhiễm vừa đi, Nam Bùi đã vội vàng cởi cái áo vest sặc mùi nhà giàu mới nổi ra, nhét vào túi, để lộ áo sơ mi hôm nay mặc nhầm bên trong.

"Cũng may mặc nhầm áo đấy." Nam Bùi cảm thấy như được cứu rỗi, nói với hệ thống, "Chứ hôm nay mà mặc cái áo sơ mi xanh lá kia thì không biết đối mặt với Đoạn Hành thế nào nữa."

Hệ thống, "Ký chủ, Đoạn Hành còn đang đợi đó, mau vào thôi."

"Tôi biết rồi."

Nam Bùi hít một hơi, quay người trở lại nhà hàng Nhân Thái Đa.

Vừa bước vào gian phòng bao ở sâu nhất, hệ thống đã nhịn không được cảm thán, "Cậu may mắn thật đấy, gian phòng bao này chưa có ai ngồi."

Nam Bùi cũng thở ra một hơi.

Đoạn Hành đang ngồi trước bàn xem thực đơn, thấy Nam Bùi bước vào thì nâng mắt nhìn cậu, hỏi, "Anh vừa đi đâu thế?"

Nghe giọng thì có vẻ tâm tình không được tốt cho lắm.

"Tôi mới vào nhà vệ sinh." Nam Bùi ngồi xuống đối diện Đoạn Hành, lập tức tiến vào trạng thái nhân sĩ tinh anh theo thiết lập của tiểu thuyết esport, "Tiểu Đoạn, hôm nay huấn luyện có thuận lợi không em?"

Bởi vì vừa mới nốc nguyên một bát canh Tom yum vừa chua vừa cay, nên bây giờ hốc mắt Nam Bùi vẫn còn hơi hồng hồng, giọng cũng có chút khàn.

Đoạn Hành nghe Nam Bùi nói xong, lại nhìn cái trán ươn ướt cùng vành mắt ửng đỏ của cậu, trong lòng nhất thời hiểu rõ ----

Nam Bùi chắc chắn là vừa khóc xong, nhưng lại không muốn để Đoạn Hành thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, nên mới vào nhà vệ sinh rửa qua mặt mũi.

Vừa nghĩ vậy, Đoạn Hành liền cảm thấy việc Nam Bùi mãi không trả lời tin nhắn của mình có thể tha thứ được.

Chẳng trách Nam Bùi cứ chối đây đẩy không cho cậu ta tới đây, hóa ra là vì không muốn cậu ta trông thấy điệu bộ yếu đuối của mình.

"......Thuận lợi." Đoạn Hành thấy Nam Bùi giấu giếm vẻ yếu đuối của mình, cảm giác khó chịu vì bị phớt lờ vơi bớt phần nào, cậu ta mím môi, nói, "Tiềm lực của chiến đội mới đã bộc phát rồi."

Nam Bùi vờ bày ra vẻ kinh ngạc, hai mắt sáng lên, "Thật à? Thế thì tốt quá."

Tuy điệu bộ này chỉ là giả vờ, nhưng trong đó cũng lẫn mấy phần vui mừng chân thật, dẫu sao thực lực của chiến đội TKT cũng có quan hệ trực tiếp đến tuyến sự nghiệp của Đoạn Hành mà.

Đoạn Hành thấy tâm tình Nam Bùi từ rầu rĩ chuyển thành vui vẻ, tâm trạng cũng tốt lên theo.

Cậu ta nhìn Nam Bùi hồi lâu mới dời tầm mắt sang chỗ khác.

"Tôi đói rồi." Đoạn Hành nhìn thực đơn, nói, sau đó nhấn chuông gọi phục vụ, "Chúng ta gọi món đi."

Nam Bùi gật gật đầu, trong giọng nói để lộ chút bất an, "Nhưng mà chắc tôi không ăn được nhiều đâu......"

Còn chưa nói xong, cửa phòng bao đã bị đẩy ra.

Cậu nhân viên mới vừa rồi còn phục vụ Nam Bùi và Lục Bách Nhiễm bước vào, cười hỏi, "Ngài muốn gọi món ạ?"

Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt cậu ta lúc trông thấy Nam Bùi thoáng khựng lại.

Sau đó, hai mắt cậu ta lập tức đong đầy vẻ kinh ngạc, khó hiểu nhìn qua nhìn lại Nam Bùi và Đoạn Hành, nhất thời không rõ tình huống lúc này là như thế nào.

"Sao thế, anh ăn rồi à?" Đoạn Hành nâng mi mắt lên, thuận miệng hỏi.

"À, chưa ăn." Nam Bùi vội vàng nói, "Vừa nãy đang chuẩn bị gọi món, em nói sẽ tới nên tôi không gọi nữa."

Cậu sợ Đoạn Hành phát hiện ra sự tồn tại của Lục Bách Nhiễm.

Cậu nhân viên phục vụ chầm chậm nghiêng đầu, nhìn Nam Bùi vẻ không thể tin nổi.

Sau đó, cậu ta dùng sức dụi dụi mắt, như là muốn xác nhận xem có phải mình nhìn nhầm người rồi không.

Cũng may cậu nhân viên này cũng là người chuyên nghiệp, không hỏi câu không phải anh vừa ăn một bàn lớn à đang nghẹn trong lòng ra miệng.

"......Vậy gọi mấy món này đi." Đoạn Hành nói, "Đúng rồi, thêm một phần canh Tom yum nữa."

Cậu nhân viên khôi phục nụ cười, lễ phép trả lời, "Được ạ, tôi sẽ báo nhà bếp chuẩn bị."

Trước khi rời khỏi phòng, cậu nhân viên không nhịn nổi lại nhìn Nam Bùi thêm lần nữa.

Không lâu sau, đồ ăn đã được mang lên.

Đây là bữa trưa thứ hai của Nam Bùi trong ngày hôm nay rồi, cậu không thể ăn nghiêm chỉnh được, một miếng nhai tới mười mấy lần lận.

Thứ nhất là vì ăn không nổi, thứ hai là vì bây giờ thiết lập của cậu là người văn nhã.

Lúc đưa đồ ăn lên, cậu nhân viên phục vụ phát hiện Nam Bùi đã thay đổi, cùng cái tên nhà giàu mới nổi vừa nãy như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy, trong lòng lại nhịn không được nghĩ có phải mình nhận sai người rồi không.

Trông lúc dùng bữa, Đoạn Hành thấy dáng vẻ ăn không ngon nuốt không trôi của Nam Bùi, cho rằng cậu vẫn chưa hết buồn, ngón tay không khỏi nắm chặt thìa đũa trong tay.

"Chuyện thay đổi đội viên, mới đầu đúng là tôi không thể hiểu được." Đoạn Hành cụp mi mắt, đột nhiên mở miệng nói, "Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, người trong câu lạc bộ khó tránh khỏi suy đoán lung tung."

Sau đó, cậu ta nâng mắt nhìn về phía Nam Bùi, mím môi, "Đừng vì chuyện này mà rầu rĩ nữa."

Nam Bùi thoáng ngẩn người.

Đoạn Hành này ngày thường xấu tính muốn chết mà......đây là đang muốn an ủi mình đấy à?

Đoạn Hành thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Nam Bùi, cúi đầu, chuyển tầm mắt sang hướng khác, thanh thanh cổ họng, có chút mất tự nhiên nói, "Anh đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là cảm thấy......!chiến đội mới quả thật không tệ thôi.

Tuy anh không hiểu gì về esport, đây với anh mà nói chỉ là một sự trùng hợp, nhưng cũng đã giúp được cho câu lạc bộ.

Bất kể thế nào, trong chuyện này phải kể đến công lao của anh."

Đây có lẽ là câu dài nhất Đoạn Hành từng nói với Nam Bùi.

"Tiểu Đoạn, cảm ơn những lời an ủi của em." Nam Bùi tiếp lời Đoạn Hành, "Chỉ cần TKT có thể giành chiến thắng trong vòng đấu loại tới đây, giúp em tới gần giấc mơ của mình hơn một chút, thì tôi có bị hiểu nhầm cũng không sao."

Đoạn Hành mím môi, vội vàng nâng mắt nhìn Nam Bùi, sau đó lại vờ như không có chuyện gì tiếp tục ăn, cổ họng phát ra một tiếng uhm thật nhẹ.

Lần này, Nam Bùi đã học ngoan, không còn thể hiện rõ mình thích món nào ra nữa, sợ Đoạn Hành lại gắp đồ ăn cho mình.

Quá trình dùng bữa khá thuận lợi.

Sau đó, lúc gần kết thúc, Đoạn Hành lại chủ động múc một bát canh Tom yum, đặt tới trước mặt Nam Bùi, "Tôi thấy anh chẳng ăn gì mấy, nếu không thấy ngon miệng thì uống bát canh này đi."

Để không khiến Nam Bùi hiểu lầm, Đoạn Hành còn đặc biệt giải thích, "Tôi chỉ là cảm thấy món canh này rất ngon thôi."

Tay Nam Bùi khẽ run lên.

Nhưng rất nhanh cậu đã vờ như run rẩy này là do nhận được niềm vui bất ngờ, mừng rỡ nhận lấy bát canh Đoạn Hành đưa, "Tiểu Đoạn, em tốt thật đấy......"

Nam Bùi uống một ngụm canh, vẫn còn vờ vịt bày ra dáng vẻ bất ngờ, "Woa, canh này đúng là rất ngon nha......"

Thực tế bây giờ cậu ợ lên cũng toàn là vị canh Tom yum rồi.

Ngay lúc Nam Bùi nỗ lực uống cho xong bát canh.

Di động của cậu lại nhảy ra thông báo.

Là Tống Cảnh Sâm gửi tin nhắn đến ----

[Bây giờ cậu có rảnh không?]

Nam Bùi thiếu chút nữa phun ngụm canh trong miệng ra.

Hôm nay là cái ngày tốt gì vậy, sao nam chính nào cũng gửi tin nhắn đến cho cậu thế này?

Giờ phút này.

Tống Cảnh Sâm đang nhìn di động, vẻ mặt nghiêm túc.

Từ sau lần Nam Bùi cứu Tống Cảnh Sâm trước đó, cậu đã rất lâu không xuất hiện trước mặt hắn rồi.

Mà Tống Cảnh Sâm lại thường xuyên nhớ đến cậu.

Hắn nhớ đến bộ dạng không tiếc thân mình lao tới của Nam Bùi khi chiếc xe kia sắp sửa đâm vào mình, cùng với cảm giác trái tim đập loạn trong lồng ngực khi bị Nam Bùi đẩy ngã xuống đất, cả khuôn mặt dễ nhìn của cậu mà hắn trông thấy giữa lúc hôn ám nữa.

Ngoài chuyện đó ra, gần đây công ty của Tống Cảnh Sâm còn nhận được rất nhiều hạng mục mới, trong đó không ít là do Nam Bùi hoặc người nhà họ Nam giới thiệu, những hạng mục này giúp hắn không ít, tập đoàn Tống thị cũng nhờ thế mà lần nữa trở mình.

Nhưng Nam Bùi lại mãi vẫn không lộ mặt.

Tuy người nhà họ Nam nói gần đây Nam Bùi đang bận rộn chuyện đầu tư, nhưng Tống Cảnh Sâm vẫn không nén được bận lòng vì sự mất tích của cậu.

Đầu tư bận thì bận thật, nhưng cũng không bận đến mức này chứ?

Cái hạng mục esport rồi giới giải trí gì gì kia tốn thời gian đến vậy sao?

Hôm nay sau khi xử lý công việc công ty xong, Tống Cảnh Sâm vừa hay có một hạng mục cần đàm phán với người nhà họ Nam, hắn liền tính nhân cơ hội này gặp Nam Bùi một lần.

Tuy Tống Cảnh Sâm rất chán ghét Nam Bùi, nhưng lần trước Nam Bùi xả thân cứu hắn một mạng, hắn không muốn nợ ân tình của cậu.

Tống Cảnh Sâm nghĩ, mục đích của lần gặp mặt này chỉ có vậy mà thôi.

Vì thế, tranh thủ lúc nghỉ ngơi, Tống Cảnh Sâm mở weixin lên, nhìn vào khung chat giữa mình và Nam Bùi, bên trong đa phần đều là mấy lời tình tứ Nam Bùi gửi cho hắn.

"Anh Cảnh Sâm hôm nay đẹp trai thật đó", "Bức ảnh trên vòng bạn bè của anh Cảnh Sâm chụp ở đâu vậy", "Bộ đồ này anh Cảnh Sâm mua đâu thế"......

Tống Cảnh Sâm trước giờ chưa từng trả lời cậu.

Hắn thậm chỉ cảm thấy mình hình như chưa từng chủ động mở khung chat này lên.

Đến avatar của Nam Bùi là gì hắn cũng không nhớ nổi.

Cả vòng bạn bè cũng chặn đối phương.

Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm khung chat hồi lâu, mím mím môi, ma xui quỷ khiến mở vòng bạn bè của cậu lên xem.

Không biết là bị cái gì sai khiến, hắn thế mà lại muốn từ vòng bạn bè của Nam Bùi xem thử gần đây cậu đang làm gì.

Nhưng mà khiến Tống Cảnh Sâm thất vọng là Nam Bùi rất ít đăng bài trên vòng bạn bè.

Bức ảnh duy nhất cậu up gần đây là ảnh chụp tại một nhà hàng đồ Thái trong khu trung tâm thương mại, logo trên bàn là ba chữ Nhân Thái Đa.

Caption viết: "Ăn ngon."

Đằng sau còn kèm một cái emo thèm nhỏ dãi.

Tống Cảnh Sâm không khỏi nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc ---- Nam Bùi thích ăn đồ Thái hồi nào vậy?

Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại, hắn có biết Nam Bùi thích ăn cái gì đâu.

Hắn chẳng hiểu gì về Nam Bùi hết.

Loại cảm giác này khiến Tống Cảnh Sâm có chút bực bội.

Vì thế, trưa hôm nay hắn liền lái xe tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Lục Tấn, tìm được nhà hàng trong bức ảnh kia.

Sau khi bước vào Nhân Thái Đa...

Tống Cảnh Sâm tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mở khung chat lên.

Sau một lát do dự, hắn gửi tin nhắn cho Nam Bùi, "Bây giờ cậu có rảnh không?"

Hắn muốn hẹn gặp Nam Bùi ở nhà hàng này.

Nam Bùi nhận được tin nhắn thì bị dọa không nhẹ.

Có điều lần này cậu đã rút được kinh nghiệm xương máu rồi, không gửi định vị qua nữa, cũng không nói mình đang ăn cơm, mà trả lời rằng:

"Anh Cảnh Sâm! Anh thế mà lại tìm em! (vui vẻ) (vui vẻ)"

"Có chuyện gì dợ? (nháy mắt)"

Nam Bùi định dựa theo câu trả lời của Tống Cảnh Sâm mà tùy cơ ứng biến.

Tống Cảnh Sâm ngồi trong nhà hàng, thấy Nam Bùi trả lời thì bật cười một tiếng khinh miệt, cái phong cách nói chuyện này quả thật y chang con người Nam Bùi.

Ngây thơ không chịu nổi.

Tống Cảnh Sâm biết Nam Bùi là người hay tự mình đa tình, thường xuyên tự làm mình cảm động.

Nhận được tin nhắn thế này, cho dù có bận tới mức nào, Nam Bùi cũng sẽ mừng đến không biết phải làm sao.

Hắn không muốn khiến Nam Bùi hiểu nhầm dụng ý của mình, vì thế nhắn lại: "Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn gọi cậu ra bàn về dự án hợp tác của hai nhà Tống, Nam thôi."

Trong phòng bao.

Nam Bùi nhận được tin nhắn trả lời thì thở phào một hơi, gửi cho Tống Cảnh Sâm một câu "Được thôi".

May mà chỉ là bàn chuyện hợp tác.

Đoạn Hành đã ăn xong, đang lau miệng.

Hai người không hẹn mà cùng đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng bao.

Đúng lúc này, di động của Nam Bùi rung lên.

Tin nhắn của Tống Cảnh Sâm nhảy ra:

[Tôi đang ngồi trong nhà hàng này.]

[Định vị: Nhà hàng đồ Thái Nhân Thái Đa, trung tâm thương mại Song Thiên, thành phố Lục Tấn.]

Cả người Nam Bùi cứng đờ.

Như là sợ Nam Bùi không tìm được mình, Tống Cảnh Sâm còn chụp lại chỗ mình đang ngồi, gửi cho cậu.

Trong ảnh là cái bàn gần cửa sổ mà Tống Cảnh Sâm chọn.

Mà cái bàn này, Nam Bùi chỉ cần đẩy cửa phòng bao ra là có thể thấy được.

Nam Bùi mở to mắt.

Lưng lại bắt đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.

Hệ thống tuyệt vọng hô lên một câu, "Nhiều người quá! Nhiều người quá vậy!"

Giây tiếp theo.

Đoạn Hành đẩy cửa phòng bao, đứng cạnh cửa, quay đầu nhìn Nam Bùi, mở miệng gọi, "Đi thôi."

- ----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Bùi: "Không ấy cho tôi tèo luôn đi cũng được."

===========================================

Chú thích:

- Weixin (hay wechat): là ứng dụng chủ yếu được sử dụng để nhắn tin.

- Vòng bạn bè: Là một tính năng của wechat, tương tự bảng tin, người dùng có thể đăng bài, ảnh, trạng thái...!lên, chỉ những người đã kết bạn wechat với nhau mới có thể xem được vòng bạn bè của đối phương.

- Về tên nhà hàng Nhân Thái Đa (人泰多): Chữ Thái ở đây là Thái trong Thái Lan, tuy nhiên cả cụm đọc giống với 人太多, nghĩa là nhiều người quá, cũng chính là câu hệ thống tuyệt vọng thốt lên ở cuối chương..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio