Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Mây kiếp dần dần tụ lại trên đỉnh đầu hai người.
Đám đông vây xem ở đằng xa nín thở, trong mắt không che giấu được vẻ khiếp sợ, đại đa số bọn họ đều đến xem đệ nhất mỹ nhân trong lời đồn, nhưng chưa từng nghĩ có thể thực sự chứng kiến cảnh hai người đồng thời phi thăng.
Vân Vụ nắm chặt tay Vân Dục, giọng nói căng thẳng hơi run rẩy: “Sư huynh, ngươi nghĩ hai người tiểu sư thúc có thể phi thăng thành công không?”
Sau một lúc vẫn chưa nghe thấy câu trả lời, Vân Vụ không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ, quay đầu nhìn Vân Dục thấy y đang kinh ngạc nhìn lên một đỉnh núi phía xa, Vân Vụ thuận theo nhìn sang chỉ thấy một người hai tay chắp sau lưng, lẻ loi đứng trên đỉnh núi, nhìn từ xa giống như một pho tượng.
Vân Vụ nhìn phương hướng tầm mắt của người nọ, thấy ông ta nhìn thẳng về phía trận của Thẩm Trì, lại đưa tay kéo Vân Dục: “Sư huynh, người kia là ai vậy?”
Vân Dục hoàn hồn: “Ông ấy là trưởng lão tông ta, đạo hiệu Nguyên Dự, luận theo vai vế chúng ta phải gọi ông ấy một tiếng sư thúc tổ, chẳng qua ông ấy đã quy ẩn hơn trăm năm, chẳng biết tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây.”
“Ánh mắt ông ta nhìn tiểu sư thúc thật kỳ lạ, không biết có phải do sự xuất hiện của tiểu sư thúc?” Vân Vụ lại nhìn về phía Nguyên Dự đằng xa, tướng mạo nam nhân vô cùng đẹp, khí chất cực kỳ nho nhã, chỉ đứng ở nơi đó tự bản thân đã tràn ngập hào hoa phong nhã: “Ta cảm thấy diện mạo của ổng có điểm giống tiểu sư thúc.” Vân Vụ giống như tự độc thoại.
Tu vi của Nguyên Dự đã là Đại thừa sơ kỳ, tất nhiên nghe thấy lời của Vân Vụ, ông trầm mặc hồi lâu, không khỏi khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trì có chút phức tạp.
Nửa tháng trước, ông nhặt được một con rắn nhỏ đang thoi thóp bên bờ biển nam, do trên người nó có khí tức yêu tu nên giơ tay cứu giúp. Lúc ấy con rắn kia rất thê thảm, túi mật đã hoàn toàn vỡ nát, nếu không có đan dược dồi dào của ông cộng thêm chân nguyên thuộc loại ôn hòa, e rằng đã sớm hết cách xoay chuyển.
Qua mấy ngày khôi phục, rốt cục con rắn kia cũng tỉnh lại, tu vi thụt lùi tới lúc chưa kết đan, còn yếu hơn một chút so với nhân tu Trúc cơ kỳ.
Nguyên Dự cúi đầu nhìn con rắn nhỏ đang ngủ say trên cổ tay mình, hôm nay ông đi đến nơi này chính vì con rắn nhỏ đã thỉnh cầu.
Nhưng ông không ngờ rằng người phi thăng hôm nay lại có chút liên quan với mình, lúc vừa đáp xuống ông đã nhận thấy Thẩm Trì có quan hệ với mình, có thể coi là liên hệ huyết thống, đối với tu giả mà nói thì điều này rất đơn giản, hầu như vào thời khắc đó Nguyên Dự đã biết thân phận của Thẩm Trì.
Mặc dù ông đã lật tung ký ức nhưng vẫn không tìm được bất kỳ thông tin về nữ nhân nào có quan hệ thân thiết với mình, nhưng chắc chắn Thẩm Trì chính là con của ông.
Trong khi Nguyên Dự đang cố gắng nhớ lại, mây kiếp đã gần hội tụ trọn vẹn, chính lúc này, ông trông thấy Thẩm Trì nhìn mình.
“Tiểu Trì, ông ta chính là người đã đề câu đối trên đình Vấn Đạo, tên là Nguyên Dự.” Thấy Thẩm Trì nhìn người nọ, Thẩm Vô Hoặc bèn giới thiệu, trước đây Minh Lệ có lời muốn để bọn họ quen biết nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, không nghĩ rằng hôm nay ông ta cũng tới.
“Đại ca, Nguyên Dự tu đạo gì?”
“Đạo Vô tình.” Hiện tại trong đám tu giả rất ít người chọn đạo Vô tình, bởi vậy Thẩm Vô Hoặc rất dễ trả lời.
Kiếp trước Thẩm Trì chưa từng hỏi Trì Nguyên Gia về thân phận cha của mình, Trì Nguyên Gia cũng chưa từng nhắc đến, song từ các loại tình tiết có thể nhận ra Trì Nguyên Gia rất yêu người đàn ông kia, yêu đến mức cho dù bị vứt bỏ, bị trục xuất khỏi nhà, cuối cùng cô đơn chết đi cũng chưa từng có nửa điểm hối hận.
Kiếp trước Thẩm Trì tìm người đàn ông này rất lâu nhưng không tìm ra manh mối, mà kiếp này nếu không bất ngờ xuất hiện Nguyên Vu, hắn cũng không biết diện mạo của cha mình.
Thẩm Trì phát hiện, ánh mắt người này nhìn về phía hắn toàn bộ đều là hoang mang cùng xa lạ, dường như vốn không hề biết sự tồn tại của hắn, thậm chí ông ta cũng không nhớ được Trì Nguyên Gia.
Nhìn tình hình này, đối với trí nhớ cực tốt của tu giả mà nói tuyệt đối không thể xảy ra.
Nghĩ đến trạng thái của người nọ trong trí nhớ khi xưa của Nguyên Vu, Thẩm Trì gần như có thể kết luận, chắc chắn Nguyên Dự dưới một tình huống đặc biệt nào đó đã ở chung với Trì Nguyên Gia, rồi sau đó lại hoàn toàn quên mất bà.
Chẳng qua nếu như ông ta tu đạo Vô tình thì cũng có thể hiểu được.
Tu giả đạo Vô tình, tu tới Độ kiếp cần độ tình kiếp, mà một khi vượt qua sẽ không còn bình cảnh và cả ký ức lúc đó.
Thẩm Trì gật đầu với Thẩm Vô Hoặc, thản nhiên nói: “Ông ấy không tồi.” Sau đó đột nhiên nhếch khóe môi, quay về phía nam nhân nở một nụ cười sáng lạn, trông thấy con ngươi ông ta hơi co lại.
Nguyên Dự ôm trái tim đột nhiên đập nhanh, sắc mặt hơi tái nhợt. Trong nháy mắt nhìn thấy nụ cười của Thẩm Trì, vô số mảnh ký ức trong đầu ông được giải phóng, cuối cùng hoá thành một bóng hình cười tươi như hoa, ông lẩm bẩm nói: “Nguyên Gia…”
Thẩm Trì nghe được lời nói của Nguyên Dự, lúc này hắn mới hài lòng nhắm mắt lại. Người đạo Vô tình, một khi có tình thì tình sẽ sâu vô cùng.
Từ nay về sau, người này sẽ không thoát khỏi ma chú Trì Nguyên Gia.
Cảm giác thấy tâm tình Thẩm Trì không tệ, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc dịu dàng, đưa tay kéo Thẩm Trì: “Thiên kiếp sắp bắt đầu.”
Tu vi bản thân hai người cực kỳ vững chắc, lại là đạo lữ thiên đạo, Thẩm Vô Hoặc còn là con cưng của trời, uy lực thiên kiếp cũng giảm đi phân nửa, tất nhiên không tạo được uy hiếp gì đối với hai người.
Tu giả xung quanh cũng xôn xao né tránh, rất sợ bị liên lụy.
Nhất thời lúc này Nguyên Dự lại là người ở gần hai người nhất.
Kiếp lôi vào cơ thể, không ngừng cải tạo thể chất hai người, Thẩm Trì chỉ cảm thấy thần lực tinh thuần vốn đã thỏa mãn càng thêm cô đọng tinh khiết, từ màu trắng nhạt ban đầu biến thành màu vàng kim nhàn nhạt, thân thể cũng lần lượt trọng tố theo sức mạnh kiếp lôi, kinh mạch không ngừng củng cố bành trướng, đến lúc mấy đạo kiếp lôi cuối cùng giáng xuống, tiên thể đã thành.
Mặc dù Thẩm Trì không tu luyện phương thức tu tiên nhưng thần hồn lại tương thông với Thẩm Vô Hoặc, cộng thêm cảnh giới thăng cấp, phá vỡ cánh cửa Tiên giới cũng không gặp áp lực.
Ở trong tầm mắt của mọi người, khi tia kiếp lôi cuối cùng giáng xuống, phía chân trời bỗng nhiên sáng lên một vệt kim quang chiếu xuống chỗ hai người.
“Thành, thành công rồi.” Chúng tu giả vây xem trợn mắt há mồm, nhiều năm như vậy bọn họ chưa từng thấy qua lần độ kiếp nào lại dễ dàng đến thế.
Thậm chí đến khi kết thúc độ kiếp, ngay cả pháp bảo hai người cũng chẳng lấy ra, hoàn toàn dựa vào thân thể để độ kiếp — đây là lần đầu tiên.
Mắt thấy kim quang sắp chiếu xuống hai người, đúng vào lúc này, Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc nhìn nhau, phút chốc dịch sang bên cạnh mấy trượng, vừa vặn tiến vào trong trận pháp ban nãy Thẩm Vô Hoặc mới bố trí.
Chỉ thấy trận pháp vừa nãy vốn không có động tĩnh gì dường như mở ra một cái miệng to, đột nhiên hút vào toàn bộ tia kim quang mang theo lực phá giới, trong giây lát tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Trong nháy mắt trước mắt mọi người ngập tràn ánh sáng vàng rực, vào khoảnh khắc này, dường như bọn họ bị che lại toàn bộ tri giác, thậm chí thần thức cũng vô pháp nhận biết được bất kỳ tin tức gì.
Kim quang dần dần tán đi, cuối cùng mọi người cũng lấy lại tinh thần, xôn xao dụi mắt nhìn về phía trận pháp.
Chỉ thấy một vùng đất lớn cháy đen sém bị kiếp lôi đánh xuống vẫn còn bốc lên khói đen, mà hai người ban nãy mới đứng đó đã không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại Vân Nhiêu từ đầu đến cuối chưa từng dịch chuyển vẫn nằm ở chỗ cũ.
“Đây là phi thăng sao?” Mãi lâu sau, có người hỏi ra nghi vấn của mình.
Trong lúc nhất thời mọi người hai mặt nhìn nhau, dù sao cũng chưa bao giờ có người từng thấy cảnh độ kiếp kỳ lạ như vậy.
“Tuy phương thức phi thăng có hơi kỳ lạ,” Một lát sau, rốt cục có người trả lời: “Chẳng qua cửa Tiên giới cũng đã mở ra, tất nhiên phi thăng thành công.”
“Vô Trì đạo hữu dĩ nhiên đã thực sự phi thăng rồi… Ta phải trở về bế quan.” Một tu giả đột nhiên mở miệng nói, sau đó nhanh chóng khởi động pháp bảo phi hành rời đi.
“Ta cũng trở về bế quan.” Những người khác xôn xao hùa theo.
…
“Sư huynh, vì sao bọn họ phải bế quan?” Thấy mọi người rời đi, một tiểu đệ tử Thừa Kiếm tông nghi ngờ quay sang hỏi Vân Vụ.
Vân Vụ đưa mắt nhìn Vân Dục đang ôm Vân Nhiêu, trong lòng có chút không yên: “Phỏng chừng vì muốn đuổi theo bước tiến của tiểu sư thúc thôi.”
Đáp án này chẳng qua Vân Vụ chỉ thuận miệng nói, nhưng hiển nhiên tiểu đệ tử tin tưởng, chỉ thấy ánh mắt hắn rạng rỡ phát sáng, tràn đầy chí khí: “Ta cũng phải đi về bế quan.”
“…”
Sau khi kim quang biến mất, Nguyên Dự liếc nhìn cổ tay phải trống không của mình, lại đưa mắt đến chỗ ban nãy Thẩm Trì vừa đứng, đột nhiên phun ra một búng máu, sau đó ông phất tay xóa đi vết máu trên mặt đất, xoay người biến mất trên đỉnh núi.
Bởi chuyện phi thăng của Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc, ở Sơ Linh giới đã dấy lên một làn sóng bế quan, hễ là tu giả từng tới quan sát hai người phi thăng sau khi trở về hầu như đều bế quan, có vẻ hết sức kỳ lạ.
Mà Vân Dục vẫn ngồi trông bên giường Vân Nhiêu, chờ nàng tỉnh lại.
Mấy ngày qua đi, cuối cùng Vân Vụ cũng hơi không chịu nổi, y vẫn chưa quên lúc trước Vân Dục nghe lời Vân Nhiêu răm rắp: “Sư huynh, ta tới trông sư muội cho, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, bây giờ sư muội mất đi tu vi, e rằng sau khi tỉnh lại trạng thái không tốt lắm, thân làm đại sư huynh, đây là việc ta cần phải làm.” Vân Dục cười cười: “Không phải ngươi cũng nói muốn bế quan sao? Sao còn chưa đi?”
Vân Vụ: “…” Chẳng phải ta lo lắng ngươi cùng sư muội khơi lại tình xưa sao?
Không thể không nói, trước đây Vân Vụ lấy Vân Nhiêu làm lá chắn cũng do nguyên nhân Vân Dục đối xử cực tốt với Vân Nhiêu. Trên thực tế, trước khi dị hồn nhập vào Vân Nhiêu, Vân Vụ vẫn luôn có ác cảm với nàng ta, bây giờ dị hồn đã bị tiểu sư thúc đưa đi, chỉ còn lại người này, dù thế nào Vân Vụ cũng không thích.
Dường như nhìn ra tâm tư của Vân Vụ, Vân Dục tiến lên ôm y, cúi đầu ghé vào lỗ tai y cười khẽ một tiếng: “Đừng lo lắng, ta chỉ yêu em.”
Nhất thời lỗ tai Vân Vụ đỏ bừng, đẩy Vân Dục ra hừ một tiếng rồi rời đi.
Vân Dục có hơi bất đắc dĩ nhìn đạo lữ rời đi, một lần nữa xoay người ngồi trước giường.
Đúng lúc này, Vân Nhiêu nằm trên giường hơi nhúc nhích ngón tay một chút.
Vân Nhiêu vùng vẫy mở mắt ra, trông thấy Vân Dục đột nhiên the thét kêu lên: “Đại sư huynh, nhất định là thằng quỷ nhỏ ở trong tòa miếu nát kia, là hắn đã hủy hoại mặt của ta!”
Vân Dục nhíu mày, có hơi không kịp phản ứng.
Mà chỉ trong chớp mắt tiếp theo, một tiếng thét chói tai lớn hơn phát ra từ miệng Vân Nhiêu: “Tu vi của ta đâu? Là thằng quỷ nhỏ kia đã phá hủy tu vi của ta! Ta phải giết hắn! Ta phải đi giết hắn!”
Rốt cục Vân Dục nhớ ra ký ức của Vân Nhiêu dừng lại ở thời điểm nào, năm ấy trước khi Thẩm Trì Thẩm Vô Hoặc chưa gia nhập Thừa Kiếm tông, bọn họ đã từng gặp nhau một lần tại ngôi miếu đổ nát ở Minh Lang quốc, sau lần đó Vân Nhiêu bị hủy khuôn mặt, song khi ấy hai người kia vẫn chưa tu hành, hiển nhiên không phải bọn họ làm, hiện tại nghe Vân Nhiêu lại lần nữa đẩy lỗi lầm lên người bọn họ, Vân Dục không khỏi có hơi bất ngờ.
Mà tu vi hạ xuống là di chứng sau khi hút ra hồn phách, nét mặt Vân Dục vẫn cười ôn hòa, nhưng khi nghe thấy Vân Nhiêu càng nói càng quá đáng, thậm chí bắt đầu rút kiếm, giọng nói của y cũng thêm mấy phần áp bách: “Ta hiểu được tâm tình của ngươi khi mất đi tu vi, nhưng cũng xin đừng đem lỗi lầm quy cho người vô tội.”
Con ngươi Vân Nhiêu đỏ ngầu, hiển nhiên đã mất đi lý trí, chẳng thèm bận tâm nhặt kiếm lên chém về phía Vân Dục.
Vân Dục đưa tay khống chế Vân Nhiêu, lờ đi tiếng chửi bậy của nàng, ngón tay xẹt qua đỉnh đầu nàng, y bỗng nhiên nhíu mày: “Đúng là tâm ma đã vào cơ thể.”
Chỉ khi trong lòng có oán hận, ý chí yếu kém thì người đó mới sinh ra tâm ma, theo lý mà nói tu giả Thừa Kiếm tông cũng không nên dễ dàng sinh ra tâm ma như vậy, càng chớ nói đến Vân Nhiêu mạnh mẽ, khả năng tâm ma gần như đã hoàn toàn chiếm cứ tâm trí nàng lại càng ít hơn.
Vân Dục đưa Vân Nhiêu đi gặp chưởng môn, nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu cùng câu nói của ông: “Tâm ma đã khắc sâu, hết thuốc chữa.”
Vân Dục hỏi: “Xin hỏi chưởng môn, nguyên nhân gì khiến cho sư muội trở nên như vậy?”
Vô Đàm đáp: “Trong mắt của nàng chỉ còn lại ghen ghét.”
Không đến nửa tháng, trên dưới Thừa Kiếm tông đều biết Vân Nhiêu sư tỷ điên rồi, thấy ai cũng chém, ban đầu mọi người còn nửa ngờ nửa tin, nhưng khi nghe nàng không ngừng nói bản thân là đệ nhất mỹ nhân tu chân giới, rốt cục họ cũng đã tin lời đồn này.
Cho dù tiểu sư thúc đã phi thăng, nhưng ít nhất trong ngàn năm địa vị của hắn không thể dao động.
“Cái gì? Bọn họ đã phi thăng?”
Trên một hòn đảo ở Chấp Phù tông, một giọng nói cáu giận thịnh nộ vang lên.