Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật

chương 152

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng Phủ Du Du gặp chuyện

Hoàng Phủ Du Du bị thương trong biệt thự của Thẩm Đình Sâm, đến hôm nay vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Chuyện xảy đến quá bất ngờ, muốn đặt vé máy bay cũng không còn kịp nữa rồi. Thẩm Vọng sai người mua vé chuyến bay gần nhất, đưa Cố Sanh Sanh trở về nước.

Trên máy bay, Lý Cạnh gọi video báo cáo cụ thể tình hình trong nước cho Thẩm Vọng.

Ngày hôm qua, Hoàng Phủ gia liên kết với mấy công ty lớn mở cuộc tập kích bất ngờ hướng đến Thẩm thị. Liên tiếp đơn hàng bị cắt, bê bối của hai cha con Thẩm Đình Sâm bị tung ra, sản phẩm chủ chốt của Thẩm thị trong nửa cuối năm cũng dính phải cáo buộc đạo nhái ý tưởng của một nhãn hiệu nước ngoài nào đó.

Đến sáng nay, giá cổ phiếu của Thẩm thị đã tụt xuống hơn bậc.

Từ lúc Thẩm Vọng tiếp nhận Thẩm thị cho đến nay chưa hề gặp thua bao giờ, so với tổn thất về lợi ích thì sự việc lần này tìm ẩn vấn đề khó giải quyết hơn — Hoàng Phủ phu nhân đã mất hết lý trí, nhất định phải đánh nhau một sống một còn với Thẩm thị.

Giọng điệu của Lý Cạnh vô cùng sốt ruột: “Hoàng Phủ phu nhân nói nếu Thẩm gia không chịu giao Thẩm Đình Sâm ra thì bà ta sẽ tuyệt đối không ngừng chuyện này lại.”

Hoàng Phủ Du Du là con gái duy nhất của Hoàng Phủ Tĩnh. Thẩm Vọng có thể dự đoán chính xác các bước tiếp theo của đối thủ kinh doanh, nhưng lại không thể biết được một người mẹ mất đi lý trí sẽ làm ra những chuyện gì.

Sắc mặt Thẩm Vọng vẫn hờ hững như thường, cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng: “Người đâu?”

“… Vẫn chưa tìm thấy ạ.” Lý Cạnh dè dặt đáp: “Sáng nay chúng tôi mới nghe chuyện, nên cần chút thời gian để…”

“Mọi người đã tìm Cố Vân Yên chưa?” Một giọng nói lười biếng bất chợt vang lên.

Lý Cạnh trên màn hình sửng sốt một chút, anh thấy ánh mắt của Thẩm Vọng hướng xuống, sắc mặt ôn hòa, lúc này mới nhận ra trên đùi anh còn có một người đang gối đầu lên.

Thẩm Vọng luồn tay vào mái tóc của Cố Sanh Sanh, dịu dàng hỏi: “Giả vờ ngủ à?”

Cố Sanh Sanh vừa đặt chân lên máy bay là lập tức kê đầu lên chân Thẩm Vọng ngủ bù, lúc này lại như chú mèo cậy sủng lật ngửa bụng, không chút ngại ngùng khi bị bắt quả tang đang nghe lén: “Tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn Cố Vân Yên không thể thoát khỏi liên quan, mọi người có thể bắt đầu từ cô ta.”

Thẩm Vọng không nói nhiều, lập tức ra lệnh cho Lý Cạnh: “Điều tra Cố Vân Yên đi.”

Lý Cạnh lễ phép đáp lại: “Vâng.”

Thẩm Vọng tắt video, điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông nhưng đã bị anh ném sang một bên. Anh cúi đầu nhìn Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh giương cặp mắt ngập hơi nước, nhoài người lên trả treo: “Chân anh cứng quá nên em ngủ không được, chứ không phải cố ý nghe lén anh nói chuyện đâu.”

Đáy mắt Thẩm Vọng hiện lên ý cười, anh ôm eo Cố Sanh Sanh, để cô tựa vào vai mình: “Chuyện của anh không có gì là em không thể nghe.”

Cố Sanh Sanh thỏa mãn cọ vào lồng ngực của Thẩm Vọng, tìm một tư thế thoải mái nhất. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, Thẩm Vọng cũng đang cúi đầu xuống, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.

Cố Sanh Sanh bất chợt hỏi: “Hoàng Phủ Du Du sẽ chết hả anh?”

Cố Sanh Sanh rất thường hay hỏi những câu khó hiểu, Thẩm Vọng trả lời cô một cách bình tĩnh: “Không biết nữa. Em lo cho cô ta à?”

Cố Sanh Sanh giải thích: “Hoàng Phủ phu nhân chỉ có một đứa con gái, nếu Hoàng Phủ Du Du xảy ra chuyện, Thẩm thị sẽ gặp nhiều phiền phức lắm.”

Biểu cảm của Cố Sanh Sanh rất đáng yêu, ánh mắt Thẩm Vọng khóa chặt trên cánh môi hồng hào liên tục đóng mở của cô, hờ hững phụ họa theo: “Ừ.”

Cố Sanh Sanh hỏi tiếp: “Chúng ta sẽ phá sản ư?”

Thẩm Vọng bỗng muốn cười trong một nhát mắt nhưng rất nhanh đã kiềm chế được, anh dùng giọng điệu bí hiểm trả lời cô: “Có lẽ thế.”

Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh nhíu lại.

Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh chầm chậm thở dài một hơi, nói: “Đừng lo. Đến lúc đó em sẽ đi đóng phim kiếm tiền nuôi anh.”

Chút ý đùa giỡn xấu xa của Thẩm Vọng trong phút chốc tan thành mây khói.

Máy bay hạ cánh tại sân bay thành phố A vào lúc xế chiều.

Không giống với đất nước phương nam nắng ráo tươi đẹp, thành phố A dạo này mưa dầm liên miên, cành lá của hàng cây ven đường bị gió thổi rụng lả tả, mây đen u ám che kín cả bầu trời thành phố.

Trong không khí toàn là mùi ẩm của hơi nước.

Thẩm thị hôm nay rơi vào trạng thái hỗn loạn chưa từng thấy, tất cả thành viên trong ban điều hành của công ty đều túc trực trong phòng họp, các nhân viên nhỏ cấp dưới thì tụm năm tụm ba xì xầm bàn tán, lo sợ Thẩm thị sẽ gặp chuyện, dù sao thì để tìm được một công việc với mức lương hậu hĩnh mà không cần phải đi sớm về khuya cũng không phải là dễ dàng gì.

Chỗ này nguyên văn là công việc , nghĩa là đi làm vào : sáng, tan ca lúc : tối, ngày/tuần.

Cho đến khi một đoàn người tiến vào công ty, dẫn đầu là người đàn ông to cao nghiêm nghị, khí chất cao quý phát ra từ khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể, vẻ ngoài lạnh lùng đến mức không một ai dám nhìn thẳng vào anh.

Anh vừa xuất hiện, đám người đang ngơ ngác đồng loạt rùng mình, tỉnh táo hẳn.

Thẩm Vọng không ngừng lại mà đi thẳng đến khu vực làm việc, nhóm nhân viên chức cao đi theo sát ngay phía sau để chờ anh hạ lệnh.

Cuối cùng Thẩm Vọng cũng mở miệng: “ phút sau họp hội nghị cấp cao, mau đi thông báo đi.”

Tiếng Thẩm Vọng nhàn nhạt nhưng lại chứa đựng một loại trầm ổn mà không có bất kỳ thứ nào phá vỡ được, tựa như những đòn của Hoàng Phủ gia chẳng hề ảnh hưởng đến anh một chút nào vậy.

Nhìn bóng lưng của anh, mọi người như bất chợt tìm được chỗ bám víu, tinh thần bỗng phấn chấn lên, tất cả đều quay trở lại vị trí làm việc của mình.

Thẩm Vọng trời sinh là sói đầu đàn, các con sói trong đàn đều phải phục tùng anh một cách vô điều kiện.

Anh có đủ năng lực để được như thế mà.

Không chỉ có nhân viên của Thẩm thị, ngay cả Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình sau khi thấy Thẩm Vọng về nước cũng đã bớt sợ hãi, một lần nữa vực dậy tinh thần.

Có ai ngờ được chỉ trong tháng ngắn ngủi, các chủ nhân của gia tộc họ Thẩm tề tựu đông đủ đến tận lần — bao gồm cả Thẩm Đình Sâm.

Cố Sanh Sanh nhắc nhở Lý Cạnh để anh có mục tiêu làm việc, người của Thẩm Vọng rất nhanh đã tìm được Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên trong một khách sạn nhỏ, Thẩm Đình Sâm bị đưa thẳng về nhà.

Một tuần trôi qua, Thẩm Đình Sâm hiển nhiên cũng chìm trong trạng thái nơm nớp lo sợ, cả người hốc hác hẳn đi.

Thẩm Đình Sâm quỳ trên đất, chịu sự phán xét của thế hệ nhà họ Thẩm. Chủ yếu là từ ông cụ Thẩm, Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình thì liên tục thay phiên nhau ân cần khuyên bảo anh. Thẩm Vọng không nói gì, Cố Sanh Sanh phụ trách ăn dưa xem kịch vui.

Nhưng bất kể mọi người có nói như thế nào, Thẩm Đình Sâm chỉ nhắm mắt, bất động như một bức tượng đồng. Tóm lại câu chuyện bằng một câu: Hoàng Phủ Du Du tự té xuống cầu thang, không liên quan gì đến anh ta, càng không phải do Cố Vân Yên mà ra.

Ông cụ Thẩm nói đến khô họng, tức giận mắng: “Hoàng Phủ gia là gia tộc độc đinh. Để xảy ra chuyện lớn như thế, cháu có biết là sẽ mang lại cho Thẩm thị họa lớn đến cỡ nào không!”

Nghe vậy, Thẩm Đình Sâm bỗng ngẩng đầu lên: “Ông nội giao cháu ra đi, chuyện này cháu sẽ tự gánh vác, sẽ không để Thẩm thị bị liên lụy!”

“Cháu…” Ông cụ Thẩm tức đến tái mặt, “Đến tận lúc này còn không biết nặng nhẹ!”

Hoàng Phủ Du Du là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàng Phủ, cũng là đích nữ của Hoàng Phủ phu nhân. Hoàng Phủ Du Du bị thương ngay trong biệt thự của Thẩm Đình Sâm, bất luận sự thật là như thế nào, Hoàng Phủ gia chắc chắn sẽ tính món nợ này lên đầu của Thẩm thị.

Có sẵn Cố Vân Yên làm bia ngắm nhưng Thẩm Đình Sâm lại khư khư cố chấp, muốn để Hoàng Phủ Tĩnh nhắm ngọn giáo này thẳng vào Thẩm thị.

Ông cụ Thẩm càng nghĩ càng nản chí, đột nhiên ông ôm ngực, sắc mặt tái xanh.

Cố Sanh Sanh hô lên: “Ông nội!”

Phòng khách lập tức hỗn loạn.

Thẩm Vọng xông đến đỡ ông cụ Thẩm: “Lấy thuốc! Chuẩn bị xe!”

Lão quản gia vội vàng móc một lọ thuốc đưa cho ông cụ Thẩm mấy viên, tiếp theo giúp ông vỗ lưng thuận khí, ông cụ Thẩm hít thở vẫn rất khó khăn, sắc mặt chưa thể trở lại như bình thường.

Cố Sanh Sanh nhân cảnh tượng rối loạn nắm lấy tay ông cụ Thẩm, lén lút truyền cho ông chút linh khí, ông cụ mới từ từ hồi phục lại, da mặt dần hồng hào lên.

Thẩm Vọng lập tức sai người đưa ông cụ Thẩm về nhà nghỉ ngơi.

Thẩm Quốc Xương bị dọa đến mềm nhũn hai chân, ông đuổi theo ông cụ Thẩm, nước mắt chảy ròng ròng. Đấy là ông sợ hãi thật, có ông cụ Thẩm thì nửa đời còn lại của ông mới được sống trong sung sướng an nhàn cơ mà.

Thẩm Đình Sâm cũng vừa áy náy vừa lo sợ, quỳ gối gọi ông nội liên tục.

Thẩm Vọng đạp thẳng vào ngực Thẩm Đình Sâm, khiến người anh ta bay ra xa.

Liễu Bình thét lên một tiếng chói tai.

Không một ai biết lực độ Thẩm Vọng tung ra lớn bao nhiêu, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng “răng rắc” của xương bị gãy, ai cũng rùng mình, tê rần cả da đầu. Thẩm Đình Sâm nằm trên sàn nhà, một tay chống trên đất, nửa ngày sau vẫn chưa đứng lên được.

Thẩm Vọng tiến đến đạp thêm hai cú.

Điều này không hề giống với gia pháp của ông cụ Thẩm chút nào. Thẩm Đình Sâm co quắp ngã xuống đất lần nữa, miệng mũi đều có máu chảy ra.

Phòng khách nhất thời im lặng, tất cả đều bị dọa sợ.

Ông cụ Thẩm đã rời đi trước. Đến cả Thẩm Quốc Xương cũng không dám nói gì, càng không một ai dám đến can ngăn. Liễu Bình thì gào đúng một lần duy nhất, lúc này đang ngồi thẫn thờ trên sàn nhà.

“Cậu muốn đánh chết nó đúng không! Cậu đánh chết con trai tôi rồi! Cứu với! Giết người rồi!”

Cả căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng kêu khóc ầm ĩ của Liễu Bình.

Thẩm Vọng vẫn quần áo chỉnh tề, tao nhã đến mức như vừa mới làm bể một cái ly thủy tinh, chứ không phải là đạp gãy xương sườn của Thẩm Đình Sâm. Anh nhếch mắt đảo qua Thẩm Đình Sâm đang thoi thóp, nói: “Hoàng Phủ gia cắt của Thẩm thị đơn hàng. Mỗi đơn một cú, có xứng đáng không?”

Thẩm Đình Sâm nằm liệt trên đất cố gắng hít thở, không nói được lời nào.

Thẩm Vọng lạnh lùng lặp lại: “Nói đi.”

Thẩm Đình Sâm không lên tiếng, chật vật muốn đứng dậy, dáng vẻ trông có vẻ là không phục.

Ánh mắt của Thẩm Vọng trở nên ác liệt, anh nhấc chân đạp Thẩm Đình Sâm về lại, giày da sáng bóng giẫm mạnh trên ngực: “Nói!”

Thẩm Quốc Xương gấp đến luôn miệng: “Đừng đừng đừng… Là mạng người đó. Đình Sâm, mau nhận sai đi!”

Liễu Bình không nhịn được nữa, nhào đến che chắn cho con trai: “Nó không dám nữa đâu, đừng đánh, đừng đánh nữa mà…”

Cũng không biết là đang tức giận hay là bị dọa sợ, Thẩm Đình Sâm co quắp phun ra một ngụm máu, nói với giọng điệu khàn đặc: “Tổn thất vài đơn hàng thì sao? Cố Tự đã phá biết bao nhiêu cái rồi! Cậu ta muốn lập nghiệp, anh vứt cho cậu ta vạn để đốt chơi. Có bao giờ anh xem tôi là em trai đâu!”

Thẩm Vọng nheo mắt nói: “Đúng là không biết sợ.”

Thấy Thẩm Vọng lại muốn nhấc chân lên, Cố Sanh Sanh cuối cùng cũng nhào đến ôm tay anh: “Thẩm Vọng! Đủ rồi, đánh nữa anh ta sẽ chết đó, nghĩ đến ông nội đi anh!”

Cố Sanh Sanh không quan tâm đến sống chết của Thẩm Đình Sâm, nhưng Thẩm Vọng vẫn phải lo cho sức khỏe của ông cụ Thẩm.

Thẩm Vọng không đánh tiếp nữa, anh nhìn Thẩm Đình Sâm nằm trên mặt đất, lạnh lùng mở miệng: “Nếu còn có lần sau thì nên chọn trước tay hay chân đi. Tài sản của ông nội nhiều, đủ để nuôi một đứa tàn phế, cũng đỡ phải lo lắng cậu lại ra ngoài gây chuyện, chắc ông sẽ không có ý kiến gì đâu.”

Ngữ khí anh rất bình thản, nhưng Thẩm Đình Sâm lại thấy phía sau lưng có hơi lạnh bốc lên. Anh biết rõ Thẩm Vọng nói được sẽ làm được, đã nói sẽ bẻ gãy cái xương sườn thì tuyệt đối một cái cũng không thiếu.

Thẩm Vọng nhìn Thẩm Đình Sâm từ trên cao, hỏi một lần nữa: “Nghe rõ chưa?”

“Nó nghe rồi! Nghe rồi mà!” Liễu Bình giữ sau gáy Thẩm Đình Sâm, ép anh gật đầu liên tục.

Thẩm Đình Sâm bị cặp mắt phượng sắc bén kia nhìn chằm chằm, anh rùng mình, nhe hàm răng nhuốm máu ra thều thào mấy chữ: “… Nghe thấy rồi.”

Cái dáng vẻ này của Thẩm Đình Sâm vừa hèn hạ lại vừa thảm hại biết bao. Cố Sanh Sanh cắn môi dưới, nói nhỏ với Thẩm Vọng: “Em mệt rồi.”

Lúc này Thẩm Vọng mới nhìn Cố Sanh Sanh, sắc mặt cô hơi tái, giống như là sợ hãi. Anh nắm tay Cố Sanh Sanh đi ra ngoài, không hề quay đầu nhìn lại.

Thấy bóng dáng của Thẩm Vọng biến mất tại cửa ra vào, Liễu Bình rốt cuộc không thể kìm được nữa, ôm con trai gào khóc, vừa khóc vừa mắng Thẩm Vọng.

Ngược lại, Thẩm Quốc Xương chỉ nhẹ nhàng thở ra: “Khóc cái gì, con đã chết đâu.”

Thẩm Vọng động tay với Thẩm Đình Sâm, điều này chứng tỏ anh đã chịu đứng ra gánh trách nhiệm cho chuyện này. Vả lại, chỉ cần ông cụ Thẩm còn sống, Thẩm Vọng chắc chắn sẽ bị trói buộc vào Thẩm thị, thay gia đình ông che mưa chắn gió.

Không thể không nói, cả đời Thẩm Quốc Xương hèn hạ bất tài, nhưng lại có một người cha và con trai rất giỏi.

Tập đoàn Hoàng Phủ nhanh chóng nhận được đòn phản kích từ Thẩm thị.

Mặc dù tập đoàn Hoàng Phủ có tiềm lực tài chính hùng mạnh, nhưng mức độ tiến xa trong ngành đã đến thời kì chững lại, không thể so sánh với Thẩm thị đang phát triển. Huống chi Hoàng Phủ Tĩnh có thể bỏ ra hết vốn liếng vì con gái, các cổ đông khác chỉ muốn có cơm để ăn, không muốn đắc tội với Thẩm Vọng, các giám đốc cấp cao vốn đã bí mật liên minh để gây áp lực lên Hoàng Phủ Tĩnh.

Hoàng Phủ Tĩnh một bên lo cho con gái chưa rõ sống chết, một bên chịu sự chèn ép của người trong công ty, cho dù là người đàn bà thép tung hoành trong giới kinh doanh mấy chục năm cũng phải nhiều lần rơi vào cảnh sụp đổ.

Đúng lúc này, Thẩm Vọng và vợ đích thân đến thăm bệnh.

Cố Sanh Sanh không thích bệnh viện nhưng lại phải lui tới tận lần trong tháng. Vẫn là bệnh viện tư nhân mà Thẩm Giai Huyên điều trị lần trước, điều kiện rất tốt, có điều trong không khí vẫn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.

Thẩm Vọng đưa khăn tay cho cô: “Đã bảo em không cần đi theo rồi.”

“Như vậy sao được? Anh là tổng giám đốc của Thẩm thị mà đích thân đi thăm bệnh, còn em đường đường là vợ tổng giám đốc lại không đi, hợp lý chỗ nào?” Cố Sanh Sanh nhận khăn tay, ra vẻ già dặn dạy dỗ anh.

Khăn tay ca rô màu xanh đậm được xếp gọn gàng, mang theo một mùi hương nhàn nhạt. Cố Sanh Sanh che khăn lên trước mũi, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu đôi chút.

Lúc này, trợ lý của Hoàng Phủ Tĩnh đến: “Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân, phòng bệnh của tiểu thư nhà chúng tôi ở ngay phía trước. Xin mời đi theo tôi.”

Cố Sanh Sanh cất kỹ khăn tay, cùng Thẩm Vọng đi đến phòng bệnh.

Thái độ của trợ lý Hoàng Phủ Tĩnh rất ôn hòa, còn giải thích với hai người một lượt: “Tiểu thư của chúng tôi vẫn còn đang nằm trong phòng ICU, mỗi ngày chỉ có nửa tiếng thăm bệnh, phu nhân vì lo cho con gái nên mới không ra đón khách được…”

Cố Sanh Sanh tỏ vẻ đã hiểu. Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Vọng, Thẩm Vọng nắm chặt tay cô để trấn an, thái độ hết sức tự nhiên.

Đến cửa phòng ICU, trợ lý gõ cửa, lễ phép thông báo: “Thưa phu nhân, Thẩm tiên sinh và Thẩm phu nhân đến rồi ạ.”

Mấy giây sau, cửa bị đẩy ra.

Cố Sanh Sanh vốn nghĩ mình sắp được thấy một bà mẹ khóc lóc om sòm, giống như Liễu Bình vậy.

Ngoài dự liệu, biểu hiện của Hoàng Phủ Tĩnh cực kỳ bình tĩnh, thậm chí bà còn sai người pha trà mời Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh. Dù sao Thẩm Vọng với thân phận này đến thăm bệnh đã là giữ mặt mũi cho bà lắm rồi.

Hoàng Phủ Tĩnh ôm chút hy vọng mong manh rằng Thẩm Vọng đến có thể kích thích con gái tỉnh lại.

Thẩm Vọng rất ít nói, Hoàng Phủ Tĩnh cũng không có tâm trạng để tâm sự, Cố Sanh Sanh thầm nghĩ thời khắc mấu chốt nhất vẫn là cần đến cô, nên mới đứng ra hỏi han Hoàng Phủ Tĩnh đôi ba câu về tình hình của Hoàng Phủ Du Du, sau đó an ủi bà.

Thái độ của Cố Sanh Sanh rất chân thành, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, khiến cho người ta không thể nào sinh ra ác cảm với cô được. Hoàng Phủ Tĩnh gật nhẹ đầu, để Cố Sanh Sanh đến gần giường bệnh.

Hoàng Phủ Du Du bọc băng vải trên đầu, không có lớp makeup trên mặt, thật ra mặt mũi của cô không hề giống với Cố Sanh Sanh, là kiểu xinh xắn đầy sức sống, rất có nét riêng. Hiện tại sắc mặt tái nhợt tiều tụy, thực sự có chút đáng thương.

Cố Sanh Sanh đưa tay sờ lớp băng: “Cô ấy có phải cạo tóc không?”

Động tác của Cố Sanh Sanh khiến Hoàng Phủ Tĩnh cảnh giác, lập tức đứng dậy.

Thẩm Vọng cũng đến ngăn cản cô: “Sanh Sanh, đừng sờ loạn.”

Cố Sanh Sanh thu tay lại, chạy về bên cạnh Thẩm Vọng cảm thán: “Tội nghiệp cô ấy quá, tóc bị cạo sạch hết rồi.”

Mặt của Hoàng Phủ Tĩnh nhíu lại một chỗ, Thẩm Vọng vội vàng bịt miệng Cố Sanh Sanh.

Không biết có phải là ảo giác hay không mà mặt của Hoàng Phủ Du Du đang nằm trên giường bệnh hơi cử động một chút.

Thấy sắc mặt của Hoàng Phủ phu nhân không ổn, Thẩm Vọng quyết định đứng dậy chào tạm biệt ra về. Hoàng Phủ Tĩnh khách sáo nói một câu lạnh như băng, cũng không giữ hai người ở lại.

Rời khỏi phòng bệnh tràn ngập mùi nước khử trùng, đi thẳng về phía trước theo lối rẽ chính là phòng bệnh của Thẩm Giai Huyên.

Phòng bệnh của Thẩm Giai Huyên đã không có người ở nữa. Dù gì Hoàng Phủ Du Du đang nằm sát vách, sợ Hoàng Phủ phu nhân giận cá chém thớt lên đầu mình nên Thẩm Giai Huyên đã lẳng lặng chuyển phòng ngay giữa đêm khuya. Ai bảo anh trai cô ta hại Hoàng Phủ Du Du thành ra như thế, bây giờ Hoàng Phủ gia có tìm người đến xử lý luôn cô thì cũng không có gì là ngạc nhiên.

Thẩm Vọng nghe nỗi lo lắng của Cố Sanh Sanh, khóe môi liền cong lên: “Xã hội bây giờ có pháp luật, em tưởng Hoàng Phủ gia là xã hội đen à? Sau này ít xem phim lại một chút đi.”

Cố Sanh Sanh nói một cách hiển nhiên: “Có ơn báo ơn, có thù báo thù, nhân quả tuần hoàn, thiên lý rõ ràng. Vì chúng ta là người ngoài nên mới như thế thôi, chứ nếu Hoàng Phủ Du Du là em gái của em thì sáng hôm sau em đã kéo cả nhà đến trói Thẩm Đình Sâm lại rồi. Sau đó sẽ —”

Cố Sanh Sanh huơ tay làm động tác chém chặt lung tung, nhe răng đầy hung hăng.

Thẩm Vọng nhìn dáng vẻ hết sức đáng yêu của cô, hỏi: “Giết?”

Cố Sanh Sanh hoảng sợ trong chốc lát: “Em chưa từng giết người bao giờ, cùng lắm chỉ chém đứt một tay của anh ta, sau đó đẩy anh ta từ trên cầu thang xuống.”

“Ồ?” Thẩm Vọng giữ cái đầu nhỏ của cô, ngữ điệu hơi cao lên: “Em giỏi vậy luôn.”

Cố Sanh Sanh đắc ý vểnh đuôi: “Cho nên anh phải đối xử với em tốt một chút, không có được ăn hiếp em nữa.”

Thẩm Vọng kinh ngạc: “Anh ăn hiếp em lúc nào?”

Cố Sanh Sanh: “Lúc trước anh toàn bóp mặt em, còn đạp em xuống giường, em vẫn còn nhớ đấy nhé.”

Cô vợ nhỏ mang thù lại online rồi.

Thẩm Vọng im lặng, giả vờ vừa xem điện thoại vừa tiến về phía trước. Đi được một đoạn mới nhận ra Cố Sanh Sanh không đi cùng mình, Thẩm Vọng quay đầu lại thì thấy cô đang giận dỗi xị mặt ra ở chỗ cũ.

Thẩm Vọng hất cằm với Cố Sanh Sanh, ra hiệu bảo cô đến đây.

Cố Sanh Sanh đứng khoanh tay, giống hệt như một chú mèo không chịu để người khác cưng nựng: “Em là người mà anh gọi một tiếng là có mặt ngay hả?”

Thẩm Vọng nhìn Cố Sanh Sanh một lúc lâu rồi sải bước chân đi về phía cô. Anh có vai rộng chân thẳng, bước đi nhanh như gió, đặc biệt là cực kỳ có tính đe dọa, Cố Sanh Sanh lập tức hoảng sợ, lắp bắp nói: “Không… không phải em đã đến rồi sao?”

Chưa kịp nói xong, Thẩm Vọng đã đến trước mặt, Cố Sanh Sanh chỉ thấy trước mặt tối sầm, một bả vai rộng lớn rắn chắn ôm cô vào lồng ngực ấm áp, xung quanh đều là hơi thở và hương thơm duy nhất chỉ thuộc về Thẩm Vọng. Ngực anh hơi rung lên, tiếng nói hết sức mê người: “Muốn được ôm thì cứ nói thẳng, giả vờ giận dỗi làm gì.”

Cố Sanh Sanh nhón chân lên ôm lấy cổ anh, chôn mặt vào lòng Thẩm Vọng cọ lung tung: “Ôm chặt chút nào. Mau để cho em hút vài hơi, em sắp xong rồi, mệt chết được.”

Cơ thể mềm mại cựa quậy trong lồng ngực khiến khát vọng lại được dịp trào ra. Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh lên, nhìn xung quanh một lượt rồi bước nhanh đến đình nghỉ mát phía trước tòa nhà nội trú.

Hoa tử đằng giống như thác nước rủ xuống bên ngoài mái đình, cành lá rậm rạp che khuất hoàn toàn bên trong. Thẩm Vọng đặt Cố Sanh Sanh đứng xuống cạnh cột đình, sau đó hôn lên cánh môi màu hồng của cô, tùy ý xâm chiếm, truyền hơi thở của mình vào miệng cô không chút keo kiệt.

Môi nghiền ép môi, đầu lưỡi dây dưa, hô hấp dồn dập, nước bọt chảy ra trượt xuống theo chiếc cằm nhỏ nhắn.

Cố Sanh Sanh kìm không được mà ngẩng cao cổ lên, không ngừng hấp thụ dương khí vào cơ thể, toàn thân được no đủ, gò má của cô dần nóng dần, đến đầu ngón tay cũng không còn chút sức lực, nhưng thân thể lại nhẹ nhàng thỏa mãn không cách nào tả được.

Khi hai đôi môi tách rời nhau còn có một sợi chỉ bạc kéo dài. Tiếng Thẩm Vọng khàn khàn, ánh mắt như có ngọn lửa u ám đang bùng cháy: “Hút đủ chưa?”

Vừa nãy trong phòng bệnh, Cố Sanh Sanh đã lén độ cho Hoàng Phủ Du Du chút linh khí, bấy nhiêu đó cũng đủ làm cô mệt muốn chết rồi. Cố Sanh Sanh không muốn kể công trạng của mình, cô nâng cằm, nói như ra lệnh với Thẩm Vọng: “Chưa đủ.”

Thẩm Vọng từ từ chà sát đôi môi bị hôn đến đỏ bừng kia, cố gắng đè nén dục vọng xuống, chỉ phun ra đúng hai chữ: “Về nhà.”

Sự việc cuối cùng cũng có chuyển biến tốt: Hoàng Phủ Du Du tỉnh lại.

Ngay ngày thứ hai sau khi Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh đến thăm bệnh, Hoàng Phủ Du Du đã tỉnh lại, các chỉ số của cơ thể đều bình thường hết thảy.

Bởi vì thời gian hôn mê của Hoàng Phủ Du Du ngắn, cộng thêm Hoàng Phủ Tĩnh mời về rất nhiều chuyên gia hàng đầu từ nước ngoài, cho nên chuyện cô tỉnh lại cũng không phải là điều gì quá kinh ngạc.

Ngược lại, Hoàng Phủ Tĩnh lại mừng rỡ như điên, cả đời bà tranh giành thắng thua, điểm yếu duy nhất không thứ gì khác chính là đứa con gái ruột này. Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp nào cho thấy chuyện Hoàng Phủ Du Du tỉnh lại có liên quan đến việc Cố Sanh Sanh ra tay che chở, nhưng ít ra đối với Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh, cả hai người đều ngầm ghi nhớ những điều tốt đẹp này. Hoàng Phủ phu nhân từ trước đến nay ân oán rõ ràng, lại thêm ông cụ Thẩm là bậc trưởng bối mấy lần đích thân bày tiệc mời bà đến cầu hòa, rốt cuộc Hoàng Phủ phu nhân cũng chịu dừng những hành động khiến đôi bên cùng thiệt hại để trả thù Thẩm Đình Sâm trước kia lại.

Ông cụ Thẩm như thả được tảng đá lớn trong lòng xuống, vui vẻ ăn hết một chén điểm tâm lớn, còn luôn miệng nói: “May có ông trời phù hộ! Hoàng Phủ gia chỉ có độc nhất một người nối dõi, lỡ như có chuyện xảy ra thật thì biết lấy gì trả cho người ta đây.”

Thẩm Vọng chậm rãi húp một muỗng cháo, đột nhiên nghe thấy Cố Sanh Sanh ho khan hai tiếng, mặt mày hớn hở ra hiệu. Lúc đó anh mới mở miệng nói: “Chuyện này may nhờ có Sanh Sanh mới đúng.”

Ông cụ Thẩm giật mình nhìn về phía Cố Sanh Sanh đang ngẩng đầu ưỡn ngực, bất đắc dĩ nói: “Đúng đúng, Sanh Sanh cũng có công. Chuyện này vẫn là nhờ có nhà ta đồng tâm hiệp lực, cả nhà chung sức vì một mục đích chung…”

Thấy ông cụ Thẩm lại sắp chuyển sang hướng “gia hòa vạn sự hưng” quen thuộc, Cố Sanh Sanh không được khích lệ liền xụ mặt xuống như con mèo, dứt khoát chặn đôi đũa của ông cụ đang hướng về xửng bánh bao hấp: “Ông nội không được ăn nữa đâu.”

“Chỉ một cái, một cái nữa thôi.”

Cố Sanh Sanh làm bánh bao hấp vỏ mỏng thịt mềm, vừa ngon vừa mọng nước. Nếu không bị hạn chế thì ông cụ Thẩm có thể ăn một mạch hết xửng lận đó! Mặc kệ ông có nói gì đi nữa, cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn những chiếc bánh bao thân yêu chui vào trong miệng Thẩm Vọng, ông cụ Thẩm tức tối đến nỗi trợn trắng mắt lên.

Sau khi gia đình của Thẩm Quốc Xương biết tin Hoàng Phủ Du Du đã tỉnh lại thì lập tức vui vẻ như đang ăn tết. Người kích động nhất hẳn phải là Thẩm Đình Sâm, từ lúc xảy ra chuyện đến tận bây giờ anh vẫn luôn bị sự áy náy và sợ hãi giày vò, bây giờ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Song trong lòng lại dâng lên một nỗi lo lắng khác.

Hoàng Phủ Du Du tỉnh lại chắc chắn sẽ nói sự thật cho Hoàng Phủ phu nhân, đến lúc đó… Anh nên đến Hoàng Phủ gia tự thú, hay là chờ cho đến khi sự thật được phơi bày đây?

Nghĩ một hồi, Thẩm Đình Sâm quyết định nói thật với ông cụ Thẩm trước, ít ra là dù ông cụ Thẩm có tức giận đến mấy thì cũng sẽ giữ lại cái mạng quèn này cho anh.

Vừa đúng lúc ông cụ Thẩm gọi điện đến, bảo anh đi cùng ông đến bệnh viện thăm Hoàng Phủ Du Du.

Thẩm Đình Sâm nhận lời ngay lập tức, trong lòng nghĩ sẵn cách làm thế nào để tự thú chuyện này, kết quả vừa lên xe của ông cụ thì phát hiện ra Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng cũng ở đó. Thẩm Đình Sâm hoảng hốt đến độ không dám hé răng, chỉ biết trơ mắt nhìn cảnh vật bên ngoài vụt qua trước mắt, mồ hôi chảy ròng ròng khắp trán.

Anh chỉ có thể thầm cầu nguyện Hoàng Phủ Du Du không bình phục lại được như trước, không lôi chân tướng của chuyện này ra.

Nhưng chuyện trên đời nào có được như mong muốn.

Thẩm Đình Sâm đi theo sau lưng ông cụ Thẩm và Thẩm Vọng, lề mề lê chân đến phòng bệnh, vừa đến thì nghe thấy Hoàng Phủ Du Du nghiến răng nói: “Là Cố Vân Yên, cô ta cố ý đẩy con!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio