CHƯƠNG 394: GIẤY THÔNG BÁO BỆNH NGUY KỊCH
Vài nhân viên phục vụ cầm cây lau, không ngừng lau sàn nhà.
Xô nước bên cạnh sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Chắc hẳn là bị máu của “cô gái” trong miệng bọn họ nói nhuộm đỏ.
Cao Hướng Dương tùy ý liếc vài cái, sau đó vội vàng từ trong khách sạn bước ra.
Anh không ngừng gọi điện cho Vũ Quỳnh nhưng làm thế nào cũng không gọi được.
“Nhanh, nhanh nhường đường, xin nhường đường…”
"Nhanh, nhanh gọi điện thoại cho người nhà của người bệnh!”
“Kêu kho máu chuẩn bị nhanh lên. Mạng người quan trọng!”
...
Khi Vũ Phong nhận được điện thoại của bệnh viện là lúc ông đang hoàn thành ca phẫu thuật vô cùng khó nhằn.
“Chào anh, xin hỏi anh là người nhà của cô Vũ Quỳnh phải không?”
“Phải. Tôi là người nhà của con bé. Xin hỏi cô là ai?”
Vũ Phong vừa nghe điện thoại vừa cởi mũ vô trùng trên đầu xuống.
“Anh Vũ, nơi này của chúng tôi là bệnh viện Nhân Lập, bây giờ cô Vũ Quỳnh đang tiến hành cấp cứu, phiền anh mau tới đây một chuyến?”
“Cấp cứu?”
Trong đầu Vũ Phong “ầm” một cái, ngay cả bộ đồ vô trùng trên người cũng không kịp thay ra đã giống như điên vọt ra ngoài: “Bác sĩ, rốt cuộc con gái tôi bị gì vậy? Nó xảy ra chuyện gì rồi?”
“Anh Vũ, con gái anh mang thai ngoài tử cung chảy nhiều máu lắm, tình trạng khá nghiêm trọng, anh mau đến đây đi!”
Mang thai ngoài tử cung?
Chảy nhiều máu lắm?
Trong nhất thời Vũ Phong ngây người ra, đầu óc gần như trống rỗng…
Mang thai ngoài tử cung, chảy máu nhiều...
Bỗng nhiên ông ta nghĩ tới lúc mình lên đại học, trong lớp có một bạn học nữ lúc kỳ nghỉ quốc tế lao động dài ngày, một người lẻ loi chết trong ký túc xá trường học.
Khi được người khác phát hiện, tấm ga giường trắng tinh kia của cô ấy đã bị máu nhuộm đỏ tươi.
Sau đó mới biết cô ấy mang thai ngoài tử cung, không phát hiện kịp thời dẫn đến chảy máu, mà kỳ nghỉ dài ngày trong phòng ngủ lại không có người ở bên cạnh, cứ như vậy vì chảy máu nhiều mà chết ở trên giường.
[Chuyện thật một trăm phần trăm, vì thế các cô gái đều phải chú ý một chút, yêu quý mạng sống, bảo vệ bản thân và con gái của mình!]
Vũ Phong nghĩ đến chuyện của bạn học nữ năm xưa, bàn tay cầm lái còn run dữ dội.
Ngay cả chân đạp thắng cũng run rẩy theo.
Mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra ngoài.
“Vũ Tiểu Tam, con nhất định phải gắng gượng cho ba!”
“Vũ Tiểu Tam, chờ ba đến cứu con! Ba con là thần y, nhất định con sẽ không sao! Con hãy chờ ba đến!”
“Vũ Tiểu Tam, con không thể có chuyện gì! Chắc chắn không sao đâu…!
“Nếu con có bề gì mẹ con thật sự sống không nổi đâu…Vũ Tiểu Tam…”
Vũ Phong một tiếng lại một tiếng rên rỉ nỉ non.
Ông cứ lẩm ba lẩm bẩm như vậy, bỗng nhiên hốc mắt đỏ lên.
Đời này Vũ Phong ông chưa từng luống cuống tay chân như bây giờ.
Cả đời làm bác sĩ, tự cho rằng mình đã sớm nhìn thấu sinh ly tử biệt, nhưng mà khi chuyện này xảy ra trên người mình thì loại cảm giác sợ hãi kia làm cách nào cũng không kìm nén được.
Đột nhiên đúng lúc này điện thoại ông vứt một bên vang lên.
Liếc mắt nhìn hiển thị trên màn hình, là điện thoại của Hướng Dương gọi đến.
Tay Vũ Phong nắm chặt điện thoại, tăng thêm sức, cảm giác đó giống như muốn trực tiếp nghiền nát chiếc điện thoại.
Ông nhận điện thoại nhưng không trả lời, sau đó liền nghe giọng của Hướng Dương hỏi ông: “Chú Vũ, chú có biết em Quỳnh ở đâu không? Con gọi điện thoại nhưng em ấy không bắt máy?”
Tay Vũ Phong run cầm cập: “Con bé đang ở bệnh viện Nhân Lập.”
Vũ Phong thành thật trả lời.
Giọng nói khàn khàn, cổ họng đau như bị dao cắt.
“Bệnh viện?”
Cao Hướng Dương nhíu chặt chân mày: “Chú Vũ, em Quỳnh xảy ra chuyện gì? Sao lại ở bệnh viện chứ?”
Anh đạp mạnh chân ga, nhanh chóng chạy xe về phía bệnh viện Nhân Lập.
“Chuyện này sao cậu lại hỏi tôi?”
Vũ Phong gào thét trong điện thoại.
Giọng nói tắc nghẹn của Vũ Phong vang lên: “Cao Hướng Dương, con gái tôi có bề gì, nhất định tôi sẽ hỏi tội cậu.”
“Chú Vũ, rốt cuộc là Tam Nhi sao rồi? Em ấy xảy ra chuyện gì rồi?”
Cao Hướng Dương đạp chân ga.
“Con bé mang thai ngoài tử cung chảy máu rất nhiều, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện...”
Ầm...
Vũ Phong vừa nói xong, đầu điện thoại bên kia liền truyền đến một tiếng va chạm chói tai.
“Cao Hướng Dương?”
“Hướng Dương?”
Vũ Phong lo lắng kêu lên hai tiếng.
“Chú Vũ, con... con không sao...”
Cao Hướng Dương nói chuyện khàn cả giọng.
Trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh, tiếng thở trước còn ngột ngạt, khó nhọc hơn tiếng thở sau.
“Con...phải gấp rút đến bệnh viện, hẹn gặp lại chú...”
Giọng nói của Cao Hướng Dương trong điện thoại hơi run rẩy, anh nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu xe đâm vào hàng rào bên cạnh do tốc độ xe quá nhanh, theo quán tính trán của anh trực tiếp nện lên tay lái chảy máu.
Nhưng rõ ràng anh mặc kệ những thứ này.
Anh khởi động xe một lần nữa, xoay ngược tay lái, lùi ra ngoài, trong chớp mắt giống như làn gió hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Máu tươi, từng giọt, từng giọt...
Không ngừng từ trên trán anh nhỏ xuống, nhưng anh lại hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ đau đớn nào.
Trong đầu anh đều đang xoay xung quanh câu nói kia của Vũ Phong... Cô mang thai ngoài tử cung ra máu nhiều, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.
Mang thai ngoài tử cung, ra máu nhiều...
Là bác sĩ đương nhiên anh biết tính nguy hiểm của bệnh lý này.
Càng nghĩ anh càng nắm chặt tay lái, càng run dữ dội hơn.
Cao Hướng Dương thở nặng nề, lúc này anh thật sự muốn mạnh mẽ tát cho mình mấy bạt tai.
Tại sao không dùng biện pháp chứ? Tại sao lại khốn nạn để cho cô mang thai chứ?
Nếu như mình sử dụng biện pháp an toàn, cô ấy sẽ không thụ thai! Không thụ thai thì sẽ không mang thai ngoài tử cung gì cả!
Căn bản Cao Hướng Dương không dám suy nghĩ sâu hơn, bây giờ cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh kia đang đau khổ đến cỡ nào, trong lòng sợ sệt biết bao nhiêu... Cô mới hai mươi mốt tuổi!
Tuổi đẹp như hoa, sao có thể khiến cho cô chịu đau khổ như thế chứ?
Anh đúng thật là khốn nạn!
Là tên khốn nạn nhất trên đời này.
Rốt cuộc anh đã làm những gì đối với cô ấy chứ?
Lúc Cao Hướng Dương chạy đến bệnh viện thì Vũ Phong đã đến rồi.
Ông gục đầu ngồi ở bên kia, là dáng vẻ chán nản mà Hướng Dương từ trước tới nay chưa bao giờ thấy qua.
Bàn tay ông nôn nóng bứt tóc của mình, có vẻ phiền muộn không yên lòng.
“Chú Vũ.”
Cảnh Hướng Dương đi tới, gọi ông một tiếng.
Vũ Phong nâng mắt lên nhìn anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hai mắt đều đỏ ngầu lên.
Vũ Phong thở dài một hơi, sau đó đứng lên, trong nháy mắt đánh về phía Cao Hướng Dương.
“Thằng khốn nạn! Tao nuôi con gái là để cho mày chà đạp à? Hả?”
Một đòn tàn nhẫn mạnh mẽ nện lên ngực Cao Hướng Dương. Anh rầu rĩ ho khan hai tiếng, nhưng không có bất cứ động tác tránh né nào.
Trong vành mắt hiện lên một tia máu: “Chú Vũ, có thể cho con biết bây giờ em Quỳnh như thế nào rồi không ạ?”
Vũ Phong một bước dài xông tới, tóm chặt cổ áo của Cao Hướng Dương, đỏ mắt trừng anh hét lên: “Cao Hướng Dương tôi cho cậu biết, nếu con gái tôi có chuyện không may, nhất định tôi sẽ không tha cho cậu...”
“Chú Vũ...”
Viền mắt của Cao Hướng Dương đỏ ngầu.
Giọng nói khàn đặc, nghẹn ngào.
Anh thở nặng nề, nhưng cuối cùng rốt cuộc không kiềm nén nổi tâm trạng, thút thít không thành tiếng nói: “Xin chú, xin chú trước hết nói cho con biết tình trạng của em Quỳnh...”
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Cao Hướng Dương, lập tức Vũ Phong cũng không kìm nén được tâm trạng của mình, ông bỏ anh ra, đi qua bên cạnh đau khổ khóc không thành tiếng.
Đời này Vũ Phong ông chưa bao giờ khóc như vậy.
Hôm nay đúng là lần đầu tiên nhìn thấy...
Cửa phòng cấp cứu được đẩy mở ra…
Một cô y tá mặc áo trắng dài từ bên trong vội vàng bước ra: “Ai là người nhà của người bệnh ?”
“Tôi! Tôi là người nhà của người bệnh!”
Vũ Phong và Hướng Dương thấy thế vội vàng bước lên trả lời.
Y tá đưa tờ giấy trong tay cho Vũ Phong: “Đây là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, người nhà ký tên đi!”
“Bệnh... giấy thông báo bệnh tình nguy kịch?”
Vũ Phong chuẩn bị đưa tay ra nhận bỗng dưng ngừng lại giữa chừng.
Cao Hướng Dương nghe nói thế, tròng mắt sâu co rút, trong nháy mắt đáy mắt nhiễm một màu đỏ tươi.
“Cô y tá, bạn gái tôi thế nào rồi?”
Anh nắm chặt hai tay y tá, lớn tiếng chất vấn người ta.
Tâm trạng kích động đến khó có thể khống chế: “Rốt cuộc cô ấy thế nào rồi?”
“Anh à, anh đừng kích động...”
Hai tay của y tá bị Cao Hướng Dương nhéo đau: “Cô Vũ chảy máu nhiều, tình huống không lạc quan lắm, bây giờ bác sĩ của chúng tôi đang tiến hành cấp cứu, nhưng các anh phải chuẩn bị tâm lý trước...”
“Hu hu hu...”
Y tá vừa dứt lời, Vũ Phong giống như không khống chế được, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, sụp đổ ôm đầu khóc rống lên.
Mặc dù ông ấy là đàn ông nhưng đồng thời cũng là cha của đứa trẻ.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên đời này, khi nhìn thấy con gái bị đưa lên bàn mổ, ông hy vọng biết bao người nằm trên đó chính là mình, mà không phải là cô con gái yêu quý của ông.
Ông hy vọng biết bao nhiêu có thể gánh vác hết tất cả đau khổ của con gái.
Cho dù là muốn ông đi chết thay cho con gái ông cũng không chối từ!
Nghe tiếng khóc của Vũ Phong, trong lòng của Cao Hướng Dương càng như thắt lại.
Viền mắt đỏ ngầu, là nước mắt thuộc về đàn ông, không ngừng đảo quanh hốc mắt, nhưng anh vẫn nhịn không cho rớt xuống.
Nơi trái tim giống như bị người khác cầm búa tạ tàn nhẫn đập mấy cái.
Cuối cùng Vũ Phong vẫn ký tên lên tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch kia.
Vừa bỏ bút xuống, Vũ Phong giống như nổi điên, túm chặt cổ áo của Cao Hướng Dương, tàn nhẫn đấm mấy cái vào gương mặt tuấn tú của anh.
“Tôi đánh chết cậu!”
“Đánh chết cậu...”
Vũ Phong đỏ mặt tía tai, cả người giống như hóa điên, đôi mắt đỏ ngầu trừng anh, từng nắm đấm một đánh lên khuôn mặt của Cao Hướng Dương. Mỗi một cú đánh hoàn toàn không hàm hồ, gần như là muốn đánh đến chết anh: “Cao Hướng Dương, đứa con gái tôi nuôi nấng yêu thương không phải là để cho cậu chà đạp như thế!”
Có máu không ngừng từ mũi của Cao Hướng Dương chảy ra.
Trong nhiệt nóng còn lộ ra mùi máu tanh, thấm vào đôi môi mỏng của anh.
Rất đau!
Nhưng anh hoàn toàn không kêu tiếng nào.
Bởi vì đầu óc dùng sức va chạm nên còn hơi mê man, choáng váng ngây ngất, anh nhìn Vũ Phong đang nổi điên trước mặt hơi có vẻ mờ mờ.
Nhưng Cao Hướng Dương không hề giãy dụa và tránh né, cứ mặc cho Vũ Phong bắt lấy mình, chịu đựng mỗi một lần ra sức đánh của ông: “Chú Vũ, là... là con có lỗi với Tam Nhi.”
Giọng nói của anh khàn khàn, run dữ dội.
Khoang mắt lóe lên vệt nước mắt: “Nếu như chú cảm thấy làm như vậy sẽ khiến cho lòng chú dễ chịu hơn một chút vậy thì chú cứ việc đánh con! Con chịu đựng được...”
Bị đánh, có lẽ trong lòng ông cũng sẽ dễ chịu hơn một chút...
“Cậu đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cậu! Nếu không phải cậu, con gái Tam Nhi bảo bối của tôi bây giờ còn đang nhảy nhót tung tăng kia kìa!”
Vừa nói, Vũ Phong lại tàn nhẫn đấm cho anh một cú.
Cú đấm này còn nặng hơn mấy cú đấm lúc nãy, nện lên mặt Cao Hướng Dương khiến cho anh nhất thời hơi choáng váng, trước mắt đầu óc trống rỗng mất vài giây.
Chỉ có tiếng “ong, ong” không ngừng vang lên trong đầu.
Đau tới cực điểm!
Nhưng anh một mực vẫn không có cách nào đè nén được nỗi đau đớn trong lòng kia.
Trước ngực đau đớn kịch liệt, khiến anh khó chịu đến mức muốn ôm đầu khóc rống lên.
“Vũ Phong....”
“Anh đang làm gì đấy?”
Hình như là giọng nói của dì Thùy Sam.