CHƯƠNG 549: TÔI THÀ LÀM BẠN GÁI CỦA CẬU TA
Huyền My nghĩ vậy, cất bước chạy, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Văn Tịch liều mạng đuổi theo, vừa gọi tên cô, vừa khó khăn thở dốc: "Hướng Bách, đợi tôi, đợi tôi với..."
Kỳ khoác vai Đình Hải, dẫn theo bạn học trong đội bóng rổ ra sân đánh bóng, thì thấy màn này, buồn cười đến mức Kỳ ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Ô, Hướng Bách tên này cũng có số đào hoa phết, tiểu mỹ nhân đuổi theo mà lại chạy! Cậu xem dáng vẻ sợ hãi của cậu ta kìa, nhát gan! Ha ha ha..."
Nhát gan cái rắm!
Huyền My trong lòng khẽ mắng.
Nhìn Đình Hải, vô cùng không vui mà giơ ngón giữa thối lên với anh.
Không phải anh thì sao cô lại thất thần, không thất thần thì sẽ không bị phạt, không bị phạt thì bây giờ cô cũng sẽ không bị hoa khôi lớp đuổi chạy mệt hơi thế này.
Tóm lại, tất cả đều là lỗi của Đình Hải!
Nhân lúc Huyền My thất thần, Văn Tích không biết từ bao giờ lặng lẽ tiến sát đến: "Hướng Bách, cậu tránh mình làm gì thế?"
"Hả? Mình đâu có?"
Huyền My có chết cũng không thừa nhận.
"Có phải là cậu cho rằng tôi đuổi theo cậu là muốn có đáp án của Đình Hải không?"
Hừ...chẳng lẽ không phải à?
"Là vì tôi thấy chẳng hiểu sao cậu bị phạt, cho nên tới chịu phạt cùng cậu!"
Văn Tịch cười lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Bị cô nói như vậy, Huyền My lập tức thấy xấu hổ, nhìn lại suy nghĩ đen tối của bản thân đi!
"Không cần chịu phạt cùng tôi đâu! Mau quay về đi! Chạy hai mươi vòng mất mạng như chơi đó!"
"Không sao!" Văn Tịch lắc đầu, nhìn Đình Hải đang tập luyện trên sân bóng rổ, rồi hỏi Huyền My: "Hướng Bách, thư tôi nhờ cậu đưa anh ấy, anh ấy đã xem chưa?"
"Xem rồi! Chính tôi đã đọc cho cậu ta nghe."
Huyền My vội vàng gật đầu.
Sắc mặt Văn Tịch đỏ bừng, ánh mắt còn có tia xấu hổ.
Huyền My vội vàng giải thích: "Văn Tịch, đừng hiểu lầm, không phải là tôi cố ý đâu! Cậu cũng biết, Đình Hải cậu ta, cực kỳ kiêu ngạo, lúc đó cậu ta bận chơi game, không có thời ian nên tôi đành đọc cho cậu ta nghe!"
"Hướng Bách, cậu không cần phải giải thích, tôi không có ý trách cậu."
"Vậy thì tốt."
Quả nhiên, Văn Tịch là cô gái thấu hiểu lòng người.
"Vậy...Đình Hải có nói gì không?"
"Cậu ta..."
Cậu ta nói gì nhỉ?
Cậu ta nói, nếu cô dám đưa số điện thoại cho bất cứ người nào khác thì Đình Hải anh sẽ nói cho toàn trường biết, cô yêu anh!
Đệch!
Huyền My lại thấy rùng mình, nổi da gà từ đỉnh đầu xuống gót chân.
"Hướng Bách?"
Văn Tịch gọi cô.
"Anh..anh ấy không nói gì cả!"
Huyền My vội vàng tiếp lời.
"Vậy... Hướng Bách, cậu có số điện thoại của Đình Hải không?"
"Hả? Cái đó...tôi không có!"
Nói xong câu này, Huyền My lại buồn bực.
Cô cảm thấy bản thân có lỗi với Văn Tịch, rõ ràng là cô biết mà!
Nhưng, dưới sự uy hiếp của Đình Hải, cô không dám nói chữ 'biết'.
Lời của Huyền My không làm Văn Tịch lấy hụt hẫng, mà cô ấy vẫn cười ngọt ngào: "Hướng Bách, cậu thật tốt!"
"...Hả?"
Đây.. là đang khen cô hay chế nhạo cô vậy?
Huyền My cảm thấy chột dạ!
"Văn Tịch, cô gái tốt như cậu, ở bên cạnh Đình Hải thì đáng tiếc biết bao! Những nam sinh theo đuổi cậu nhất định có rất nhiều, cậu đừng nên vì một cái cây mà bỏ cả cánh rừng! Không đáng đâu!"
"Hướng Bách, những chàng trai bên cạnh mình, chỉ có cậu là có lòng nhiệt tình nhất!"
"Ha ha, đừng nói như vậy..."
Huyền My chột dạ xoa ót, có hơi ngại ngùng.
Hai người chạy xong hai mươi vòng, như muốn tụt áp đến nơi, một lát sau, Kỳ mang cho bọn họ một chai nước.
Chạy xong trở về, hai người mệt ngồi thở phì phò như hai con cún, quân phục trên người đã ướt sũng mồ hôi.
Huấn luyện viên cũng không để bọn họ nghỉ ngơi, đã theo đại đội cùng đứng nghiêm.
Đứng là hẳn một tiếng đồng hồ, đúng là đòi mạng mà!
Thấy sắp hết một tiếng, Huyền My đột nhiên cảm thấy trời đất quay vòng vòng, đầu đau như búa bổ, cơ thể không chịu sự kiểm soát khẽ lùi về sau, sau đó, cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
Bên tai truyền đến tiếng hô của bạn học: "Báo cáo huấn luyện viên, Cao Hướng Bách ngất rồi ạ!"
"Mau, mau đưa đến phòng y tế!"
Mà lúc này, cuộc đấu trên sân bóng rổ đang như lửa bỏng dầu sôi.
Đình Hải vừa cướp được bóng từ đối thủ, đang chuẩn bị ném vào rổ, thì đột nhiên có một bóng dáng quen thuộc được nâng lên từ trong đám sinh viên ra.
Anh xoay tròn quả bóng trên tay, chẳng quan tâm bọn họ có đang thi đấu hay không, sải bước chân, chạy ra khỏi sân bóng rổ, chạy thẳng ra sân tập luyện cách đó năm mưới mét.
"Có chuyện gì vậy?"
Tất cả thành viên đội bóng đều đưa mắt nhìn nhay, hỏi Kỳ với vẻ nghi hoặc.
Kỳ cũng không rõ chuyện gì, sau khi nhìn thấy Huyền My bị ngất ở phía xa, anh ta mới bừng hiểu.
Ném quả bóng đi: "Tạm thời không đấu nữa, người anh em bị ngất rồi!"
Nói xong, cũng sải chân chạy đến chỗ Huyền My.
Thấy Đình Hải tới, tất cả bạn học, bất kể nam nữ đều ngây ra.
"Giao cậu ấy cho tôi!"
Đình Hải thuận tay đón lấy Huyền My từ tay hai nam sinh, ôm ngang người cô lên, không nói một lời đi thẳng đến phòng y tế.
Vừa đi khỏi, tất cả bạn học đều không nhịn được mà bắt đầu bàn tán xôn xao: "Nhìn thấy chưa, Đình Hải thấy Hướng Bách ngất, dáng vẻ cực kỳ lo lắng!"
"Còn không phải sao, hai người đó thật là khả nghi! Có khi nào là yêu đồng tính không?"
"Mấy bạn đừng nói linh tinh! Đình Hải và Hướng Bách là bạn cùng phòng ký túc thôi! Anh em bị ngất, đương nhiên phải lo lắng rồi! Có gì mà lạ chứ?"
Thanh minh cho bọn họ, đương nhiên là Văn Tịch đơn thuần kia.
Trong phòng y tế.
Huyền My vừa tỉnh lại, thì nhìn thấy Đình Hải và Kỳ đang đứng bên cạnh giường
"Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi!"
Kỳ làm dáng vẻ cảm ơn trời đất.
"Sao hai người lại ở đây?"
Huyền My chớp chớp mắt, nghi hoặc liếc nhìn hai người đó.
"Còn nói nữa! Là bởi vì cậu mà hại chúng tôi thi đấu được nửa trận là bỏ đi!"
"Hả? Vậy thì ngại quá!"
Cao Huyền My nghe Kỳ nói vậy, áy náy xoa gáy.
"Cậu đột nhiên ngất xỉu, tý thì dọa chết Đình Hải!"
Đình Hải liếc nhìn Kỳ, lạnh lùng nói: "Sao cậu không nói là tôi chết rồi luôn đi!"
"Xùy, cứng miệng! Hướng Bách, chính Đình Hải đã bế cậu chạy vào phòng y tế đó, tôi nói cậu hay, Đình Hải này chưa từng ôm người phụ nữ nào, càng đừng nói là đàn ông! Cậu là người đầu tiên của Đình Hải đấy, cậu phải chịu trách nhiệm với cậu ta mới được!"
"Hả??"
Huyền My trố mắt nhìn Đình Hải.
Cậu...cậu ta ôm cô chạy đến phòng y tế sao?
Nhưng Huyền My rõ ràng không tin được.
Nhưng Đình Hải lại cứ khăng khăng chẳng nói gì, chỉ dặn dò Kỳ: "Cậu trở về thi đấu nốt đi, tôi đưa cậu ta về phòng ký túc nghỉ ngơi."
"Được! Vậy tôi đi trước đây!"
"Bye! Cám ơn nhé!"
Huyền My cảm ơn cậu ta.
"Cậu nghỉ ngơi cho khỏe!"
"Ừ."
Kỳ đi rồi.
Đình Hải từ trên cao nhìn xuống cô đang nằm ở giường: "Đi được không?"
Giọng nói của anh, vẫn nhàn nhạt như cũ, khuôn mặt không có biểu cảm dư thừa nào.
Dáng vẻ đó không giống như đang lo lắng cho cô theo lời Kỳ nói.
"Cám ơn cậu ôm tôi tới đây."
Huyền My cảm ơn chân thành.
"Đi thôi!"
Đình Hải nói xong, đã tự mình sải bước đi ra khỏi phòng y tế.
Huyền My vội vàng xuống giường chạy theo sau.
Tuy vừa rồi đã uống thuốc như Huyền My vẫn cảm thấy đầu đau nhức, cực kỳ khó chịu, cho nên vừa mới về đến phòng ký túc, cô đã mượn nhà tắm của Đình Hải, sau khi tắm qua nước nóng, cô nằm bò lên giường, không quan tâm đến gì nữa, ngủ luôn.
Huyền My ngủ đến khi trời tối mịt.
Vừa tỉnh lại, ngạc nhiên khi đụng phải khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Đình Hải.
Anh ngồi bên cạnh mép giường cô, hai tay chống hai bên người cô, người hơi cúi xuống, sát gần cô.
Hít thở của hai người chỉ cách nhau vài centimets!
Gần đến mức...
Làm Huyền My cảm thấy...
Như thể anh đang sắp hôn cô vậy?!
Nghĩ đến khả năng này, tim Huyền My bắt đầu nhảy nhót loạn xạ.
Cô gấp gáp đến mức chớp mắt lia lịa: "Đình Hải, cậu...làm gì thế?"
Đình Hải dường như có hơi lúng túng vì Huyền My đột nhiên tỉnh dậy: "Cậu dậy rồi à?"
Anh hững hờ hỏi một câu, rồi từ từ ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt như tú lơ khơ vẫn không có cảm xúc như cũ, ánh mắt nhàn nhạt, không nhìn ra được điểm khác lạ nào: "Tôi đến xem cậu đã chết chưa."
Hả?
Cho nên, vừa rồi anh tiến sát gần nhìn cô là vì muốn xem cô còn thở không à?
Chẳng lẽ thật sự là cô nghĩ nhiều rồi?
Nhưng, nếu không phải là do cô nghĩ quá nhiều, thì Đình Hải tháy độ như thế này... cũng mẹ nó quá biết diễn rồi?
Thực sự nhìn không ra tý ty điểm lạ nào?
Đình Hải đứng dậy, đút tay túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô: "Chưa chết thì mau dậy đi, ra ngoài ăn cơm!"
Lúc Huyền My còn đang nghi ngờ về xu hướng tính dục của Đình Hải thì nghe thấy anh đột nhiên nhắc đến chuyện ăn cơm, Huyền My nhất thời vứt vấn đề đó ra sau đầu, lồm cồm bò dậy khỏi giường: "Tôi đói meo rồi đây!"
Lúc này Đình Hải đã đi ra khỏi phòng cô rồi.
Bây giờ đã là bảy giờ tối, Kỳ vẫn chưa về cũng không biết đã đi chơi bời ở đâu rồi, Đình Hải và cô cùng ra ngoài ăn cơm.
Hai người ăn ở một quán ăn có tiếng ở gần trường.
Đúng vào giờ ăn tối nên sinh viên đến ăn ở quán cũng khá đông.
Lúc ăn cơm Đình Hải vẫn giữ thói quen im lặng là vàng, chẳng nói câu nào, chỉ tập trung cúi đầu ăn cơm.
Huyền My đang nghĩ đi ăn cơm với anh ta đúng là tẻ nhạt vô vị thì thấy Lâm Dung Vũ đang từ ngoài bước vào.
Cô ta tinh mắt, vừa nhì đã thấy bọn họ ở bên này.
Vẻ mặt Lâm Dung Vũ đột nhiên tươi như hoa, chẳng khách sáo mà đi về phía bọn họ: "Ngồi chung nhé!"
Cô ta nói xong thì định ngồi xuống.
"Được thôi được thôi!"
Huyền My vội vàng cười tươi gật đầu.
Cuối cùng cũng có người sống đến rồi, để cô ăn bữa cơm không cảm thấy tĩnh mịch sầu muộn, tất nhiên là cô vui vẻ đồng ý cho Lâm Dung Vũ ngồi cùng.
Nhưng nào biết, cô vừa gật đầu, thì bị Đình Hải liếc mắt nhìn sang.
Cô sợ hãi rụt cổ lại, tủi thân cắn đầu đũa, không dám nói gì nữa.
"Tôi không quen ngồi cùng người lạ."
Đột nhiên Đình Hải từ chối.
Lâm Dung Vũ sắc mặt hoi thay đổi, lại vội vàng cười, liếc ánh mắt nhìn sang Huyền My: "Này, Đình Hải, người ta nói nếu một anh chàng đẹp trai mà chưa có bạn gái thì chắc chắn anh ta là bạn gái của người khác rồi..."
Ai da! Nói hay lắm! Nói quả thực quá hay!
Huyền My đang thầm tán thưởng câu nói của Lâm Dung Vũ.
Lời này quả thực đã nói ra lời sâu thẳm trong lòng cô, cô sẵn sàng tặng cho Lâm Dung Vũ 10086 like!
Huyền My đang đợi dáng vẻ kinh ngạc của Đình Hải vừa kiêu căng vừa tự phụ kia.
Nào ngờ Đình Hải liếc nhìn Huyền My đang đắc ý, sau đó lạnh lùng trả lời một câu: "Nếu bảo tôi làm bạn trai cô thì tôi thà làm bạn gái cậu ta!”
Lúc anh nói 'cậu ta'...
Còn không quên hất cằm về phía Cao Huyền My ngồi đối diện!
"Sao ?"