Lãng Khách Vô Danh

chương 96: huyết ma kiếm lai lịch

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh tiểu Huyết Kiếm điên cuồng hút máu như thể bị bỏ đói lâu năm, Mỹ Hương do mất máu quá nhiều đã bất tỉnh, còn gã Huyết Đằng kia đen đủi hơn vì bị mũi kiếm cắm thẳng vào đầu hút thành xác khô.

Trong lúc hôn mê Mỹ Hương nghe trong đầu mình liên tục vang lên những âm thanh lạ:

- Người tôn thờ ta, đạt được vĩnh sinh, đương thế vô địch, năm hóa Thiên, năm phá Linh, vạn năm thành Tiên.

- Kẻ nghe lời ta, vạn thế trường tồn, ngao du ngàn thế giới, duy ngã độc tôn...

- Người tôn thờ ta, đạt được vĩnh sinh, đương thế vô địch, năm hóa Thiên, năm phá Linh, vạn năm thành Tiên.

- Kẻ nghe lời ta, vạn thế trường tồn, ngao du ngàn thế giới, duy ngã độc tôn...

........ Hai câu thoại đó cứ như lặp đi lặp lại trong linh hồn Mỹ Hương, nàng mặc dùng đang bất tỉnh nhưng vẫn nghe vô cùng rõ ràng. Bỗng dưng ý thức của nàng thanh tỉnh, nàng xuất hiện trong không gian đen thui, ngoài nhìn rõ chính mình ra thì chẳng còn thấy gì hết.

Bỗng dưng thế giới bừng sáng, nàng bị cuống vào một vòng xoáy dường như vô tận, không biết trải qua bao lâu cảnh vật xung quanh nàng mới dần trở nên rõ ràng, đó là một thế giới đầy rẫy máu tanh, người, yêu hay bất cứ sinh linh nào đi chăng nữa đều tu luyện huyết đạo, lấy máu làm sức mạnh, lấy máu để sinh tồn, lấy đẳng cấp huyết mạch để phân biệt thiên phú khác với thế giới nàng đang ở là dùng linh căn để phân biệt. Mỹ Hương cứ như khán giả trong rạp chiếu phim vậy, nàng chứng kiến thế giới này đấu tranh, chém giết, thiên tài sinh ra chết đi vô số, cường giả như phù dung sớm nở tối tàn, nàng thậm chí nhìn thấy một cường giả cực mạnh, mạnh đến nổi nàng vô pháp tưởng tượng, thậm chí đệ nhất cường giả Thanh Hoa Thiên là một vị Linh cảnh Tôn giả lão tổ cũng không bằng ngón tay của người này, nhưng hắn cũng không thể vĩnh sinh, hắn bị bạn thân chí hữu, cùng địch nhân liên thủ vây chết chỉ vì... lợi ích. Đúng vậy, địch nhân của hắn bỏ ra lượng lớn tài nguyên khủng khiếp, đủ để bạn thân của hắn bán đứng hắn.

Rồi thời gian trong cảnh lại trôi nhanh hơn, thời thế thay đổi liên tục, các triều đại hùng cứ thiên địa cũng thay đổi theo nhà này nhà kia nhưng chỉ có một thứ chưa bao giờ thay đổi từ đời vị cường giả thống trị đầu tiên là Cực Huyết Chiến Trường, là chiến trường mà tất cả các thiên tài của thế giới này mỗi định kỳ năm đều muốn tham gia, chém giết lẫn nhau để tạo nên những cường giả mạnh nhất, trong đó kẻ thắng đạt được ban thưởng cũng cực lớn, có thể xem như là một đại cơ duyên. Nhìn từng tràng cảnh chém giết qua các kỳ, Mỹ Hương càng nhìn rõ hơn cái gì là nhân tính, không nói riêng con người mà là vạn tộc đều như, vì leo lên đỉnh cao không ngần ngại đạp hết mọi chướng ngại vật, có người vì ngại mình không vượt qua được tâm, liền chế ra một môn vô tình công pháp, tu luyện thành thì vô tình vô cảm, khỏi cần vướng bận. Thậm chí có thể hiểu cách khác là người ta tạo ra hữu nghị quan hệ cũng chỉ để móc nối lợi ích mà thôi, kẻ yếu nói đạo đức tới mấy cũng không ai thông cảm, kẻ mạnh dậm chân cái không ai dám không nghe.

Ai cũng không ngờ chính chiến trường đào tạo nhân tài của thế giới đó chính là mầm họa một mai thế giới hủy diệt, qua bao nhiêu kỷ nguyên năm tháng không ngừng chém giết máu tanh tích tụ, máu đã đành, còn là máu của vô số thiên tài, huyết mạch cực thịnh tu lại chỗ, không biết bao nhiêu thời gian dần dần hình thành một thanh huyết kiếm, đó chính là thanh ma kiếm mà Mỹ Hương mới cầm đâm Huyết Đằng, nó hình thành, lại trải qua vô số thời gian nữa hấp thụ máu tươi, từ trong phạm vi chiến trường đến mở rộng ra toàn bộ thế giới, sự kiện lạ này xảy ra khiến cho rất nhiều tuyệt đỉnh đại năng để ý tới, tìm ra nguyên nhân rồi một hôm có vị tìm ra được vị trí của thanh kiếm, nguyên nhân gây ra hiện tượng hấp huyết, hắn vui mừng khôn siết, hắn cho rằng thời đại của hắn tới rồi, đến cả hắn gần như là cao thủ mạnh nhất thế giới vậy mà tới gần thanh kiếm còn bị hút không ít máu, chứng tỏ thanh kiếm này phi phàm, hắn hiện tại không phải đệ nhất thiên hạ nhưng chỉ cần có được nó thì đệ nhất trong tầm tay. Hắn cố nén đau lại gần thanh kiếm, toàn lực rút nó ra, quả nhiên rút ra, vừa rút ra tới thì dị tượng xuất hiện, huyết quang đầy trời, biết dị tượng sẽ thu hút các đại năng khác nên tên này cắn răng chịu đựng thanh kiếm hút máu mình mà co giò bỏ chạy. Nhưng mà chạy làm sao kịp, chỉ giây sau khi huyết quang xuất hiện thì trên bầu trời đã xuất hiện tới mấy ngàn người. Vì tràng cảnh này diễn ra trong một thời không nào đó nên chẳng có âm thanh, chỉ có hình ảnh tái diễn, một trận đại chiến kinh thế diễn ra, vì tranh dành huyết kiếm mà khiến thế giới này sụp đổ một mảng lớn, sinh linh chết không biết bao nhiêu mà kể. Người đầu tiên sở hữu huyết kiếm mạnh mẽ chém hơn mấy đại năng nhưng lại bị rất nhiều người vây công mà chết, kẻ tiếp theo đoạt được nó cũng không phải may mắn gì.

Thiên băng địa liệt, không khác gì một trận tai nạn diệt thế, trận chiến này vậy mà kéo dài ngàn năm, số lượng tuyệt đỉnh cao thủ chết hết %, người còn sống cũng tàn tật, đổi lại một kết quả không ai ngờ là một tên đại năng trước khi chết dùng bản thân băng huyết thần thông, truyền tống vứt thanh kiếm kia vào hư không vũ trụ hão hãn, cười to tiếng rồi chết. Để còn sống sót lại đại năng vô cùng căm phẫn, bọn họ đánh giết vạn năm thương thế chồng chất khó mà lành, không dám mạo hiểm tiến vào hư không, cái gì cũng không lấy được, đổi lại thế giới gần như vỡ tan, hư không loạn lưu lỗ hổng xuất hiện khắp nơi, tới đây đoạn ký ức về thế giới này kết thúc. Tiếp tục hỉnh ảnh là thanh kiếm này lang thang trong hư không vô định, trong dòng thời gian nhàm chán cộng thêm năm hút máu các đại năng kia khiến thanh kiếm này đản sinh linh trí, trở thành một sinh linh có trí tuệ. Điều kinh khủng nhất của một sinh linh không phải là từ lúc sở hữu sức mạnh hủy thiên diệt địa mà từ lúc bắt đầu sở hữu trí tuệ, ví dụ cho dễ hiểu thì giống như loài người vậy, trước kia thế giới nguyên thủy không có trí tuệ thì những sinh vật to lớn mạnh mẽ chiếm ưu thế, nhưng từ khi con người tiến hóa, trải qua vài triệu năm phát triển thì con người chính thức thống trị trái đất không phải sao?

Từ khi có được trí tuệ, thanh kiếm này đã biết cách tìm và lẻn vào các thế giới khác nhau, thu nô lệ, cho bọn họ xem đoạn ký ức hào hùng này của nó, lợi dụng lý do đào tạo bọn họ thành tuyệt thế cường giả, chém giết, hút máu không biết bao nhiêu sinh linh, thế giới có tiểu thế giới, đại thế giới, siêu cấp thế giới và chí cao thế giới. Trong đó đại thế giới bị nó biến cái thành tàn phế, no đủ nó tự tin tiến tới siêu cấp thế giới, trong siêu cấp thế giới có nguyên quán của nó là Huyết thế giới đã tàn phá, nó chọn Ma thế giới, sau vô số năm tháng đổi thay vị nô lệ, cuối cùng nó củng thành công hấp thu thế giới này bản nguyên, tiến hóa thành Huyết Ma Kiếm, sau khi thành công với Ma thế giới, niềm tin của nó đã biến cực đại, để nó tự đại dụ dỗ vị thành công nô lệ kia(lúc đó nô lệ kia đã mạnh tới mức chí cực của Ma thế giới, sánh ngang các vị thần của thế giới Mỹ Hương đang sống, Thần thế giới) tiến quân tới Chí Cao thế giới duy nhất, Cấm Đảo. Tại đây nó vô cùng đen đủi, vị nô lệ kia đã rất rất mạnh nhưng tới Cấm Đảo thì không khác tầng lớp yếu nhất, thêm một cái nữa sinh linh Cấm Đảo vô cùng hùng mạnh, một cái so với một cái còn mạnh hơn, tự tin hơn, lại linh trí vô cùng thấp... Nó chả câu thông dụ dỗ được ai, nó đành tiếp tục đầu tư vào vị nô lệ kia, chỉ còn cách săn các sinh linh còn non, khoảng thời gian đầu khá thuận lợi, thực lực tăng trưởng nhanh, bỗng có một ngày hắn cùng vị nô lệ tiến đến trộm trứng của một con Hỏa Xà trưởng thành, bị nó bắt gặp thổi hơi, kết qủa vị nô lệ kia tan thành mây khói, cặn cũng không còn, bản thân Huyết Ma Kiếm bị thương nặng, uy lực đại giảm không thể hi sinh tu vi thi triển na di phá không chạy trốn, lại còn may mắn vô tình trốn tới Thần thế giới, đúng lúc nó suy yếu cực hạn gặp ngay tên Huyết Đằng đang tuyệt vọng, Huyết Ma Kiếm lấy trạng thái bản thân lúc đó không thể dụ dỗ được nô lệ cao cấp hơn nên đành lựa chọn Huyết Đằng, một đường chỉ điểm theo Huyết Đằng trưởng thành, nó cùng dần khôi phục lại uy năng ngày xưa, tuy nhiên bây giờ vẫn xa xa không bằng một phần tỷ tỷ thời đỉnh cao của nó ở Cấm Đảo, nhưng vẫn còn tốt, trạng thái bây giờ dụ dỗ mê hoặc , điều khiển thiên tài vô cùng dễ dàng, không nhất thiết cứ đồng hành mãi với tên Huyết Đăng không có chút thiên tư này, hắn hao tốn thời gian rất nhiều mới làm Huyết Đằng mạnh được như vậy, đổi lại từ đầu chọn thiên tài cỡ Lam Kết Y thì giờ hóa Tiên cũng không phải không thể, với lại nó bây giờ vẫn còn phải cẩn thận, vạn nhất bại lộ trong mắt đám Thần Tiên kia thì đừng nói tới mê hoặc, trở thành vũ khí trong tay người ta thì còn được, lúc đó khó mà theo ý nó được.

Nay gặp được Mỹ Hương, người có thiên phú tốt hơn tên Huyết Đằng, Huyết Ma Kiếm không ngại đổi cái nô lệ ký sinh. Nó rất thông minh, thay vì mạnh mẽ nô dịch ký chủ dẫn đến tiềm lực ký chủ hao tổn, thành tựu có hạn thì nó sẽ dùng lợi ích để mê hoặc bọn họ, điều đó vô cùng thực tế, thủ đoạn này càng là % thành công, chỉ cần không phải loại não phẳng chí thánh chí thiện người là được. Người ai mà không có khát vọng, mộng tưởng đúng không? Chỉ cần có khát vọng, có mộng tưởng liền dễ điều khiển. Mỹ Hương sau khi xem hết đoạn ký ức kinh khủng kia, chính nàng cũng đầu mình ong ong lâng lâng, bản thân u u mê mê không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi.. Đúng lúc đám hình ảnh phản chiếu kia tan vỡ thành từng mãnh vụn thì nàng xuất hiện tại địa phương xa lạ, một vùng đất màu đỏ, vùng đất máu, bên trái Huyết Sơn, bên phải Huyết Hải, phía sau Huyết Hải, chân trời bao la không thấy điểm cuối, phía trước lại là tế đàn, trên tế kia cắm thanh kiếm vô cùng khổng lồ, phảng phấp tựa như là trụ chống trời, chỉ cần để ý kỹ hoa văn và họa tiết liền nhận ra Huyết Ma Kiếm.Ý thức Mỹ Hương lần nữa thanh tỉnh, nàng mơ hồ buông giọng:

- Đây là đâu? Ta..ta tại sao lại ở đây? Đã qua bao nhiêu thời gian rồi? năm? năm??

- Tiểu cô nương! Đây là thế giới tinh thần của ta, tương tự như sinh linh tu luyện các ngươi gọi là Hồn Giới, tùy ý ngươi gọi thế nào đều được. - Sinh linh tu luyện trong ý của Huyết Ma Kiếm chính là thiên hạ vạn tộc, phàm là sinh linh cần duy trì nòi giống nói chung, phân biệt với những sinh linh giống như nó (kiếm, đao, núi, sông, biển các kiểu)vốn là không phải là sinh linh nhưng lại đản sinh linh trí, tự mình tiến hóa.

- Ngươi..ngươi là ai? Tại sao nghe thấy âm thanh mà lại không thấy người??

- Ta đang ở trước mặt ngươi, giới thiệu một chút. Ta lúc đản sinh được mệnh là Huyết Kiếm, tiến hóa lần thứ gọi là Huyết Ma Kiếm, tối cao tiến hối kia liền tự mệnh mình là Kiếm. - Người thường không biết nhưng phàm là Tiên cảnh cường giả trở lên đều sẽ có quy tắc ngầm để vinh danh và thể hiện danh vọng, thực lực với thiên địa, đó là đưa tên mình trở về còn chữ, đại biểu mình chính là chí cường giả trong lĩnh vực của bọn họ, sánh ngang với trời đất, có câu thiên địa đại đạo chí giả. Huyết Ma Kiếm lúc cùng vị nô lệ kia xông cấm đảo thực lực đã rất kinh khủng, tự mệnh mình là Kiếm, tức tam thiên giới đệ nhất kiếm, không có thanh kiếm nào trên đời có thể so với nó.

- Ngươi..ngươi là thanh đại kiếm kia?

- Chúc mừng ngươi đoán đúng.

- Ngươi mau thả ta rời khỏi đây đi, ta sợ..

- Vậy được! Nghe lời ta, trở thành ta chủ nhân, ta cho ngươi vô tận sức mạnh, vô tận phú quý, vô tận sinh mệnh.

- Ta không cần! Mau thả ta ra ngoài đi. - Nghe thanh kiếm nói, Mỹ Hương cũng có vẻ thèm, sống ở thế giới này cũng được vài năm rồi nên nàng rõ ràng, sức mạnh đồng nghĩa với tiền bạc ở Trái Đất, càng mạnh thì địa vị càng cao, ai mà không thích, đã vậy còn vô tận sinh mệnh nữa chứ, nàng thậm chí nghe nói Thanh Hoa Thiên lão tổ đã sống được hàng tỷ năm cơ, nàng thậm chỉ không thể tượng tượng được người mà sống từng đấy năm sẽ biến thành hình dáng gì.. Nhưng nghỉ tới Lam Vũ, nghỉ tới nơi này mình cô độc không một người bạn, lại tàn khốc như vậy một thế giới, nàng lắc đầu.

- Ngươi thật sự không cần sao??

- Không..không cần! Ta chỉ mong một cuộc sống yên bình bên người thân của mình thôi!

- Haha, tiểu cô nương, ngươi biết cái gì là yên bình chăng? Yên bình là gì? Nói ta nghe một thoáng. - Giống như nghe được một chuyện cười rất hài, âm thanh kia lại vang ra tiếng cười.

- Yên bình là bình thản ngày qua ngày, có chút cực khổ cũng được, không phải tham gia tranh dành chém giết với ai, yên bình đối với ta chỉ vậy được rồi. - Vừa rồi theo đoạn hình ảnh ký ức, nàng thấy rõ ràng theo thanh kiếm này lăn lộn đều phải ngày ngày ra ngoài chém giết, có người ngàn năm không được nằm nghỉ giấc, quá mệt mỏi.

- Haha, ngươi muốn yên bình? Ai cho ngươi yên bình? Hôm nay cừu nhân của ngươi, tức Hoa gia cùng Giang gia phái một cái Huyết Đằng tới giết ngươi, giết không được, ngày mai bọn hắn phái tới một cái Hỏa Đằng, lại không được, ngày kia tới cái Kim Đằng, Thủy Đằng các loại, ngươi đào đâu ra yên bình. Ngươi nghĩ tên nào cũng sẽ ngu ngốc bệnh hoạn thích nói nhiều như Huyết Đằng này ư? Sống còn chưa chắc sống qua ngày mai, ngươi lấy đâu ra yên bình, còn người thân của ngươi, theo ký ức của Huyết Đằng, Hoa gia còn chưa tra ra cái gì, nếu không xuất hiện liền giết , yên bình ở đâu ra?

- Nhưng.., không cần! Ngươi ta yêu sẽ đến cứu ta. - Nàng không phải kẻ ngu, cũng nghe ra đạo lý trong đó, nhưng bản tâm nàng không muốn nhận, không muốn tin.

- Haha, người ngươi yêu? Trong ký ức Huyết Đằng đọc được bản chi tiết lai lịch của ngươi thì ngươi đến từ tiểu thế giới nho nhỏ, mà lại còn là trong tiểu hành tinh nhỏ trong thế giới nhỏ đó. Người ngươi yêu chắc cũng trong đó, một phàm nhân trong tiểu thế giới, đừng nói cứu ngươi, liền bảo hắn đến đánh nhau với hài tử tuổi ở Siêu cấp thế giới này cũng đánh không lại, làm sao mà cứu? Chỉ có đi theo ta, ngươi tuy rằng phụ ngươi tâm niệm, biến thành tồn tại hắc ám trong định nghĩa của ngươi. Nhưng.. hà hà, ngươi được sống tiếp, ngươi được địa vị, ngươi có thể bảo vệ thân nhân của mình, ngươi sẽ gặp được người ngươi muốn gặp, làm việc ngươi muốn làm. Thử hỏi lúc ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất, ngươi muốn yên bình, ai dám không cho, ai dám chọc ngươi? Đó mới chính là định nghĩa của yên bình, kẻ yếu làm sao được quyền lựa chọn cuộc sống của mình, người nghèo vĩnh viễn phải vì cuộc sống mà bôn ba, chỉ có kẻ giàu thật sự mới có khả năng tận hưởng cuộc sống.

Từng từ từng từ mê hoặc thuyết của Ma Kiếm găm sâu vào tâm chí Mỹ Hương, lý trí của nàng còn thanh tỉnh, đây chính là chỗ cao minh của Huyết Ma Kiếm, để ngươi bị mê hoặc trong lúc thanh tỉnh nhất mới là hiêu quả nhất. Tâm linh trong sáng của nàng hoàn toàn bị phơi nhiễm, đúng rồi nha, ta vì sao còn ngu muội như vậy, chỉ cần sống tiếp mới được quyền nói tới hi vọng, chết rồi thì cái gì cũng thành không, thế gian này ra sao ruốc cuộc có liên quan gì tới ta? Bọn họ chưa từng đối xử tốt với ta, hư tình giả ý bên ngoài nhưng chưa từng có sự tôn trọng nào cả, bọn họ còn nhốt cha mẹ ta ở đâu đó, ta còn không biết, bọn họ hứa là khi ta luyện thành công pháp kia sẽ cho ta gặp cha mẹ, ta lúc đó sẽ là người có quyền lực trong tông môn, thích đi đâu thì đi không cần tuân lệnh tông môn, nhưng lời bọn họ nói ta lại tin sao? Không, ta chưa bao giờ tin, bọn họ sao có thể thả một công cụ để điều khiển ta ra, lợi ích bọn họ sẽ mất, bọn họ sẽ không, nhưng lúc đó vì ta quá yếu, ta như phàm nhân gặp thần tiên, không muốn tin cũng phải tin... Chỉ cần ta làm chủ được bản thân mình, làm chủ được số mệnh đó đúng mới thật là bình yên. Trong tim nàng bỗng dưng khắc lên chân lý: "Kẻ yếu chết không người thương tiếc, kẻ mạnh lại được thế gian kính ngưỡng, dù là chết đi hàng vạn năm vẫn vậy, ta không cần dương danh, không cần được người khác kính ngưỡng, ta chỉ muốn được yên bình, nhưng muốn được yên bình.. ta phải xin lỗi thế gian rồi". Nàng nhớ tới câu nói của Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa :"Thà ta phụ người thiên hạ chứ không để người thiên hạ phụ ta"...

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio