Lãng Khách Vô Danh

chương 33: bị phong ấn, số đen như mực. ta tên gọi hạ vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Anh ôm lấy nàng, sử dụng cổng không gian ngay lập tức bỏ chạy xa, hướng anh muốn tới là Phong Lăng Thâm Uyên. Vừa cảm nhận được khí thế lọt ra khỏi không gian giao động là anh biết anh chẳng thể đỡ nổi một ngón tay của người này, không thấy cớm như Kimura cũng không kịp suy nghĩ mà cắm đầu chạy ngay sao? Anh không biết đi đâu, nơi này nhỏ bé như vậy, chạy chắc chắn không thoát khỏi tay người kia, có lẽ người kia là cứu binh gã già Vô Vi gọi tới. Đúng nha, nghĩ lại mình chạy không biết có thoát không thì sao phải mang theo cô gái vô tội này, người là mình giết... A, giờ mới để ý, tinh thần lực của mình tăng lên rất nhanh, không những hồi phục % mà còn tăng tiến, Lam Vũ cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn mà mình đang có, như con sóng dâng trào, sự tăng trưởng đột ngột này mang lại cho Lam Vũ cảm giác giờ mình nhấc tay cũng có thể nhấn chìm cả võ lâm này, tất nhiên chỉ có thể là cảm giác.

Cuối cùng sự tăng trưởng tinh thần lực cũng dừng lại, chính điều này đã xóa đi sự hoảng loạn trong lòng anh, bình tĩnh lại, anh nghĩ một lát thì ra lúc nãy là mình ăn hôi tên kia phát cuối, giết được gã, không hiểu vì sao mình lại có thể lên "kinh nghiệm" khi giết cao thủ, nhưng mà hình như cái này cũng dễ chấp nhận mà, ngày xưa chơi game cày cấp, cũng chả phải thế này sao. Sắp up lv rồi, tức là bây giờ tinh thần lực đã đạt tiêu chuẩn Nguyên Linh đỉnh phong của tu linh giới, á đù, vừa mới up lv thôi đã ,% cây "kinh nghiệm" rồi, tốc độ này có chút nhanh, cái này phải tính là "train boss" đây, tính ra chỉ cần mình giết là được, sau này chăm chỉ ăn hôi một chút. Còn cô nương này nữa, mình làm sao đây, mang theo tuy không có thêm gánh nặng nhưng biết đâu mình chạy không thoát người kia thì sao, dù thoát hay không thoát mình cũng sẽ rời thế giới này mang theo cô gái lỡ có gặp Mỹ Hương cũng không tiện, sau này về lại hẳn thăm các nàng sau.

Trước khi đi, anh cũng nghĩ tới sự an toàn của cô gái, mình không có ở đây, đại ca thì được gã hòa thượng mang đi mất, không biết đi đâu, nàng ở nơi này không an toàn, dù nói sau khi Kimura lộ mặt thì đa số phàm nhân cao thủ chết hết rồi nhưng vẫn còn đó những người không đi đại hội, hoặc bận bịu gì đó mà không đi, với nhan sắc của cô gái thì sẽ chịu thiệt, anh cũng cho mình có một phần trách nhiệm khi hấp thu hết nội lực của cô chị, khiến giờ họ chân yếu tay mềm như vậy, thế nên trước khi bỏ đi anh quyết định ngưng tụ % tinh thần lực hắc ám của mình tạo ra chiếc vòng tay đeo lên tay họ, vòng tay sau khi ngưng hình thì màu sắc đen huyền pha chút màu trắng đục, giống như cà phê đen pha thêm chút sữa vậy, sau khi ngưng hình hoàn chỉnh trên bàn tay cô gái nó đã thành cái vòng ngọc bình thường. Lam Vũ để lại vài câu nói trong vòng ngọc kia, khi người tĩnh lại thì vòng ngọc sẽ tự truyền tin vào đầu người, anh không thông thạo những kỹ xảo này lắm nhưng những thứ phổ thông như truyền âm vẫn có thể làm được.

Vừa định ôm hai nàng đi tìm một nơi nào đó an toàn rồi bỏ xuống thì Lam Vũ cảm nhận được một áp lực khủng bố xuất hiện, gấp quá anh quăng hai nàng vào cổng không gian vừa tạo, đưa nàng tới nơi cách đó tầm km cho chắc, giờ tinh thần lực của anh đã bao phủ tới km rồi, cũng do tinh thần lực hấp khô xác gã Vô Vi mới có được. Quăng hai cô gái đi không biết nơi nào, anh vội nhảy vào cổng không gian, nhưng chỉ s sau khi anh biến mất tại chỗ đó thì có một trung niên đạo nhân tướng mạo đường hoàng, tóc phần phật phiêu trần cầm một cây phất trần, trung niên nhân nghiến răng:

- Dám giết đồ đệ của Lăng Thiên đạo ta! Tam Thiên Giới còn có người dám vô cớ giết đồ đệ của Lăng Thiên đạo ta. - Trung niên nhân thoạt nhìn tựa tuổi thực chất đã sống hơn vạn năm ( vạn = ngàn)! Vì gã là thiên tài tu linh thế nên đột phá cảnh giới rất nhanh mới lưu giữ được nét thanh xuân còn sót lại này, đồ đệ của gã kém hơn, thế nên dù lúc đột phá Chân Linh thì còn là thanh niên phơi phới, nhưng kiên trì qua vài vạn năm không đột phá lên Thiên Linh khiến dung mạo càng ngày càng già đắng.

Gã tên là Lăng Thiên, ở Ngũ Hành Tiên Lục cũng là danh tiếng vang dội, một thân Thiên Linh đỉnh phong cao thủ tuyệt đỉnh, thái thượng trưởng lão của Vô Không Phái, nhưng mà cái gã dựa vào để nói Tam Thiên Giới không có người dám vô cớ giết độ đệ của gã chính là Thái Tôn, một trong Tôn giả ở Kim Tiên Lục, thu gã làm đồ đệ thứ , nên mọi người ai cũng nể mặt sư phụ gã...

Gã lúc này nhìn về phía chị em Tuyết Trang bị ném đi, sau đó lắc đầu, cô nương kia không liên quan tới cái chết của đồ đệ, hắn là một cao thủ tuyệt đỉnh, có thân phận, tuyệt đối không ra tay với các thành phần nhãi nhép không đắc tội mình, dù đoán có lẽ cô nương này liên quan tới cái chết của đồ đệ. Trong lệnh bài vỡ truyền tin về hắn thấy người, một thanh niên tóc trắng và một tên như chói lọi như vầng thái dương, chỉ cần tìm tên đó, rồi hắn nhìn một hướng khác, là hướng mà Lam Vũ bỏ chạy, hắn hừ lạnh một tiếng rồi biến mất. Xuất hiện ngay trên đầu Lam Vũ giáng xuống một chưởng một bàn tay khổng lồ úp xuống không khác gì chụp kiến vậy, may mắn gần chạm tới thì Lam Vũ đã kịp nhảy vào cổng hư không tiếp theo. Uỳnh Sau khi khói bụi tan đi, một cảnh tượng khủng khiếp, nếu Lam Vũ còn ở đây chắc sẽ chết khiếp, dưới chân gã Lăng Thiên là một cái hố đen mênh mông hình một bàn tay, không biết bàn tay nó to bao nhiêu luôn, đại khái là tầm vài nghìn cây, khiếp, mà hố sâu không thấy đáy. Gã cũng không chần chừ, nhìn xung quanh xác định hướng Lam Vũ bỏ chạy, rồi lại biến mất. Để lại đâu đó một âm thanh lãnh khốc:

- Chạy đi, coi ngươi chạy đâu cho thoát khỏi tay ta!

Một lần nữa gã xuất hiện bên trên đầu Lam Vũ, kịch bản lặp lại, gã lại chậm nửa giây, Lam Vũ lại biến mất và thêm một cái hố to hình bàn tay. Lần thứ gã đuổi tới thì thấy Lam Vũ đã đứng trên một cái vực thẳm mà không chạy tiếp, giờ thì gã đã biết Lam Vũ có chạy đường trời, lạnh lùng nhìn tới, gã cũng không vui sướng gì khi mất đồ đệ:

- Tiểu tử, có biết mình phạm tội gì không?

Lam Vũ không trả lời gã, một giây trôi qua tức là tính mạng trôi qua, đối với gã trung niên này, anh cảm thấy áp lực quá lớn, giờ có cảm giác như chính mình không thuộc về mình nữa, một ý niệm thôi đối phương cũng có thể giết mình mà không thể hồi phục. Không tốn thời gian trả lời, anh nhảy luôn xuống Phong Lăng Thâm Uyên, đi vào thế giới tinh thần, đó là chỗ dựa cuối cùng rồi, ở đó mình có thể thoải mái buông thả tinh thần lực, không gian, coi như là sân nhà.

- Muốn tự tử? Đừng hòng! - Gã phẫn nộ, không ngờ con kiến kia dám không trả lời gã, lại còn muốn tự tử, nào có chuyện chết dễ dàng thế? Bởi vì gã có thần thức, phóng xuống dưới Phong Lăng thâm uyên ai ngờ lại không thấy đáy, càng sâu lại càng mờ mịt giống các cấm địa ở Tam Thiên Giới, gã mới đưa ra nghi vấn là tên này muốn tự tử.

gã lấy ra một chiếc vòng tay, niệm chú rất nhanh rồi ném về phía Lam Vũ, không ngờ chuẩn và chính xác đến như vậy, nó đang to như cái vại nước tức thì bay tới chỗ Lam Vũ vừa vặn chui vô tay anh lập tức nhỏ lại trở thành một cái vòng ngọc thêu hoa, dù không biết là cái gì nhưng Lam Vũ cũng mặc kệ, đã rơi tự do anh còn cố ý dùng tinh thần lực đẩy mình xuống cho nhanh nữa.

Gã không ngờ tiểu tử kia bị vòng Thanh Linh phong ấn rồi mà vẫn còn năng lực để tăng tốc rơi, gã hơi do dự, không dám nhảy xuống theo, gã sợ đây lại là một cái cấm địa, một đi không trở lại, nhưng cuối cùng can đảm cũng chiến thắng, nghĩ rằng ở cái thế giới cấp thấp này thì có cái cấm địa gì làm khó được gã chứ? An ủi tinh thần vài giây sau đó gã bay theo xuống thâm uyên...

Càng xuống sâu càng tối, do người đều tăng tốc rơi nên tốc độ rơi nhanh hơn rơi tự do ngày trước Lam Vũ rơi nhiều, nhưng mà gã mạnh Lam Vũ biết bao nhiêu, chỉ chốc lác đã đuổi kịp, đúng lúc định vươn tay ra tóm lấy đối phương thì tự dưng xung quanh Lăng Thiên tối om, tối đến mức không nhìn thấy gì luôn, cảm giác cũng không cảm giác được gì, nghe cũng không nghe được gì, một giây trước còn nhìn thấy đối phương rõ ràng, còn nghe tiếng gió mà giây sau đã không còn cảm nhận được gì nữa, giác quan như bị hư vậy. Gã bắt đầu hoang mang, gã mặc dù không có cảm giác gì nhưng lại có cái cảm tưởng là hình như mình bị lực lượng nào đó lôi đi thật xa rồi, không còn ở gần tiểu tử kia nữa, nhưng mà để cho chắc gã chưởng loạn xung quanh với hi vọng có thể ngẫu nhiên đánh chết tiểu tử mang thù với mình. Không cam lòng để yên, gã còn bồi thêm một câu cho chắc:

- Tiểu tử, ngươi chạy trốn cũng vô ích, trong không gian tịch mịch này vốn không có linh khí, ngươi chắc chắn phải chết, vòng tay Thanh Linh là pháp bảo phong ấn cấp Thiên Linh, người bị phong ấn sẽ mất sạch tu vi, chờ chết đi, ngươi không chết ta cũng truy sát tới cùng... - Tuy rằng chắc chắn Lam Vũ phải chết nhưng lão vẫn muốn đe dọa tâm lý đối phương, để cho đối phương sống nốt quảng thời gian còn lại trong lo âu, sợ hãi. Theo lão thì tu linh giả sống nhờ linh khí, một khi không có linh khí thì khác nào người thường, mà người thường thì tuổi thọ thấp, phải ăn uống, trong không gian tịch mịch này không có linh khí, lại bị vòng tay Thanh Linh phong ấn, mất hết tu vi, trở thành người thường, qua chục ngày không ăn đảm bảo chết đói.

Âm thanh đó rất to, vang vọng khắp nơi, mặc dù ở nơi rất xa nhưng Lam Vũ vẫn có thể nghe được âm thanh này, không phải vì nó phát đi xa quá mà do, thế giới này là thế giới tinh thần được vị Tiên Nhân kia sáng tạo ra riêng cho tinh thần giả, tất nhiên nó là thế giới Lam Vũ có đủ thứ ưu quyền. Tuy rằng biết lão vào đây chắc chắn lạc đường và không nhìn thấy gì, do lúc nhận truyền thừa anh đã đọc qua, ngoại trừ tinh thần giả và cao thủ cấp Tiên ra thì bất cứ ai vào đây cũng mất hết giác quan. Nhưng mà mất hết thì mất hết, lão còn đeo cho mình cái vòng tay Phong Ấn này nữa, không biết cái vòng này có công hiệu truy tung không nữa, nghĩ tới đây anh lại không dám về trái đất, rước tên hung thần này về thì trái đất bị hắn gõ một cái sụp mất. Nhắc tới phong ấn mới nhớ, hình như tinh thần lực của mình đang biến mất dần một cách "không phanh", lập tức Lam Vũ nghĩ đến ngay chạy tới thế giới gọi là Tam Thiên Giới kia. Nơi đó rất rộng lớn, trong trí nhớ gã áo đen cũng miêu tả như vậy, trốn cũng dễ hơn, nhỡ sau này gã đạo sĩ kia nổi điên lên phá hoại cũng không liên quan tới mình, đỡ áy náy, vã lại cái vòng chết tiệt này muốn phá có lẽ cần nên đi cái nơi sản xuất ra nó.

Vội vàng chạy tới chiếc hố màu trước khi tinh thần lực còn chưa biến mất hết... Má nó! số đen như mực, Lam Vũ muốn chửi thề, vừa chui vào lại gặp không gian loạn lưu(Không gian hỗn loạn), nhưng mà trong đó có may mắn là không gặp thời gian loạn lưu, nếu không trở thành em bé một lần nữa chắc Lam Vũ out liền luôn, chui về trái đất làm người thường...

..............Trong không gian huyền ảo màu tím hồng với những đốm sáng mỹ lệ, lăn lộn mấy vòng cũng thấy được mặt trời.....

bịch Mông chạm đất, Lam Vũ đau điếng, đã lâu lắm rồi chưa có cảm giác bị té mà đau thế này... Ngó lại thấy tinh thần lực của mình đã tiêu đâu gần hết, may mắn đã dừng rồi, không còn bị biến mất vô lý nữa...Nhưng...tinh thần lực còn lại chỉ có bao phủ km... đây là cái khái niệm gì, trời ơi, từ hơn km xuống còn , yếu đến mức đáng thương, giờ chắc cái tên Hoàn Nhan Hồng Anh không biết sống chết thế nào ở đại hội võ lâm kia nhấc tay cũng có thể chưởng mình sụi lơ. Thở dài, mái tóc trắng như tuyết rối mù, mặt thì nhem nhuốc, quần áo thì khá rách rưới, nhìn chả giống ai cả...à quên, giống ăn mày chứ. Nhìn xung quanh một lượt, khung cảnh thì có nhà cửa, tường san sát, nhưng mà không biết xây bằng chất liệu gì, chưa thấy qua, lại có vẽ cao to, hoành tráng, tường thôi đã cao hơn m, đứng đây còn thấy một tòa nhà chọc trời nguy nga tráng lệ mà không kém khí chất cổ xưa, cái này không phải hoàng cung nước nào chứ? Bỗng nghe mấy tiếng quát to:

- Có nam nhân xâm nhập.... - là một tiếng con gái.

Rất nhanh có vài cô gái tập trung đến đây với vẻ mặt hung ác....

Nhìn nữ nhân phong thái tiên thiên, xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, lại mang theo sát khí nhắm thẳng vào mình, anh nuốt nước miếng, cái vòng tay phong ấn chết tiệt của thằng cha già kia, hận. Một cô gái trong đó rút kiếm ra, quát:

- Ngươi là ai? Có biết Hư Hoa Am chúng ta là tử địa của nam nhân không? Không ngờ ở Lam Thiên Vực này còn có kể to gan như thế? Nói rõ thân phận và mục đích của ngươi, chúng ta sẽ cho ngươi chết toàn thây. - Kiếm đâm vào họng người đang nằm dưới đất.

Khóc...cảm xúc hiện tại là muốn khóc, thiệt là oan quá mà. Ta không chết trong tay cao thủ Thiên Linh thì thôi, lại bị mấy tiểu cô nương Chân Linh hành xác, tuyệt đối lãng nhách. Nghĩ lại lời nói của đối phương thì nơi này là một cấm địa không cho phép con trai vào, lóe sáng một cái, nhưng mà lẽ nào phải đi tới bước đường nhục nhã này hay sao... Chỉ còn vài giây trước khi bị hành hình, không có thời gian để nghĩ được nhiều như thế được, thà có lỗi với lương tâm, nhục nhã một chút còn hơn là mất mạng, tìm cơ hội bỏ chạy khỏi cái am ni cô này là được rồi. Một đám khói đen nhẹ toát ra, trước sự ngỡ ngàng của đám mỹ nữ hung thần ác sát, chàng mỹ thiếu niên lại trở thành một mỹ thiếu nữ, giọng trở nên nhỏ nhẹ yếu đuối:

- Xin lỗi các vị tỷ..tỷ, ta..ta bị người truy đuổi, mới..mới giả nam trang!!! - Nói tới đây "nàng" ngất đi, thực ra là giả vờ...thôi! Sợ nói nhiều quá bị lộ tẩy, dù sao thì anh không biết con gái thì sẽ dùng biểu cảm gì lúc nào...

Dùng chút tinh thần lực còn lại của mình, biến hóa một chút, cũng không ai biết... Dù sao anh cũng đang tu trường phái Hư Tiên, cơ thể vốn có thể hư hóa, ảo hóa, biến muôn hình vạn trạng, không một chút sơ hở, bởi vậy cái hệ thống tu luyện này quá đặc biệt. Chắc các bạn thắc mắc nếu vậy ở thế giới kia người ta tu Hư Tiên còn nhiều hơn kiến ở trái đất cộng lại thì biến hóa hoài ai biết ai đúng không? Đương nhiên cái gì cũng có cái giá của nó, bù lại người nơi đó phát minh ra công pháp phân biệt linh hồn khí tức và nó cũng đã phổ biến khắp có vũ trụ đó, ai ai cũng nhận ra người kia dù có biến thành cục đá ven đường đi chăng nữa, nói ra thì đại khái giống mùi á, mỗi người đều có khí tức riêng biệt, cả vũ trụ không ai giống ai, không sinh linh nào giống sinh linh nào, chỉ có vài trường hợp đặc thù mới có thôi, nhưng mà như đã nói, cái gì cũng có giá của nó, cũng có vài thiên tài, cao thủ lại sáng tạo ra công pháp giả mạo linh hồn khí tức, bởi vậy mới có thể nói thiên đạo tuần hoàn, không có cái gì là hoàn mỹ. Hoặc giả như công pháp giả mạo linh hồn khí tức bá đạo thật nhưng cũng chỉ giới hạn tác dụng với những người yếu hơn người sử dụng hoặc mạnh hơn chút thôi, mạnh hơn quá thì người ta nhìn cái là phát hiện ra sự ngụy tạo liền.

Lam Vũ từng học sách sinh học cộng thêm tuổi trẻ bồng bột coi không ít JAV, thích nhất là Takizawa Lau...à mà thôi! Ngưng chuyện này, nói tiếp vấn đề chính, chính vì vậy nên anh cũng biết đại khái cơ thể con gái, biến hóa giống y hệt không có gì khó. Cái khó là khó ở trong lòng thôi, khó chịu lắm, trai thẳng, lại máu gái, đứa nào cam chịu biến thành gái đâu... Nhưng mà lấy lý do vì sống tiếp để cứu Mỹ Hương, không phải vì mình tham sống sợ chết đâu nên tạm chấp nhận chịu nhục(lý do, lý trấu)...

Vì phải giả ngất nên Lam Vũ nhất quyết chui luôn vào trong hồn giới, không có ai điều khiển, tất nhiên cơ thể đơ luôn chứ sao. Đám mỹ nhân thấy Lam Vũ đột nhiên thành con gái, có chút giật mình, sau đó có cô còn mang bộ dạng dũng cảm không sợ chết tiến lại gần Lam Vũ sờ nhẹ trên mặt anh, cảm giác rất mềm mại, nàng an tâm một chút, kéo tay xuống dưới thò vào trong áo bóp một cái, đỏ mặt rồi mới hướng các tỷ muội gật đầu:

- Đúng là nữ nhi! Mau cứu người. - Cô nàng này vội bế Lam Vũ đi.

Ở trong hồn giới Lam Vũ thấy những chuyện vừa xảy ra, anh muốn tìm một cái gối đập đầu mà chết quá, nhục quá đi, huhu! Đường đường một "đại mỹ nam" đội trời đạp đất lại có ngày phải giả thành một "tiểu mỹ nhân" để sống sót, tủi thân quá đi! Thật ra anh muốn khóc lắm mà khóc không được, bởi vì thằng trẩu kia tỉnh rồi, không ngừng gào thét nãy giờ đòi thả ra, liên tục đập phá phong ấn, thằng hợp lực, cái phong ấn cũng có cảm giác ăn không tiêu, mà giờ tinh thần lực mất hết rồi, lấy gì mà sửa chửa phong ấn, đúng là đời đen như cứt chó! Hết vận này đến xui kia tiếp chân nhau mà tới. Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí mà(phúc thì không bao giờ đến liên tiếp mà họa thì không bao giờ đi một mình)!

- Lão đại, bọn tao kính mày làm trưởng, lại chơi trò thừa nước đục thả câu! Lợi dụng lúc bọn tao suy yếu mà phong ấn, có biết nhục không? - Lão tam nổi điên lên, quát.

Lão tứ thì điềm tĩnh hơn nhưng mà là hung ác hơn:

- Thả ra, nếu không có ngày mày sẽ hối hận! Tao chắc về điều đó! - Nói xong anh lại làm mặt lạnh.

Lão nhị đang thì đang ngẫm nghĩ, không thấy nói năng gì... Tên này chính là tên thâm hiểm nhất trong tên, không biết giờ hắn đang tính cái âm mưu hay trò chơi gì...

Lão đại trực tiếp bơ bọn nó, đang đau đầu! Không muốn ra ngoài kia tí nào luôn, thật! Nhưng mà ngẫm lại mình còn phải tỉnh lại để còn tìm cách bỏ trốn, không thể nào ngất mãi được! Chắc vô tình vào, muốn đi chắc không ai cản đâu nhỉ? Đang nghĩ đến mộng cảnh bỏ trốn thì tay anh đập vào trán, muốn...tìm cái hố mà trốn quá, huhu.

Bên ngoài lúc này mấy cô gái lúc nãy đang thay "quần áo" cho Lam Vũ, có cô còn bạo gan "dạng" chân Lam Vũ ra, ngó kỹ chỗ ấy, xem xét rồi còn bạch ra soi nữa, đã vậy xong còn gật đầu với đám chị em:"Đúng là nữ nhi không sai!". Lam Vũ bây giờ có cảm giác tận thế, tận thế tới rồi, ông trời ơi, sao lại đối xử với tôi như vậy, tôi đã làm gì sai? Tôi muốn sống cũng là sai sao? Ông trả lời đi, không được, phải mau chóng tỉnh dậy, không thì còn không biết bao nhiêu cô tới kiểm tra nữa. Ai bảo chém giết máu tanh là ghê tởm, đây mới là ghê tởm, đây mới là địa ngục trần gian, chết tâm mới là khổ nhất.

Bởi vì khả năng hư hóa tiện lợi này, ở thế giới trước kia của Hư Không chủ không ít người biến thái, tự xử như thế đó! Tuy nhiên cái độ biến hóa thuần thục hay huyền diệu, thâm ảo hay không còn tùy thuộc vào công pháp và tu vi của hư tiên đó nữa, ví dụ như hư tiên mà tầm tầm Chân Linh đến đầu Nguyên Linh theo như hệ thống tu linh thì khó mà biến hóa giới tính được, cũng không thể biến cái gì quá cao siêu, đơn giản thôi! Nhưng nào phải loại công pháp tầm thường? Lam Vũ kế thừa trọn vẹn Bạch Hư Không có chỗ nào tầm thường? Bởi vậy nên anh biến ảo cái gì cũng như thật, lợi cái nữa là anh hoàn toàn dùng tưởng tượng mà điều khiển biến hóa trong phạm vi tinh thần lực của mình, còn hư tiên khác phải niệm chú, bắt ấn...

Lam Vũ vội mở mắt ra, liền nghe mấy cô gái lao nhao:

- Tỉnh rồi, cô gái kia tỉnh rồi, hỏi xem tại sao cô nàng lại bị người ta truy đuổi?

- Hỏi đi, mau!....

Các cô này cũng thật là hiếu động, nóng giảm nói tránh thôi, nói thẳng ra là nhiều chuyện, Lam Vũ xác định ngay là như thế. Có một mỹ nhân có vẻ chững chạc nhất trong bọn ngồi lên giường hỏi Lam Vũ:

- Tiểu muội muội, muội tên gì?

Muội muội? Đã lâu rồi Lam Vũ chưa có nghe lại người khác gọi mình thế này, hơn năm rồi, ngày xưa người ta hiểu lầm nên Lam Vũ không có cảm giác gì ghê lắm. Còn bây giờ thì thấy nổi cả da gà... Không biết nói giọng điệu thế nào, đành phải bắt trước Tiểu Nhan:

- Ta..ta..ta tên gọi Hạ Vũ!

======== fb.com/kai.ms/ ==========

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio