Lãng Khách Vô Danh

chương 39: first blooddddd

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Im lặng chờ s đi qua, đám người kia dần lộ ra vẻ hung ác, tên nào tên nấy mắt khá đỏ, sát khí mãnh liệt, hẳn là đã giết không ít người. Mà ở đây nói điều này cũng vô ích, người ở Thành Phố Hỗn Loạn này ai chả thế, chẳng có ai hiền cả, có chăng hiền thì giờ mộ cũng xanh cỏ rồi.

- Hừ, rượu mời không uống, thích uống rượu phạt! Giết nó đi, hôm nay thật xúi quẩy, không thu được một đàn em nào cả. - Tên đầu lĩnh Nguyên Linh cảnh quát lớn rồi quay đầu bỏ đi. Bọn đàn em cũng đã quen với việc này, một tên Chân Linh cảnh trung kỳ nhìn Lam Vũ cười khinh khỉnh lao tới.

Thở dài một hơi, tuy rằng lão đại không phải lần đầu giết người, nhưng mà vẫn là tư tưởng trong xã hội hiện đại, không thích tay nhuốm máu, nhưng mà biết làm sao được, nhường nhịn thì chết, thôi kệ, mình không tu luyện được thì đnàh phải giết bọn họ nâng cao cảnh giới vậy. Tên kia vừa cầm thanh đại đao xông tới trước mặt Lam Vũ thì khựng lại, ánh mắt khó tin nhìn cái gã quấn băng trắng kín người trước mặt mình, tay gã...

Tay Lam Vũ đã đâm xuyên qua ngực hắn, có thể thấy phía bên kia ngực bị thủng là một bàn tay quấn đầy băng nắm một trái tim còn đập, hành động này vừa lúc hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, bao gồm cả khách ăn nhậu trong quán. Có điều bọn họ không để ý tới móng tay Lam Vũ hiện giờ khá dài và nhọn. Rút tay ra ném xác hắn đi rồi cất một giọng lạnh lùng:

- Không muốn chết cứ lên. - Đồng thời trong người có một luồng năng lượng mới chạy quanh làm anh rất sảng khoái, lại nâng được chút "kinh nghiệm", nói thì vậy nhưng mà anh cũng mong bọn này lên hết đi, dù sao thì nghĩ lại..bọn họ cũng đâu phải là người ở trái đất, không có một chút gì là lương thiện cả.

Bên đám thực khách thấy chuyện biến hay thì vỗ tay hoan hô, còn có mấy tên đứng lên cổ vũ nữa. Còn đám người kia thì đen mặt lại, tên thủ lĩnh mới đi được bước cũng chậm rãi quay đầu:

- Tao không muốn thấy chuyện này lặp lại. - Trong ánh nhìn sâu thẳm không cảm xúc của hắn toát lên một tia tàn nhẫn, đe dọa đám đàn em.

- Lên.

Cả đám cầm kiếm bay tới, dù sao thì bọn hắn cũng chỉ mới Chân Linh cảnh, kiếm khí đao khí đều có tầm đến m thôi, nên tất yếu phải cận chiến. Tránh né trái phải các đường, anh thật sự chưa đủ quyết tâm, thử hỏi một người hiện có tâm lý bình thường không biến thái liệu có thể giết người liên tục dù có lý do không? Nếu anh sống lâu ở thế giới tàn khốc này thì có lẽ sẽ không thấy vậy nữa, nhưng mà anh cũng chỉ mới vừa ra được có vài ngày thì lại bị nhốt ở cái am "thiếu nam" đó, được vài ngày lại chìm nghỉm trong hồn giới, cộng hết ra nhân sinh ngắn ngủi chỉ cỡ tuổi là cùng.

Thấy Lam Vũ liên tục né tránh, gã Nguyên Linh cảnh cao thủ cười lạnh, từ trong túi áo cầm ra một thanh dao găm nhỏ đen xì, có lẽ là tẩm độc:

- Tránh né đi! Thì ra cũng tới như vậy mà bày đặt lớn miệng.

Đám người này mỗi người yếu nhất đều là Chân Linh cảnh, ngang cấp với Lam Vũ, hãy cứ tưởng tượng bị một đám thanh niên bằng vóc dáng mình đánh hội đồng xem, nếu như không tấn công mà chỉ tránh né thì có võ cũng bó tay.

Một tên cầm kiếm dài chém ngang hông, Lam Vũ nhảy lên cao, lập tức bốn năm đường kiếm hướng tới, chật vật né tránh, thật ra anh cũng muốn bạo phát rồi, đem đám người thu làm năng lượng, nhưng vẫn còn một tầng giấy mỏng tâm lý, giết một hai người có ý đồ với mình thì được chứ vài chục người thì anh chưa bao giờ.

- Chết tiệt, đám người này dai như đĩa, ép ta quá đáng, không động thủ thì ta có lỗi với bản thân mình mất. - Thầm đưa ra quyết định cho bản thân mình, đúng lúc đó có một âm thanh vang tới.

- Tới đi lão đại, đây không phải thế giới của chúng ta! Đừng quên mục đích ban đầu, không có thực lực cảnh giới thì đừng nói đem Mỹ Hương trở lại, ngay cả gặp còn không thể! Đây là một trò chơi, thế giới này là một trò chơi, trò chơi của anh em chúng ta. - Lão nhị lên tiếng nhắc nhở, tránh cho lão đại mềm lòng hại bản thân mình.

- Phải, nơi này không phải Trái Đất, không có pháp luật, không có nhân đạo, ta đây phải sợ cái gì chứ, nhập gia tùy tục. Đây chỉ là một trò chơi cần ta leo top mà thôi, vậy từ nay người cản đường ta đều là quái, đều là creep. - Ánh mắt của anh trở nên hứng phấn, chỉ cần mê hoặc mình đang chơi một trò chơi thực tế ảo giống Sword Art Online thì anh không còn chút bận tâm gì cả, chỉ còn lại niềm vui khi chơi game thôi.

Ngay lúc đó thằng đầu tiên thí nghiệm cái tư tưởng của anh đã xuất hiện, vừa lúc này một gã đàn em cầm một cây lang nha bổng hướng đầu Lam Vũ đập xuống. Chưa kịp đụng tới thì một nắm đấm đã thụi vào ngực hắn, làm toàn bộ xương ngực và nội tạng vỡ nát, văng vài chục mét bay vào quán nhậu đập vào một bàn thức ăn có người đang ngồi vừa ăn vừa coi náo nhiệt làm cái bàn vỡ đôi. Biến cố ngay lập tức làm mọi người xung quanh biến sắc, đám du côn đang hung hăng hống hách muốn đánh người cũng lập tức xanh mặt, bỏ bạn vừa chết nằm một đống đó mà chạy hết.

Người trong quán thì xôn xao, đều đem ánh mắt tội nghiệp nhìn Lam Vũ, anh nhún vai, xem ra đã chọc vào cái phiền toái gì đó rồi, haha. Ta còn sợ không có creep để farm đây này, đánh không lại thì mở cổng không gian chạy, tin rằng trừ Địa Linh cường giả thì khó có người đuổi kịp. Anh cũng không ngu, có lẽ là mình vừa đắc tội với cái quán ăn nhậu này, xem ra vào đây ăn không được rồi, đành tìm quán khác vậy. Lắc đầu bỏ đi, mặc dù không thèm quan tâm nghe ngóng những lời người ta bạn luận nhưng anh vẫn nghe đại khái là mỗi cái quán ăn nhậu lớn ở Thành Phố Hỗn Loạn này đều có hậu trường rất mạnh, ông chủ đều là cường giả, quấy rối ở đây chính là gây sự, đều chết không có ngoại lệ.

Anh cũng không sợ, ở đây có max cũng chỉ là Địa Linh Cảnh, mà mấy tuyệt đỉnh cao thủ ai lại chen vào chuyện của một tên Chân Linh nho nhỏ chứ, bởi vậy ra tay tối đa cũng chỉ là Nguyên Linh, tầm đó thì gây được bao nhiêu nguy hiểm cho mình chứ. Đi lòng vòng quanh thành phố tìm kiếm một cái quán ăn, nhưng coi bộ khó, vì nơi này có rất ít người dám mở tiệm, đừng nói tiệm đông người vào như quán ăn, đi cả một đoạn đường dài km rồi vẫn chưa đi được một phần nhỏ của thành phố nữa. Thật ra là anh cố ý đi lòng vòng tìm kiếm mà không bắt người lại hỏi là vì anh cảm giác phía sau mình có người đang theo dõi, theo như đồ mặc và vị trí theo dõi thì Lam Vũ chắc là chúng không cùng một phe. Mặc kệ mục đích của bọn chúng là gì, cứ ăn trước đã, cơm nước rồi "kinh nghiệm" sau.

Đi gần cả km mới thấy một cái quán ăn khác tên là Lam Yêu, quán này quy mô tương đối nhỏ hơn quán kia một chút nhưng mà nhìn bên ngoài cũng thấy rõ ràng là nó quy củ hơn rất nhiều, không có người nào ồn ào bàn luận, không khí giống như trong một nhà hàng tây sang trọng, im ắng thêm vào âm nhạc sâu lắng, tuy nhiên nó không giống nhà hàng ở hiện đại chút nào đâu nhé! Trông nó khá âm u, dù thế giới này không có mặt trời vậy mà bên trong không có bất cứ một ánh linh đăng(đèn chạy bằng linh khí) nào cả, tối thui à. Bước vào trong quán, Lam Vũ nhìn không gian khá rộng xung quanh, tìm đại cái vị trí vắng vẻ nào đó ngồi xuống, anh thấy khách thì đa số là đi một mình, hiếm lắm mới thấy người đi chung, phục vụ trong này còn nhiều hơn là khách, có bàn có khách mà có tới phục vụ. Có lẽ đây không phải là một quán ăn bình thường, mà thấy người ta vẫn kêu đồ ăn ăn bình thường thì anh không suy nghĩ nữa, kinh doanh gì kệ họ, liên quan éo gì tới mình mà quan tâm chi.

Anh vừa ngồi xuống thì đã có phục vụ chạy tới, phục vụ nơi đây mặc từ trên xuống dưới là đồ đen như mấy cha thích khách trong phim cổ trang vậy, không có vẻ gì là cung kính, đưa thực đơn ra, rồi đứng im đó chờ. Lam Vũ lật ra xem thì mới ngạc nhiên, món đầu đúng là tên các món ăn, làm từ các sinh vật kỳ lạ quanh thành phố Hỗn Loạn, còn món cuối cùng lại được làm ở một trang riêng. Kinh ngạc là món cuối cùng này là tên của loại cảnh giới tu linh, từ Chân Linh sơ kỳ, Chân Linh trung kỳ, Chân Linh hậu kỳ, Chân Linh đỉnh phong, Nguyên Linh sơ kỳ... cho đến Địa Linh hậu kỳ. Cảnh giới càng cao giá càng đắt, tỉ dụ như Chân Linh sơ kỳ chỉ có linh ngọc hạ phẩm thì Chân Linh trung kỳ đã là linh ngọc hạ phẩm, mà tới Nguyên Linh lại tính đơn vị linh ngọc trung phẩm, Địa Linh thì là thượng phẩm, nhưng mà một Địa Linh sơ kỳ lại tới linh ngọc thượng phẩm. Linh ngọc chính là đơn vị tiền tài ở thế giới tu linh này, tu linh giả có thể thông qua nó hấp thụ linh khí, mỗi cấp bậc chênh nhau lần, ví dụ như linh ngọc trung phẩm bằng linh ngọc hạ phẩm, cứ tương tự như thế mà lên cao.(Dành cho bạn nào fan tiên hiệp, thì linh ngọc mình nói ở đây là linh thạch nhé, mà tại vì mình nghĩ là cái gì đó nó huyền bí thì nên để thành ngọc vừa trong suốt vừa đẹp còn hơn là một viên đá xù xì nên mình đổi!)

Anh cũng đâu ngu, nhìn bộ đồng thằng phục vụ với cái menu phía sau thì hiểu ngay cái quán này cho thuê sát thủ công khai, hèn chi nó có vẻ âm u mà yên ắng hẳn so với các quán ăn nhậu náo nhiệt ồn ào khác. Nhưng mà anh chỉ tới ăn, quan tâm gì tới trang sau chứ, gọi vài món thịt bạch tuộc với rau cỏ gì đó lạ lạ ăn thử, từ lúc qua thế giới này đến giờ anh không hấp thụ được bất cứ thứ năng lượng gì ngoài ăn cả, thế mới đau, ngày xưa ở trái đất với võ lâm cảnh còn có nguyên tố chân khí để duy trì năng lượng, không cần ăn cơm cả đời cũng được, mà qua đây vài ngày không ăn là đói, vài tuần không ăn là ọc ọc ngay. Sau khi gọi món lên ăn một chầu thiệt no, ăn phải gấp lần lúc chưa biến dị. Ăn xong thì thanh toán hết chỉ có linh ngọc hạ phẩm, giá như vậy đủ biết giá thuê sát thủ đắt cỡ nào. Nhưng mà không sao, Lam Vũ cướp chiếc nhẫn của tên ăn chơi Ngân Trung cũng phải có tới thượng phẩm linh ngọc nha, tính ra hạ phẩm thì tới linh ngọc, ăn chơi xả láng cũng chưa hết. Quá trình ăn cũng không có gì hưng phấn lắm, đồ ăn cũng chỉ hơi ngon, mỗi tội là phải dùng móng tay rạch một đường miệng trên Xích Lam Thi mới có thể đưa thức ăn vào, móng tay Lam Vũ còn sắc nhọn hơn cả vũ khí cấp bậc Nguyên Linh nữa, ít nhất hiện tại là sắc bén ngang Địa Linh cảnh vũ khí.

Đi ra khỏi quán thì anh ngay lập tức cảm nhận được rất nhiều người đang chú ý lên mình, nhưng người của thế lực theo dõi Lam Vũ lúc nãy chỉ có thế lực mang theo người tới chuẩn bị vây đánh, còn thế lực thứ kia thì vẫn không có động tĩnh gì, yên lặng quan sát. Anh đưa ra phán đoán như vậy vì bên trong đoàn người đao kiếm hung hãn kia nhắm đến anh thì có thằng lúc nãy đã theo dõi, còn thằng thứ kia vẫn tiếp tục theo dõi, ghi ghi chép chép truyền tin đi đâu đó mà không có người nào ở bên cạnh hắn cả. Trong lòng anh hưng phấn, lv đến rồi, càng lên lv nhanh càng sớm chấm dứt tháng ngày chém giết không bạn gái, không người yêu càng nhanh, cố lên. Vừa đi vừa dùng tinh thần lực tra xem có khu vực nào vắng vẻ một chút không rồi đi tới đó, vừa đi vừa suy nghĩ:

- Đếm sơ sơ qua thì tụi nó nhóm cũng phải tới thằng, nếu cứ tay đôi mà giết thì đến khi nào mới xong, không mệt chết mình mới lạ. Để xem, nếu lúc này mình chơi game thì phải dùng chiêu thức trên diện rộng, là chiêu gì nhỉ? Ưmmmm... - Đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên đầu anh lóe sáng một cái, mỉm cười. Trong lòng cười to:

- Haha, cần mẹ gì chiêu thức chứ, hôm nay ta sẽ là nhân vật chính, haha. Hôm nay là xạ thủ bóng tối đi, haha. - Lúc nãy trong lúc đang dùng trí nhớ của mình để nghĩ ra các chiêu thức trên diện rộng mà ít tốn kém tinh thần lực thì lại vô tình nghĩ qua skill "Thanh Trừng" của Lucian với chiêu "Phân Bóng" của Zed. Anh cười muốn tới cả mang tai, tưởng tượng tới phân bóng bắn súng liên thanh, haha, còn gì nữa, "Cung Ánh Sáng", "Tên Lửa Đạn Đạo Siêu Khủng Khiếp", mặc dù đều là tinh thần lực mang hình dáng và kiểu công kích khác nhau, đều được cái mã nhưng hôm nay thế là đủ rồi, cần gì phải đi tìm mấy cái chiêu thức võ học phức tạp chứ, cả kho skill đang chờ copy đây nè.

Trên tay hư không hiện ra khẩu súng lục, anh vừa đi vừa quay như cao bồi nghịch súng. Các bạn đừng thắc mắc tại sao hơn thằng mà rầm rộ xuất hành trên thành phố không sợ gì tại sao lại không chặn đánh ngay, đơn giản vì cái này nói là thành phố chứ nó rộng còn hơn Trái Đất, đảm bảo luôn, với cái diện tích rộng như thế thì người chạy đôn chạy đáo cũng không ai quan tâm ấy chứ, như muối bỏ bể, mà tụi nó thì ngại đắc tội với bang phái khác hoặc thế lực lớn chẳng hạn, nên chỗ mà nhiều kiến trúc với người thì tốt nhất không nên động thủ, ai biết trong quá trình đánh nhau có lỡ đả thương người của bang phái này hay là con của trùm thế lực kia thì sao, nơi này hỗn loạn không có chút quy tắc nào nhưng mà tất cả đều sợ hãi kẻ mạnh, không phải là vì kẻ đó mạnh nên họ sợ mà là bất cứ kẻ mạnh nào ngoài "Tứ đại quán ăn" không có thế lực của riêng mình, mỗi ông trùm đều nắm trong tay ít nhất là hàng triệu đàn em, lỡ tay mà đắc tội một cái thì cả mình lẫn bang phái đều bị diệt vong, chuyện này vốn không lạ, xưa nay không ít bang phái chìm trong dòng lịch sử vì lý do này rồi. Thế giới này vì có chữ hỗn loạn nên một khi đã đắc tội thì bên đa số không chết không thôi, rất khó hòa giải. Có biết vì sao "Tứ đại quán ăn" bao gồm "Đại Loạn, Địa Hạ, Lam Yêu, Tử Thiên" mặc dù không có thế lực riêng không sợ các ông trùm nhân số đông như vậy không? Bởi vì đơn giản bọn họ đều là cao thủ Địa Linh Hậu Kỳ, lại là Địa Linh hậu kỳ duy nhất của thành phố hỗn loạn, nên chỉ cần người là đủ rồi, một Địa Linh hậu kỳ dư sức quét một bang phái triệu thành viên một cách dễ dàng. Tuy nhiên bọn họ lại không hề tranh đấu dành tài nguyên với các thế lực khác mà lại mở tiệm buôn bán kiếm tài nguyên, hơn nữa quán ăn chính là nơi có quy tắc duy nhất trong thành phố Hỗn Loạn, không biết là dị loại hay là thông minh nữa.

- Tới rồi thì ra đi mấy anh bạn, à không, mấy nghìn anh bạn. Haha, cái này có tính là dungeon không? Haha.

Đang đi bỗng dưng Lam Vũ dừng bước rồi cười to, hét lớn đầy hào khí. Bọn kia cũng thấy quanh đây vắng vẻ định lao ra chặn đường thì nghe Lam Vũ hét lên như vậy thì cũng không cần thần thần bí bí gì nữa dứt khoát ào ra đông như tổ kiến vỡ. Hơn thằng phân biệt trận doanh chặn trước mặt và sau lưng Lam Vũ vậy mà chỉ có hơn thằng Nguyên Linh cảnh, còn lại đều là Chân Linh, đủ thấy cấp càng cao thì nhân số càng ít. Hai bên này một bên là của Bang Cá Mập do Lam Vũ giết người của bọn hắn, còn bên kia là người của quán Tử Thiên mà Lam Vũ lúc nãy đánh Bang Cá Mập vô tình quăng người vào bàn ăn của người ta, quán này không có thế lực riêng, nhưng mà chắc là thuê người từ bang nào đó chăng? Dù sao bọn họ cũng rất giàu, một trong quán ăn độc quyền mà. Chắc các bạn còn thắc mắc tại sao mà đối phó với một Chân Linh cảnh tiểu nhân vật mà bên đều phái ra rất nhiều người không, đơn giản thôi. Một là để thể hiện sự mạnh mẽ của bản thân, là do bọn họ có tình báo, đều biết có một bên khác cũng tham gia vào chuyện này, do cả bên đều không biết nhau, không biết là tới bảo vệ hay giết Lam Vũ nên cứ mang thật nhiều người vào. Bên của quán ăn Tử Thiên chưa kịp mở miệng chất vấn Lam Vũ thì đã thấy anh nhảy lên cao m tay phải đặt lên tay trái làm động tác kéo cung ngang, miệng hét lên hưng phấn:

- First Blood!!!!!!!! - Một cung "bóng tối" hình bán nguyệt to lớn bay thẳng về phía bọn quán ăn.

====

h chiều mới viết nên giờ mới có chưa. Ae all mid.........

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio