Lãng Khách Vô Danh

chương 56: trở mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lam Vũ vẫn trơ trơ, nhìn Lam Kết Y, Lam Kết Y cũng nhìn lại, để xem được tên Chân Linh cảnh này có tài cán gì mà Lam Chân Hy bảo hắn xử lý mình. Mắt Lam Vũ chốc lát bị màu đen bao phủ, vừa nhìn thấy đôi mắt hoàn toàn màu đen....

Ngay khi bắt gặp đôi mắt ấy, Lam Kết Y lập tức nhận ra không ổn, nhưng lại không biết là không ổn chỗ nào. Đột nhiên tiểu tử Chân Linh cảnh xuất hiện ngay bên cạnh nàng vung tới một chưởng, là một cao thủ, nàng phản ứng rất nhanh, dùng đấm để trả đòn đối phương, ai ngờ chỉ nhẹ nhàng trúng đòn đối phương đã tan thành mây khói. Bừng tỉnh thì ra đối phương vẫn đứng ở chỗ cũ. Nàng lập tức cẩn thận đánh giá hắn một phen, nhưng vẫn không nhìn thấy điểm nào hơn người, thậm chí còn có điểm thua người, đầu tiên là nàng cảm giác thì đối phương rõ ràng là trình độ Chân Linh cảnh linh giả, nhưng xem xét kỹ lưỡng thì không thấy gì cả, không hề thấy bất kỳ dao động linh khí trong cơ thể đối phương, cứ như là phàm nhân vậy.

Nàng bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, che miệng bật cười:

- Haha, có phải là ngươi không?

Lam Vũ nhìn nàng, không nói gì! Trong lòng thì có tật giật mình, có khi nào con nhỏ này vạch trần mình không? Âm mưu thất bại, phải chơi cứng với Lam gia? Nhưng bên ngoài cũng không thay đổi chút nào! Nàng ta thấy Lam Vũ có vẻ bơ mình cũng không tức giận, ngượi lại cười:

- Tưởng ngươi ghê gớm thế nào, ai ngờ cũng phải chui vào cái Lam gia nho nhỏ này đi làm hộ vệ! Chí nguyện kinh thiên, hào khí ngút trời đâu mất rồi! - Tuy lời nói có vẻ mỉa mai nhưng giọng nói và tiếng cười trong trẻo lại khiến người khác không nghe ra vẻ mỉa mai của nàng.

Lam Chân Hy thấy Lam Kết Y loạn chưởng thì mừng rỡ, cho rằng hộ vệ của mình đã mê hoặc được con đàn bà xấu xa kia, đối phương lại hồ ngôn loạn ngữ cái gì đó mà hình như nói tên hộ vệ tép riu sau lưng mình ghê gớm lắm càng làm nàng mừng rỡ, tự dưng nghe cô ta nói Lam gia nho nhỏ làm nàng dựng lông tơ lên:

- Đúng là sinh ra có tư chất phản đồ! Từ nhỏ ăn cơm Lam gia, uống nước Lam gia, tu luyện của Lam gia, sài tiền của Lam gia, nay mở miệng ra là nói Lam gia nho nhỏ, thật tưởng rằng mọi người gọi ngươi là thiên tài thì chưa lớn lên đã bắt đầu coi rẻ gốc rễ không? - Lời nói chất chứa phẫn nộ, bởi vì trong mắt Lam Chân Hy đã coi Lam gia lớn bằng trời rồi, bởi vì nàng từ nhỏ đã được mẹ nhồi nhét tư tưởng bá chiếm Lam gia, đã kích những người tình khác của cha.

Lam Kết Y hừ lạnh, không thèm để ý, nàng chỉ muốn xem Lam Vũ phản ứng thế nào thôi, với tư chất tốt, thể chất đặc thù, nàng tu luyện rất nhanh, tầm mắt cũng dần cao theo thời gian, dù Lam gia có nuôi dưỡng nàng đi chăng nữa thì đối với nàng một Nguyên Linh cảnh đỉnh phong tuổi, một gia tộc chỉ có Địa Linh cảnh đỉnh phong thì có gì to tát, nói không chừng vài chục năm nữa nàng cũng đạt tới độ cao đó rồi, nàng phải đi ra tìm thế giới rộng lớn hơn, đâu thể nào ở cái ao làng này mà làm đại vương được.

Để nàng thất vọng là Lam Vũ cũng không phản ứng gì cả. Lam Chân Hy thấy đối phương không thèm để ý lời mình thì tức giận cười:

- Haha, Kết Y! Vốn hôm nay chỉ định cướp đoạt một phen, ai ngờ ngươi lộ ra bản chất phản đồ, ăn cháo đá bát, hôm nay ta thay Lam gia chúng ta thanh lý môn hộ! A Đại, A Nhị, ra đây xử lý ả đi! Chúng ta đã có chứng cớ, gia tộc cũng không thể nói gì được. - Thật ra cái gọi là chứng cớ chỉ là một lời nói coi khinh chút mà thôi, gia tộc có nghe được cùng lắm cũng là trách phạt phen, không có gì to tát, nhưng mà đối với phe phái của nhị phu nhân mưu đồ nắm quyền Lam gia đã lâu thì tuyệt nhiên là một cơ hội tốt, tí nữa về thêm mắm thêm muối là được, gắn ngay cái mác phản động thì người ủng hộ Lam Kết Y cũng không làm được gì.

Tức thì người không biết ở đâu ra nhảy tới, ấy vậy mà đều là Địa Linh cảnh, cái sơ kỳ. Lam Kết Y bất ngờ với chuyện xảy ra, trước giờ nàng cứ tưởng chị em trong nhà, ghét nhau thì ghét, cùng lắm chơi đá đểu, ăn chặn nhau một chút cho bõ ghét! Từ khi nào lên tới mức chém giết thế này, trước giờ nhỏ kia nhiều lần gây sự, nếu nàng thật sự muốn chém giết thì quyền đấm chết từ lâu rồi.

- Các ngươi dám, Lam gia sẽ không tha cho các ngươi đâu. - Lam Kết Y cố gắng đe dọa chút, dù sao thì đối mặt với Địa Linh cảnh, cho dù đều là sơ kỳ đi nữa thì cũng quá sức, nàng vẫn chỉ là Nguyên Linh đỉnh phong thôi mà.

- Haha, đại tiểu thư à, thường ngày chúng ta làm sao mà dám tổn thương ngươi một chút chứ. Ngươi là bảo bối của Lam gia cơ mà, khà khà. - A Đại cười âm hiểm.

- Vậy các ngươi rút lui đi, chuyện hôm nay ta có thể làm như chưa từng gặp các ngươi. - Kết Y lạnh giọng.

- Nhưng mà, hôm nay ngươi nói lời đại nghịch bất đạo, chúng ta thân làm thần tử Lam gia, đương nhiên phải vì Lam gia thanh lý môn hộ rồi, nhị tiểu thư, ngươi về nhớ bẩm báo cho phu nhân, đừng quên công lao của chúng ta nhé! - A Nhị đáp lời.

- Đương nhiên! A Đại, A Nhị, các ngươi ra tay nhanh một chút, tránh đêm dài lắm mộng, người ủng hộ Lam Kết Y có thể đến đấy. - Lam Chân Hy vội vàng thúc dục, nay đã triệt để trở mặt thì phải làm cho nhanh, tránh để lại hậu hoạn, đó là những gì mẹ nàng đã dạy nàng từ nhỏ đến giờ.

Hai người đồng thời gật đầu, tế ra bảo kiếm, kiếm quang sắt lẻm, đồng thời lao tới. Lam Kết Y lui lại rất nhanh, nàng lấy trong nhẫn ra một thanh trọng kiếm, bự hơn cả người nàng, nhẹ nhàng huy kiếm, linh lực truyền vào kiếm làm thanh kiếm phát ra kiếm quang, dùng chung một chiêu thức với người kia mà đáp trả lại...

rầmrầm tiếng vang lớn, bụi đất tung lên, Lam Kết Y bị đẩy văng đi mét, mặt đỏ hồng, có lẽ do máu dồn lên nên trông như vậy, tay nàng đau buốt, đau bắp tay, vừa rồi nàng một mình đã dùng hết sức mình, còn người kia chỉ là chiêu Nguyệt Kiếm Lưu Quang bình thường thôi, không hề dốc toàn lực, nhưng mà điều đó cũng rất ghê rồi, trừ những thiên tài bậc cao của các thế lực lớn thì chưa nghe nói qua một Nguyên Linh có thể đỡ được Địa Linh công kích mà không chết hoặc trọng thương đâu, dù là kích tiện tay đi nữa. A Đại kinh ngạc rồi hớn hở quát:

- Quả nhiên là phản đồ từ trong trứng, linh kỹ Nguyệt Kiếm Lưu Quang của Lam gia dùng mềm mại sắt bén và linh hoạt nổi danh, vậy mà ngươi đi ngược lại, lấy nặng nề cứng rắn khô khan làm tiêu chỉ. Hôm nay không giết ngươi sau này để người ta chê cười Lam gia sao, sátttttttt.

Quả nhiên cùng loại kiếm pháp nhưng nàng đã đi ngược lại hoàn toàn loại kiếm pháp đó, cái đó người ta không gọi là kiếm pháp nữa rồi, mà gọi là chùy pháp luôn, hoàn toàn dùng lực đập mà đập. Đối phương lập tức hành động sau kinh ngạc, người phân biệt trước sau mà bao vây lấy nàng. Một kiếm đằng trước, một kiếm đằng sau, song kiếm hợp bích, chỉ lượt ra chiêu đã đem nàng vẽ ra vết kiếm, trên cánh tay và trên chân phải, nàng biết đối phương cũng sợ ra tay quá mạnh sẽ dẫn tới nàng dùng chiêu pháp liều mạng, đồng quy vu tận( bên đều chết) nên mới bảo trì nhịp độ công kích, mài mòn chờ nàng kiệt sức hoặc sơ hở sẽ cho chiêu chí mạng, vừa đỡ mệt lại ít tổn thương bản thân nhất, vì dù gì cũng không thể nào chạy thoát khỏi tay bọn họ được nên việc gì phải vội, nhị tiểu thư hối nhanh vì sợ người ta phát hiện nhưng bọn họ lại biết đại tiểu thư Lam Kết Y thường ngày cao cao tại thượng, kiêu ngạo bất tuần, chẳng hề để ai vào trong mắt, vừa rồi không thèm để Lam gia vào mắt là minh chứng rõ ràng nhất..Vì kiêu ngạo nên chẳng thèm thuê hộ vệ, cũng không cho gia tộc cử hộ vệ đi theo mình, mặc dù có người ủng hộ nhưng nhiều lần bám đuôi bảo vệ bị Lam Kết Y trách mắng đã sớm ngưng trò này lâu rồi, nên không cần vội.

Lam Kết Y chật vật đỡ đòn, trong lòng thầm hận:

- "Lẽ nào ta phải bạo lộ bí mật của bản thân sao? Như thế tuy rằng nhẹ nhõm thoát được phen này nhưng bí mật lộ ra, cả tu linh giới sẽ truy sát ta mất!"... - Trong lòng đắn đo suy nghĩ có nên bạo phát thực lực thật sự hay là không? Đó là bí mật của nàng, chỉ có cha nàng, gia chủ Lam gia mới biết, cha nàng biết thì không sao, nhưng nếu người thứ biết thì nàng sẽ bị người người truy sát mất thôi.

Chừng phút sau nàng cũng ruốc cuộc cũng chống đỡ không nổi, chuẩn bị liều mạng bạo lộ bí mật thì đột nhiên người hộ vệ Chân Linh cảnh nhỏ nhoi nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng nói:

- Đại tiểu thư! Nếu nàng đồng ý giúp ta một chuyện quan trọng, ta hứa sẽ bảo vệ nàng.

Ba người kia đều sửng sốt, đầu tiên phản ứng của bọn họ là cười lớn:

- Haha, ta đang nghe cái gì thế này? Một Chân Linh cảnh tiểu tử trước mặt Địa Linh cảnh đòi cứu một Nguyên Linh cảnh, hahaha.

Lam Chân Hy cáu gắt:

- Giết hắn đi, đồ vô dụng! Nếu đã phản bội ta thì giết đi, vốn định trọng dụng hắn nhưng giờ không cần nữa. - Đời này nàng hận nhất kẻ phản bội mình.

Lam Kết Y cũng bất ngờ, nhưng nàng rất nhanh ổn định tâm lý, nhân lúc bọn họ đang cười cợt nàng hô lớn:

- Được! Chỉ cần ngươi cứu ta, điều kiện gì của ngươi ta cũng đáp ứng. - Nàng là người quyết đoán, sinh tử trước mặt không cần đắn đo gì nữa, sống được rồi tính sau.

Ba người kia đều cười:

- Xem ra đại tiểu thư bị chúng ta ép điên rồi, không ngờ cầu cứu một tên phế vật, haha.

A Đại cười chỉ Lam Vũ:

- Ta vây đại tiểu thư cho, A Nhị ngươi giết tên nhóc đó nhanh đi, rồi lại đây! - Trong mắt bọn họ Lam Vũ chỉ là con kiến, phất tay một cái đứa cũng chết ngay, nên không để trong lòng. A Nhị sảng khoái đáp:

- Được, đại ca, phiền ngươi giữ chân đại tiểu thư rồi! Khoan hãy giết, ta còn muốn... - Nói tới đây hắn nháy mắt mấy cái với A Đại, A Đại cười lớn ra vẽ hiểu hiểu, ta hiểu rồi, ta cũng muốn! Còn Lam Chân Hy thì hừ lạnh chán ghét nhưng không phản bác.

Lúc này Lam Vũ đã chuẩn bị xong cả rồi, nói lớn:

- Tốt! Đại tiểu thư thả lỏng người! Ta tới đây....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio