Lãng Khách Vô Danh

chương 57: đàm phán điều kiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa nói hết câu thì kiếm của A Nhị cũng tiếp cận Lam Vũ, ngay lúc đó mắt Lam Vũ tròng trắng hóa đen, nháy mắt đó người đối phương đều đang muốn nhìn cảnh Lam Vũ bị kiếm chém chết nên đều nhìn sang, vô hình chung làm cả bọn họ trúng Huyễn Ảnh Thánh Đồng trong chốc lát...

Lam Vũ đã sắp xếp đầy đủ cổng không gian ở sau lưng anh, trước mặt Lam Kết Y và cả ở điểm xa nhất cách anh km để bỏ chạy rồi. Anh có tự tin cũng không dám nhận mình đang bị phong ấn mà đánh lại cao thủ Địa Linh cảnh, ngay lúc bọn họ trúng Huyễn Ảnh Thánh Đồng, Lam Vũ giật lùi về phía sau lui vào cổng không gian, trước khi rời vị trí đó anh để lại quả cầu năng lượng bằng / tinh thần lực của bản thân rồi hét lớn:

- Các ngươi muốn giết ta? Được, vậy tất cả cùng chết đi. - Giây phút anh hoàn toàn lui vào cổng không gian thì quả cầu đó phát nổ lớn.

Lam Vũ không cố ý nhắm vào Lam Kết Y nên nàng không bị trúng ảo cảnh, thấy Lam Vũ lùi về sau, để lại cái quả cầu màu xám đen rồi hét bậy bạ gì đó, chưa kịp phân tích thì người kia đã xuất hiện bên cạnh nàng ôm lấy nàng, theo bản năng nàng muốn chưởng đánh bay người nam nhân này ra nhưng không hiểu sao nàng cuối cùng vẫn không hành động gì. Chỉ trong nháy mắt thôi nàng cảm giác mình đang ở một nơi nào đó chứ không phải là ở Lam Thiên Vực nữa, nhưng mà cái nháy mắt đó qua đi thì nàng lại thấy mình vẫn đang ở Lam Thiên Vực, nhưng mà đã không còn ở nơi xảy ra tranh chấp nữa rồi, cảm giác đó lại xuất hiện vài lần trong vài giây tiếp theo, và mỗi lần nàng lại thấy mình ở nơi khác nhau. Khoảng cách so với chỗ cũ đã xa tới vài trăm km rồi, nàng đương nhiên biết chứ, vì mảnh đất này là nơi nàng lớn lên, từ nơi này tới gần hội đấu giá ở Lam Thiên thành cũng gần km, mắt đẹp nghi hoặc: "Chẳng lẽ đây là thuấn di trong truyền thuyết mà cao thủ Thiên Linh cảnh trở lên mới làm được? Lẽ nào hắn là tên kia?"...

Trở lại chốn xảy ra ẩu đã chừng vài phút trước, trước đó khi nhìn thấy đôi mắt màu đen hoàn toàn của đối phương thì bọn họ cảm giác rằng có cái gì đó không đúng nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, chẳng lẽ nói tiểu tử Chân Linh cảnh dùng linh thuật lại có thể ảnh hưởng Địa Linh cảnh hay sao? Nói ra không sợ người ta cười cho à, bọn họ chẳng ai tin điều đó... Mắt thấy A Nhị sắp quét kiếm trúng người tên tiểu hộ vệ ngông cuồng của nhị tiểu thư thì ai ngờ tên kia lại chơi trò tự bạo, cơ thể hắn căng phồng lên như quả cầu rồi nổ tung làm A Nhị bị bỏng một phen, bị thương hộc máu, nhưng không ảnh hưởng lớn lắm, nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ khỏi. Điều làm bọn họ bực mình chính là tên này dám tự bạo, làm A Nhị bị thương nhẹ không nói, nhưng đã tạo cơ hội cho tiện nữ nhân Lam Kết Y bỏ trốn mất dạng, mặc dù đã tìm tòi rất kỹ nhưng bọn họ vẫn không tìm ra tung tích của Lam Kết Y, cũng không biết cô nàng tẩu thoát như thế nào mà bọn họ không hề có chút cảm ứng nào. Mang tâm tình thất bại và lo sợ, người run cầm cập, A Nhị lo lắng:

- Chết rồi! Làm sao bây giờ, nếu giờ mà Lam Kết Y về tới Lam gia, lại tố cáo với gia tộc thì bọn ta chết chắc rồi, động thủ với tuyệt thế thiên tài của Lam gia, họ nhất định không tha cho chúng ta, nhị tiểu thư thì có lẽ còn bị trách phạt phen nữa, cũng không thể bảo vệ chúng ta được nữa. Một khi đã bị truy nã thì ở Lam Thiên Vực này trên trời dưới đất không có chỗ cho huynh đệ ta nương thân... - Hắn phân tích chút làm A Đại rùng mình, Lam Chân Hy cũng thấp thỏm không yên.

- Các ngươi..các ngươi đừng lo, ta sẽ về nói với mẹ ta, mẹ ta nhất định sẽ có cách mà. - Nàng cố trấn an bản thân mình, lúc làm ra chuyện này nàng cũng không có suy nghĩ sâu xa về hậu quả, đến giờ thất bại khiến nàng hoang mang.

A Đại nghiền ngẫm rồi lộ ra vẻ hung ác:

- Được rồi! Tiểu thư người nhanh chóng trở về Lam gia trước Lam Kết Y, nhưng ả đang bị thương nên ta đoán rằng ả hiện giờ chưa chạy đi xa nên nhị đệ ngươi đi xung quanh phạm vi km xung quanh Lam gia tra xét, phát hiện Lam Kết Y lập tức! Ta thì trở về mai phục phụ cận Lam gia chặn đầu, nhanh hành động đi, chậm lúc có khi chúng ta đều chết hết... - Hắn không hổ là cao thủ Địa Linh cảnh, rất quyết đoán và kinh nghiệm.

Ba người nhất trí hành động...

Quay lại chỗ Lam Vũ, Lam Kết Y đang ngồi thiền vận công trị thương, Lam Vũ cũng mặc niệm cho tinh thần lực hồi phục, phải nói là Lam Vũ cũng chả tu luyện theo đa số ,% tu luyện giả khác, cũng không vận hành theo quy trình giống như các loại công pháp khác là mỗi lần tu luyện phải niệm đi niệm lại các câu khẩu quyết và vận hành theo khẩu quyết đó, mà anh đang đi theo con đường riêng biệt, đó là tinh thần lực, hoàn toàn khác với cái khái niệm tinh thần lực ở các tu luyện giới là lực lượng đến từ các vì sao, của anh là lực lượng đến từ não bộ, nhưng năng lượng lại tích tụ tại linh hồn, anh chỉ đọc qua và vận hành lần vào lúc mới bắt đầu khởi tạo, còn lại hoàn toàn là dựa vào sự tưởng tượng điều hóa của chính bản thân mà không hề liên quan tới công pháp nữa và khi tiêu hao tinh thần lực quá độ thì anh cũng không dùng được cái đan dược trị thương gì mà anh phải mặc niệm tinh thần, không được suy nghĩ hay hoặc động gì cả, để tinh thần tự động khôi phục, muốn nhanh hơn nữa thì phải ngủ, anh chả khác gì người thường cả, khi mệt mỏi tinh thần thì phải ngủ hoặc nghỉ ngơi cái là khỏe. Chừng nửa tiếng sau, Lam Kết Y cũng khôi phục được phần, mở mắt ra thì thấy đối phương đang nhìn mình cười cười thì quát hỏi:

- Người nhìn cái gì?

Lam Vũ quay qua chỗ khác rồi lại quay lại:

- Haha, không có gì! Gặp người đẹp thì tranh thủ ngắm tí thôi, từ lúc ta tới Thế Giới Hỗn Loạn thì hiếm gặp qua nữ nhân! - Nụ cười rất hồn nhiên, chân thành và trong sáng, không có một ý nghĩ bậy bạ nào cả. Đây là lão đại, một thanh niên đến từ thế kỷ ở trái đất, luật pháp chế độ vợ chồng, hiện đã có người yêu, tất nhiên không ra ngoài chọc thêm, nhưng mà gái thì lúc cần ngắm phải ngắm, ngày xưa còn đi theo lũ bạn tia gái nữa kìa, giờ thì lớn rồi, không làm vậy nữa nhưng mà để trước mặt, lại còn đẹp hơn cả tấn diễn viên ca sĩ ở trái đất, ngu gì không nhìn, nhớ tiếp ngày xưa anh có mê cô diễn viên ca sĩ người Nhật Bản, mỗi lần coi phim cổ đóng là anh cứ như dán mắt vào màn hình, mê lắm...

- Ngươi...lưu manh! Nói điều kiện của ngươi đi. - Mặc dù tên này nhìn mình chằm chằm nhưng không có vẻ dam dang, lúc mình trị thương cũng không có hành động gì quá phận, mình cũng không có cảm giác chán ghét đối phương, nhưng mà...nói gì thì nói nàng là con gái, lại xinh đẹp, sao có thể cho con trai thích thì nhìn chằm chằm như vậy được, thêm nữa tên này chỉ là tiểu tử Chân Linh cảnh, dù có biến thái hay kỳ dị tới đâu thì cũng là chân linh cảnh mà thôi, nàng không có ý nghĩ gì kỳ lạ cả.

- Đợi tí. - Lam Vũ hít hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, vài giây sau lại mở mắt ra, cười cười có vẻ rất giống với mấy thánh đa cấp nhìn thấy con mồi.

Lam Kết Y kinh ngạc, chỉ vài giây thôi mà con người có thể thay đổi đến mức như vậy sao, từ người nhìn có vẻ chân thành, chính chắn, chốc lát đã thành lanh lợi, nụ cười có phần giống như những đứa trẻ(nàng vẫn chưa nhìn ra sự xảo trá trong đó):

- Ngươi đây là...?

- Đại tiểu thư, hì hì! Từ từ, ta sẽ nói điều kiện ngay đây, đơn giản lắm, nhất với một người như cô. Trước tiên cho ta hỏi: Cô có biết năm trước Lam gia nhận được vật gì không? - Lam Vũ chọn giúp Lam Kết Y không phải là vì cô nàng đẹp hay thiên tài gì đó như bọn người kia tán tụng, mà vì nghe nói cô nàng có địa vị trong nhà rất cao, lại thêm nữa cô nàng này hình như không coi Lam gia là cái gì to tát lắm, bàn điều kiện dễ hơn, tránh trường hợp vừa nói ra điều kiện đối phương hô tiếng nghịch tặc rồi đuổi giết. Và đây là lão nhị, vừa rồi lão đại đã nhường chỗ cho anh.

- Có lẽ là có, nhưng lúc đó ta chỉ lo tu luyện, cũng không chú ý lắm! Nghe cao tầng Lam gia bàn tán thì đó là một kiện trọng bảo, cái gì mà mệnh Lam gia chúng ta lại cứng hơn phần. Đừng nói điều kiện của ngươi là bảo ta đưa thứ đó cho ngươi nhé, bỏ ý định đó đi, ta không biết thứ đó là thứ gì, ta cũng không có nó! - Nàng nhận ra ngay ý đồ của Lam Vũ.

- Haha, khoan hẵng từ chối, đầu tiên là ta rất cần thứ đó! Thứ là ta đã cứu cô! Thứ là mấy ngày qua ta tìm hiểu thì biết sắp tới Lam Thiên Vực có tổ chức Tứ Phương Võ Hội, hạn chế nhân tài dưới tuổi, ta biết nàng cũng thuộc top trên đại hội là ít. Nàng có đối thủ là Đặng gia Đặng Kim Mai, cô ta đã tuổi, Nguyên Linh kỳ đỉnh phong, Lý Minh Trường, tuổi, Nguyên Linh đỉnh phong. Hai bọn họ tuy tuổi cao hơn tiểu thư ngươi, nhưng đối với tu linh giả thì tầm tuổi đối với một Nguyên Linh cảnh năm tuổi thọ thì vẫn còn một tài năng, ta sẽ giúp cô chiến thắng tất cả thế nào?

- Ngươi nói điều kiện khác đi, ta không có thứ đó. Vả lại ta không cần ngươi giúp cũng có thể đánh bại bọn họ. - Cô nàng không hề bận tâm.

- Vậy giúp cô tấn cấp Địa Linh thế nào?

Lần này nàng nhướng mày, có vẻ là động tâm, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được lắc đầu. Lam Vũ vẫn mỉm cười:

- Giúp cô tấn thăng Thiên Linh cảnh thế nào?

Lam Kết Y nghi hoặc nhìn hắn như thế hỏi rằng ngươi có bản lĩnh đó sao? Lam Vũ biết nàng đã động tâm nhưng không tin tưởng mình, anh bồi thêm:

- Giúp cô tấn cấp Thiên Linh trong vòng năm, bảo vệ cô trong thời gian đó! Thế nào? Tất nhiên khi cô giúp ta có được thứ ta muốn, điều này mới hiệu lực. Ta biết cô không tin nên ta sẽ cô thấy, chỉ cần cho ta niềm tin, ta sẽ cho cô một khung trời rộng lớn hơn. - Lam Vũ nói ngọt sớt như một thanh niên buôn trẻ em đang cầm kẹo dụ đứa trẻ vậy, trong tay anh lấy ra một bình đan dược, bình này anh cũng không biết nó là cái gì nhưng anh nghĩ nó có tác dụng rất tốt, anh lấy được trong Thần Điện Bóng Tối, anh cũng không sài nhưng ngoài này chắc người ta sài rất nhiều.

Nàng ta nhìn bình đan dược có vẻ rất muốn, nhưng vẫn cố nén:

- Ngươi tưởng đem bình đan dược ra có thể lừa gạt ta sao.

Lam Vũ lấy ra thêm cái áo choàng:

- Cái này đủ chưa?

Nàng thấy cái áo choàng này ngay lập tức đoán nó linh bảo ít nhất là cấp Thiên Linh. Nàng đang rất băn khoăn, nàng rất muốn thu lấy món kia nhưng mà nếu người kia đưa nhiều thứ như vậy chỉ để đổi lấy món đồ trong nhà nàng, thế thì món đồ kia có giá trị bao nhiêu.

- Đừng lo! Thứ đó cho ta ta cũng chướng mắt, nhưng mà hiện tại không thể không có được, sau này ta sẽ nói sau! Nói thẳng luôn đó là một cấm bảo của Tôn giả Linh cảnh, có thể thực hiện vài lần công kích của Linh cảnh cường giả. Ta chỉ cần lần thôi. Dù sao nó cũng chỉ là cấm bảo, dùng vài lần sẽ trở thành phế phẩm, làm sao bằng ta giúp nàng trở thành Thiên Linh cảnh cường giả được, hãy cân nhắc thật kỹ. - Lời nói dụ hoặc từng chữ không khác gì bọn đa cấp, theo anh đi bé, lương tháng mấy tỷ đó...

Nàng cuối cùng cũng bị dụ, đang muốn đưa ra quyết định thì trên không phát ra tiếng cười lớn:

- Haha, một đôi cẩu nam nữ, thì ra thằng nhãi kia cũng chưa chết. Hai người các ngươi ở đây tâm sự vui vẻ, chẳng bù cho nhị gia ta cực khổ nãy giờ tìm kiếm, giết các ngươi, khẳng định chủ mẫu sẽ trọng thưởng cho ta, haha. - A Nhị không biết từ khi nào đã xuất hiện cách người vài chục mét.

Lam Vũ vẫn như cũ, không hề kinh hoảng, nháy mắt với Lam Kết Y:

- Cô bé này! Ta với cô làm thịt hắn luôn nhé, khởi đầu tốt đẹp cho sự hợp tác giữa chúng ta, hì hì. - Bộ dạng âm hiểm, nhanh nhảu, chả có chút phong thái nam nhân nào cả...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio