Lúc anh Nghiêm và Cao Kiều đánh nhau cũng không có ý định làm nổ cái cặp da đựng thuốc nổ mà anh ta mang theo. Lâm Dật Phi không may lại không kịp thời ngăn chặn bọn họ. Hai người này rõ ràng là không giống với Kế Béo, đưa ra chút ân huệ là có thể nói chuyện một cách dễ dàng. Lâm Dật Phi muốn hỏi mấy thứ từ miệng của hai người này rõ ràng là chuyện khó khăn nên hắn tùy ý để cho bọn họ tự sinh tự diệt, chỉ có điều là muốn để một thời gian nữa, đợi đến khi ý chí và sự giảo hoạt của bọn họ biến mất rồi mới đến gặp bọn họ.
Nhưng hắn không ngờ tuy rằng võ công của hai người này không tệ nhưng sự kiên nhẫn lại kém đến mức này. Điều này cũng có thể là những người biểu hiện ở trước mặt mọi người thì nho nhã lễ độ nhưng về riêng tư thì lại rất kì quái. Con người là một cá thể vô cùng phức tạp, cho dù đã thám hiểm đến tận vũ trụ nhưng ngay cả bản thân mình cũng chưa nghiên cứu được rõ ràng.
Lâm Dật Phi không biết tại sao hai người này lại tranh giành nhau. Do đồ ăn có hạn hay là do nhìn thấy vô số cái ngã ba trong địa đạo mà dẫn đến tuyệt vọng. Hắn chỉ biết khi hắn tới đây thì anh Nghiêm đang nổ một phát súng, hơn nữa còn không do dự mà bắn vào cái cặp kia.
Mặc dù đã được thấy uy lực của súng ống thuốc nổ trong thời đại này trong một vụ cướp ngân hàng nhưng đến tận bây giờ Lâm Dật Phi vẫn không ngờ được sức phá hoại của thuốc nổ lại lớn như vậy.
Khoảnh khắc mọi thứ nổ tung, nhìn thấy những viên gạch xanh dời non lấp bể lao vào mặt mình, phản ứng đầu tiên của Lâm Dật Phi không phải là cứu người mà là chạy trối chết.
Hai người này gieo gió gặt bão nhưng Lâm Dật Phi cũng không muốn bị chôn cùng một cách vô ích.
Mũi chân hắn điểm xuống đất một cái đã lùi ra sau ba trượng, khoảnh khắc lùi lại giữa không trung hắn đã xoay người lại, lúc trượt bay lên trời lần nữa thì không đến hai giây. Cho dù lúc đầu hắn là Tiêu Biệt ly nhưng sức mạnh cũng chẳng là gì so với bây giờ.
Hoàn cảnh khốn quẫn quả thật có thể bức ra tiềm năng vô cùng to lớn của con người. Giống như một việc tin tức từng đưa, một lần trong một đám cháy, vì cứu vớt tài sản mà một người phụ nữ yếu đuối hơn cân lại có thể khiêng két bảo hiểm nặng hơn cân xuống ba tầng. Sau khi xảy ra việc kia, ba thanh niên trai tráng phải mất rất nhiều sức lực mới chuyển cái két về vị trí ban đầu được. Đây không phải là lời nói vô căn cứ, đây chỉ là tiềm năng của một người do bị kích thích mà lộ ra.
Giờ khắc này Lâm Dật Phi có thể nói là đã huy động năng lực lớn nhất của bản thân. Hắn vẫn chưa phải là bị kích thích, có lẽ là ngày hôm đó khi giao đấu với Hoàn Nhan Liệt, tiềm năng của hắn bị kích thích thật, từ đó đả thông đường hầm thời gian không gian. Hắn đã nghĩ vấn đề này rất lâu rồi nhưng vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt.
Hiện tại chỉ có thể nói là ngày ngày chăm chỉ luyện võ đã cứu hắn một mạng. Hắn tại võ công của khoảnh khắc đó đã thoát khỏi vùng bị nổ mạnh nhất, giữa không trung vỗ vào tảng đá trên vách tường, lấy đà một cái, người còn chưa rơi xuống đất đã bay lên không một lần nữa, lướt ra bên ngoài.
Chỉ có điều tuy rằng tốc độ của hắn không chậm nhưng vẫn kém hơn so với tốc độ trong khoảnh khắc sóng xung kích bùng nổ. Lần thứ hai hắn lăng người lên bay ra ngoài đã cảm thấy một luồng khí nóng rực truyền tới sau lưng, sau đó cảm thấy lưng bị trúng một đòn rất mạnh.
Lâm Dật Phi buồn bực “hừ” một tiếng, thân hình không biết mượn được lực ở đâu, tốc độ bỗng nhiên nhanh gấp đôi. Cũng may con đường này là một hành lang thẳng tắp, nếu như hơi cong một tí thì khi hắn dùng toàn lực, không chừng lại bị va vào vách tường. Nhưng cái này cũng không nói lên được may mắn hay không, nếu như là đường cong thì không chừng còn có thể ngăn được một chút lực va đập phía sau.
Trên đầu bùn đất rơi rào rào, bên tai âm thanh “ầm ầm” tác hưởng nhưng không nghe được gì cả, trong lúc đó hành lang cũng “ầm ầm” sập xuống. Lâm Dật Phi rơi xuống từ giữa không trung, trong nháy mắt đã bị chôn sống dưới đống gạch đá.
Trong tâm Lâm Dật Phi run lên, nhưng hắn không nhắm mắt lại như những người khác, giờ phút này đống gạch đá từ phía trên đè xuống đâu chỉ có nghìn cân, dùng thân thể máu thịt của hắn mà xông lên thật là mơ mộng hão huyền. Ngay lúc bị vùi hắn hít vào một hơi thật dài, thu nhỏ diện tích chịu lực, ngoại trừ bảo vệ những chỗ hiểm bên ngoài thân thể, hắn càng muốn khiến mình duy trì tỉnh táo tuyệt đối!
Không thể nghi ngờ tỉnh táo ở giờ phút này vô cùng quan trọng!
Hệ thống thần kinh của con người rất kỳ quái, rất nhiều người khi đối mặt với cái chết đều sợ hãi mà đánh mất tri giác trong tích tắc, vì thế mà sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết rất nhiều người bị hỏi tình hình xảy ra lúc đó đều không nhớ gì cả. Tuy việc thần kinh mất tri giác ngắn giúp người ta giảm đi nhiều đau đớn, nhưng lại càng khiến họ dễ dàng chết đi.
Năm đó Tiêu Biệt Ly trải qua hàng trăm trận chiến, hắn rõ đạo lý này hơn bất cứ kẻ nào, hắn cũng hiểu rằng, con đường hắn lựa chọn còn khó khăn hơn gấp trăm lần, nếu không tranh thủ lúc ở đây vẫn còn không khí, đào một lối hô hấp, hắn sẽ bị chết sống bên trong này.
Lúc này rất nhiều người còn chưa ngất đi, ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng không phân biệt được. Trong đầu Lâm Dật Phi nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ, đào theo đường đến hay theo đường trở về đây?
Chỉ do dự một chút, Lâm Dật Phi đã vận khí lên bàn tay, dựng bàn tay lên như đao, giơ tay đào theo đường đến. Đường về là nơi bắt nguồn của vụ nổ, có thể khẳng định lún rất nghiêm trọng, đường đến chỉ bị ảnh hưởng, vậy nên sẽ dễ dàng hơn.
Trong lòng lại cảm thấy có chút may mắn, khi mới đến, hắn phát hiện đường nước ngầm đã bị tắc nghẽn, chẳng những khiến thác nước trên núi biến mất, mà còn làm một số bộ phận cơ quan lợi hại trong mê cung dưới mặt đất mất hiệu lực, bằng không vừa bị chôn sống vừa bị nước ngập, hắn không phải cá, muốn sống cũng khó.
Lúc trước hắn cảnh cáo Kế Béo, vẫn chỉ là ý tốt, hôm nay xem ra, cho dù không có mình, nếu Kế Béo đào đúng phương pháp, theo lý thuyết đào lên mặt đất cũng có chút khả năng, đương nhiên Kế Béo ngoài việc có bản sự đào như Du Háo Tử, vẫn phải có vận may rất tốt.
Đôi tay của hắn sau khi được vận khí, không thể nghi ngờ là không kém hơn xẻng Lạc Dương bao nhiêu, nhưng hắn mới nín thở đào đất hơn một mét, không khỏi kêu khổ một tiếng, một tảng đá lớn nằm ngay phía trước, chắn ngang con đường.
Cái này thật đúng là người tính không bằng trời tính. Lâm Dật Phi cười khổ, chỉ có thể trách bản thân thật sự không may mắn, nếu như đất phía trước là đất mềm, cho dù ở dưới mặt đất hắn cũng có thể mạnh mẽ đào hơn mười mét không thành vấn đề. Theo hắn tính toán, có lẽ vẫn có hi vọng thoát khốn, tảng đá trước mắt này lại khiến lòng hắn phát tắc, chỉ cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng trong tâm lại không cảm thấy uể oải chút nào. Hắn nhắm mắt trầm tư trong nháy mắt, tay xông lên đào đất bên trái, tính lách qua bên cạnh, lại đào một mét. Lâm Dật Phi thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, bên trái tảng đá không ngờ lại dính chặt vào bức tường đá.