Lãng Tử Tại Đô Thị

chương 140-1: hát trong men say (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ninh Chí Viễn vốn dĩ rất an phận, nhưng mà vừa rồi đá một cước rất mạnh, nếu không phải Âu Dương Quan có luyện qua Taekwondo, năng lực chống đỡ đả kích cao hơn so với người bình thường một chút, có khi đã bị đưa đi bệnh viện rồi cũng nên.

Mặc dù là ác ý phạm quy, bị khoa kiến trúc chửi rủa một lúc, Ninh Chí Viễn vẫn nhận được sự hoan hô giống như anh hùng của khoa báo chí, chủ tịch Phó sa sầm mặt mày đi tới, vỗ thật mạnh vào đầu vai của Ninh Chí Viễn, hạ giọng nói:

– Chí Viễn, vậy mới hay chứ, tối nay mời cậu đi uống rượu!

Âu Dương Quan lẩm bẩm lổm ngổm bò dậy, vén quần lên nhìn chân, thâm quầng một mảng, khỏi khỏi mắng thầm “ Ninh Chí Viễn, đồ tiểu nhân độc ác, ông đây tuyệt đối sẽ không quên ngày hôm nay!”

– Lão đại, có sao không?

Vài thằng đội viên có vẻ quan tâm hỏi han.

– Không chết được!

Âu Dương Quan ra vẻ hào sảng, nhịn xuống sẽ ứa cả nước mắt, đứng trên đường ném bóng, vẫn là cảm giác mơ hồ đau đau.

– Phạt đầu tiên, Không!

Khoa báo chí cười rộ lên, mặt mày khoa kiến trúc yên tĩnh tới cực điểm, biết cái phạt thứ hai của Âu Dương Quan là rất quan trọng, chỉ còn lại năm giây cuối cùng, nếu Âu Dương Quan phạt vào bóng, khoa báo chí cũng chả có bất cứ hy vọng nào nữa!

– Phạt thứ hai vẫn là không.

Lâm Dật Phi đã bắn lên rổ vào khắc này, nhảy cao lên, một phát bắt được bóng, không chút do dự, ném tới vòng rổ của đối phương.

Vương Tường kêu to một tiếng, Âu Dương Quan căm tức ngồi đó, chắc là Âu Dương Quan thấy tình thế không tốt, lại phạm quy, trọng tài thổi còi, mọi người lại bất chấp nhìn Vương Tường, chỉ trích Âu Dương Quan, khẩn trương nhìn rổ bóng trống rỗng, tim cũng bay lên theo bóng!

“ Bịch” một tiếng, bóng rổ vào lưới, trên sân khó có thể yên lặng lại, ngay sau đó, toàn thể nhân viên của khoa báo chí hoan hô sôi trào lên!

Ném rổ chính xác, tỷ số trên sân lúc này là : !

Thời gian trận đấu chỉ còn lại một giây, nhưng khoa báo chí vẫn còn thời gian phạt bóng!

Vương Tường hưng phấn nhảy dựng lên, bất chấp cái mông vẫn còn đau, vọt tới đường ném bóng. Tiểu Trương khập khiễng đi tới bên cạnh cậu ta:

– Đại Vương, cậu nhất định phải ném trúng đấy!

– Ném không trúng, tôi sẽ nhảy từ chỗ ở xuống.

Vương Tường ném lại một câu và nhận lấy trái bóng.

– Cái đó cũng không cần thiết đâu.

Tiểu Trương biết Đại Vương tính cách bướng bỉnh, lo lắng mà khuyên cậu ta một câu, đột nhiên tỉnh ngộ lại:

– Nhóc cậu không phải sống ở tầng một sao?

Vương Tường mỉm cười, nhưng trong lòng không có bất kỳ gánh nặng nào. Cho dù mình không ném trúng, thì khi trận đấu bước vào thời gian hiệp phụ, có Lâm Dật Phi ở đây, khoa báo chí cũng sẽ thắng chắc thôi!

Chỉ có điều hôm nay mười phút cuối khoa báo chí phong thái quá tốt. Quả bóng rổ mà Vương Tường ném bay liệng hai vòng trên khung, cuối cùng vẫn rơi tọt xuống. Cổ động viên của khoa Báo chí đồng loạt nhảy dựng lên. Vẫn còn một giây đồng hồ, khoa kiến trúc vừa ra tay, thì tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài vang lên. Khoa báo chí một điểm giành chiến thắng!

Chủ tịch Phó kích động đến mức ôm chầm lấy Ninh Chí Viễn, rồi hôn lên trán y một cái, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối. Nếu có một cô gái bên cạnh thì tốt biết mấy, cho dù có chút thất thố gì trong lúc kích động, thì người ta cũng sẽ không để ý.

Ninh Chí Viễn thiếu chút nữa thì nôn ra:

– Chủ tịch, hôm nay đánh răng chưa vậy?

Chủ tịch Phó có chút xấu hổ:

– Không có lần sau, không có lần sau đâu!

Âu Dương Quan hầm hổ dậm chân, lạnh lùng nhìn Lâm Dật Phi một cái, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn quay đầu rời đi. Trên tình trường gã đã thất ý, không ngờ trên sân bóng gã cũng thua bởi Lâm Dật Phi. Đương nhiên trong trận đấu, nhận được sự quan tâm mãi mãi là người thắng, còn kẻ thua chỉ có thể ỉu xìu rời đi mà không ai thèm chú ý đến.

– Cậu khá lắm, rất may có cậu!

Vương Tường tiến lên dùng sức thật mạnh thụi cho Lâm Dật Phi một quyền:

– Hóa ra trước kia vẫn luôn giữ miếng hả.

Lâm Dật Phi che ngực cười khổ:

– Cho các cậu thêm cơ hội thể hiện lẽ nào không tốt sao?

Di động đúng lúc này vang lên, Lâm Dật Phi nhìn, thần sắc có chút thay đổi. Vương Tường nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, khoát tay:

– Điện thoại của bạn gái, đúng không? Không làm phiền cậu nữa, buổi tối nhớ đừng có tắt điện thoại đấy. Chủ tịch Phó hôm nay mời cơm.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, chậm rãi đi sang một bên. Hắn nhận điện thoại, nói vài câu nhưng vẻ mặt hắn lại có chút kinh ngạc. Khi cúp điện thoại, dường như không chút để ý mà nhìn bốn xung quanh, nhìn thấy Uông Tử Hào đang đứng ở chỗ xa nói gì đó với một người bên cạnh, thỉnh thoảng giơ ngón tay chỉ chỉ về phía mình. Đợi đến khi Lâm Dật Phi nhìn tới, thì y lại vội vàng đánh mặt đi chỗ khác.

Nhưng Lâm Dật Phi không chú ý đến Uông Tử Hào, mà chỉ chú ý đến người bên cạnh y. Người đó đội mũ lưỡi trai, kéo sụp xuống, nhưng có thể nhìn ra được khuôn mặt đó rất dài, cho dù đội nguyên cái mái hiên cũng không che hết được. Nhìn thấy Lâm Dật Phi nhìn tới, gã lại không né tránh giống như Uông Tử Hào, chỉ có điều ánh mắt rất hung tợn nhìn Lâm Dật Phi. Cái miệng của y lúc chụm lúc xòe nói gì đó, còn Uông Tử Hào thì liên tục gật đầu, cuối cùng hai người dẫn nhau rời đi.

Khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái, Lâm Dật Phi thản nhiên đi đến bên cạnh chủ tịch Phó:

– Hôm nay tôi đãi khách, mời mấy anh em làm một chén.

Chủ tịch Phó ngược lại ngẩn ra, trên mặt trồi lên một nụ cười giống như cáo già:

– Lâm Dật Phi nói gì vậy, cậu xem hôm nay cậu thật sự là càng vất vả công lao càng lớn, làm sao có thể để cậu tốn kém được chứ. Có điều nếu cậu thật sự muốn làm chủ, tôi đương nhiên… sẽ không phản đối.

Đêm khuya, khi nhóm người Lâm Dật Phi và Vương Tường đi ra khỏi nhà hàng, ít nhiều cũng có chút ngà ngà say, rất nhiều khi uống rượu không phải để say, nếu không còn uống nó làm gì?

Mấy người chân nam đá chân xiêu. Tiểu Trương muốn đi hát Karaoke để kêu gào một phen, thể hiện phong cách của phái sói hoang, Vương Tường và Ninh Chí Viễn cũng không phản đối, còn Hạ Sảng và Đỗ Chấn Vũ đương nhiên nghe lời của anh cả rồi. Chủ tịch Phó cuối cùng cũng hiểu một đạo lý, quan hệ, luôn phải trả, trả hay không trả chỉ là vấn đề sớm muộn. Vốn cho rằng đêm nay Lâm Dật Phi mời khách, y có thể trốn được một bữa. Không ngờ đám người Vương Tường tuy đã say, nhưng vẫn không quên làm thịt gã. Vốn muốn quan tâm chút tới Lâm Dật Phi, không ngờ hắn nói có việc nên cáo từ về trước.

Mấy người Vương Tường và chủ tịch Phó đều hiểu ý mà cười rộ lên, cho rằng Lâm Dật Phi có quan hệ tình dục khác giới đáng hổ thẹn. Tiểu Trương còn khuyên hắn chi bằng làm một người độc thân như mình, không buồn không lo tự do vui sướng. Nhưng Lâm Dật Phi chỉ cười, bước chân có chút lảo đảo đi về nơi xa.

Nhìn từ bóng lưng, Lâm Dật Phi rõ ràng là đã say, rất hiếm khi nhìn thấy bước chân của hắn tập tễnh như vậy. Đi đến chỗ ngã tư đường, hắn đứng sững lại một lúc lâu, dường như không biết đi về hướng nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio