– Dật Phi, chúc mừng anh đã thành công đạt được quyền tham dự “Bách gia hội”.
Phong Tuyết Quân đi đến chỗ Lâm Dật Phi. Lúc còn cách Lâm Dật Phi hai bước rốt cục dừng lại.
– Cảm ơn.
Lâm Dật Phi chỉ có thể nói hai chữ này mà thôi. Đối với loại con gái thế này, hắn thực không còn lời nào để nói. Chẳng qua lúc nãy cô ta cũng ở hội quán, nếu không cũng không biết tin này sớm như vậy mà đặc biệt chờ đợi ở đây.
– Chúng ta từ lúc nào trở nên không có lời nào để nói với nhau thế này?
Phong Tuyết Quân thở dài một tiếng, giọng điệu có chút u oán. Cô ta không đếm xỉa đến những ánh mắt tò mò xung quanh, nói:
– Tôi muốn tìm anh nói vài câu, không biết anh có rảnh không?
– Không rảnh.
Lâm Dật Phi gọn gàng dứt khoát nói:
– Có chuyện gì thì nói ở đây đi.
Phong Tuyết Quân do dự một chút, nói:
– Thật ra Tử Hào muốn hẹn gặp anh một lần, tôi đương nhiên cũng muốn gặp bạn tốt một chút.
– Cậu ta muốn gặp tôi?
Trong lòng Lâm Dật Phi chợt động, hỏi:
– Tại sao?
– Anh ấy nói chỉ sợ giữa bọn anh có hiểu lầm gì đó.
Phong Tuyết Quân thấp giọng nói. Nghĩ lại vừa rồi phí công liếc mắt quyến rũ với tên mù, trong lòng cô ta có chút phẫn uất.
– Nhưng có rất nhiều hiểu lầm nếu không giải thích, khe hở kia sẽ càng lớn. Anh ấy không muốn chúng ta trở nên không thể hòa giải, nên muốn hỏi anh mấy hôm nay có lúc nào rảnh không. Anh tìm Bách Lý Băng, bốn người chúng ta nói chuyện một chút.
– Nếu cậu ta nói là hiểu lầm…
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Vì sao không tự mình đến giải thích trước?
– Anh ấy sợ anh không chịu tha thứ cho anh ấy.
Phong Tuyết Quân cuống quít nói:
– Dật Phi, thực ra Tử Hào rất tốt. Anh ấy nhiều lần nói với tôi, mặc dù chúng tôi ở cùng nhau là thật lòng nhưng vẫn đã khiến anh tổn thương.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dật Phi, Phong Tuyết Quân có chút hoảng hốt.
– Anh không tin ư?
Khóe miệng Lâm Dật Phi hiện lên một ý cười khó hiểu.
– Nếu các người thật lòng, việc gì phải xem ánh mắt người khác. Không biết cậu ta muốn hẹn gặp ở đâu?
– Anh đồng ý rồi?
Phong Tuyết Quân có chút vui vẻ nói:
– Vậy tối mai, đến quán cà phê chúng ta thường đi có được không?
– Chúng ta thường đi quán nào?
Lâm Dật Phi đương nhiên không biết nơi bọn họ thường hẹn trước đây, Phong Tuyết Quân lại tưởng hắn đang giận, hoặc làm bộ như không nhớ chuyện trước kia, nói:
– Quán cà phê Tâm Ý, anh không phải đã quên đấy chứ?
Phong Tuyết Quân ra vẻ khoa trương trợn to mắt, che miệng lại. Đây là động tác cô ta giỏi nhất, mỗi lần vào lúc này Lâm Dật Phi đều có chút si mê. Cô ta ngơ ngác nhìn hắn, chỉ có điều lần này có chút khiến cô nàng thất vọng. Thiếu niên này giống như làm bằng sắt, nhìn cô ta giống như nhìn một đứa ngốc vậy.
– Vậy được, cứ như vậy đi. Tám giờ tối mai, quán cà phê Tâm Ý.
– Lâm Dật Phi vứt lại một câu, đầu cũng không quay lại mà rời đi. Chỉ còn Phong Tuyết Quân đứng lại đó, trong mắt đầy ngạc nhiên, tức mạnh dậm chân. Cô ta xoay người đi đến một chỗ vắng lặng, có một người đang đợi ở đó. Thấy cô đi đến, hoang mang hỏi:
– Thế nào?
– Anh ta đồng ý rồi, tám giờ tối mai, quán cà phê Tâm Ý.
Phong Tuyết Quân nhìn người đàn ông trước mắt, đột nhiên có chút mất mát. (ủng hộ ra nhanh tại truyen . v n) Uông Tử Hào khí thế hiên ngang, dáng vẻ giàu có trước đây không biết đi đâu mất rồi. Mấy hôm nay hoảng sợ như chó mất chủ, người đàn ông bị mình ruồng bỏ lại trở nên thu hút ánh nhìn của mọi người, chẳng lẽ chọn lựa ban đầu của mình là sai sao?
Sắc mặt Uông Tử Hào âm trầm bất định, lầm bẩm nói:
– Tám giờ tối mai? Vậy anh phải chuẩn bị một chút.
Lâm Dật Phi đi được không xa, chợt nghe thấy phía trước có tiếng đàn mơ hồ truyền đến. Tâm vừa động đã không tự chủ được đi đến nơi đó. Tiếng đàn réo rắt, như tiếng suối nước róc rách mùa hè, tẩy đi sự u ám giữa trần thế phồn hoa này, khiến người ta như đi vào thiên nhiên trong sạch.
Lần này thiếu niên không đứng lặng lắng nghe, chỉ theo tiếng đàn đi lên lầu. Đến lầu ba, tiếng đàn càng rõ ràng. Trên hành lang là một gian phòng đánh đàn, cửa phòng khép hờ.
Lâm Dật Phi đứng trước cửa phòng, khẽ đẩy cửa phòng nhìn vào. Đầu tiên nhìn thấy đôi tay ngọc khép lại, xoay tay, lướt nhẹ, động tác tự nhiên lưu loát, không có một chút gượng gạo. Theo đôi tay đó nhìn lên, chỉ thấy lông mày trang điểm nhẹ, rất thích hợp. Chỉ có điều khuôn mặt có vẻ hơi gầy, lại hiện ra vẻ nhu nhược của cô gái, khiến người ta nhìn thấy không khỏi dâng lên lòng yêu thích.
Thiếu niên ngơ ngác một lúc. Vốn tưởng đàn ra tiếng đàn như vậy, nói thế nào cũng là một thế ngoại cao nhân, không ngờ lại là người quen cũ. Mặc dù Tô Yên Nhiên khiến người khác có chút cảm giác xuất trần, nhưng không ngờ tiếng đàn của cô lại cao ngạo vắng vẻ như vậy, chỉ là người đời nông nổi. Khúc điệu này tuyệt đối là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, cao siêu. Bỏ công sức vào âm nhạc, cũng giống như y học bỏ cồn sức vào trung y, có thể xem là một loại khác.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Tô Yên Nhiên bỗng nhiên quay đầu lại. Cô nhìn thấy Lâm Dật Phi đứng ở cửa không khỏi có chút kinh ngạc:
– Là anh?
– Là tôi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Nghe thấy khúc đàn tao nhã, ý như nước chảy nên mới không kìm nổi lên xem một chút. Nếu có quấy rầy, xin chớ trách.
Tô Yên Nhiên hé miệng cười, nói:
– Mời vào, sao cứ nho nhã như thầy giáo vậy. Anh thích nghe tôi vui vẻ còn không kịp, sao lại nói là quấy rầy.
Lâm Dật Phi đi đến, mỉm cười nói:
– Thực ra trước đây tôi đã nghe qua hai lần. Một lần tràn đầy ý sắc bén, lần nữa lại mang sự thương tâm trong gấm hoa rực rỡ, chỉ là khác với âm thanh tĩnh lặng đem ý dịu dàng, chậm rãi như hôm nay. Không biết có phải cùng một người đàn?
Ánh mắt Tô Yên Nhiên có chút kinh ngạc:
– Nhạc theo tiếng lòng, hôm nay tôi không đàn được ra giai điệu giân dữ như hôm trước. Hôm ấy thức dậy, trong lòng có chút hỗn loạn mới đàn một khúc. Không ngờ bị anh nghe thấy, thật khiến người chê cười.
Trong lòng Lâm Dật Phi có chút không hiểu, phải biết rằng ba lần hắn nghe thấy đều là giai điệu thành thục, nhưng ý tứ hoàn toàn khác nhau. Nếu nói là một người đánh đàn, chỉ có thể nói tính cách người này có chút cổ quái. Nhưng nếu nói Tô Yên Nhiên nhã nhặn này có thể đàn ra tiếng đàn như vậy, ngược lại càng khó hiểu.
Hai người nhất thời không nói chuyện. Tô Yên Nhiên vươn cổ tay nhỏ đàn lên mấy tiếng, làn điệu bình thản, ẩn chứa phong cách cổ xưa.
Lâm Dật Phi cũng đã vỗ nhẹ mặt bàn, thấp giọng nói:truyen.vn
– Ô ô lộc kêu, thực dã chi bình, ta có khách quí, trống sắt thổi sênh.
Đột niên dừng lại, mỉm cười nói:
– Kỳ thật tôi tính là khách quí gì đâu, chỉ là khách không mời mà đến thôi.
Ý có khách quí đến, ta thổi vĩ cầm chào đón.
Tô Yên Nhiên kinh ngạc không ngừng, không khỏi dò xét lại Lâm Dật Phi một phen. Hóa ra vừa rồi cô đàn đúng là một bài nhạc cổ lộc kêu, xưa nay thường xuất hiện trong tiệc rượu của cổ nhân, Ứng Hòa chi từ. Từ khúc này người biết không ít, nhưng khúc nhạc này lại biết rất ít người, rất ít người đàn. Không ngờ Lâm Dật Phi nghe huyền cầm biết nhã ý, đọc ra ý chào đón của mình.
– Khách giống như anh tôi chỉ chê ít thôi.
Tô Yên Nhiên cúi đầu xuống, tay vịn vào dây đàn, lại đàn vài tiếng đinh đang. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dật Phi, dường như có chút mong chờ.
Lâm Dật Phi nhẹ giọng ngâm:
– Nguyệt không tham hoành, Bắc Đẩu chằng chịt. Thân giao môn, đói không kịp ăn. Ngày vui thì ít, mà ngày buồn thì nhiều. Lấy gì quên ưu, đàn tranh rượu ca.
Thiếu niên biết đây cũng là khúc từ khách khứa ứng đáp trong bữa tiệc. Chỉ là nói ra hai câu sau cùng, trong lòng khẽ thở dài. Chẳng lẽ cô cũng giống tôi, có tâm sự khó giải?
Nét mặt Tô Yên Nhiên toàn là vui mừng, cô không đàn nữa mà khẽ thở dài nói:
– Đều nói lúc Bá Nha và Chung Tử Kỳ gặp nhau, tri âm tri lỷ, là câu chuyện được người đời ca tụng. Yên Nhiên trước nay không tin, lại không ngờ hôm nay có thể gặp gỡ. Chẳng trách hôm nay tâm tình bình thản, chắc là do đã biết có tri kỉ đến.
Cái này cũng khó trách cô gái tâm trạng vui mừng. Phải biết rằng, khúc đàn trước nay là cao ngạo vắng vẻ, nhạt mà hiểu ý, là bởi vì ý tứ sâu xa, trước nay được cổ nhân tôn sùng. Chỉ là đến nay sớm đã bị thay đổi. Nhiều người đánh đàn chỉ vì muốn nhiều người thưởng thức, chấp nhận, sớm đã đem thiên kim dễ được, tri kỷ khó cầu biến thành ý tứ tri kỷ không quan trọng, chỉ mong có thiên kim. Có thể chuyên tâm đánh đàn như Tô Yên Nhiên đã ít, nhưng có thể biểu lộ tâm ý được từ trong tiếng đàn giống như cô thì ít càng thêm ít rồi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Đáng tiếc đàn tranh rượu ca, rất không tương xứng, cũng có chút hổ thẹn.
Tô Yên Nhiên khẽ cười, nói:
– Đúng vậy, đàn này của chúng ta không phải đàn tranh, ở giữa không có rượu. Không biết anh có thể hát vang một bài? Cũng coi như là có còn hơn không.
Lâm Dật Phi liên tục xua tay.
– Nếu tôi mà hát, hơn phân nửa sẽ dẫn bảo vệ tới, cô vẫn nên tha cho lỗ tai của người khác đi.
Tô Yên Nhiên không kìm nổi cười ha hả. Trong phòng nói chuyện vui vẻ tự nhiên, dường như đã cách xa thành thị ồn ào náo động.