Quả nhiên sau khi người nói cảm thán xong thì cũng không khác lắm so với tưởng tượng của mọi người. Chủ tịch của quỹ từ thiện Bách Thảo nhất định phải có mặt trong buổi bán đấu giá từ thiện, đây là kết luận sau cùng của Đỗ Bách Tuyền nhưng vì nể mặt mũi của Bách Lý Hùng nên vẫn quyết định lùi lại hai ngày. Nếu như hắn vẫn không biết trân trọng cơ hội này thì chỉ có thể chọn người khác.
Yêu cầu này quả thực rất hợp tình hợp lý, nói thế nào thì Bách Lý Hùng cũng là con cá sấu lớn trong giới kinh doanh, thông tình đạt lý nhưng ông ta cũng không nói gì. Người kể chuyện nói vẻ mặt của Bách Lý Hùng lúc đó rất bất đắc dĩ, chắc chắn là dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép. Vốn Bách Lý Hùng nói là không cần đợi Lâm Dật Phi, nếu như Đỗ Bách Tuyền chọn được người thích hợp thì ông ta cứ đề cử là được nhưng Đỗ Bách Tuyền lại kiên quyết muốn cho Lâm Dật Phi một cơ hội, hơn nữa lại có thêm lời khuyên của Ngô Phu Tử nên vẫn quyết định hội từ thiện sẽ lui lại hai ngày.
Mọi người thầm nghĩ nếu như Lâm Dật Phi biết mọi người có nguyện vọng tha thiết, ôm khát vọng biết nhận lỗi là tốt đối với hắn như vậy thì chắc chắn là sẽ thay đổi một cách triệt để, đau khổ quay lại nhận sai nhưng không ngờ buổi bán đấu giá từ thiện sắp diễn ra mà vẫn không thấy động tĩnh gì của hắn. Mọi người ai cũng lắc đầu thở dài, thầm nghĩ Lâm Dật Phi đúng là một tên ngu ngốc hết thuốc chữa, là bức tường cặn bã không thể cải tạo được.
Nhưng cùng với sự thất vọng là sự sảng khoái, quả nho mà mình không có được thì phải bị rơi xuống mục nát. Tuy biết điều này là không thể nhưng mọi người lại có một sự chờ mong, nếu như Lâm Dật Phi từ bỏ vị trí chấp hành kia một cách dễ dàng thì ai sẽ là người có cơ hội thay thế đây?
Thông tin này có mấy bản sao nhưng đương nhiên là chỉ “lưu hành nội bộ”, vẫn chưa truyền đến tai Đại Ngưu và A Thủy. Vốn Đại Ngưu đã nhận được thiệp mời của Tô Yên Nhiên, hứng trí đến mức mua luôn một bộ âu phục, chuẩn bị trải nghiệm tư tưởng của giới thượng lưu nhưng không ngờ lại được thông báo là sẽ lùi lại hai ngày. Điều này đối với cậu ta mà nói cũng giống như đi đại tiện, đang hưng phấn bừng bừng thì đột nhiên bị đứt đoạn, đó là cảm giác cực kì khó chịu.
Đại Ngưu là người thô thiển, đương nhiên sự hình dung cũng rất thô tục nhưng A Thủy thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Tuy vậy trong lòng cậu vẫn hơi lo lắng cho Lâm Dật Phi. Đến hôm nay thì Tiểu Phi đã đi năm ngày rồi,T.r.u.y.e.n....v.n không biết có bị bọn sát thủ phát hiện ra không, hắn cũng không gửi cho cậu bất cứ thông tin nào đáng sợ. Đương nhiên mẹ Lâm không biết có chuyện gì xảy ra, gọi cho con trai mấy cuộc điện thoại không được thì không khỏi có chút lo lắng, A Thủy tìm lý do mà nhức hết cả đầu. Cậu mới đối phó xong một cuộc gọi của mẹ Lâm thì Đại Ngưu hưng phấn bừng bừng lao vào phòng:
– A Thủy, còn một tiếng đồng hồ nữa là buổi đấu giá bắt đầu rồi, chúng ta xuất phát chứ?
A Thủy thở dài một tiếng, đứng dậy nói:
– Cậu vội vàng như vậy, nhìn cứ như là muốn hiến cái gì quý báu lắm ấy.
– Tôi làm gì có bảo bối, nếu có bảo bối cũng sẽ không bán ở đây.
Những lời Đại Ngưu nói lại là sự thật, những buổi bán đấu giá từ thiện như thế này, tiền bán được đã ít lại còn phải hiến đi một nửa. Điều này trong mắt cậu ta chính là nước đổ lá khoai:
– Mau đi thôi, đợi xe của cậu đấy.
Đại Ngưu thấy A Thủy chậm chạp thì có chút không kiên nhẫn nói.
– Tôi còn chờ tiền xăng của cậu.
A Thủy thờ ơ nói:
– Hình như chiếc xe này là tôi và Tiểu Phi cùng góp tiền mua, còn Đại Ngưu nhà cậu thì chẳng có cống hiến gì cả.
Mặt Đại Ngưu không đỏ đáp:
– A Thủy, chúng ta là anh em đúng không? Nếu là anh em thì không nói đến tiền nong rồi.
– Tôi thà không có người anh em như thế này.
A Thủy lẩm bẩm, chậm rãi đi giày rồi cùng Đại Ngưu xuống tầng.
– Gần đây Tiểu Phi làm gì vậy? Sao không có động tĩnh gì mà cũng không thấy cậu lo lắng gì cả.
Đột nhiên Đại Ngưu phun ra một câu như vậy. A Thủy không nói gì với Đại Ngưu, chỉ sợ bị lộ ra ngoài, mồm miệng của Đại Ngưu và bạn gái cậu ta đều không có cửa, nếu như nói cho Thúy Hoa biết thì cơ bản là mọi người trong Chiết Thanh đều sẽ biết.
– Ai mà biết được, dù sao thì cậu ta cũng không khiến chúng ta phải lo lắng đâu.
A Thủy giả bộ không sợ hãi nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, cũng oán trách sao Tiểu Phi không thông báo tin gì với mình, nhưng cậu cũng cảm thấy làm như vậy là đúng. Sát thủ được thuê với giá mười triệu có khả năng thần thông gì mình vẫn chưa biết được, nhỡ đâu bọn chúng theo đường điện thoại mà tra được tung tích của Lâm Dật Phi thì cũng rất nguy hiểm.
– Chúng ta đi đón Thúy Hoa đi, cô ấy và Tô Yên Nhiên đang ở cùng nhau.
Đại Ngưu ngồi vào ghế sau, cười đắc ý nói. Nếu chỉ nói là đi đón Thúy Hoa, A Thủy không đánh một quyền ra thì cũng phải lải nhải một lúc, nhưng nếu có Tô Yên Nhiên thì lại hoàn toàn khác.
Quả nhiên A Thủy không nói thêm gì, chỉ hỏi một câu là ở đâu, không bao lâu sau đã đến dưới lầu của nữ sinh. A Thủy cả ngày cắm đầu vào máy tính, thị lực còn tốt hơn cả phi công, thấy bên cạnh người mình muốn gặp còn có một nhân vật đáng ghét, đương nhiên nhân vật đáng ghét kia không phải là Thúy Hoa mà là Tô Tình.
A Thủy tìm vị trí dừng xe nhưng thấy một mình Thúy Hoa bước về phía này, Tô Yên Nhiên liếc bên này một cái, nói gì đó với Tô Tình nhưng Tô Tình lắc đầu lia lịa.
– Sao thế?
Đại Ngưu đẩy cửa xe ra.
– Yên Nhiên không đi cùng chúng ta được, Tô Tình muốn dẫn cô ấy đi cùng.
Thúy Hoa thấy A Thủy ngoái đầu lại nhưng thần sắc lại bất động:
– Vậy chúng ta đi thôi.
– Có đứa con gái này là không có chuyện gì tốt cả.
Rõ ràng Đại Ngưu vẫn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước nhưng cậu ta lại có sự giống nhau kinh người trong khi bình luận về Tô Tình và Lâm Dật Phi. Điều này cho thấy mọi người ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, cũng tự cho là bản thân mình đúng nhưng không biết rằng trong mắt người khác, một số ý nghĩ có thể là đúng nhưng cũng có thể là khiến người khác khó chịu như vậy.
A Thủy vừa đóng cửa xe lại thì lại đẩy ra, Tô Yên Nhiên lững thững lại gần rồi ngồi vào trong, có chút áy náy nhìn Tô Tình phất phất tay, thấp giọng nói:
– Chúng ta đi thôi.
Hình như Tô Tình cũng hơi tức giận, chui vào chiếc xe thể thao, dùng sức sập cửa xe lại rồi nghênh ngang lái xe rời đi. So với chiếc xe đắt tiền của Tô Tình thì chiếc xe của A Thủy có thể dùng từ bần nông và trung nông để hình dung nhưng Tô Yên Nhiên lại cảm thấy rất vui vẻ khi ngồi đây.
– Yên Nhiên, hình như Tô Tình tức giận rồi.
Thúy Hoa có chút lo lắng nói, trong mắt của cô thì Tô Tình vẫn là một đại minh tinh, mà đại minh tinh tức giận đương nhiên cũng rất khác so với người thường tức giận.
– Cô ta tức giận, tôi cũng tức giận.
Đại Ngưu lẩm bẩm một câu, hạ ngón tay cái hướng về A Thủy từ phía sau. A Thủy nhìn thấy nhưng không nói gì, khởi động xe rồi chậm rãi chạy nhanh ra khỏi trường. Trường Chiết Thanh khá cởi mở, người có tiền rất nhiều mà người có của cũng không ít, so với một số chiếc xe khác thì xe của A Thủy có thể nói là rất bình thường nên cũng không có ai chú ý đến.
– Cô và Tô Tình là bạn tốt thì nên đi cùng nhau.
Cuối cùng A Thủy cũng nói.
– Tôi và các anh cũng là bạn tốt, hơn nữa tôi còn đồng ý với các anh trước mà.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Không cần lo đâu, cô ấy cũng giống như trẻ con, giận một lúc là không sao đâu.
– Cũng đúng, bên cạnh đại minh tinh cũng không thiếu người, kì lạ thật, cái tên Giang công tử kia đâu? Sao lại không đi cùng cô ấy?
A Thủy lơ đãng hỏi.
– Sao tôi biết được, hình như mấy ngày hôm nay tên Giang công tử kia không đến tìm Tô Tình, chắc là lại đi vui chơi ở đâu rồi.
Tô Yên Nhiên lắc đầu, cũng cảm thấy hơi may mắn cho Tô Tình. Cô luôn cảm thấy Giang công tử kì lạ sao đấy, Tô Tình không nên phó thác chuyện chung thân cho người như vậy được.
– Tôi ở cạnh cô ấy, ngoài việc đi ngắm quần áo trang sức đẹp ra thì là đi xã giao, kết bạn với những người gọi là quyền quý. Thực ra tôi cảm thấy rất mệt, cũng thấy cô ấy sống rất mệt mỏi.
Mọi người trầm lặng, A Thủy nhìn phía trước, chậm rãi nói:
– Đây cũng là một kiểu cuộc sống mà rất nhiều người muốn hướng đến, ví dụ như là Đại Ngưu.
– Sao tự dung lại lôi tôi vào?
Đại Ngưu nói thầm một câu, trong giây lát lại cười nói:
– Thực ra A Thủy nói cũng không sai, tôi cũng hi vọng một ngày nào đó sẽ trở thành người được gọi là người trên người, vượt qua người khác. Cảm giác đó rất sung sướng nhưng có lẽ tôi là một nhân vật nhỏ bé quá bình thường nên mới có suy nghĩ như vậy.
Tô Yên Nhiên nhíu mày nhưng không nói gì.
– Chúng tôi nhìn không thuận mắt Tô Tình, chắc chắn cô ấy nhìn chúng tôi cũng không thuận mắt.
A Thủy cười nói:
– Chính vì như vậy nên thế giới này mới đa dạng nhiều màu sắc như vậy. Nếu không cứ trầm lắng như tôi thì không phải là quá nhàm chán sao?