Nhan Phi Hoa ngồi ở đó, không quay đầu lại nói:
– Ngươi cảm thấy võ công của tên Lâm Dật Phi này thế nào?
– Hình như vẫn chỉ đạt tới cảnh giới như trước đây.
Bách Địa Trung Cương liếc mắt nhìn, đoạn băng ghi hình này quả thật gã đã xem rất lâu rồi, cũng đã suy nghĩ rất lâu.
– Nhưng thuộc hạ vẫn chưa dám khẳng định có phải hắn vẫn bảo tồn được thực lực hay không.
Khóe miệng Nhan Phi Hoa nhếch lên cười:
– Nhiều khi các người đều sẽ tin tưởng vào may mắn, nhưng lại không biết rằng đối với những người tập võ, cái được xem là may mắn kia thực chất là kết quả của nhiều năm khổ luyện!
Bách Địa Trung Cương hỏi một cách khó tin nổi:
– Chủ nhân muốn nói tên Lâm Dật Phi này vẫn chưa thể hiện thực lực thật sự sao?
Nhan Phi Hoa không đáp mà nói:
– Vụ việc xử lý thế nào rồi?
– Đây là toàn bộ tài liệu về Tô Yên Nhiên!
Bách Địa Trung Cương đưa ra một xấp tài liệu dày cộp, Nhan Phi Hoa giơ tay ra nhận lấy, lật lật vài cái rồi ném sang một bên nói:
– Cái ta muốn là kết quả!
Bách Địa Trung Cương vội vàng nói:
– Căn cứ theo kết quả điều tra của chúng thuộc hạ, xuất thân của Tô Yên Nhiên không hề có điểm gì khiến người khác nghi ngờ. Cô ta tính cách thanh cao, đặc biệt biết chơi đàn cổ, còn những điểm khác không có điểm gì đáng chú ý cả!
Nhan Phi Hoa không nói lời nào, Bách Địa Trung Cương đã toát mồ hôi đầm đìa.
– Có điều từ chính miệng Tô Tình được biết cô ta từ nhỏ cô độc, thường xuyên trầm tư suy nghĩ một cách vô duyên vô cớ. Cô ta đã từng nói với Tô Tình rằng thường xuyên mơ thấy giấc mộng cổ quái, không biết đây có thể coi là phạm vi mà chủ nhân muốn điều tra không?
Nói đến đây, miệng gã có chút không thoải mái. Nhan Phi Hoa chỉ sai gã mang tất cả các tài liệu về Tô Yên Nhiên tới chứ không hề nói phạm trù nào. Trên chỗ ngày sinh tháng đẻ của Tô Yên Nhiên, gã chỉ ghi lại các sở thích thường ngày hay ăn thứ gì của cô ta, điều tra gần như rất rõ ràng. Đến chi tiết các người bạn mà cô thường tiếp xúc cũng được ghi chép rất hoàn chỉnh, nhưng không ngờ Nhan Phi Hoa chỉ liếc mắt nhìn.
– Trong mơ, cô ta nói cái gì?
Nhan Phi Hoa nhướng mày, lầm bẩm nói:
– Cô độc từ thuở nhỏ?
Bách Địa Trung Cương suýt chút nữa đã quỳ xuống, gã nói:
– Thuộc hạ của không rõ lắm, nhưng không phải thuộc hạ không nắm rõ, mà là Tô Tình nói không rõ ràng. Cô ta nói điều Tô Yên Nhiên miêu tả hình như có một cái lầu các, có người đang đánh đàn, lại có người tán thưởng gì đó. Tô Tình nói cô ta ngày có điều suy nghĩ, đêm cũng suy nghĩ mà thôi.
Đột nhiên Nhan Phi Hoa sững sờ, ngồi dựng thẳng người nói:
– Người đánh đàn kia…người nghe đàn diện mạo thế nào?
Bách Địa Trung Cương suýt chút nữa đã ngất. Từ trước tới giờ hắn luôn nghĩ những việc trong mơ đều là lời nói vô căn cứ, cũng chính là biểu hiện khúc xạ lại của cuộc sống sinh hoạt thường ngày, vốn dĩ đã khá vô vị. Nói điều này ra, vốn là không còn lời nào để nói, nhưng không ngờ Nhan Phi Hoa lại cảm thấy rất hứng thú với điều này.
Nhan Phi Hoa lạnh lùng hỏi:
– Người không biết?
– Thực ra Tô Tình cũng không biết, chắc hẳn Tô Yên Nhiên không miêu tả chi tiết…
Bách Địa Trung Cương nơm mớp lo sợ đáp:
– Thuộc hạ vốn nghĩ chuyện này không quan trọng và không có liên quan gì, nhưng nếu cần biết thì chỉ sợ phải cần Tô Yên Nhiên đích thân nói ra, nhưng chủ nhân lại dặn dò không được quấy nhiễu Tô Yên Nhiên!
Sắc mặt Nhan Phi Hoa trùng lại, chỉ nói:
– Lần tới tiếp tục điều tra. Nếu không hỏi được chi tiết, vậy ngươi cũng không cần trở về nữa.
Bách Địa Trung Cương “vâng” một tiếng nhưng cũng không hề lui xuống.
Nhan Phi Hoa nhíu mày nói:
– Còn chuyện gì?
– Hiện Lâm Dật Phi đã lộ rõ tài năng…
Bách Địa Trung Cương cẩn thận nói:
– Chế dược Bách Thảo của hắn mới thành lập được hơn một tháng, nghiệp tích cũng ngày càng phát triển, trở thành thương hiệu nổi tiếng trong tỉnh, nhưng có thể nói là thế không thể ngăn. Trải qua sự việc lần trước, thuộc hạ nghĩ nếu chủ nhân cảm thấy hắn không thích hợp, hắn sớm muộn cũng sẽ trở thành mầm họa của chủ nhân. Không biết tại sao chủ nhân không sớm hành động vậy?
Gã vẫn không hiểu rõ mối quan hệ giữa Nhan Phi Hoa và Lâm Dật Phi, không hiểu tại sao Nhan Phi Hoa đích thân hành động, sắp xếp mọi chuyện, nhưng rồi lại vội vàng kết thúc. Có điều, sau khi trải qua chuyện này, Lâm Dật Phi đột nhiên lại thay đổi phong cách khiêm tốn, liên tiếp xuất hiện trong các bài báo truyền thông, không biết là tại làm sao?
– Lui xuống.
Nhan Phi Hoa chỉ đáp lại gã hai từ ngắn gọn, cũng không nói thêm tiếng nào nữa…
– Vâng.
Bách Địa Trung Cương không dám nói thêm nhiều, chỉ lui xuống dưới. Có điều khi đóng cửa lại, vẻ mặt oán độc trên mặt gã lúc này mới lộ ra.
Nhan Phi Hoa ngắm nhìn hình ảnh trong tivi, chỉ lầm bẩm nói:
– Trong mộng? Lâm Dật Phi? Tiêu Biệt Ly? Võ công của tên Lâm Dật Phi này tuy rất giống Tiêu Ly Biệt, nhưng tác phong lại hoàn toàn tương phản. Có điều Tiêu Ly Biệt lại không đến tìm cô, lẽ nào hắn xảy ra chuyện gì? Chuyện gì?
– Dật Phi, mấy ngày nay…
Bách Lý Băng liếc mắt nhìn bốn xung quanh, lại nhìn dưới mặt bàn:
– Có phải là hơi căng thẳng không, cái này không giống với phong cách của anh lắm.
Lâm Dật Phi cười cười, thấp giọng nói:
– Chính là vì không phải là phong cách của anh nên anh mới có thể đường hoàng.
– Anh cảm thấy cô ta sẽ nghĩ thế nào?
Trong lúc Bách Lý Băng nói, thanh âm rất nhỏ, lại có vẻ gấp gấp.
Lâm Dật Phi thoáng suy nghĩ nói:
– Cô ta có thể sẽ cho rằng anh rất có đầu óc kinh doanh.
– Nhưng mà mỗi trận thi đấu của anh đều có người quay video…
Bách Lý Băng chau mày nói:
– Cái này đương nhiên là một biện pháp tuyên truyền chế dược Bách Thảo rất tốt, nhưng cô ta sẽ càng rõ thêm lai lịch của anh.
– Thật sao?
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Điều nãy cũng làm giảm đi không ít sức lực của cô ta, Nhan Phi Hoa chắc hẳn phải vui mừng mới đúng.
Bách Lý Băng cau mày nói:
– Anh không sợ bị cô ta phát hiện…
Lâm Dật Phi từ tốn nói:
– Cái nên phát hiện thì sẽ phát hiện ra, có điều hiện tại cô ta sẽ không hành động!
Bách Lý Băng không hiểu hỏi:
– Tại sao?
– Bởi vì cô ta cho rằng anh không phải là đối thủ, lúc này hành động chắc chắn không thú vị chút nào..
Lâm Dật Phi cười tủm tỉm, mang theo chút xảo quyệt nói:
– Cho dù Tiêu Ly Biệt không xuất hiện, cô ta cũng sẽ có đủ tính nhẫn nại, chờ đợi anh khiêu chiến với cô ta!
– Cô ta và Tiêu Ly Biệt có liên can sao?
Bách Lý Băng giả bộ hỏi đùa, đôi đũa cầm trong tay hơi lay động, điều này đã lộ rõ vẻ căng thẳng của cô.
– Đương nhiên có liên can.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Hai người bọn họ vốn đều vì chủ nhân của mình mà đánh đấu ngươi chết ta sống thực sự cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Bách Lý Băng hơi thất vọng nói:
– Chỉ có vậy thôi sao?
– Đương nhiên, em còn tưởng là có cái gì?
Lâm Dật Phi và mấy miếng cơm, lại uống mấy hớp nước, dường như không có điều gì phải để tâm.
Bách Lý Băng có phần không tin nói:
– Vậy hiện tại cô ta chú ý tới anh là vì mục đích gì, lẽ nào chỉ là vì muốn gặp anh?
– Anh không biết.
Lâm Dật Phi đáp nói:
– Vì vậy anh luôn nghĩ anh phải xem phản ứng của cô ta.
– Làm thế nào để xem được?
Bách Lý Băng càng thêm mê hoặc:
– Cái này nghĩ một chút là có thể sao?
Lâm Dật Phi chỉ cười cười, không tỏ rõ ý kiến, mỗi khi hắn có kế hoạch gì đều sẽ có kiểu thái độ này!
Bách Lý Băng buông đũa xuống nói:
– Tất cả những việc anh làm hiện nay, ví dụ như liên tục lộ diện trong giới truyền thông, phát huy một số mẹo nhỏ, để bọn họ giúp đỡ tuyên truyền sản phẩm thuốc đông y của bác sĩ Tiền, có phải là làm ngược lại với ý nguyện của anh hay không?
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Em sai rồi, đó chính là bản ý của anh, người làm việc đại sự không câu nệ tiểu tiết. Nếu một chút nhỏ này cũng không nhìn được ra, làm việc cứng nhắc, bảo thủ không chịu thay đổi, vậy có thể làm được việc lớn sao? Anh chỉ biết rằng, bọn họ không đánh lại được anh là sự thật, bọn họ sẽ báo thù là thật, bác sĩ đông y đang được mọi người coi trọng là thật, còn những cái khác, anh không quan tâm.
Bách Lý Băng nhìn khuôn mặt của Thiếu niên, chỉ cảm thấy được sự khác biệt rõ rệt so với trước đây. Trầm mặc một hồi lâu cô mới hỏi tiếp:
– Em có một việc luôn muốn hỏi, nhưng anh có thể không trả lời…
– Nói đi.
Lâm Dật Phi trầm giọng nói.
– Chảng qua anh cảm thấy rất nhiều việc dù anh biết, nhưng cũng không có lợi ích gì.
Bách Lý Băng cúi đầu xuống, lấy đũa khuấy khuấy bát cơm trắng, một lúc sau mới hỏi tiếp:
– Nhưng mà em muốn biết…
Lâm Dật Phi trầm tư một lát mới nói:
– Được!
– Nhớ lại lúc ban đầu khi em nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của anh…
Bách Lý Băng mỉm cười nơi khóe miệng, tựa như hồi tưởng lại kỷ niệm.
– Đương nhiên không phải là vì thích anh, mà là cảm thấy anh rất đặc biệt…
Thấy Lâm Dật Phi im lặng không nói gì, Bách Lý Băng nhỏ giọng nói:
– Anh có được tình yêu thương và nét u sầu mà những người cùng tuổi không có, có thể vì một người làm công không hề quen biết mà chịu khổ, vay tiền của em. Khi em biết anh là Lâm Dật Phi, cũng chính là vương tử si tình tiếng tăm lừng lẫy Chiết Thanh thì em cho rằng vẻ u sầu của anh chính là vì Phong Tuyết Quân!
Lâm Dật Phi đã hiểu rõ cô muốn hỏi điều gì. Bách Lý Băng rất cẩn thận là điều không thể nghi ngờ, cẩn thận để ý đến chỗ mà người khác không lưu tâm đến.