Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

chương 180: thiếu chút nữa bị ép chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Này? Lấy cái tay bẩn của anh ra, anh đang lần mò cái gì vậy? Cẩn thận sau khi em ra khỏi đây sẽ đánh anh!" Sói con thứ ba uy hiếp nói.

"Tay của em cũng bẩn, trên người chúng ta đều không sạch sẽ, ai cũng đừng nói ai!" Sói con số một nói.

Bạch Tuyết biết sinh con rất đau, thế nhưng cô lại không ngờ sẽ đau như thế! Có loại cảm giác sống không bằng chết, rất kinh khủng!

"Mẹ, mẹ phải dùng lực nha, nếu không bọn con sẽ bị mẹ ép chết." Âm thanh bập bẹ nói.

"Mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của con sẽ giao cho mẹ, nhất định mẹ phải sinh con cho đẹp nhé." Sói con thứ ba ngọt ngào nói, nhưng chẳng biết rằng Bạch Tuyết cũng nghe không lọt câu nào, cô đang đau sắp chết!

Vù vù, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra...

Bạch Tuyết nỗ lực hít sâu, sau đó dụng sức, dùng sức rất lớn, nhưng có dugf sức thế nào cũng đều như nhau, Bạch Tuyết bất chấp xấu hổ, dùng sức, hận không thể nhanh chóng sinh bọn nhỏ ra, thì mình cũng được giải thoát rồi!

Cuối cùng dưới sự cố gắng của cô, thì một cục máu tròn trượt ra khỏi hai chân Bạch Tuyết, cảm giác trong bụng nhẹ đi, đau đớn cũng nhẹ một ít.

Lúc này Bạch Tuyết cũng không có nhìn đứa nhỏ sinh ra có hình dạng gì, tiếp tục dùng sức, trong bụng còn có hai đưa, cho nên cô phải hít sâu, tiếp tục dùng sức, cô cắn môi, hai tay nắm chặt, thế nhưng, hình như cái đầu khá lớn, đứa nhỏ bị ở trong âm dao, Bạch Tuyết trợn trắng mắt. Cô biết như vậy rất nguy hiểm, đứa thứ hai không được, đứa thứ ba sẽ nguy hiểm hơn, trong bụng đã không còn nước ối, đứa nhỏ sẽ không hít thở được!

Đây là kiến thức trong khoảng thời gian này Bạch Tuyết hiểu được, một khi vỡ nước ối, đứa nhỏ sẽ rất nguy hiểm.

Đúa lớn nhảy nhót tiến đến trước mặt Bạch Tuyết, nó không xuất hiện thì thôi, nhưng vừa xuất hiện, đã khiến Bạch Tuyết trực tiếp trợn trắng mắt.

Ông trời!

Đó là thứ gì vậy?

Không phải cô sinh đứa nhỏ sao? Tại sao lại là nhục cầu(thật sự không biết cái này là gì)!

"Anh, đều là anh dọa mẹ sợ, hiện tại làm sao bây giờ? Anh nhanh chóng đánh thức mẹ dậy! Anh hai còn đang mắc kẹt đến sống hay chết vẫn còn không biết! Em cũng nghẹn đến khó chịu!" Mặc dù giọng nói của đứa thứ ba có chút ngọt ngào, thế nhưng nghe ra bây giờ nó cũng không đượcthoải mái!

"Mẹ, mẹ? Mẹ, bây giờ mẹ không thể ngất, mặc dù chúng con lợi hại, thế nhưng lúc này chúng con bất lực, nhất định mẹ phải qua cửa ải này." Đứa lớn hô to vào tai Bạch Tuyết.

"Mẹ, mẹ mau tỉnh lại, nếu không em hai sẽn chết, mẹ, mẹ mau tỉnh lại, em ấy sắp không chịu được rồi! Me nhanh sinh em ấy ra đi, mẹ, mẹ --" đứa lớn lo lắng hô to, trong giọng nói đều là tiếng khóc nức nở, nó biết nếu mẹ tiếp tục như vậy, không ngừng em hai và em ba sẽ nguy hiểm, ngay cả mẹ cũng sẽ bị nghẹn chết!

Đứa lớn thực vội vàng, ở bên kêu khóc...

Bạch Tuyết hơi mở mắt ra, đúng vậy, đây là con của bọn họ, tại sao cô lại có thể sợ hãi!

"A --" Bạch Tuyết kêu to, dùng hết toàn lực, cắn rách môi, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Cô nhịn đau, cô biết còn có hai đứa bé chưa sinh ra!

Theo tiếng Bạch Tuyết kêu, lại một nhục cầu trượt ra theo chân Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết bất chấp tất cả, tiếp tục dùng sức, cô biết còn có một đứa chưa ra, bụng lại tiếp tục đau, cô cắn môi, tiếp tục dùng sức sinh, cánh môi lại chảy máu tiếp.

"A --" theo một tiếng kêu to, một tiểu nhục cầu bắt đầu trượt ra bên ngoài.

"Mau tránh ra, mau tránh ra, mau tránh ra, em tới rồi..." Ngọt ngào, mềm dẻo, giọng nói bập bẹ truyền đến.

Phù phù một tiếng, một đoàn nhục cầu cuối cùng cũng trượt ra khỏi hai chân Bạch Tuyết.

"Cuối cùng em cũng được ra ngoài-- "

"Chao ôi, em đè vào anh, lấy cái mông của em ra, thật dính!"

"Cái mông gì chứ? Mông của em ở chỗ nào? Sai lại như vậy? Bộ dạng của em sao lại như vậy? Ô ô..." Đứa thứ ba thương tâm khóc lên.

"Đừng khóc, đây cũng không phải bộ dáng thật của em, đây là màng bảo hộ của chúng ta. Chúng ta cần phải từ từ bóc ra có biết hay không?" Sói con số một nói.

"Em trai, em trai, em sao thế? Vì sao không nói lời nào? Em trai, em trai..."Đứa lớn thấy kì lạ.

"Anh hai, anh hai, anh đừng dọa em nhé, anh nói câu nào đi?" đứa thứ ba lo lắng gọi.

"Câm miệng lại, em đang nghỉ ngơi, vừa nãy rất vất vả thì mới có thể hô hấp lại, bị em chui ra đè lên, cho nên bây giờ đang khó chịu!" Giọng nói lạnh lùng truyền đến.

"A, anh hai thối, anh hù chết em rồi, nếu chưa chết thì sao bất động, giả chết hù dọa người!" Đứa thứ ba dùng sức đụng đứa thứ hai, tỏ vẻ rất tức giận.

"này này? Anh cảnh cáo em, không cho phép lấy mông đụng anh, nếu không anh không khách khí!" Đứa thứ hai lạnh lùng quát.

"Hừ! Ngược lại em càng muốn dùng mông đụng nah, thế nhưng mông ở chỗ nào? Ở đâu?" Đứa thứ ba bất đắc dĩ nói.

"Đúng rồi, mau đi xem mẹ thế nào?" Thế là, ba tiểu nhục cầu nhảy nhảy tới chỗ Bạch Tuyết.

"Mẹ?"

"Mẹ?"

"Mẹ?"

Bạch Tuyết nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch!

"Mẹ quá mệt mỏi, chúng ta vẫn là nhanh chóng trở về thôi."

"Nếu không chúng ta đi tim đồ ăn cho mẹ, để mẹ bổ sung thể lực đi?"

"Tốt."

"Anh, anh qua bên kia, em đi bên này, còn em ở lại bảo vệ mẹ có biết hay không?" Đứa thứ hai nghiêm nghị nói, lúc này nó lại trở thành anh cả.

"Vâng, hai người yên tâm đi, em sẽ bảo vệ mẹ." Đứa thứ ba ngọt ngào nói.

"Uhm."

Nói xong đứa thứ hai nhảy lên, một tia sáng biến mất trên không trung, sau đó đứa lớn cũng biến mất không thấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio