"Anh nói bậy, tôi không thoải mái, tôi không có kẹp anh, là là là không gian bên trong liền lớn như vậy!" Bạch Tuyết xấu hổ nói xạo.
"Ai nói với em là không gian bên trong lớn? Cửa động nhỏ đến đáng thương, anh phải cố gắng để chen vào, thế nhưng bên trong lại thít chặt , hết sức co dãn. A a a em kẹp khiến anh chịu không nổi, có phải em muốn anh ?"
"Không có, tôi còn không biết anh! Sao có thể nhớ anh!" Bạch Tuyết thở gấp trả lời.
"Không biết anh, vậy chắc hẳn anh là người tiếp xúc nhiều nhất , thân mật nhất với em." Lãnh Dạ hung hăng một cái."A a a a anh anh anh thật hèn hạ, ghét, a a a!"
"Có biết anh không? Nói ——" Lãnh Dạ nghiêm nghị hỏi.
"Tôi không biết anh, đồ vô lại ——" Bạch Tuyết cắn răng tức giận mắng.
Lãnh Dạ hung hăng thêm một cái, Bạch Tuyết liền kêu a a a a .
"Rốt cuộc có biết anh không? Nói mau —— "
"Không nói!"
"Được lắm!" Lãnh Dạ trực tiếp rút ra , chỉ cọ cọ ở bên ngoài, không đi vào nữa , bị bỗng nhiên rút ra, Bạch Tuyết cảm thấy trong lòng trở nên trống rỗng.
"Anh thật vô lại ——" Bạch Tuyết thẹn quá hóa giận.
"Nếu muốn thoải mái, phải ngoan ngoãn một chút, nếu không..."
"Nếu không cái đầu anh, anh có phải là đàn ông không, có ai làm vậy như anh không ?" Bạch Tuyết rống giận.
"Anh có phải là đàn ông không, vừa rồi em cũng đã biết? Hừ? Năng lực làm việc của anh em cũng hiểu rõ , trước đây ở trên giường đều là em cầu xin tha thứ, muốn anh tha cho em, chẳng lẽ hiện tại, em rất khao khát?" Lãnh Dạ giả vờ bình tĩnh hỏi, thật ra, cự long bỗng nhiên bị rời khỏi nơi nóng bỏng đó, cũng rất khó chịu, chỉ là anh muốn ép cô gái nhỏ phải nhận ra anh, nếu không lần sau muốn cô, còn gặp rất nhiều trắc trở!
"Khốn khiếp, vô lại, tôi khao khát cũng là do anh làm hại ——" Bạch Tuyết nâng tay lên mãnh liệt đánh Lãnh Dạ.
"Dừng tay, giữ lại chút khí lực này còn không bằng tự giúp bản thân được ăn no." Lãnh Dạ đề nghị.
"Hừ! Anh không phải là đàn ông, anh thật âm hiểm, thật đáng ghét, anh là đồ vô lại, tôi tôi tôi..." Bạch Tuyết thế nào lại không biết xấu hổ tự giúp chính mình ăn no!
"Nhìn thấy không? Cái này chứng tỏ là người đàn ông, đến đây đi, anh cho em mượn vũ khí để dùng, rất dễ sử dụng." Lãnh Dạ không biết xấu hổ cợt nhả nói, mặt Bạch Tuyết đỏ bừng một mảnh, xấu hổ đến đỏ mặt.
"Khốn khiếp —— tôi không cần anh , tôi đi tìm người khác, có rất nhiều đàn ông nguyện ý cho tôi dùng!" Bạch Tuyết thở phì phò muốn đi ra ngoài, thật ra, cô chỉ nói cho đỡ bực bội, cô sao có thể đi tìm người khác! Mặc dù hiện tại cô quên mất Lãnh Dạ, thế nhưng cô cảm thấy trong lòng mình có một người, một người đàn ông mà cô yêu thương sâu sắc , chẳng qua là người kia còn chưa có xuất hiện, cho nên cô một mực chờ đợi.
Lãnh Dạ nhìn điệu bộ của cô gái nhỏ, luống cuống, chặn cô lại.
"Em dám —— em là người phụ nữ của anh, ai dám chạm vào em, anh sẽ giết hắn." Lãnh Dạ một lần nữa ép Bạch Tuyết sát vào tường, lại một lần nữa hung hăng một cái, Bạch Tuyết lập tức kêu rên.
"Tiểu yêu tinh!" Lãnh Dạ một tiếng kêu đau đớn, không chút biện pháp, anh liền túm lấy cô gái nhỏ, hung hăng muốn cô, mỗi một lần tiến vào đều hận không thể chết ở nơi nóng bỏng này của cô!
Sau mấy hiệp đại chiến, Lãnh Dạ đem tất cả trữ hàng đều bàn giao hết lên người Bạch Tuyết, nhưng mà, Bạch Tuyết bị giày vò toàn thân xụi lơ lăn qua lăn lại trên mặt đất, Lãnh Dạ một tay ôm cô gái nhỏ lên, ôm vào trong ngực, một tay mặc lại quần áo chỉnh tề cho cô, bởi vì bên ngoài còn có một đứa bé, anh muốn mặc quần áo chỉnh tề rồi mới đi ra.
Cởi áo ngủ của Bạch Tuyết ra, che lại nơi bị anh phá hủy.
Bạch Tuyết cảm thấy người đàn ông này muốn ôm cô đi ra. Bỗng nhiên như con gà bị đánh, thoáng cái liền thanh tỉnh.
"Chờ một chút, con gái của tôi còn ở bên ngoài, tôi không thể để cho bé nhìn thấy anh, anh không thể đi ra ngoài, thả tôi xuống." Bạch Tuyết giãy giụa đứng xuống, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, được Lãnh Dạ một phen đỡ lấy.
"Anh? Xoay mặt qua chỗ khác, nhanh lên một chút." Bạch Tuyết ra lệnh.
"Em còn có cái gì là anh chưa từng thấy qua ?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.
"Quay mặt đi, tôi đã dọn dẹp con cháu của anh rồi, bây giờ rất không thoải mái có biết không!" Bạch Tuyết thấp giọng gào thét.
Khóe miệng Lãnh Dạ vừa kéo, ngoan ngoãn xoay người qua chỗ khác, nghe thấy cô gái nhỏ mở nước, sau đó chính là một loạt tiếng nước, nghe ra là cô đang tắm.
Rất nhanh, Bạch Tuyết đã tắm xong.
"Bây giờ tôi đi ra, anh không thể đi ra ngoài, chờ một chút, chúng tôi đi rồi anh hãy ra. Còn có, không được nói với bất kỳ người nào về chuyện vừa rồi, nếu không tôi sẽ đi báo cảnh sát cáo anh cường bạo tôi!" Bạch Tuyết uy hiếp nói, sau đó mở cửa ra .
"Bây giờ tôi đi ra, anh không thể đi ra ngoài, chờ một chút, chúng tôi đi rồi anh hãy ra. Còn có, không được nói với bất kỳ người nào về chuyện vừa rồi, nếu không tôi sẽ đi báo cảnh sát cáo anh cường bạo tôi!" Bạch Tuyết uy hiếp nói, sau đó mở cửa ra .
Lãnh Dạ cười, cô gái nhỏ lại dám uy hiếm người, chẳng lẽ là bởi vì sinh đứa nhỏ, tính cách cũng thay đổi?
Cô gái nhỏ đôi khi giống như sư tử cái, anh dũng bảo hộ những đứa con của mình, có lẽ cũng là bởi vì trở thành mẹ, khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn.
Chẳng qua!
Lãnh Dạ vẫn là thích cô gái nhỏ ở trước mặt anh ngoan ngoãn một chút, ở trước mặt người khác có thể mạnh mẽ một ít!
Bạch Tuyết đi ra , hơn nữa rất nhanh thay đổi quần áo, sau đó căn phòng rất yên tĩnh.
Lãnh Dạ cũng nhanh chóng thay đổi quần áo, quần áo trên người đã không thể mặc được nữa, khi nãy lăn qua lăn lại khiến quần áo nhăn nhúm lại .
"Chú, chú đã xong chưa? Chúng con đang chờ chú. ——" Bọn nhỏ hưng phấn ở phía dưới gọi, bọn nhỏ cũng đều biết Lãnh Dạ muốn dẫn bọn chúng đi công viên giải trí, cho nên đều rất vui vẻ, người chú này làm cơm rất ngon, còn mang bọn chúng ra ngoài chơi, thật tốt quá, sau khi bọn chúng sinh ra, còn chưa bao giờ được đi chơi, đây chính là lần đầu tiên , cho nên đều rất hưng phấn.
"Thiên Tầm, vì sao các con lại gọi cái người đáng ghét kia ?’’ Bạch Tuyết còn chưa hiểu tình hình.
"Mẹ, chú đẹp trai nói mang chúng ta đi." Thiên Tầm ăn ngay nói thật.
"Tốt lắm, hôm nay mẹ vừa vặn có việc, để anh ta dẫn các con đi đi." Bạch Tuyết bỗng nhiên nghĩ đến mình còn có việc, mặc dù Lãnh Dạ đối với cô lưu manh đùa giỡn , thế nhưng trực giác nói cho cô người rất đáng tin cậy , lại nói các con của cô cũng không phải là người phàm, mỗi đứa đều là thần đồng, đây là kết luận của Bạch Tuyết, cô sinh ba thần đồng, không phải thần đồng về mặt học giỏi, mà ý là ba tiểu thần tiên.
"Mẹ, mẹ làm gì?" Ức Ức quan tâm hỏi.
"Mẹ muốn đi tìm việc làm, muốn kiếm tiền." Bạch Tuyết nhìn ba đứa nhỏ mặc dù lợi hại, thế nhưng cô hi vọng bọn nhỏ có thể cùng những đứa trẻ khác giống nhau, bình thương mà sống qua ngày, cho nên cô quyết định dựa vào chính mình nuôi sống bọn nhỏ, không cho bọn nhỏ sử dụng phương pháp đặc biệt đi kiếm tiền.
"Tìm việc làm?"
"Tìm việc làm?"
"Tìm việc làm?"
Bọn nhỏ trăm miệng một lời.
"Ừ, mẹ muốn đi tìm làm việc, buổi tối chúng ta sẽ gặp nhau, mẹ đi trước." Bạch Tuyết cần thời gian, cô cầm túi xách lên liền đi ra ngoài, bọn nhỏ ngươi xem ta, ta xem ngươi, dường như ý nghĩ đều giống nhau, có công ty nào sẽ cần mẹ?
Bạch Tuyết vừa mới đi, Lãnh Dạ liền đi xuống, nhìn lướt qua phòng khách.
"Cha, mẹ đi tìm việc làm , hôm nay nhờ cha trông coi chúng con, thật vất vả." Ức Ức ngẩng đầu, nhìn Lãnh Dạ nói.
"Ức Ức, sao em lại nói cho chú ta? Cũng đã nói chú ta không phải là cha của chúng ta, tại sao em muốn gọi như vậy?" Niệm Niệm không vui oán giận nói.
"Đúng vậy! Đây là anh đối với cha ruột của chúng ta bất trung!" Thiên Tầm cũng bất mãn nói.
"Các ngươi —— quên đi, ta thích gọi như vậy, ở trong lòng ta người này vĩnh viễn là cha của chúng ta, có một ngày các ngươi sớm muộn cũng sẽ biết." Ức Ức rất bất đắc dĩ nói.
"Trong lòng em chú Khang Nghị mới là cha chúng ta , sau này, anh gọi kệ anh , em gọi kệ em !" Thiên Tầm đề nghị.
"Niệm Niệm? Anh sẽ gọi ai?" Thiên Tầm hỏi.
"Anh, ai anh cũng không gọi, bây giờ hai người này đều là tình nghi, anh đều gọi là chú, đến khi mẹ nói cha là ai, anh gọi cũng không trễ, các em thích thì gọi trước đi, gọi sai anh cũng mặc kệ!" Niệm Niệm nói.
Lang vương thâm thúy nhìn ra ngoài cửa, cô gái nhỏ lại có thể yên tâm giao ba đứa nhỏ cho anh , may mắn anh là cha bọn nhỏ , nếu như anh là người xấu, bọn nhỏ chẳng phải sẽ rất nguy hiểm! Đáng chết, như thế không tin tưởng anh là sói!
"Cha, chúng ta đi thôi?" Ức Ức đã có một chút không thể chờ đợi được .
"Đi, xuất phát thôi." Lãnh Dạ cho mỗi đứa nhỏ đội một cái mũ lưỡi trai , ít nhiều che khuất dấu vết mới sinh. Mặc dù mấy đứa nhỏ sinh hoạt linh động, nhưng dáng vẻ bên ngoài của chúng vừa nhìn là biết trẻ con vừa mới được sinh ra , chiều cao chính là một đặc điểm, đều mập mạp thấp bé. Thứ hai chính là dáng vẻ, vừa nhìn chính là con nít còn bé. Cho nên anh cho bọn nhỏ đội lên mũ, che khuất một ít đặc thù trẻ con.
Lãnh Dạ cùng bọn nhỏ rất vui vẻ, đây chính là con trai và con gái của anh, cha nào mà không yêu con mình, nhất là Lãnh Dạ rất quý trọng đứa nhỏ của anh và Bạch Tuyết, cũng có nghĩa là anh sắp hoàn thành tiếc nuối năm xưa của mẫu đơn tiên tử và tổ tiên lang tộc của anh.
Năm đó thiên đình phản đối thần tiên và yêu yêu nhau, mẫu đơn tiên tử đã bị trừng phạt, lúc này rốt cuộc đau khổ cũng đi qua, chỉ cần bọn nhỏ thuận lợi lớn lên, đem ma vương vĩnh viễn phong ấn, chính là lập công lớn với thiên đình, nguyên thần của Bạch Tuyết cuối cùng có một ngày sẽ trở lại thân thể này , nguyên thần và thân thể hợp nhất, đến lúc đó cô liền ...
Bên này, từ sáng tới trưa Bạch Tuyết đều rất bận rộn, cô tìm rất nhiều công ty, nhưng họ nói cô không có kinh nghiệm, nói bằng cấp của cô quá thấp, không có một công ty nào chấp nhận cô!
Tấ cả đều nằm trong dự liệu của Lãnh Dạ , thế là...
Nhưng Bạch Tuyết cũng không có nhụt chí, cô biết lộ trình tìm việc của cô nhất định rất gian khổ, bởi vì bằng cấp của cô, bởi vì tuổi của cô, những thứ này đều là trở ngại!
Bạch Tuyết tới một quán cơm, chuẩn bị ăn cơm.
Vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy một số xa lạ gọi tới.
"Xin chào." Bạch Tuyết lễ phép chào hỏi, hôm nay cô viết rất nhiều sơ yếu lý lịch, chỉ cần là số xa lạ gọi tới là có thể do công ty nào đó gọi , quả nhiên.
"Xin chào, xin hỏi cô có phải là tiểu thư Bạch Tuyết không?" Đối phương là một người phụ nữ giọng nói ngọt ngào.
"Tôi là Bạch Tuyết, tôi là Bạch Tuyết." Bạch Tuyết có chút kích động trả lời.
"Là như thế này, chúng tôi nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cô, muốn mời cô qua đây một chuyến, nói chuyện một chút."
Bạch Tuyết vừa nghe, nhân viên của công ty này thật lễ phép, nói chuyện lịch sự như thế, còn dùng chữ mời, mời cô đi qua đó một chuyến, nghĩ tới đây, trong lòng suy nghĩ nhất định là một công ty rất tuyệt , hài lòng , toét miệng cười.
"Được , tôi lập tức tới ngay, xin hỏi địa chỉ của công ty ở đâu?" Bạch Tuyết lễ phép hỏi.
Đối phương sau khi nói địa chỉ cho Bạch Tuyết , xoa mồ hôi trên trán một chút, cúp điện thoại, hi vọng mình không phạm lỗi nào cả.
Cấp trên hạ lệnh phải mời vị Phật sống này về , hôm nay Bạch Tuyết cũng đã tới đây, cô cũng đã gặp, thế nhưng, cô không chọn trúng Bạch Tuyết, cô là quản lý phòng nhân sự, tất cả nhân viên đều do cô chọn lựa kỹ càng mới được tuyển, Bạch Tuyết vừa nhìn là biết là một cô bé, làm sao có thể làm việc ở công ty này, quả thực là chuyện cười!
Không biết rằng !
Chuyện cười còn ở phía sau...