Lang Vương ôm Bạch Tuyết chạy vào phòng phẫu thuật.
- Gọi các bác sĩ giỏi nhất đến đây cho tôi. Tôi muốn bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho cô ấy – Lang Vương một tay nắm lấy vết thương của Bạch Tuyết, miệng hô to.
- Anh! Anh ở đây bảo bác sĩ cầm máu cho Bạch Tuyết trước, đợi em phút, phút sau em đảm bảo đưa đến cho anh bác sĩ tốt nhất bệnh viện.
Lãnh Hạo cố gắng chạy nhanh, trong lòng không ngừng oán giận thế giới loài người lạc hậu. Đây mà là yêu giới thì căn bản là không cần đến bác với chẳng sĩ, chỉ cần sử dụng chút xíu ma lực là mọi việc ổn thỏa. Như anh bây giờ, chạy ngược chạy xuôi đi tìm người, chứ như ở yêu giới muốn đi đâu, nháy mắt một cái là đến, căn bản không cần lao lực, từng bước từng bước một thế này.
Hai người đàn ông, người thì hô to quát lớn, người thì vội vội vàng vàng, làm bác sĩ cảm thấy rất kỳ quái. Cô gái kia chỉ trừ sắc mặt tái nhợt thì máu trên tay cũng đã ngừng, chỉ cần xử lý vết thương tí xíu là xong. Hai người kia có cần khoa trương thế không? Còn muốn tìm thấy thuốc tốt nhất, đúng là đại tài tiểu dụng. Nghĩ sao mà muốn tìm bác sĩ tốt nhất, những người tài giỏi như họ chỉ khi nào có giải phẫu đặc biệt thì mới nhìn thấy, loại vết thương tí teo này, bọn họ chính là không thèm liếc mắt.
Năm phút sáu
Lãnh Hạo đúng giờ xuất hiện ở cửa, trên trán còn dính một tầng mồ hôi. Vị bác sĩ nãy giờ xử lý cho Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Hạo một người đứng ngoài cửa, trong lòng đắc ý cười thầm. Hừ! Xem đi, còn ghét bỏ hắn tay nghề non kém, kết quả thì sao, không phải là cũng không tìm được người nào hơn hắn. Nghĩ thì nghĩ thế, vị bác sĩ tiếp tục xử lý vết thương cho Bạch Tuyết.
- Tránh ra! Tránh ra! Để đó cho tôi!
Bông cồn trong tay bị người khác đoạt mất, vị bác sĩ này đang muốn mở miệng quát xem ai to gan như vậy, dám cướp đồ trong tay mình. Ai ngờ, vừa ngẩng đầu lên, mắt đã trợn tròn, không dám tin vào mắt mình. Một loạt các bác sĩ trưởng khoa đang đứng một bên chờ, vừa cướp bông cồn từ tay mình chính là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện, cũng là anh tài không giới y học trong nước. Chính mình làm việc nhiều năm trong bệnh viện rất ít khi nhìn thấy những người này, không ngờ tới hôm nay lại có cơ hội. Càng không ngờ đến, việc tiêu độc sát trùng nhỏ tí thế này lại do chính tay người này làm
Không thể! Không thể tưởng tượng nổi.
Lần nữa quan sát người đàn ông đang ôm cô gái trên tay, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao nhiều như vậy quyền uy bác sĩ đều ở đây? Hơn nữa những người này có vẻ rất sợ hãi, ai ai cũng cung kính đứng một bên, mắt nhìn vào cô gái đang bị thương, chỉ sợ cô gái này có việc gì, đến lúc đó mọi lỗi lẩm đều từ bọn họ mà ra.
Mọi người đứng trong phòng đều có chung một suy nghĩ : không thể đắc tội với người đàn ông này được. Bình thường đều nghĩ không có cơ hội bợ đỡ, lần này có cơ hội sao có thể buông tay. Việc này la do chính viện trưởng chi đạo, bác sĩ nào có tay nghề cao đều phải tập trung tại đây, cãi lệnh sẽ mất chức. Viện trưởng nếu không phải đang ở Mĩ thì chắc chắn cũng như bọn họ chân chó đứng đây mà thôi.
Vết thương của Bạch Tuyết được tẩy rửa sạch sẽ, được bác sĩ cẩn thận băng bó lại. Từ đầu đến giờ, Lãnh Dạ đều ôm cô trên tay, xem ra người này vì cô rất là đau lòng nha.
Nhìn thấy được Lãnh Dạ rất quan tâm đến Bạch Tuyết, bọn họ cũng không dám có tí ti sơ suất, đem miệng vết thương xử lý thật tốt, cũng băng bó lại cẩn thận, chỉ là Bạch Tuyết mãi vẫn chưa tỉnh.
- Vì sao cô ấy còn chưa tỉnh
- Cô ấy vì mất máu nhiều quá dẫn đến hôn mê, chúng tôi sẽ tiến hành truyền máu, làm phiền anh đặt cô ấy lên giường được không? Vị bác sĩ khó xử nói
- Ai quy định truyền máu phải nằm trên giường – Lang Vương giận dữ hỏi lại
- A! Không ai quy định, không ai quy định cả. Chúng tôi lập tức cho truyền máu, lập tức truyền máu…
Lang Vương vẫn như cũ ôm Bạch Tuyết trên tay, để mặc đám bác sĩ chuẩn bị cho truyền máu.
- Các người cút hết ra, Lãnh Hạo ở lại đây – Lang Vương lập tức nói.