Ta nheo mắt lại, đang muốn nhìn cẩn thận chút, bên khóe mắt lóe lên tia sáng, Đường Vũ Hiên quỷ dị rút thanh kim kiếm bên hông ra, đâm vào ngực ta. Bản năng sinh tồn làm cho ta rất nhanh rút vỏ kiếm của hắn, cản thanh kiếm của hắn lại. Vỏ kiếm và kim kiếm cùng nứt ra!
Hắn không ngờ rằng ta cư nhiên phản ứng nhanh như vậy, lúc hắn chần chờ, ta liền thoáng cái gõ lên Long ngọc trong tay hắn. Hắn nhẹ buông tay, ta cúi người, đem Long thần ngọc nắm ở trong tay. Hắn gần như phát điên đuổi giết ta. Ta không thể chết ở chỗ này! Ta phải rời khỏi nơi này! Ta muốn đem Long thần ngọc trả lại cho Kim Long. Chỉ có Kim Long mới có thể cứu sống Vấn Hiên, mới có thể cứu sống nữ nhi của ta
Khi thanh kim kiếm của hắn đâm vào ngực ta, ta ra tay cản lại, Long thần ngọc phát ra kim quang vô cùng mãnh liệt, ta kêu tiếng, bên tai vang lên tiếng gió mãnh liệt. Tưởng rằng lần này chết chắc rồi, nhưng không ngờ Kim Long thần ngọc lại mang ta đến một nơi khác
Cường quan chậm rãi tan đi. Ta trợn mắt, nhưng lại phát hiện, lúc này ta đã không còn ở trong lăng mộ hoàng thật. Nhìn xuống dưới, ta thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh. Dưới thân ta là vùng biển rộng mênh mông. Mà ta lúc này đang lơ lửng giữa không trung. Là Kim Long sao?
“Kim long! Ngươi ở nơi nào! Đi ra! Ta biết là ngươi!” Ta giương giọng nói.
Gió biển phất vào hai gò má ta, nước biển tình tiết phức tạp. Ta không dám di chuyển, sợ di chuyển rồi sẽ rơi vào trong nước biển khôn cùng, bị biển rộng vô tình cắn nuốt
“Đến nơi rồi có nghĩa là ngươi có ý cứu Kim Long, phải không?” Giọng nói dễ nghe của nam nhân vang lên phía sau ta, ta cả kinh, quay đầu lại. Chỉ thấy nam tử ngân bào [áo bạc] đang bay trong không trung. Cả người nam tử này được bao phủ bên trong quang giới màu bạc, mày kiếm mắt phượng, dung mạo xuất chúng. Hắn chậm rãi tiêu sái đến trước mặt ta, cười nói với ta “Xem ra, ngươi đã thu hồi Kim Long thần ngọc!”
Ta cau mày, ngây ngốc nhìn hắn “Ngươi là ai!”
Hắn nhướng đôi mày đẹp, cười ấm áp nói “Ta là đệ đệ của Kim Long! Ngươi có thể gọi ta là Lục Long! Lần này Kim Long bị Ma Long đánh lén, bị đánh văng ra Thần Long ngọc, lúc này đang trốn ở nơi khác, tánh mạng đang bị đe dọa, xin Diệp tiểu thư đi cứu!”
Ta cau mày “Đánh ra Thần Long ngọc? Ngươi là đệ đệ của hắn, tại sao ngươi không đi cứu hắn?”
Hắn lắc đầu, rồi lại lắc đầu “Chỉ có loài người mới có thể hoàn hảo cầm giữ Thần Long ngọc! Kim Long Thần Long ngọc cực nóng, hắn là ti long thủy thần, ta ti long chi thần, chức trách bất đồng, thể chất bất đồng. Cho nên, ta tuyệt đối không thể đụng vào Thần Long ngọc của hắn. Hơn nữa, Diệp tiểu thư không phải là có tâm nguyện sao? Có thể nói ra!”
Trong lòng ta cả kinh “Thật sự cái gì cũng có thể? Ta nói cái gì, ngươi cũng có thể thỏa mãn yêu cầu của ta sao?” Ta vội vàng nói
“Vậy thì phải xem Diệp tiểu thư đưa ra yêu cầu gì! Nếu muốn ta khởi tử hồi sinh, ta liền chỉ có thể tặng Diệp tiểu thư câu, Lục Long không làm được!” Hắn cười nhạt nói
Ta thoáng giật mình, là ta muốn hắn khởi tử hồi sinh!”Ngươi không làm được, Kim Long thì có thể không?” Nếu như hắn không thể, vậy thì sinh tử của hắn có liên quan gì đến ta đâu
Lục Long bên môi phiếm ý cười ấm áo “Nói cho Diệp tiểu thư việc, Long thần ngọc trong tay tiểu thư có thể thông cổ triệt nay, thượng tri [đoán trước] năm, hạ tri năm. Đương nhiên cũng có thể xuyên thời không. Những chuyện tiểu thư đã không làm được, Diệp tiểu thư có thể làm. Chỉ là khi đến giữa không trung, chỉ có thể đi được lúc, phải xem Diệp tiểu như giữ chặt đến thế nào rồi. Nhớ kỹ, đừng cho bọn họ thấy được mặt nàng!”
Cái này, có ý gì? Xuyên thời không? “Nói các khác, tất cả sai lầm có thể sửa chữa sao? Vấn Hiên có thể không chết! Hài nhi có thể không chết! ta cũng có thể không tiến cung! Mẫu thân cũng có thể không chết!” Ta kích động đến mức cả người phát run
Hắn lãnh đạm cười, không nói “Diệp tiểu thư muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như thế đi. Nhắm mắt lại, nghĩ tới nơi mình muốn đi, Kim Long thần ngọc có thể mang nàng về! Nhớ kỹ, từng thời không, nàng chỉ có thể ở lại lúc. Nhớ kỹ, lúc gặp Kim Long, cứu hắn là được! Gặp lại!”
Hô tiếng, nam nhân đó hóa thần thân ngân long bay đi. Ta thoáng giật mình, nguyên lai, đệ đệ của Kim Long là Ngân Long. Long thần. Ta cả kinh nói “Ti Long chi thần không phải là chưởng quản của tất cả các Long thần sao? Nam nhân kia là Ngân Long thần sao?”
Lúc này, hắn cũng đã có thể bay xa. Ta cau mày. Ta muốn đi nơi nào? Ta muốn đi nơi nào? Ta nhắm mắt lại. Bên tai vang lên tiếng gió vù vù, trong chốc lát sau, bên tai ta truyền tới thanh âm hô giết. Cau mày, mở mắt, liền nhìn thấy Vấn Hiên đang cau mày ngủ ở bên
Ta vươn tay, đang muốn tiếng lên vuốt ve gò má hắn, nhưng lại dừng lại giữa không trung! Là hài tử! Ta trợn to mắt, nhìn về phía trong quân trướng, nữ tử tóc bạc đang ngủ trên giường
Thân thể ta run rẩy, không thể tin lùi lại phía sau, rồi bay qua bên cạnh, thấy rõ mặt nàng, kêu lên tiếng!
Nàng cau mày. Híp nửa mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm ta “Người nào?!”
Ta quay đầu đi, không cho nàng thấy mặt ta
“Ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi tới nơi này làm gì?” Nàng lạnh lùng nói
Ta hạ giọng, “Ta là người như thế nào, ngươi không cần phải xen vào, ta đến đây muốn thực hiện giao dịch với ngươi!”
Nàng lạnh lùng ói, “Ngươi muốn nói đến giao dịch gì?”
Ta cười, “Ta muốn ngươi đem hài nhi của ngươi đi! Nếu không, hài nhi của ngươi sẽ không sống được quá hôm nay!”
Nàng hừ lạnh nói, “Ta dựa vào cái gì mà nghe lời ngươi! Ngươi rốt cuộc từ đâu tới! Tại sao quay đầu không nhìn ta!”
Ta nói nhỏ, “Ta biết ngươi là Diệp Dược Nô, ngươi đuổi phụ thân ngươi ra khỏi nhà, ta còn biết lần đầu tiên ngươi gặp nam nhân này là lúc ngươi đang ở trên thành lâu, cùng với Đường Vấn Thiên đánh cược! Đường Vấn Thiên dùng trăm phương ngàn kế, tiểu thắng của ngươi rốt cuộc thắng được người đại bại. Ngươi lúc ở trên Hải Sa đảo muốn cùng thành thân với nam nhân trước mặt, nhưng lại vẫn bị Đường Vấn Thiên phá hư. Ta biết, ngươi một mực muốn tìm chỗ Tuyên Tuyết Dung táng thân! Ta cũng biết, cánh tay của ngươi sở dĩ có thể nối lại là bởi vì Kim Long cho ngươi mảnh long lân [vảy rồng], phải không?”
Nàng cả kinh nói, “Ngươi như thế nào biết! Ngươi rốt cuộc là ai!”
Ta đi lên vài bước, “Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là, ngươi chỉ cần biết rằng ta có thể thông cổ triệt nay là được! Muốn hài tử bên cạnh ngươi chết đi hay muốn nó còn sống ở với ta. Chính ngươi quyết định!” Đối với nhân sinh của nàng lại càng biết đến nhất thanh nhị sở
Nàng sợ run một hồi lâu, nhẹ giọng nói, “Ta tự nhiên là muốn nó còn sống! Sinh ra giống Hàn Mai! Nhưng là, Hàn Mai lúc nàng sinh ra còn đang chiến tranh! Ngươi ôm đi đi! Ta tin tưởng ngươi!
Theo tính cách của nàng, nàng như thế nào có thể dễ dàng tin tưởng ta như vậy? A! vốn là tức khi! Ta sợ run hồi lâu mới nói “Như thế, ta liền mang hài nhi đi!”
Ta cúi người xuống, ôm hài nhi vào trong ngực. Nhẹ nhàng xốc bả vai của nó lên, nhìn thấy hình hoa hồng mai màu đỏ, trong lòng không khỏi đau đớn. Cách tốt nhất để tìm hài tử đó là đến lúc nàng chưa mất tích mà trực tiếp ôm đi
“Ngươi tên gì! Sau này, ta phải tìm ngươi như thế nào?” Thanh âm của nàng kiên định
Ta xoay người lại, tay áo khẽ phất, nàng liền thẳng tắp té xuống! Ta ôm hài nhi vào trước ngực, nhỏ giọng nói “Hài nhi, mụ mụ mang con đi!”
Nếu nàng tỉnh lại sẽ không còn nhớ cuộc đối thoại với ta hôm nay! Đúng vậy! vốn là không nhớ rõ! Nếu như thế, ngày đó sẽ không thương tâm gần chết. Nếu nàng nhớ ra chính nàng đã đáp ứng ta mang hài nhi đi, ta nghĩ, nàng sẽ oán mình cả đời
Đang định rời đi thì quân trướng bị xốc lên. Đường Vấn Thiên thấy ta ôm hài nhi, liền hét lớn “Người đâu! Mau tới bắt thích khách!” Hắn dứt lời, kiếm đã tuốt đã khỏi vỏ
Ta nhanh chóng né qua, ôm hài tử hét lớn, “Cứu mạng!”
Kim Long ngọc trong lòng phát ra mạt kim quang, bên tai vang lên tiếng gió vù vù. Trên người không có chút cảm giác đau đớn. Ta biết, ta chạy thoát rồi
Ta và hài nhi không có việc gì! Mở mắt ra đã thấy hai chúng ta bị bây trong thành nhỏ xinh đẹp. Nơi này hoàng thổ phì nhiêu, khắp nơi đầy mùi hoa. Nơi này tất hẳn không thuộc về Hoàng quốc. Trong Hoàng quốc không có địa phương này
Hài nhi, gương mặt nho nhỏ, đôi mắt linh động, vô cùng xinh đẹp, đôi môi khéo lép, bàn tay nhỏ bé đáng yêu, trông rất giống ta
“Hài nhi! Con là hài nhi của ta đây! Con thật xinh đẹp! Mụ mụ rất thích con!” Ta ôm lấy hài nhi đã mất, cả người run lên. Thứ cảm giác tìm về được sau khi đánh mất, thật sự rất tốt. Ta ôm nó không chịu buông tay
Hài nhi nhìn ta hồi lâu, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên, oa tiếng khóc lớn “Hài nhi, con muốn làm gì?! Hài nhi!” Ta vội la lên.
À! Vốn là đói bụng! Ta gấp đến độ xoay quanh. Lúc này, ta làm gì có thức ăn cho nó. Trong lòng ta thoáng lạnh. Hay là, sau khi ôm nó đi đành đành để nó chết đói sao?
Bất giác đưa tay đến bên hông, trong lòng ta ngẩn ra. Ta cư nhiên không hề phất hiện, vỏ kiếm ta đoạt được từ thanh kim kiếm của Đường Vũ Hiên cư nhiên vẫn còn bên hông ta!
Vỏ kiếm của kim kiếm vốn hoàn toàn được chế tạo từ hoàng kim. Ở phần vỏ kiếm có khảm bích lục ngọc thạch. Bích lục ngọc thạch này trong suốt, có chút quen mắt. Mấu chốt bây giờ nằm ở chỗ: trên người ta không có tiền! cho nên, vỏ kiếm hoàng kim này rất có tác dụng
Lúc trước ở Tuyên thành, ta từng nói đùa với Đường Vũ Hiên, vỏ kiếm này có thể uống hoa rượu. Mà bây giờ, ta lại vì không có tiền mà thật sự biến nó thành tiền
Ta bế hài tử, đi tới tiệm vàng. Muốn đổi thành kim nguyên
Ông chủ tiệm vàng thấy ta một người phụ nữ ôm hài tử, liền cũng đổi lấy lượng hoàng kim. Vừa lúc ấy, hài nhi của hắn lâm bệnh, ta liền nhờ hắn tìm bà vú giúp ta, còn mình thì chữa bệnh cho hài nhi hắn. Ông chủ tiệm vàng đó ngàn ân vạn ơn, ta thấy hắn cũng không phải là người xấu, liền thuê phòng khách của hắn để ở lại
Đổi được vàng, ta mua cho mình thân y phục đỏ tươi, thay quần áo cho hài tử, rồi mua viên ngọc, mài viên ngọc trước mặt thành hình đóa hàn mai nho nhỏ. Lúc này mới xỏ qua sợi chỉ đỏ, đeo lên cổ hài tử. Bà vú nuôi hài tử là phụ nữ tốt tính, ngoại hình có chút mập mạp, nhưng lại ngoài ý muốn làm cho người ta thoải mái, cũng là người phụ nữ ở thuê trong nhà ông chủ. Lúc này, hài nhi của nàng mới sinh ra, ăn cũng không nhiều lắm, vừa lúc hài nhi của ta cũng mới sinh, nàng cho hai đứa trẻ bú cũng vẫn còn thừa
Theo như lão bản [ông chủ] nói, phu quân của nàng là người có quyến thế. Lần này nếu không đi ra ngoài làm việc, đụng phải cường đạo, thất lạc phu quân, nàng cũng không nương lại ở chỗ này, lại càng không giúp ta nãi [cho bú] hài tử
Khóe môi ta thoáng cười, ta mặc kệ nàng là ai, quan trọng nhất là hài tử của ta có sữa uống là được
Nguyên lai nơi này chính là thành nhỏ của Nguyên quốc. Nguyên lai, cư nhiên tới nơi này rồi! ta cau mày. Mang ta đến nơi này là bởi vì nơi này có Kim Long sao? Ta đi tìm hiểu mấy ngày, chưa người nào nói nơi này có Kim Long tồn tại. Như vậy, tại sao Long Thần ngọc lại mang ta đến nơi này?
Ngay từ lúc đầu, ta cảm thấy bà vú của hài tử rất tốt, qua hai ngày, nàng nhận được tin của phu quân, nói là mấy ngày nữa sẽ tới đón nàng về nhà
Từ ngày ấy, hài nhi của ta ngày ngày đều khóc. Ta cứ tưởng nàng bị nhiễm bệnh, sau đó cư nhiên phát hiện ra nàng không cho hài nhi của ta ăn
Nàng bị bỏ đói đến phát hoảng, liền không thể làm gì khác hơn là cả ngày khóc lóc. Trong lòng ta hừ lạnh, cũng không lên tiếng. Ngày thứ hai, hài tử của nàng bắt đầu nhiễm phong hàn, đi tìm rất nhiều đại phu cũng không được, nàng ôm hài tử đi cầu y [khám bệnh] khắp nơi, cuối cùng, nàng ôm hài tử đến nơi ta, ta cho nàng biết là đã quá muộn
Chờ lúc hài tử tắt thở, nàng ngày ngày khóc la, giống như là điên cuồng. Sau đó, lão bản liền đưa hài nhi của ta cho nàng. Nàng có hài tử, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều. Như là hài nhi đáng yêu đã chiếm được lòng nàng
Nếu nàng biết hài nhi của nàng là do ta hạ đọc chết, không biết nàng sẽ có vẻ mặt thế nào đây? Không nói một tiếng, cắt sữa của con ta, nàng đáng bị quả báo này
Lão bảo nói, lúc trước nàng viết thư cho phu quân có nói đã sinh nữ nhi, hôm nay nữ nhi không còn, không biết phải ăn nói thế nào đây?
Ta nhướng mày, chờ khi xác định nơi này không có người ta muốn tìm, liền bế hài nhi lên, đi tới giữa sân của ông chủ tiệm vàng. Trăng treo ở trên cao, ta lẩm bẩm trong miệng, đang định rời đi thì thấy nàng kia chạy vội ra, trong miệng hét lớn “Hài nhi! Hài nhi của ta! Nữ nhân! Ngươi không được mang hài nhi của ta đi!”
Ta lạnh lùng cười, thân thể đã bị vây trong cơn gió lốc mày vàng, nàng kia chạy như bay tới, hô lớn với ta” Hài nhi! Hài nhi của ta! Đưa hài nhi cho ta!”
thanh kiếm xuyên qua gió lốc màu vàng, ta cả kinh, hài tử trong tay liền bị nam nhân đoạt mất. Nam nhân quay đầu lại nói với nàng kia “Uyển Dung! Nàng thế nào?”
Nữ tử bả đoạt lấy hài nhi, ôm khóc lớn “Hài nhi! Hài nhi của ta!”
Trong lòng ta phẫn nộ, đang định đi ra khỏi vòng tròn gió lốc thì lại phát hiện gió lốc lại hình thành, ta liền lại rời đi! Hài nhi! Hài nhi! Ta kêu to
Lại muốn xuyên về quá khứ cứu nó, nhưng là như thế nào cũng không có cách nào xuyên về lại quá khứ. Hài nhi mà ta vất vả lắm mới có được lại bị mất đi! Ta khóc đến ruột gan đứt từng khúc
“Diệp tiểu thư! Ngươi còn không rõ sao? Hài tử đó vốn không thuộc về thế giới này! Nếu để nó ở lại trên chiến trường thì đã bị kiếm của binh lính Giang quốc mà đi đời nhà ma rồi. Cho nên, ngươi không nên mang đi! Chỉ có ở thời không của nó, nó mới có thể khỏe mạnh lớn lên!” Giọng nói dễ nghe của nam nhân lại vang lên bên tai ta
Ta kêu lên sợ hãi, quay đầu lại “Ngân Long! Ngân Long! Ngươi biết, có đúng không? Ngươi biết nó sẽ không sống, nhưng vẫn muốn ta đi cứu nó, phải không? Nếu như thật sự sinh tử có mạng, vậy thì, ta cứu Vấn Hiên không phải thật đáng chê cười sao?”
Hắn điềm đạm cười, một hồi lâu mới nói “Không phải! Diệp tiểu thư! Nếu có cơ hội cho nàng đi cứu, nàng có thể đi cứu hắn hay không? Nếu như không, có phải tương lai nàng sẽ càng thêm hối hận?”
Ta vỗ về ngực, không thể không thừa nhận, cho dù biết rõ kết quả, ta cũng sẽ đi làm!
“Ta muốn xem cuộc sống của hài nhi, có được không?” Ta nhỏ giọng nói
Hắn gật đầu, nhỏ giọng nói “Đương niên có thể! Chỉ cần không nhiễu loạn cuộc sống của nó là được!”
Ta nhanh chóng gật đầu. Trong tay nắm chặt Kim Long ngọc, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, chờ ta mở mắt, liền nhìn thấy mình đang ở trong Hoàng thành Hoàng quốc. Ta cau mày. Đến nơi đây làm gì? Nơi này xem ra mới đổ mưa, trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết