Nặng nề tiếp đất, Trần Lâm không nhịn được thở ra một hơi...
Trần Lâm có thể đánh bại được con hắn thiềm thừ kia quả thật phần lớn là nhờ may mắn, với sức mạnh phòng ngự siêu cường của mình nếu nó không chơi ngu nuốt phải Tà Nguyệt đao kết hợp với Bỉ Ngạn Huyết Hỏa thì Trần Lâm đừng hồng làm bị thương nó cũng càng không có khả năng dùng Siêu Cấp Vô Địch Phích Lịch Thủ đánh trúng vào người nó.
Tuy nhiên không phải con hắc thiềm thừ ngốc mà là nó quá tự tinh vào năng lực cắn nuốt của mình và nhất là nó không nghĩ đến Trần Lâm lại còn một tuyệt chiêu nhất kích tất sát như vậy.
Là chủ nhân của Tà Nguyệt đao và huyết hỏa Trần Lâm hoàn toàn cả thể cảm nhận được chúng đang bị ăn mòn nếu không phải có một tiệt chiêu gần như vô địch một đòn hạ nốc ao con hắn thiềm thừ thì chẳng mấy chốc nó sẽ tiêu hóa sạch hai bảo vật bậc nhất của huyết tộc đang đâm trong miệng mình, đến lúc đó Trần Lâm chỉ có nước bỏ của chạy lấy người.
Nhìn vào con hắc thiềm thừ đang hấp hối nằm trên mặt đất Trần Lâm không khỏi lắc đầu cười khổ, nhưng không phải vì độ bá đạo của Siêu Cấp Vô Địch Phích Lịch Thủ mà vì độ hại người hại mình của nó.
Không chỉ có con hắc thiềm thừ mà chính Trần Lâm cũng bị chiêu thức kia làm bị thương nghiêm trọng, cánh tay huyết giáp dù được gia cường vượt trội nhưng vẫn không thể chịu được dư chấn của một chiêu kia trở nên rách toạc máu thịt bê bết lộ cả xương ra ngoài.
Với tình trạng này Trần Lâm rất khó trong thời gian ngắn có thế chiến đấu một cách bình thường, may mắn là vùng hoang nguyên này chỉ toàn là gà nên không mấy ảnh hưởng đến kế hoạch của Trần Lâm.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi Trần Lâm vung tay triệu hồi huyết hỏa trở về, Bỉ Ngạn Huyết Hỏa là trang bị thủy tổ của huyết tộc nên cực kỳ có linh tính, khi được triệu hồi nó lập tức không phá nát nội tạng của con hắc thiềm thừ nữa mà phá một lỗ trên người nó bay trở về trên tay Trần Lâm.
Dĩ nhiên Tà Nguyệt đao chỉ làm một trang bị cam nên không khôn được như vậy vẫn nằm trong người con hắc thiềm thừ chờ Trần Lâm móc ra.
Bị đục một lổ con hắc thiềm thừ đau đớn kêu lên:
- Ụp...!ụp...
- Ngươi...!tên khốn kiếp...!ta nhất định sẽ ăn thịt ngươi...!ụp ụp...
Nghe thấy thế Trần Lâm mỉm cười bộ dạng tiểu nhân đắc ý nói:
- Ngươi sẽ không có cơ hội đó...
Nói xong Trần Lâm đưa tay lên, một giọt huyết dịch đỏ như máu hiện lên trên tay cậu, không một giây cần chờ Trần Lâm vung tay ngọn huyết dịch bay về phía con hắc thiềm thừ, hiển nhiên Trần Lâm muốn trích huyết với nó.
Tuy nhiên khi giọt huyết dịch kia vừa chạm vào người con hắc thiềm thừ thì bị bật ngược trở lại bay vào người Trần Lâm, cùng lúc đó một bảng thông báo hiện lên.
Tin...!trích huyết truyền thừa thất bại Nhìn vào bảng thông báo rồi nhìn lại con hắc thiềm thừ Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có một sinh vật mà Trần Lâm không thể trích huyết.
Bên kia con hắc thiềm thừ chứng kiến tất cả không nhịn được bật cười:
- Ụp...!ụp...
- Ngươi nghĩ mình có thể dùng năng lực của nó lên người ta sao...
Nghe con hắc thiềm thừ nói thế Trần Lâm chỉ mỉm cười hỏi:
- Tại sao không?
Tuy nhiên con hắc thiềm thừ không hề trả lời, hiển nhiên nó muốn chọc tức Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm không hề tức giận, cậu biết đã không thể moi thêm thông tin gì từ con hắc thiềm thử này nữa và bản thân cậu cũng không muốn dây dưa với nó.
Dù nó không nói thì Trần Lâm cũng có thể mơ hồ đoán ra, dù sao hắc thiềm thừ và huyết tích đom đóm đều thuộc cùng một nhóm sinh vật đắc biệt, việc không thể dùng “trích huyết” lên người nó cũng không phải là đều quá mức phi lý...
Nghĩ là làm Trần Lâm đạp mạnh xuống đất tung lên không trung lộn một vòng rồi tung cước đạp vào đầu con hắc thiềm thừ nơi đã bị tàn phá nguyên trọng kia...
Hứng trọn một cước của Trần Lâm làm hộp sọ đã vở nát của nó chấn động mạnh những mảnh xương trước tiếp đâm vào bộ não bên trong, dù có lớp da phòng ngư siêu cường nhưng bộ óc lại không thể nào cứng rắn được bị lực đạo khủng kiếp từ một cước của Trần Lâm cũng nhưng mảnh xương đâm nát làm cho con hắc thiềm thừ hùng mạnh vô song chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn rồi bỏ mạng.
Tin...!bạn đã giết chết một con hắc thiềm thừ
Tin...!bạn nhận được kinh nghiệm
Tin...!bạn đã tiến cấp
Nhìn vào bảng thông báo đang không ngừng hiện lên Trần Lâm mỉm cười đắc ý rồi tiến đến cạnh xác con hắn thiềm thừ muốn móc Tà Nguyệt đao ra...
Bất chợt cơ thế con hắc thiềm thừ ánh lên một đạo hắc quang làm Trần Lâm giật mình vội vang tránh ra xa.
Tuy nhiên đạo hắc quang kia không làm gì những vật xung quanh chỉ dần dần phân hóa xác con hắc thiềm thừ thành những đốm sáng màu đen quỷ dị rồi biến mất trong không khí.
Dần dần con hắc thiềm thừ to lớn triệt để bị phân hóa biến mất hoàn toàn chỉ để lại thanh Tà Nguyệt đao cắm trên mặt đất.
Cầm lên thanh Tà Nguyệt đao Trần Lâm không khỏi giật mình, một sinh vật to lớn cứ thế biến mất thật là quá mức phản khoa học dù cho hệ thống hàng lâm khá giống một trò chơi nhưng chuyện sinh vật biết mất kiểu này thì Trần Lâm lần đầu tiên gặp phải, có chăng là trên vũ khí của hệ thống khi triệt để bị phá hủy chúng cũng sẽ biến thành những đóm sáng trắng rồi biến mất, không biết có liên quan gì đến nhau hay không...
Tuy nhiên Trần Lâm mặc kệ, quan trọng là đồ của mình không sao là được, khi con hắc thiềm thừ phân hóa Trần Lâm đã vô cùng lo lắng nhưng may mắn là Tà Nguyệt đao còn bên trong người con hắc thiềm thừ không bị gì nếu không Trần Lâm quả thật là khóc không ra nước mắt.
.
Bên kia đám người Lê Dũng vô cùng lo lắng.
Từ phía xa họ đã chứng kiến trận ác chiến giữa con hắc thiềm thừ khổng lồ và một ai đó, không cần phải nghĩ nhiều thì họ cũng biết đó là Trần Lâm.
Tuy nhiên do khoảng cách khá xa nên họ không biết được kết quả trận chiến như thế nào, chỉ thấy con hắn thiềm thừ độ nhiên tang biến vào hư vô một cách quỷ dị...
Bất chợt khi Lê Dũng đang có ý định quay lại xem xét tình hình thì một bóng người đã lao đến, đó không ai khác chính là Trần Lâm...
Thấy Trần Lâm trở lại mọi người đều thở ra một hơi, dù sao cậu cũng là thành phần gánh team nếu Trần Lâm có mệnh hệ gì họ không biết phải đối phó với Vương Báo như thế nào.
Tuy nhiên khi thấy cánh tay bê bết máu lồi cả xương trắng ra ngoài của Trần Lâm ai nấy đều không khỏi rét run, bị thương nghiệm trọng nến như vậy mà tên này còn không kếu lấy một tiếng nếu đổi lại là họ thì chắc đã nằm dưới đất lăn lộn gọi cha gọi mẹ...
Bên trong đoàn người Thanh Thanh thấy Trần Lâm bị thương vô cùng lo lắng chạy đến quan tâm hỏi:
- Chủ nhân...!vết thương của ngài...!mau ngồi xuống để ta giúp ngài xử lý...
Thấy thế Trần Lâm lắc đầu nói:
- Không vấn đề gì...
- Một thời gian nữa nó sẽ từ lành lại.
Thể chất của Trần Lâm nói riêng và huyết tộc nói chung đều rất cao, với loại vết thương kiểu này chỉ cần ba đến bốn ngày là có thể hồi phục.
Tuy nhiên Thanh Thanh lại vô cùng lo lắng nằng nặc kéo Trần Lâm đi xử lý vết thương, cả cánh tay đầy máu được nàng dùng nước sạch cẩn thận lao đi sợ làm Trần Lâm đau rồi dùng vải cẩn thận quấn lại không khác gì bỏ bột, đáng chết hơn là không biết vô tình hay cố ý mà Thanh Thanh còn cột một cái nơ to tướng làm cho đám người Lê Dũng nhìn vào đều không nhịn được muốn bật cười phái cắn răng nhịn lại để đỏ cả mặt...
Thấy thế Trần Lâm khó chịu hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Được rồi chúng ta cũng nên trở về...
- Nếu không Vương Báo đột nhiên nổi hứng thịt hết thôn dân Phúc Điền thôn của ngươi thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy...
Nghe thấy thế Lê Dũng giật mình lo lắng, quả thật để thôn dân ở lại Bạch Gia thôn là khá nguy hiểm, mặc dù Vương Báo sẽ không ngốc đến mức đó nhưng nếu đi quá lâu hắn nghĩ đám người Lê Dũng muốn bỏ trốn quay qua trút giận lên đầu thôn dân là đều rất có thế...
Nghĩ đến đây Lê Dũng vô cùng lo lắng vôi vàng lên xe muốn nhanh chống trở về Bạch Gia thôn.
Tuy nhiên khi Trần Lâm vừa định leo lên xe thì bất chợt dừng lại, ánh mắt híp lại nhìn về nơi xa.
Thấy biểu hiện của Trần Lâm, Lê Dũng biết chắc vị Đại Ca này đã cảm nhận được gì đó lo lắng hỏi:
- Đại nhân, có chuyện gì à?
Nghe câu hỏi của Lê Dũng, Trần Lâm mỉm cười quỷ dị nói:
- Chúng ta có khách...
Nghe thấy thế Lê Dũng giật mình lo lắng, hiển nhiên “khách” trong câu nói của Trần Lâm không hề mang ý tốt chút nào.
Còn Trần Lâm thì không quan tâm đến Lê Dũng cũng như thương thể của bản thân mà nhảy xuống xe rồi hóa thành một làn khói bay đi.
Thấy thế đám người Lê Dũng cũng vội vàng chạy theo.
Trên một ngọn đồi bỏ hoang không một bóng người, một làn khói xanh quỷ dị bay đến rồi hóa thành hình người.
Trần Lâm lặng yên đứng giữa ngọn đồi đánh giá toàn cảnh xung quanh, tuy nhiên nơi đây ngoài đá và một vài bụi cây thì chẳng có gì khác lại.
Bên kia đoàn xe của Lê Dũng cũng đã chạy đến cảnh giác nhìn mọi vật xung quanh, nhưng qua hơn năm phút mà không thấy động tĩnh gì đám người Lê Dũng đều khó hiểu nhìn Trần Lâm.
Tuy nhiên Trần Lâm không hề quan tâm đến họ chỉ lẳng lặng nhìn cảnh vật xung quanh.
Bất chợt Trần Lâm khẽ liếc nhìn một bụi cây không mấy đặc sắc mọc hoang trên ngọn đồi.
Bằng thể sét đánh không kịp bưng tai Trần Lâm lao đến vỗ nhẹ lên khoảng không trước góc cây.
- Khốn kiếp...
Bất chợt một tiếng chửi rủa nhưng vô cùng thanh thúy vang lên...
Lúc này không gian trước góc cây không có gì đắc biệt kia bất chợt vặn vẹo kỳ dị rồi dần dần một bóng người chợt hiện ra.
Người kia không phải quá cao lớn chỉ tầm , - , m toàn thân mặt đồ đen kín mít bao phủ toàn bộ cơ thể, trên mặt cũng đeo một cái mặt nạ phòng độc che đi toàn bộ khuôn mặt nên không rõ mặt mũi thế nào, nhưng qua hình dáng có thể đoán được là một nữ nhân, trên tay cầm một khẩu súng nhắm không biết lấy được từ đâu nhìn chằm chằm vào Trần Lâm đầy cảnh giác.
Tuy nhiên trước sự cảnh giác của nàng ta Trần Lâm chỉ chầm chậm đưa tay lên mủi ngửi một cái rồi ánh mắt chầm chậm liếc nhìn cặp mông căn tròn của nàng rồi mỉm cười đầy đê tiện, thấy hành động khó hiểu của Trần Lâm đám người Lê Dũng đều vô thức nhìn vào nữ nhân kia nhất là cập mông của nàng, không cần phải thấy thì họ cũng biết một vỗ tưởng chừng như vào không khí kia đã vỗ vào đâu.
Đại lão quả thật là đại lão không đánh thì thôi đã đánh thì đúng ngay chổ hiểm...
Bên kia nữ nhân nhìn thấy nụ cười đệ tiện của Trần Lâm thì tức giận vô cùng không khách khí nổ súng, viên đang phá không lao đến muốn bắt xuyên tên khốn kiếp kia, tuy nhiên trước khi viên đạn kia chưa kịp làm việc đó thì một thanh chủy thủ đã bay đến chắn trước viên đạn làm nó lệt hướng bay đi mất...
Thương binh Trần Lâm dù chỉ còn một tay nhưng với tinh thần lực vô cùng cao cùng với song quỷ nhãn làm cho cậu hoàn toàn có thể dùng Phi Thiên chặn lại viên đạn kia, còn chuyện dùng nhục thân chịu đạn như lúc sáng đối đầu với đám Lưu Thạnh thì có cho tiền Trần Lâm cũng không giám, nữ nhân kia dùng là súng ngắm lực xuyên phá vô cùng lớn không phải như những khẩu súng cùi bắp kia.
Bên kia cô gái thấy Trần Lâm nhẹ nhàng dùng một cây chủy thủ chặn đạn của mình thì vô cùng lo lắng, nàng hiểu rõ nhìn đã đụng nhằm thiết bản, không một giây chần chờ nàng ném một quả bom khói xuống đất làm khói bay mù mịt che khuất tầm nhìn của mọi người.
Thấy thế đám thôn dân giật mình vội vàng núp sau xe còn Lê Dũng cũng không chậm trễ phát động hoàng quang bao phủ toàn thân, không cần năng lực phân tích của Trần Lâm thì đám người Lê Dũng cũng hiểu rõ năng lực của nữ nhân kia là gì, đó không gì khác chính là tàng hình và nữ nhân kia rất có thể là Phi Thiên kẻ thù số một của Vương Báo.
Tuy không nhất định sẽ là kẻ thù với Lê Dũng nhưng bị một người trong bóng tối nhắm súng vào đầu quả là vô cùng khố chịu không cảnh giác là chuyện không thể nào...
Tuy nhiên họ đã lầm nữ nhân kia không hề có ý định tấn công mà ngược lại nàng muốn bỏ chạy, đáng tiết dùng năng lực tàng hình của nàng ta vô cùng bá đạo nhưng không thể thoát khỏi song đồng quỷ nhãn của Trần Lâm, cậu tung người hóa thành một làn khói cấp tốc bay xuống chân ngọn đồi.
Khẽ tiếp đất Trần Lâm mỉm cười nói:
- Khi di chuyển khả năng tàng hình của nàng có vẻ không tốt bằng đứng yên nhỉ...
Nghe thấy thế không gian trước mặt Trần Lâm quỷ dị rung động, nữ nhân kia một lần nữa xuất hiện.
Nhìn chằm chằm vào Trần Lâm nữ nhân kia lạnh lùng nói:
- Ta và các ngươi không thù không quán chỉ tình cờ đi ngang đây không có ý định gì với các vị...
- Mong cậu có thể cho ta qua sao này dể nói chuyện...
Nghe nàng ta nói thế Trần Lâm lắc lắc đầu nói:
- Nàng là Phi Thiên đúng không...
- Ta đúng lúc có việc với thôn Phi Vũ của nàng...
Nghe thấy thế cô gái lạnh giọng nói:
- Ngươi là người của Vương Báo...
Trần Lâm tiếp tục lắc đầu nói:
- Ta không phải là người của ai cả...!cũng không phải là người...
- Ta chỉ muốn bàn bạc một số thứ với Phi Vũ thôn mà thôi...
Nghe Trần Lâm nói thế nữ nhân kia khẽ nhíu mày rồi lạnh giọng nói:
- Muốn ta phản bội lại Phi Vũ thôn đừng có mơ...
Nói xong nàng ta nhảy ra xa không ngừng nổ súng về phía Trần Lâm, thấy thể Trần Lâm mỉm cười đưa lên phi thiên đón đỡ từng viên đạn đang bay đến.
Bất chợt dưới chân Trần Lâm một ra vô số dây leo đầy rai nhọn quấn chặt lấy Trần Lâm vào trong, nữ nhân kia cũng lợi dụng thời có đó mà quay đầu bỏ chạy về nới xa.
Tuy nhiên khi nữ nhân kia vừa đi không được bao lâu thì số dây rai kia bất chợt nổ tung một ngọn huyết hỏa uống lượn biến chúng lành tro làng rơi trên mặt đất.
Trần Lâm chằm chậm bức ra nhìn số dây rai trên mặt đất mỉm cười quỷ dị:
- Năng lực của nàng ta không phải tàng hình...
- Phi Vũ thôn kia cũng có chút thú vị...