Nhìn vào đống xương thú, sừng trâu bò, da động vật các thứ được bài bán trên đường Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, không biết người ta bán những thứ kia làm gì.
Tuy nhiên với kinh nghiệm năm chơi game của mình rất nhanh Trần Lâm đã tự nghĩ ra đáp án.
Nghĩ cũng dể hiểu ở những cấp độ nhất định sắc thép thông thường đã không thể làm gì được những hung thú hay thây ma được nữa, còn súng lại là tiêu hao phẩm cần phải tiêu tốn một lượng lớn đạn dược...
Thế nên khác với những đại gia như Nhật Quốc hay Beclin vương triều mà huyết tộc từng bán vũ khí, những kẻ nghèo không có thần tệ mua trang bị cần tìm cách khác để tăng sức sát thương của vũ khí phổ thông, tuy nhiên họ lại không tìm được “dị kim loại” để làm vũ khí như huyết tộc, nên nhân loại quyết định sử dụng cách truyền thống của mình, sử dụng xương động vật.
Sinh vật thăng cấp thì có thể của chúng cũng được cường hóa, sử dụng xương hoặc sừng động vật để kết hợp với kim loại để tạo ra vũ khí quả là một sáng kiếm không tệ, ngoài ra dùng da của các loài như cá sấu hay thằn lằn làm áo giáp thì có thể cảng được của đạn.
Quả thật điều kiện khắc nghiệt con người cũng thích nghi không kém, chỉ có điều trang bị kiểu này trông như thế nào cũng giống người tiền sử.
Nghĩ đến đây Trần Lâm vô thức liếc nhìn xung quanh.
Quả thật trông Trần Lâm dù có chút dị hợm những vẫn giống người hiện đại hơn, còn đám người ở ngoại thành kia ai nấy đều cầm theo đao kiếm các loại trông không nho nhã một chút nào, không chỉ thế nhiều người còn mặt cả áo da động vật trông không khác nào người rừng.
Đến cả trung niên Vạn Thông đều ôm theo một cây kiếm tự chế từ sừng của động vật nào đó làm Trần Lâm không biết nói gì, dùng xương làm vũ khí cũng không sao nhưng có cần ôm tò tò bên người như vậy không...
Tuy nhiên Trần Lâm đã trách lầm những người ở đây, không phải họ muốn chơi trò kiếm hiệp cổ trang mà trị an ở đây vô cùng bất ổn, cầm theo một món vũ khí sẽ tránh được rất nhiều phiền phức, đến cả vị cảnh quan cũng đã không nhịn được nhắc nhở Trần Lâm và Thanh Hải.
Chỉ là Trần Lâm cần gì vũ khí, một quyền của cậu có thể nhẹ nhàng đánh chết bất kỳ kẻ nào ở đây, nên Trần Lâm không hề để ý, tuy nhiên thấy ai nấy đều chơi trò cổ trang mình thì tay không tấc sắc thấy cũng kỳ, thế nên Trần Lâm quyết định tìm một chỗ nào vắng vẻ lấy Tà Nguyệt Đao ra chơi.
Tuy nhiên khi chưa đi được bao lây ánh mắt Trần Lâm chợt híp lại liếc nhìn một gian hàng bên đường.
Đây mà một gian hàng bài bán vũ khí, từ đao, kiếm đến cả thương hay giáo đều có, chỉ có điều nhìn chúng có vẻ khá cũ kỹ không biết tên chủ hàng chôm được từ đâu.
- Lão bản, những món vũ khí này bán thế nào?
Đi tới trước gian hàng Trần Lâm nhìn vào những món vũ khí không khác lắm đồng nát kia hỏi.
Nghe thấy có người hỏi giá lão bản gian hàng liếc nhìn Trần Lâm một cái, thấy cậu ăn mặc sạch sẽ nhưng tay không tấc sắc hai mắt lão ta tỏa sáng như đèn pha gấp gáp nói:
- Đao và kiếm đồng giá một Lôi Tệ, còn cây thương này giá hai Lôi Tệ.
- À...!ngài cũng có thể dùng lương thực để đổi cũng được.
Đứng một bên trung niên Vạn Thông nghe tên chủ quán hét giá không nhịn được tức giận kéo Trần Lâm quan một bên xắn tay áo lên chửi tay đôi với tên chủ gian hàng.
- Nè lão già kia, ngươi hét giá vừa thôi, đồ của ngươi toàn là đồng nát, tính chặt chém đại nhân của ta à...
- Còn nữa đừng tưởng ta không biết ngươi chôm chúng từ miếu thành hoàng phía tây.
- Đau xanh, đồ của thần phật mà ngươi còn dám chôm không sợ đẻ con không có lỗ đít sao.
Bị trung niên Vạn Thông vạch mặt lão chủ gian hàng tức giận hét lên.
- Vạn Thông tên khốn kiếp nhà ngươi, ta muốn bán như thế nào là chuyện của ta liên quan gì đến ngươi.
Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi giật mình, không ngờ hai người kia lại biết nhau, xem ra quan hệ của tên Vạn Sự Thông này tại ngoại thành cũng không ít.
Tuy nhiên thấy hai tên trung niên đầu hai thứ tóc sắp đánh nhau đến nơi, Trần Lâm không nhịn được bật rồi cười ngồi xuống đánh gia từng món vũ khí.
Đúng như trung niên Vạn Thông nói vũ khí của lão chủ gian hàng kia đều là đồng nát.
Tuy niên vẫn có hai thanh kiếm làm Trần Lâm chú ý, hay nói đúng hơn là làm cho huyết hỏa chú ý.
Khẽ mỉm cười hài lòng Trần Lâm mặc kệ hai tên kia đánh nhau cẩm thận đánh giá hai thanh kiếm, trên cơ bản hai thanh kiếm khá giống nhau chắc là một cặp kiếm, ngoại hình khá giống cổ kiếm của Hoa Trung quốc, lưỡi kiếm khá mảnh liền với chuôi kiếm như được chú tạo từ một khối độc nhất tương tự Tà Nguyệt đao chứ không phải thuộc dạng chế tạo từng bộ phận rồi lắp ráp lại như những thanh kiếm cận và hiện đại, chứng tỏa nó đã được làm rất rất lâu về trước.
Tuy nhiên trên hai thanh kiếm đều có khắc ký tự cổ, may thay hai từ kia cực kỳ phổ biến nên Trần Lâm biết chúng, một thanh khắc chữ Xuân, một thanh khắc chữ Hạ.
Khẽ nhíu mày suy nghĩ Trần Lâm liếc nhìn lão chủ gian hàng hỏi:
- Lão bản hai thanh kiếm này ta mua.
- Nhưng ta muốn hỏi một câu...
- Hai thanh kiếm này một thanh tên Xuân, một thanh tên Hạ, vậy theo lý sẽ phải còn hai cây Thu và Đông vậy chúng ở đâu.
Nghe thấy tên thiếu niên kia muốn mua, lão chủ gian hàng bỏ mặc trung niên Vạn Thông qua một bên cười tươi như hoa nói:
- Cậu thật là có mắt nhìn, đây là bảo kiếm của Thành Hoàng gia để lại, đúng là có bốn cây.
- Hai cây đang trên tay cậu, một cây ta đã cho cháu gái mình phòng thân nếu cậu muốn ta sẽ liên hệ với nó bán lại cho cậu...
- Còn một cây nữa ta để rơi ở miếu Thành Hoàng, nhưng nghe nói thấy ma ở đó rất đông không đến lấy được.
Nghe tên lão bản kia kể Trần Lâm khéo miệng co giật, không ngờ tên này chôm đồ ở miếu thành hoàng thật vậy mà còn nói năng đường hoang như đồ của mình không băng.
Tuy nhiên Trần Lâm cũng đã đạt được mục đích của mình, hai thanh kiếm này có thể làm huyết hỏa chấn động rất có thể nó là một trang bị cam thậm chí là phẩm chất còn khá cao không kém gì Tà Nguyệt Đao, nếu thu về được cả bốn thanh sẽ là một món lời to...
Khẽ mỉm cười vì lượm được vàng trong đống ve chai Trần Lâm không chút tiếc rẻ ném ba túi lương thực vào tay lão bản cười nói:
- Ta không có Lôi Tệ dùng ba túi lương thực mua hai thanh kiếm này của lão.
Nghe thế lão bản mỉm cười hớp hở, một lôi tệ tương đương với một túi lương thực, hai thanh kiếm không khác gì đồng nát kia lão bán với giá một lôi tệ một cây đã là vô cùng chặt chém không ngờ Trần Lâm lại chơi trội còn trả cao hơn giá của lão.
Tuy nhiên trên đời không thiếu kẻ ngốc nên lão bản cũng mặc kệ ôm lấy ba túi lương thực chuẩn bị trở về, hôm nay lão đã kiếm đủ về sớm giấu số lương thực này cho nó an tâm.
Thấy thế Trần Lâm chỉ mỉm cười thản nhiên nói:
- Đáng tiếc chỉ có hai thanh kiếm, ta còn muốn kiếm về cả bốn thanh cho đủ bộ kia.
Nghe thấy Trần Lâm nói thế lão bản thoáng trầm ngâm rồi cười nói:
- Tiểu lão gia...!he...!he...
- Nếu ngài thích thì tôi có thể về lấy của cháu gái bán lại cho cậu, còn thanh còn lại ở miếu thành hoàng chắc lão không giúp được.
Khẽ mỉm cười Trần Lâm gật gật đầu nói:
- Như thế thì đa tạ lão bản, ngày may ta sẽ ở đây chờ lão.
Thấy thế lão chủ quán mỉm cười vội vàng chạy về nhà.
Dĩ nhiên lão vội vã như vậy không phải muốn liên hệ cháu gái gì đó mà muốn về nghiên cứu xem tại sao Trần Lâm lại cố chấp với mấy thanh kiếm nát kia như vậy, biết đâu nó lại là bảo vật thì sao.
Tuy nhiên lão không hề biết rằng một con tắc kè hoa đang âm thầm bám theo lão về nhà.
Thấy con mồi đã vào tròng Trần Lâm không khỏi mỉm cười đắc ý, tuy nhiên nụ cười kia không kéo dài lâu khi một đám đông ầm ầm kéo đến bao vây Trần Lâm.