Lãnh Địa Huyết Tộc

chương 168: 168: phương tuyết 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng hôm sau, trải qua một đêm mưa tầm tã cả khu ổ chuột ngoài thành Vũng Hải đều trở nên mông lung, không khí xe lạnh làm cho người ta không muốn xuống giường!

Bên trong căn nhà nhỏ của chị em Phương Ngân, ba thân ảnh vẫn đang cuộn mình trên chiếc giường nhỏ say ngủ.

Bất chợt Phương Ngân khẽ mở mắt ra, ánh mắt mông lung nhìn cảnh vậy xung quanh, vẫn là ngôi nhà quen thuộc của nàng nhưng hôm nay người nằm cạnh nàng lại có gì đó khác thường ngày, bộ ngực kia săn chắc hơn của tỷ tỷ nàng, bên dưới một hung vật to lớn tỏa ra nhiệt khí đâm vào đùi nàng.

Giật mình nhớ ra mọi chuyện Phương Ngân không nhịn được sợ hãi liếc mắt nhìn nam nhân tóc trắng đang say ngủ.

Không ngờ nàng lại trần như nhộng nằm cuộn mình trong lồng ngực Trần Lâm, không chỉ thế bản thân Trần Lâm cũng không mặc gì cả hung khí to lớn ngóc đầu lên chào buổi sáng hiện ra trước mắt nàng!

Không nhịn được sở hãi Phương Ngân muốn hét lên thật to, không cần nghĩ nhiều cũng biết hôm qua tên kia đã làm gì với nàng, chỉ là nàng đã nghĩ nhiều rồi Trần Lâm tối hôm qua có làm nhưng là làm với tỷ tỷ của nàng, còn nàng thì Trần Lâm không hề đụng đến.

Tuy nhiên khi Phương Ngân muốn hét lên thì một khuôn mặt phía đối diện đã làm nàng chết đứng quên luôn việc la hét.

Bên phía đối diện tỷ tỷ của nàng cũng không khác nàng là mấy không một mảnh vải che thân nằm cuộn mình trong lồng ngực Trần Lâm, khuôn mặt xinh đẹp tựa lên bờ vai của hắn say ngủ.

Chỉ là lúc này khuôn mặt của nàng không còn vẽ xanh xao như người sắp chết nữa mà làm một khuôn mặt hồng hào sức sống, tuy còn khá suy yếu nhưng hơi thở sự sống đã tràng về với nàng!

Nhìn thấy tỷ tỷ đang say ngủ Phương Ngân biết rõ Trần Lâm không gạt nàng, hai hàng nước mắt không nhịn được chảy xuống nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Cảm nhận được động tĩnh nữ nhân phía đối diện cũng khẽ mở mắt, trông thấy muội muội đang nhìn mình rơi nước mắt, nàng yêu kiều mỉm cười rồi âu yếm vuốt ve khuôn mặt giống mình như đúc như muốn lao đi giọt nước mắt đang chảy dài.

Cứ thế hai chị em âu yếm nhìn nhau quên luôn nam nhân đang nằm giữa và cây cột cờ đang chào buổi sáng.

Chỉ tội cho Trần Lâm bị hai bà chị này đánh động muốn ngủ nướng cũng không được, biết thế đã không có lòng tốt để hai người ngủ trên giường mà cho ngủ dưới đất rồi.

Tức giận trong người Trần Lâm không khách khí vổ vào cập mông to tròn của hai nàng làm cả hai giật mình ngượng ngùng đỏ cả mặt.

- Được rồi hai chị muốn nhìn nhau thì để tối nhìn, còn giờ Phương Ngân nấu chút gì ăn sáng đi!

Nói xong Trần Lâm vung tay lấy ra một túi thịt khô đưa cho Phương Ngân, thấy túi thịt khô ánh mắt Phương Ngân không khỏi sáng lên ôm lấy túi thịt khô như ôm bảo vật.

Mặc dù người trong Vũng Hải đã bắt đầu săn hung thú để kiếm thịt nhưng chúng vẫn là mặt hàng xa xĩ với những người dân ở khu ô chuột này, thế nên túi thịt khô của Trần Lâm có giá trị không nhỏ.

Tuy nhiên Trần Lâm đã bảo dùng để nấu ăn nàng có mười lá gan cũng không dám trái lệnh, huống hồ tỷ tỷ nàng còn yếu cần được bồi bổ, nàng tin Trần Lâm không keo kiệt đến mức có một ít thịt cũng tính toán với nữ nhân.

Nghĩ đến đây Phương Ngân vội vàng bước xuống giường muốn nấu một nồi súp thịt hầm bồi bổ cho tỷ tỷ, tuy nhiên khi bước xuống giường cơn đau nơi hạ thân vẫn làm nàng không khỏi nhăn mặt.

Hờn dỗi liếc mắt nhìn Trần Lâm một cái rồi nhanh chóng mặc lại quần áo, Phương Ngân căn răng bước đi loạng choạng tiến đến gian bếp lửa giữa nhà.

Một “nhất dương chỉ” của Trần Lâm hôm qua không chỉ kết thúc đời còn gái của nàng mà còn làm nàng đau đớn không ít, dù sao nàng chỉ làm một người chơi cấp độ làm gì được trâu bò như những cao tầng của huyết tộc.

Tuy nhiên Phương Ngân không hề hội hận, Trần Lâm cứu được tỷ tỷ nàng thì nàng cũng dám chơi dám chịu, chỉ là hôm qua Trần Lâm tuy đã phá nó đi nhưng chỉ là kiểm tra không biết đến lúc nào mới làm thật.

Nhìn thấy Phương Ngân đang loạng choạng bước đi, người từng trải như tỷ tỷ nàng không khỏi hờn dỗi không kém liếc nhìn Trần Lâm, thấy thế Trần Lâm không khỏi khóc không ra nước mắt, thật là quan uống tính ra Trần Lâm chưa làm gì mà.

- Phương Tuyết ra mắt đại nhân!

- Đa tạ đại nhân đã cứu ta.

Khi Trần Lâm còn đang hát bài trinh phụ ngâm thì tỷ tỷ của Phương Ngân đã bò tới cúi người trước mặt cậu tạ ơn.

Nhìn nữ nhân trần truồng cúi đầu trước mặt mình Trần Lâm chỉ lắc đầu yêu thương xoa nhẹ nhân đầu nàng nói.

- Hiện tại chúng ta là người một nhà không cần phải nói những câu khách khí đó.

Được Trần Lâm xoa đầu Phương Tuyết phê như mèo con được chủ nhân vuốt ve say mê cuộn mình ôm lấy Trần Lâm khẽ thì thầm.

- Vậy muội muội ta.

Nghe thấy thể Trần Lâm mỉm cười.

- Đợi thời gian hồi phục của trích huyết cái đã, yên tâm ta sẽ không bỏ lại hai con mèo nhỏ của mình đâu.

Nhận được câu trả lời của Trần Lâm, Phương Tuyết yêu kiều gật đầu ôm lấy Trần Lâm.

Bất chợt hung vậy nóng hổi đâm lấy đùi nàng làm nàng giật mình.

Tuy nhiên nàng là người tường trải nên rất nhanh đã bình tỉnh lại, không khách khó cầm lấy côn thịt to lớn, Phương Tuyết yêu thương vuốt ve nó như vuốt ve một món bảo vật.

- Để ta giúp ngài!

Khẽ thì thầm một câu, Phương Tuyết cúi người xuống ngậm lấy côn thịt to lớn vào miệng say mê mút lấy mút để như trẻ em mút kem.

Côn thịt to lớn tỏa ra nhiệt khí cùng mùi vị đặc trương kiến Phương Tuyết say mê liếm nhẹ lên quy đầu trơn bóng rồi đưa lưỡi liếm một đường xuống quanh thân côn thịt rồi lại liếm lên quy đầu cho đến khi côn thịt Trần Lâm trở nên trơn bóng bởi nước miếng của chính nàng mới tiếp tục ngậm nó lại vào miệng.

Côn thịt lông lá của Trần Lâm từ từ chui vào cái miệng nhỏ nhắn của Phương Tuyết cho đến khi nó chọc thẳng vào cuống họng của nàng!

Tuy nhiên Phương Tuyết rất có lòng, cố gắn hết sức phun ra rồi lại nuốt vào côn thịt to lớn của Trần Lâm, mỗi lần đâm vào là hung vật kia lại đâm đến tận cuống họng của nàng khiến nàng vừa đau đớn lại vừa hãnh diện vì nuốt được gần hết hung vật kia.

Chiếc lưỡi như linh xà được Phương Tuyết liên tục quấn quanh thân côn thịt, miết lên rồi lại miết xuống, như muốn cảm nhận từ tấc da thịt trên thân côn thịt.

- Óc! óc! óc!

Tiếng nhóp nhép liên tục phát ra từ trong miệng Phương Tuyết, nhưng côn thịt to lớn vẫn liên tục đâm sâu vào cuống họng của nàng, tàn phá chỗ sâu nhất của khoang miệng.

Thế nhưng Phương Tuyết không những không chậm lại mà lại tăng tốc, ra sức ngậm lấy côn thịt của Trần Lâm ra vào liên tục, tốc độ không thua gì một cái piston tốc độ cao, lưỡi thì liên tục quấn quanh thân côn thịt, nhấp nhô cùng nhịp với khoang miệng phát ra những tiếng phạch….

phạch! giòn tan.

Bên kia Phương Ngân đang nấu ăn không nhịn được liếc mắt nhìn tỷ tỷ mình.

Khi thấy Trần Lâm xoa đầu của tỷ tỷ nàng chợt cảm thấy thắc mắc, sao hai người kia lại thân như vậy, thậm chỉ nàng còn có cảm giác Trần Lâm thân thuộc với tỷ tỷ hơn cả chính nàng!

Bất chợt tỷ tỷ của nàng cúi người xuống nhậm lấy côn thịt lông lá kia vào miệng khiến nàng kinh ngạc quay mặt đi.

- Sao hai người kia lại làm như vậy được!

Con nai con nhảy loạn trong lồng ngực Phương Ngân khiến mặt nàng đỏ bừng, tuy nhiên hai người Trần Lâm không hề để ý, lúc này họ làm gì còn quan tâm đến chuyện khác!

Phương Tuyết như một đứa trẻ say mê thưởng thức que kem yêu thích, chiếc lưỡi mềm mại liếm dọc theo thân côn thịt lông lá rồi nhậm lấy quy đầu to lớn mút lấy mút để, bên dưới bàn tay ngọc cũng không nhà rỗi xoa nhẹ lên hai quả mau cầu như muốn khiêu khích Trần Lâm.

Cảm nhận được sướng khoái nơi hạ thân Trần Lâm yêu thương vuốt về mái tóc đen dài của nàng như tỏ ý khen thưởng, thấy thế Phương Tuyết càng tăng tốc, không quên đưa ánh mắt về phía cậu tỏ vẻ dễ thương!

Khẽ mỉm cười một tiếng bàn tay to lớn tham lam của Trần Lâm trượt xuống bờ vai gầy tinh tế của nàng rồi lướt dọc theo tấm lương trần trắng như tuyết khiến nàng vô thức rùng mình.

Không một chút báo trước Trần Lâm không khách khí vổ mạnh lên bờ mông to tròn trắng tinh của Phương Tuyết, bàn tay năm ngón đỏ ửng hằng lên làn da tinh trong vô cùng nổ bật khiến nàng vừa đau lại vừa sung sướng.

Hờn dối liếc nhìn Trần Lâm, Phương Tuyết dù sao cùng là gái từng trải nên hiểu rõ Trần Lâm muốn gì chầm chậm quay người lại nằm ngửa trên giường, hạ thể lông lá của nàng cứ thế phơi bày trước mặt Trần Lâm!

Khẽ hít một hơi ngửi lấy mùi âm hộ đặc trưng, Trần Lâm say mê đưa lưỡi liếm dọc theo mép âm hộ lông lá khiến chủ nhân của nó khẽ rên rỉ, dâm thủy nhờ thế rĩ ra ướt đẫm khe suối làm Trần Lâm càng say mê ôm lấy hạ thân của Phương Tuyết không ngừng liếp láp, cái miệng rộng tham lam như muốn nuốt trọn âm hộ lông lá kia.

Bên kia Phương Tuyết cũng không vì sướng khoái mà quên đi công việc của mình, cái miệng nhỏ ngậm lấy quy đầu to lớn khiến quay hàm nàng đau đớn, nhưng vẫn không thể nuốt trọn được nó chỉ có thể dùng bàn tay sục nhẹ thân côn thịt, quả thật hung vật này quá lớn với nàng.

Nhưng nó cũng là nàng sướng khoái phát ra những tiếng rên rỉ hòa cùng tiếng nhấp tạo ra bản hòa tấu động lòng người.

Chỉ tội cho Phương Ngân, chứng kiến hai người kia đã quên luôn mình say mê ôm lấy hạ thể của đối phương khiến nàng nguợng ngùng chạy ra ngoài.

Nhìn thấy bầu trời sương phủ bên ngoài Phương Ngân không khỏi lắc đầu cười khổ, cảm xúc như mình đã dẫn sói vào nhà.

- Đây rốc cuộc là tình hình gì đây?

- Hai người kia sao lại thân đến vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio