Bạch quang lóe lên, Trần Lâm một lẫn nữa trở lại Thánh Thành.
Dĩ nhiên là để tìm kiếm trang bị cho “tiểu đệ”, ba người Phương Tuyết đều là những con gà cấp tròn trĩnh, tuy đã trở nên cực kỳ hiếu chiến nhưng gà vẫn là gà, muốn cày cấp cho nhanh cách tốt nhất chính là dùng trang bị để bù đắp.
Tuy nhiên, khi mới đến Thánh Thành đã có một thành viên thuộc ban lãnh đạo của huyết tộc ở đó làm Trần Lâm thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười đê tiện nói.
- Không ngờ nàng lại chờ ta ở đây làm ta cảm động muốn hiến thân cho nàng!
Nghe tên đệ tiện trước mặt nói thế, nữ nhân kia chỉ mỉm cười khinh miệt nói.
- Ngài đừng có nghĩ nhiều, ta đến đây để trao đổi với Nhật quốc mà thôi!
- Vừa xong thì ngài đã đến, mũi cũng thính thật.
Không nể mặt huyết tổ đại nhân đức cao vọng trọng như vậy cả huyết tộc chỉ có hai người Tiểu Hắc và Minh Nguyệt, tuy nhiên Tiểu Hắc rất ít khi đến Thánh Thành, thế nên người đang ngồi nhịp chân trên ghế kia không ai khác chính là Minh Nguyệt.
Dĩ nhiên Trần Lâm và Minh Nguyệt “quan hệ” không tệ, thậm chí có thể nói thân nên không mấy quan tâm đến cái gì là phạm thượng mà ngồi xuống bên cạnh nàng khó hiểu hỏi.
- Hồng Ánh đâu sao không đi cùng nàng.
Nghe thấy thế Minh Nguyệt lắc đầu nói.
- Chúng ta đã chiến lấy / dãy Thập Vạn Đại Sơn, thế nên Hồng Ánh muốn nam tiến.
- Hiện tại có chút thiếu người, ta đành phải ôm luôn chuyện bán vũ khí.
Nhận được cậu trả lời của Minh Nguyệt, Trần Lâm khẽ gật đầu.
Huyết tộc tuy đông nhưng cao tầng có thể dùng đầu óc lại không được bao nhiêu, thành phần cốt cán chỉ có ba người Minh Nguyệt, Hồng Ánh và Huỳnh Dao sau này Trần Lâm phải cố gắng dạy bảo lắm thì hai đại tỷ Huyết Linh và Thanh Vân mới khá lên tham gia vào ban lãnh đạo, còn team hung thú thì coi như bỏ.
Quả thật huyết tộc cực kỳ thiếu người hay nói đúng hơn là huyết tộc bành trướng quá nhanh.
Tuy nhiên Trần Lâm lại mỉm cười nói.
- Không sao ta đã thu không ít người từ Vũng Hải, để ta cày cấp cho họ rồi sẽ có về huyết tộc.
Nghe thấy thế Minh Nguyệt không khỏi ngạc nhiên rồi lắc đầu cười khổ.
Sức mạnh lớn nhất của huyết tộc không chỉ đến từ việc “ra lính” của Huyết Linh mà còn đến từ năng lực “thu hero” của Trần Lâm.
Thậm chí Minh Nguyệt còn đánh giá tuyệt chiêu thu người của Trần Lâm mới là đáng sợ nhất, nếu không phải Trần Lâm có tý máu chó khi chỉ thu toàn nữ nhân thì chỉ sợ huyết tộc đã sớm thành chủng tộc hùng mạnh nhất tinh cái cầu này lâu rồi.
Tuy nhiên Trần Lâm là nam nhân, Minh Nguyệt biết rõ không thể thay đổi ý hắn nhất là về chuyện kia nên đàng bỏ qua, dù sao làm việc với một đám nữ nhân như mình cũng không tệ.
Khẽ nhíu mày suy nghĩ Minh Nguyệt liếc nhìn Trần Lâm hỏi.
- Thế ngài đến đây là để lấy mấy trang bị cam kia cho họ.
Nghe thấy thế Trần Lâm mỉm cười gật đầu.
- Nàng quả thật là liệu sự như thần, nào đến đây ta thưởng một cái.
Thấy thế Minh Nguyệt chỉ hừng lạnh nhè nhàng tránh thoát ma trảo của Trần Lâm rồi liếc nhìn cậu nói.
- Cái đó thì ngài dành cho đám nữ nhân của mình đi!
- Ta về trước.
Nói xong bạch quang loé lên Minh Nguyệt cứ thế biết mất trước mặt Trần Lâm, hiển nhiên là đã rời khỏi Thánh Thành trở về huyết tộc báo tin.
Bị Minh Nguyệt bỏ lại Trần Lâm có chút quê quê vuốt càm mỉm cười thì thầm.
- Tốc độ cũng nhanh thật, xem ra tam đại nữ vương quyết tâm qua mặt mình rồi, xem ra phải chuyên tâm đánh quái bù vào những ngày ăn chơi mới được!
Khẽ mỉm cười, Trần Lâm bắp tay sau đít bước lên cầu thang thẳng tiến đến phòng chứa đồ.
Nhà của hệ thống bán cho người chơi có cấu trúc khá giống nhau bao gồm ba tầng, tầng một là phòng khác, tầng hai là phòng ngủ và tầng ba là phòng chứa đồ.
Thế nên hầu hết tất cả các người chơi đều để những vật phẩm quan trong ở nhà thay vì để trong không gian giới chỉ, tuy có chút bất tiên nhưng không gian để đồ hiển hiên sẽ lớn hơn và an toàn hơn rất nhiều.
Tuy nhiên huyết tộc chỉ dùng phòng chứa đồ để cất giữ các vũ khí của hệ thống, còn xương sống của huyết tộc trang bị cam thì vẫn để lại nhà khó ở huyết thành.
Dĩ nhiên nguyên nhân là để dễ bán, trong mắt huyết tộc vũ khí gì của hệ thống đều như nhau, dùng không được thì bán đi cho nhanh.
Còn trang bị cam thì vẫn đến tại huyết tộc, mục đích chủ yếu là để các Ải Nhân của huyết tộc nghiên cứu chế tạo vũ khí, tuy hiện tại không thể làm ra trang bị sánh ngang với trang bị cam nhưng đó vẫn là mục tiêu nhà các Ải Nhân hướng đến.
Tiến đến lầu ba, Trần Lâm bỏ qua các trang bị phổ thông dùng để bán kiếm lời kia mà tiến đến năm món trang bị tỏa ra khí tức khủng bỏ được đặc ngay ngắn trên giá.
Chúng hiển nhiên đều là những trang bị tím độc nhất, những mặt hàng độc nhất vô nhị trên tinh cầu này, thế nên huyết tộc dù không thể dùng nhưng không hề có ý định bán mà để đấu giá hoặc cất giữ để trao đổi riêng sau này.
Nhìn năm món trang bị trên giá Trần Lâm không khỏi lắc đầu thở dài, chúng không phải năm món tranh bị tím duy nhất của huyết tộc, thật tế huyết tộc đã đem một số trang bị tím độc nhất trang bị có các tộc nhân, ngoài ra Trần Lâm còn lấy đi hai món cho Lê Dũng và chị đại Tiểu Vũ nên chỉ còn lại năm món này.
Trong đó có ba món là vũ khí thế nên đám người Phương Tuyết không thể dùng được, mục tiêu của Trần Lâm là hai món còn lại.
- Ngài lại lấy đồ nhà đi cua gái sao?
Bất chợt một thanh âm cười như không cười vang lên sau lưng Trần Lâm.
Nghe thấy giọng nói kia Trần Lâm có chút chột dạ mỉm cười thiện lành quay lại.
Người đến không ai khác chính là Hồng Ánh, lúc này đang dựa lưng vào cánh cửa gổ bắt quả tang tại trận.
Thấy thế Trần Lâm chỉ mỉm cười ngượng ngùng nói.
- Cua gái cái gì mà cua gái, điều là người của mình cả, họ đang cần ta lấy cho họ thôi.
Nghe thấy thế Hồng Ánh chỉ bật cười nói.
- Được rồi người của mình thì người của mình.
- Tranh bị cam ta đã để ở dưới nhà ngài thấy cái nào phù hợp thì lấy đi.
- Hồng Ánh của ta là nhất.
Trần Lâm mỉm cười nịnh nọt nói.
Chuyện Trần Lâm lén lấy đi hai trang bị tím độc nhất cho Tiểu Vũ và Lê Dũng đã bị Minh Nguyệt “méc” về khiến địa vị của huyết tổ đại nhân rung rinh không nhỏ, dù sao để kiếm được một trang bị đỏ là đều gần như không thể thế nên tím độc nhất vẫn là ác chủ bài của các đại thế lực, Trần Lâm chơi máu như vậy không bị cấm túc mới là lạ.
Dĩ nhiên, lần này Trần Lâm cho đám người Phương Tuyết đều là đồng tộc nên không vấn đề gì.
Âm thầm lấy hai món trang bị trên giá cất vào không gian giới chỉ, Trần Lâm cười hì hì như không có chuyện gì ôm lấy Hồng Ánh âu yếm nói.
- Ta nhớ nàng muốn chết đi được.
Nghe thấy thế Hồng Ánh chỉ bĩu môi vừa đưa tay vẽ vẽ một vòng tròn trên ngực Trần Lâm vừa nói.
- Nghe mẫu thân nói ngài đã thu về một đám nữ nhân, nhớ gì đến chúng ta nữa.
Bị Hồng Ánh nói trúng tim đen Trần Lâm thoáng chột dạ, hình như là đúng thật nhưng Trần Lâm có ngu mới thừ nhận chỉ ngượng ngùng nói.
- Nào có chuyện đó, tim ta vẫn luôn ở huyết tộc.
- Đi chúng ta xuống xem Beclin vương triều đem đến trang bị cam gì nào.
Biết tên kia muốn đánh bài chuồn Hồng Ánh khẽ bĩu môi, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Thật tế lúc Trần Lâm không có nhà dâm nữ Hồng Ánh đã ăn sạch hậu cung của Trần Lâm, ai bảo cậu đi quá lâu đám nữ nhân trong nhà đành tự chơi với nhau thôi, chỉ là khi Trần Lâm chở về thấy đám nữ nhân tự nhiên yêu nhau hết không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Trở lại phòng khách Trần Lâm bị bốn quả cầu thịt hút vào người té ngã lên ghế, may mắn là ghế của Thánh Thành khá chắc chắn nếu không đã ngã mất.
Ôm lấy hai nữ nhân vào lòng cũng tác giả của cú vá chạm, Trần Lâm không khỏi cười khổ vuốt vé mái tóc óng mượt của cả hai rồi vô sỉ mò xuống bờ mông to tròn không ngừng xoa bóp.
Dĩ nhiên hai người kia không ai khác chính là Huyết Linh và Thanh Vân, khi nghe Minh Nguyệt bảo Trần Lâm đã liên hệ thì lập tức bỏ lại công việc tiến vào Thánh Thành.
Ngồi một bên Hồng Ánh nhìn thấy hai nữ nhân ôm cứng Trần Lâm như sam không khỏi lắc đầu báo cáo.
- Sau khi dùng Thủy Linh Long để khích thích, chúng ta thu được trang bị cam, nhiều hơn dự định khá nhiều.
- Tuy nhiên trong đó chỉ có món vũ khí là dùng được.
- May mắn là Nhật Quốc cũng tặng chúng ta một ít cổ vật nhờ thể thu về thêm được vũ khí cam nữa.
Nghe thấy thế Trần Lâm không trêu đùa cùng hai người Huyết Linh nữa mà qua lại đánh gia vũ khí cam mới của huyết tộc.
Trong đó có món là đến từ lần trao đổi trước với Beclin vương triều, còn lại là vũ khí khác là do Nhật quốc tặng xem như quà ngoại giao, dĩ nhiên huyết tộc cũng sẽ phải ngoại giao lại với Nhật quốc.
Tuy nhiên khi nhìn vào vũ khí cam trên bàn Trần Lâm không khỏi chết lặng.
Trong vũ khí kia có đến cây súng cổ, nhưng khẩu súng dùng thuốc súng và bi sắc khiến Trần Lâm không biết nói gì.
Hiển nhiên chúng là của Beclin vương triều chỉ là huyết tộc làm gì có thuốc nổ để dùng đến những khẩu súng kia.
Bỏ qua cây súng có tý gân gà kia, Trần Lâm chỉ có thể tiếp tục đánh giá vũ khi còn lại.
Tuy nhiên chúng lại làm Trần Lâm ấn tượng khi có đến thanh katana, rõ ràng đều đến từ Nhật quốc.
Quả thật Nhật quốc một quốc gia phương đông đem đến những trang bị cam có vẻ “ngon” hơn một quốc gia phương tây như Beclin vương triều, may thay Beclin vương triều cũng góp vũ khí còn lại nếu không Trần Lâm thật muốn nghĩ chơi với họ.
Thu lấy trang bị cam mới của huyết tộc, Trần Lâm vẫn cảm thấy không hài lòng khẽ nhíu mày trầm ngâm.
Tính luôn cả Yến Nhi thì Trần Lâm đã thu về bốn nữ nhân, như thế cộng thêm khoảng - nữ nhân sắp trao đổi với Tiền Đa Đa nữa thì rất có thể sẽ không đủ vũ khi cho tất cả.
Tuy nhiên sau một hồi suy nghĩ Trần Lâm quyết định tạm gác lại qua một bên.
Dù sao Trần Lâm cũng không biết những nữ nhân của Tiền Đa Đa có thế mạnh gì, huống hồ Trần Lâm cũng không dự định để tất cả đi theo con đường chiến đấu, điển hình nhất là hai mẹ con Yến Nhi, nếu biết đánh nhau cũng được còn không biết cũng không sao, chuyên tâm quản lý Viện Nghiên Cứu Khắc Văn của huyết tộc là được rồi.
Tuy nhiên khi Trần Lâm còn đang suy nghĩ thì hai bàn tay âm thầm mò xuống hạ thể của cậu rồi nhẹ nhàng vuốt ve khối thịt u lên qua lớp quần.
Cảm nhận được sự trêu chọc của hai người Huyết Linh, Trần Lâm không nhịn được bật cười.
Chỉ là rất nhanh Trần Lâm đã không cười nói khi Hồng Ánh đã không biết từ lúc nào ngồi giữa hai chân cậu rồi nhè nhàng lấy ra hung vật kia mà mút nhè nhẹ.
Cảm giác ướt át bao phủ thấy quy đầu kiến Trần Lâm sướng khoái, bàn tay heo không nhìn được mò vào âm hộ cũng ướt át không kém của hai người Huyết Linh và Thanh Vân.
Xem ra không thể nhanh chóng trở về được rồi!