Đứng trên tường thành được làm từ bê tông cốt thép của ngoại thành Vũng Hải.
Liễu Mộng Điệp khoanh tay trước ngực nhìn về phía xa.
Bộ ngực ngạo nhân cũng vì thể độn lên lộ ra làn da trắng ngần khiến cho kẻ may mắn trông thấy đều vô thức bị hút vào ke sâu thâm thẩm kia.
Đang tiếc không có ai may mắn chứng kiến khung cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ kia, mà nếu có thì nữ nhân phong tình như nàng cũng không quan tâm.
Bởi lẽ lúc này trong mắt Liễu Mộng Điệp chỉ có hình ảnh chiếc xe bọc thép đanh lao nhanh trên đường để lại một cột khói dài phía xa xa kia.
- Sao ngươi lại ưu ái tên kia như vậy, không lẽ động xuân tâm rồi sao.
Bất chợt một thanh âm trần thấp đầy nội lực vang lên.
Từ phái sau một thanh niên tầm - tuổi dung mạo anh tuất nhưng tràn đầy cương nghị bước đến.
Cơ thế hắn không quá mức to lớn nhưng rất lực lưỡng khiến cho mỗi cái nhấc tay đều tràn ngập sức mạnh nghiền ép.
Nhưng đặc biệt nhất, hắn ta lại mặc trên người một bộ cảnh phục thể hiện rõ ràng chức vụ của hắn làm một cảnh vệ quân.
Tuy nhiên cảnh vệ quân có được khí thế uy mãnh bộ dạng thong dong như thế thì cả ngoại thành chỉ có đúng một người, đó không ai khác chính là anh hùng cảnh vệ quân Ngô Phàm.
Nghe thấy Ngô Phàm hỏi, Liễu Mộng Điệp không vội trả lời mà đưa tẩu thuốc lên kéo một hơi.
Không khác khí thả làn khói trong miệng vào mặt Ngô Phàm khiến hắn nhíu mày Liễu Mộng Điệp mới khoái chí cười nói.
- Ta thấy hắn đẹp trai nên ưu ái hắn một ít không được sao?
- Bộ người ghen à!
Liếc nhìn yêu nữ mê người Liễu Mộng Điệp đang đứng bên cạnh Ngô Phàm không chút động lòng hay nói đúng hơn là không dám động lòng chỉ lạnh giọng nói.
- Ngươi làm như vậy tên đầu bò La Thiên kia sẽ không để yên!
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp chỉ cười nhạt nói.
- Nghe nói Băng Thiên hội gặp phải vấn đề gì đó, chết rất nhiều người.
- La Thiên có thời gian quản đến chuyện nhỏ này sao?
- Mà nếu hắn tìm đến thật thì đã sao, liên quan gì đến ta, có bản lĩnh thì tìm tên kia đồi xe đi.
- Đến lúc đó ai chết về tay ai còn chưa biết.
Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, Ngô Phàm không nhịn được rùng mình, đúng là độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà kế gắp lửa bỏ tay người này thật là độc.
Trần Lâm không yếu theo như Ngô Phàm nhận địch chắc cũng tầm cỡ La Thiên hoặc yếu hơn một chút, nếu hai bên xung đột Băng Thiên hội chắc chắn thực lực đại giảm như thế không chỉ thành chủ quân hay Đông Xưởng mà các thể lực khác đều có chén canh mà núp.
Ngược lại La Thiên cũng không thể cứ thế mà bỏ qua chuyện này.
Chiếc xe bọc thép kia là thương hiệu nổi tiếng của La Thiên, giờ bị người khác cầm đi không khác nào con vợ của mình bị thằng khác chơi, mặt mũi này nếu không đòi lại uy tín của La Thiên sẽ đại giảm, địa vị của Băng Thiên hội cũng ảnh hưởng không nhỏ.
Nghĩ đến đây Ngô Phàm thoáng rùng mình vô thức lui ra một bước tránh xa nữ nhân xinh đẹp nhưng lại nguy hiểm chết người kia.
Thấy thế Liễu Mộng Điệp chỉ bật cười khanh khách rồi kinh thường nói.
- Còn nhát gan hơn cả một thằng nhóc - tuổi!
- À mà người biết lai lịch của hắn không, khẽ mạnh như hắn không thể để chạy lông nhông ngoài đường được.
Nghe thấy thế Ngô Phàm không mấy quan tâm nói.
- Hắn gọi là Trần Lâm, đến từ vùng hoang nguyên sau tai ách chó hoang.
- Tính đến bây giờ đã ở ngoại thành được - ngày.
- Thực lực chưa được kiểm chứng nhưng chắc đã đạt cấp .
- Ngoài ra hôm trước hắn còn tiếp xúc với Tiền Đa Đa chắc là buôn bán gì đó.
- Sau lại lấy đi một nữ nhân ở Đông Xưởng, tuy nhiên tên gian xảo Đào Quân kia lại không làm gì.
- Nhưng đặc biết nhất chính là hai nữ nhân đi bên canh hắn chính là kẻ đã giết không ít người của Băng Thiên hội kia.
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp không khỏi giật mình.
- Ngươi nói hai nữ nhân đi bên cạnh Trần Lâm chính là người đã giết thuộc hạ của Băng Thiên hội.
- Không thể nào chắc chắn là Trần Lâm đã ra tay.
Ngô Phàm chỉ bật cười lắc đầu nói.
- Sao ngươi quan tâm tiểu tử kia như vậy, trúng tiếng sét ai tình của hắn rồi sao.
- Lúc vụ giết người trên đường kia diễn ra hắn ta ở Đông Xưởng nên không liên quan, tuy nhiên hắn chắc chắn có dính líu.
Khẽ gật đầu Liễu Mộng Điệp không mấy quan tâm đến lời nói vu vơ của Ngô Phàm chỉ mỉm cười quỷ dị hỏi.
- Thế sao ngươi không bắt hắn thực thi công lý đi?
Nghe thấy thế Ngô Phàm cũng mỉm cười quỷ dị không kém nói.
- Chuyện của Băng Thiên hội liên quan gì đến cảnh vệ quan của ta.
Bên ngoài Vũng Hãi một chiếc xe bọc thép đang chạy như bay trên đường.
Tuy nhiên lần này người lái xe lại là Trần Lâm, sau một thời gian dài quá giang người khác Trần Lâm rốt cuộc cũng học lái xe, may mắn là dù lần đầu ôm vô lăng nhưng đường xá lúc này thực sự quá trống trải Trần Lâm lại không sợ va chạm nên rất nhanh đã điều khiển được con xe của mình.
Dĩ nhiên thầy giáo dạy lái của Trần Lâm không ai khác chính là Thu Thảo.
Thân từng làm hiệu trưởng trường trung học Vũng Hải, Thu Thảo hiển nhiên biết lái xe, dù xe bọc thép có chút khác biệt những vẫn có thể dạy cho Trần Lâm chạy được.
Ngồi bên ghế phụ, Thu Thảo nhìn qua Trần Lâm đang ôm vô lăng thích thú lạng lách không khỏi bật cười, nhưng khi nhớ đến cái giá phải bỏ ra để mua con xe này thì nàng không thể nào cười nổi nữa.
Sau một lúc lâu, Thu Thảo vẫn không nhịn được liếc nhìn Trần Lâm một từ đầu đến chân tò mò hỏi.
- Đại nhân tại sao ngài lại quyết tâm mua con xe này như vậy?
Trần Lâm dù có chút điên nhưng không phải người không biết nặng nhẹ, Trần Lâm đánh đổi nhiều thứ để mua con xe này chắc chắn phải có lý do.
Nghe Thu Thảo hỏi Trần Lâm chỉ bật cười lắc đầu nói.
- Lúc đầu là vì thú vui, sau đó là vì nữ nhân kia.
- Còn hiện tại là vì một tiểu thế lực của ta tại vùng hoang nguyên.
Nhận được cậu trả lời của Trần Lâm, Thu Thảo không khỏi khó hiểu, thú vui thì không cần phải nói, nữ nhân thì chắc là Liễu Mộng Điệp còn tiểu thế lực lại làm Thu Thảo khó hiểu.
Dù Thu Thảo đã nghe qua Trần Lâm kể về một thế lực nhân loại phụ thuộc huyết tộc, nhưng lại không nghĩ ra Trần Lâm lại mua xe bọc thép này cho họ.
Thấy Thu Thảo nhíu mày khó hiểu, Trần Lâm chỉ mỉm cười liếc nhìn ba thùng xăng để phía sau xe nói.
- Nàng nghĩ xăng mà đám người kia bán từ đâu mà có?
Nghe Trần Lâm đột nhiên hỏi, Thu Thảo cảm thấy khó hiểu những vẫn khẽ suy nghĩ rồi trả lời.
- Ta nghĩ không ai khác chính là chính quyền Vũng Hải, thậm chí cả chuyện bán xe cũng do họ đứng sau thao túng.
Nhận được câu trả lời Trần Lâm khẽ gật gật đầu rồi lại hỏi tiếp.
- Như vậy Vũng Hải chắc dư nhiên liệu lắm mới dám bán như vậy.
Nghe Trần Lâm nói Thu Thảo chợt bừng tỉnh đại ngôi.
Phải rồi, mạt thế hàng lâm nhiên liệu khan hiểm và quý giá không thu vì lương thực.
Vũng Hải không sợ bán hết nhiên liệu của mình sao, hiển nhiên Vũng Hải không thể nào ngu đến mức đó, như thế họ dám bán tức là có nguồn cung.
Nghĩ đến đây Thu Thảo thoáng khiếp sợ nói.
- Như vậy theo ý của ngài!
- Vũng Hải! mà không là chính quyền Lôi Chấn đã sở hữu một nhà máy khai khác nhiên liệu, như thế họ đã có nguồn cung nhiên liệu nêu không sợ bán hết cho chúng ta.
- Ngoài ra họ còn bán cả súng ống đạn dược, tức là họ cũng có thể làm ra cả súng đạn.
- Thảo nào quân khu lại có thể nhanh như vậy chiến về ba thành phố của nhân loại.
- Thì ra họ có nhà máy sản xuất vũ khí.
Nghe Thu Thảo phân tích Trần Lâm khẽ gật đầu hài lòng, thứ huyết tộc thiếu lúc này chính là những người có đầu óc như nàng.
Quả thật chính quyền Lôi Chấn có thể hùng cứ một phương không phải là may mắn, họ có sức mạnh của mình, súng ống, đạn dược, nhiên liệu không cái gì mà họ thiếu cả, có chăng thì chỉ là lương thực mà thôi.
Tuy nhiên cũng chính vì như thế mà hướng đi Trần Lâm đã đặc ra cho Đại Ca thành cũng phải thay đổi.
Lúc đầu Trần Lâm muốn cho đám người Lê Dũng đi theo hướng của huyết tộc.
Tuy nhiên khi phát hiện chính quyền Lôi Chấn đang cơ giới hoá thì Trần Lâm đã thấy đổi suy nghĩ.
Dù sao sáng tạo máy móc thiết bị mới chính là sở trường của nhân loại, để Lê Dũng đi theo hướng kia sẽ đang dạng hướng phát triển hơn.
Trần Lâm tin với tài lực của mình huyết tộc đủ sức tài trở cho Đại Thôn thôn phát triển công nghiệp hóa hiện đại hóa, từ đó tiến lên con đường Xã Hội Chủ Nghĩa.
Và chiếc xe bọc thép này chính là bước khởi đầu.
Trần Lâm không tin team Ải Nhân của huyết tộc không thể nghiên cứu sản xuất ra được những chiếc xe như thế này.
Nghĩ đến tương lai Lê Dũng tay cầm súng trường xuất lĩnh đội xe bọc thép made in huyết tộc càn quét thây ma Trần Lâm không nhịn được bật cười híp mắt.
Bất chợt khi Trần Lâm đang mơ về một tương lai huy hoàn thì phía xa xa một chiếc xe oto có phần cà tàn hiện ra trước mắt cậu khiến Trần Lâm không khỏi nhíu mày.
Dù sao ngoại thành không ít người hành nghề thợ săn, ra ngoài đi săn vô tình gặp nhau là chuyện bình thường, chỉ là có vẻ đám người kia có vẻ gặp chút phiền phức!