Trên đại lộ từng vô cùng nhộn nhịp người xe qua lại, nhưng lúc này đã bị không ít cỏ dại phủ kính.
Một chiếc xe bọc thép đang chạy băng băng trên đường cán nát không ít cỏ dại, thẳng tiến về thành phố sương mù Thanh Thủy.
Chiếc xe kia hiển nhiên là của nhóm người Thu Thảo đang đại thắng trở về.
Tuy hai mẹ con Thu Thảo đều bị thương không nhẹ, nhưng thu hoạch từ chuyến đi này cũng không nhỏ!
Ngoài thanh cổ kiếm, mục tiêu ngay từ đầu của cả nhóm, thì thông qua việc chém giết không ít thây ma, cấp độ của đám người Thu Thảo cũng tăng lên đáng kể và quan trọng nhất là kinh nghiệm thực chiến quý giá khi đối đầu với những thây ma cao cấp.
Từ đó góp phần sửa chữa khuyết điểm của bản thân, hay nói theo một cách hoa mỹ chính là lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, lấy giết chóc để tôi luyện.
Nhất là Thu Thảo, thông quan một trận chiến này nàng đã hiểu được cái gọi là “phương án dự phòng” quan trọng đến thế nào, nếu không phải có vũ khí vượt trội thì chỉ sợ kế hoạch của nàng đã sớm phá sản, cả nhóm điều có nguy cơ bỏ mạng.
Tuy nhiên nói gì thì nói, để bốn người chơi chưa đạt cấp đối đầu với một thi đàn cỡ trung như thi đàn ở miếu thành hoàng vẫn có chút quá sức.
May thay nhóm người Thu Thảo đã thành công mỹ mãn.
Dĩ nhiên công lao lớn nhất mà cũng là âm thầm nhất thuộc về Kỳ Kỳ.
Cô nàng kỳ đà khổng lồ không chỉ kiềm chân thi triều đang muốn đuổi theo nhóm người Thu Thảo, mà còn kiềm chân không ít thây ma cao cấp muốn xuất thủ, nếu không một thi đàn tầm trung như thi đàn miếu thành hoàng không có chuyện chỉ có hai con thây ma cao cấp ra trận.
Tuy nhiên, bốn người Thu Thảo lại hồn nhiên không biết gì cả!
- Lần này chị Thu Thảo không tệ nha, còn giết được cả một con thây ma cao cấp!
Ngồi bên trong xe, Phương Ngân không nhịn được tinh nghịch nói.
Tính ra lần này chém giết không ít thây ma, nhưng người có thể vượt cấp giết chết một con thây ma cao cấp chỉ có mình Thu Thảo.
Tuy nhiên nghe thấy Phương Tuyết nói thế, Thu Thảo chỉ cười khổ xoa đầu con gái đang ngồi bên cạnh nói.
- Ta chỉ là may mắn thôi, con lao đều nhờ tiểu Yến!
Quả thật con thây ma gai xương kia có phần xui xẻo khi đã bị Yến Nhi bắn bị thương không nhẹ, lại hứng chịu thêm một nện của Thu Thảo.
Sóng trấn động từ một chiêu kia khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, nhất là nhưng mũi tên còn cắm trên người dưới tác động mà của sóng chấn động vô tình đâm vào sâu hơn trực tiếp giết chết nó.
Quả là số đã tới thì chạy đâu không khỏi
Tuy nhiên sức mạnh của một chiêu Nộ Hải Triều Dân kia cũng thật kinh hồn.
Được mẫu thân xoa đầu, Yến Nhi ánh mắt chớp động tò một hỏi.
- Mẫu thân, một chiêu cuối cùng kia của người là sao?
- Ta thấy nó không giống năng lực của người!
Nghe Yến Nhi hỏi, hai chị em Phương Tuyết đang lái xe cũng lắng tai nghe.
Quả thật năng lực của Thu Thảo là năng lực thuộc dạng thấy thị, không hề liên quan đến chiêu kia, huyết giáp của nàng cũng là huyết giáp đôi chân càng không liên quan gì.
Như thế nguồn gốc của một chiêu cực kỳ uy lực kia khiến không chỉ Yến Nhi mà cả hay chị em Phương Tuyết đều tò mò.
Nghe thấy con gái hỏi đến một chiêu kia, Thu Thảo khẽ xoa lên giới chỉ đang chứa chiếc mỏ neo của mình lắc đầu nói!
- Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết một chiêu kia không phải của ta, mà là của chiếc mỏ neo đen kia!
- Chiếc một neo kia có tên là Nộ Hải! còn chiêu kia cũng có tên là Nộ Hảo Triều Dân!
- Đại khái giống như một chiêu kia là kỹ năng đặc biệt của chiếc một neo, ta phải thông qua nó mới sử dụng được!
Nhận được câu trả lời của Thu Thảo, mọi người đều không khỏi giật mình!
Tuy vũ khí đem đến cho người sử dụng một loại năng lực nào đó không phải hiếm, thậm chí còn khá phổ biến, gần như tất cả các trang bị phẩm chất cao của hệ thống đều có.
Nhưng đó là trang bị của hệ thống, còn chiếc mỏ neo kia thì không cần giấy chứng nhận cũng có thể chắc chắn là hàng của nhân loại!
Không lẻ nhân loại đã tạo ra được những trang bị không thua trang bị của hệ thống sao!
Như thế thì lại càng vô lý, nhân loại chính là cũng tộc bị “dập” nhiều nhất sau khi hệ thống hàng lâm, nếu như nhân loại đã bá như vậy thì làm sau bị vù dập đến bước đường như ngày nay.
Chuyện này nhất định có vấn đề!
Nghĩ đến đây mọi người đều không khỏi trầm tư, chỉ có Yến Nhi không nghĩ nhiều như vậy chu mỏ hờn dỗi nói.
- Vậy tại sao cây nỏ của ta không có chiêu gì hết!
Quả thật người đơn thuần có cái hay của người đơn thuần, một câu nói của Yến Nhi đã khiến mọi người giật mình bừng tỉnh!
Hai chị em Phương Tuyết không nhịn được vuốt thanh katana đeo bên hông của mình!
Từ lúc có được những vũ khí này, các nàng chỉ biết chúng được Trần Lâm gọi là trang bị cam thu được từ những cổ vật của nhân loại để lại.
Sau này trong lúc chiến đấu các nàng mới phát hiện ra chúng cứng rắn và sức bén phi thường, không thu trang bị của hệ thống!
Lúc đó các nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ đánh giá những vũ khí này là bảo vật của nhân loại được chú tạo vô cũng công phu nên sở hữu độ sắc bén và cứng rắn hơn bình thường.
Nhưng bây giờ các nàng lại phát hiện ra chúng còn xuất hiện thêm cả kỹ năng, nhất định phía sau những vũ khí này là một đại bí mật nào đó.
Nhận thấy mình đã chạm đến một bí mật gì đó, Thu Thảo khẽ thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói.
- Xem ra chuyện này phải về hỏi đại nhân mới được.
Tuy nhiên các nàng không hề biết rằng đến Trần Lâm cũng không hiểu rõ lắm về trang bị cam, thứ được mệnh danh là xương sống của huyết tộc.
Rất nhanh dưới sự nôn nóng của nhóm người Thu Thảo!
Những tòa nhà ẩn hiện sau làn sương mù cũng xuất hiện trước mặt họ, thành phố Thanh Thủy đang ở ngay trước mắt!
Tuy nhiên khi càng lúc càng đến gần thành phố Thanh Thủy, chiếc mỏ neo bên trong giới chỉ của Thu Thảo càng rung lên kịch liệt.
Chấn động từ nó tạo ra lang cả ra bên ngoài khiến Thu Thảo không nhịn được giật mình hoảng sợ, chiếc xe bọc thép cũng bị dư chấn làm chao đảo, may thay nó là xe bọc thép nên không hề gì.
Tuy nhiên ngón tay của Thu Thảo lại sắp có vấn đề!
Từ bên trong giới chỉ, những chấn động không khác gì động đất không ngừng phát ra liên miên không dứt khiến ngón tay của Thu Thảo đau đớn, xương ngón tay dừng như sắp bị vặn trẹo!
Không còn cách nào khác, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thu Thảo chỉ có thể cắn răng tháo bỏ chiếc giới chỉ rồi ném ra ngoài ra.
Chiếc giới chỉ bay một vòng trên không trung rồi rơi xuống mặt đất phía xa!
Tuy nhiên, chấn động không vì thể mà giám bớt mà càng lúc càng dữ dội hơn.
Rời bất chợt! bùm! một tiếng!
Chiếc giới chỉ đột nhiên phát nổ khiến đồ vật bên trong rơi ra tứ phía, chiếc mỏ neo cũng được giải thoát không ngờ bay lên bầu trời trước ánh mắt khinh ngạc của mọi người!
Vật nặng như vậy nói bay là bay, lão tác cũng phản khoa học quá đi.
Tuy nhiên đây là chuyện huyền huyễn, không phải chuyện khoa học nên chiếc mỏ neo nặng mấy chục tấn cứ thế bay lên bầu trời bên ngoài thành phố Thanh Thủy.
Hắc lam chi khí từ chiếc mỏ neo điên cuồng tỏa ra tựa như ống khói nhà máy rồi dần dần ngưng tụ thành hình một con cá voi khổng lồ màu đen, xen lẫn những đường vân màu lam huyền bí bay lượn phía ngoài bầu trời thành phố Thanh Thủy!
Kích thước của nó quả thật là cự đại, khiến cho Kỳ Kỳ ở phía xa cũng có thể quan sát thấy, bóng đen to lớn che khuất cả mặt đất bên dưới thành một vùng tối.
- Mầu thân, đây! đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nhìn hung vật khổng lồ trên thiên không, Yến Nhi không nhịn được lo sợ hỏi.
Tuy nhiên không ai trả lời nàng, bởi lẽ lúc này không ai biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết trợn mắt há mồm nhưng lên bầy trời!
Bên trong thành phố, Trần Lâm đang nhàn nhã vừa uống rượu vừa trêu chọc Yêu Cơ, bàn tay heo không chút khách khí nhào nặn bộ ngực sữa to tròn của nàng, ánh mắt dâm dục dường như muốn chơi luôn tại chỗ.
Bất chợt Tà Nguyệt đao đang nằm an tỉnh trên bàn chợt run lên kịch liệt, tựa như một con hồng hoang cự thú bị người ta khiêu khích mà bừng tỉnh!
Thấy thế Trần Lâm khẽ nhíu mày vuốt ve nó nói.
- Lão Tà có chuyện gì sao?
Dĩ nhiên Tà Nguyệt đao không có miệng nên cũng không trả lời.
Thật tế Tà Nguyệt Đao đã không ít lần run lên như vậy báo động cho Trần Lâm chuyện gì đó.
Trần Lâm cũng tự kỷ nói chuyện một mình với nó dù biết nó không thể trả lời.
Dần dần hình thành một thói quen!
Dù sao Tà Nguyệt đao không chỉ là bảo đao lão cha để lại cho Trần Lâm, mà xét theo một góc độ nào đó có thể xem như trưởng bối của Trần Lâm, lão tổ tông của Trần gia.
Tuy nhiên, lần này Tà Nguyệt Đao không những không an tỉnh trở lại như mọi khi mà còn run lên càng lúc càng kịch liệt, tựa như một con gà chọi, nếu nó có lông chỉ sợ lúc này đã dựng hết cả lên.
Bất chợt như thấm nhuần triết lý, nhịn là nhục cự là đục của ai đó.
Tà Nguyệt đao run lên kịch liệt rồi tuộc khỏi tay Trần Lâm phá không lao lên bầu trời bay ra khỏi thành phố.
Thấy thế Trần Lâm thoáng hoảng sợ vội vàng chạy theo.
Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra!