Sau một đêm vất vả chiến đấu, Trần Lâm dĩ nhiên sẽ không dậy sớm mà vẫn còn trốn trong chăn như con heo lười ngủ nướng.
Tuy nhiên cái mũi chó lại khiến huyết tổ đại nhân cắn rơm cắn cỏ mò ra khỏi túp liều mà ngồi vào bàn ăn.
Sáng sớm, mỹ phụ mủm mỉm Trương Tổ Nga đã dậy sớm hơn tên nào đó rồi thực hiện công việc yêu thích của mình, chuẩn bị thức ăn cho huyết tổ đại nhân của nàng và mọi người trước khi tiếp tục lên đường.
Sau một đêm chiến đấu, đại quân cũng không vội lên đường mà cần một khoảng thời gian chuẩn bị, dù sao họ cũng phải tháo dỡ những công sự phòng thủ đã chuẩn bị hôm trước.
Dĩ nhiên không phải tất cả đều có thể tháo dỡ đem đi, bức tường bao quanh ngọn đồi mà đại quân phải rất tốn công để chuẩn bị phải để lại cho hung thú sử dụng.
Tuy nhiên, cũng nhờ có thế mà một số người rảnh rỗi có thời gian ăn sáng uống cafe cũng như làm những việc không cần thiết khác...
Ngồi trên bàn ăn, Trần Lâm như “chó chực xương” nhìn về phía nồi cháo phía xa xa.
Sáng hôm này, tiểu mỹ phụ mũm mĩm quyết định nấu cho mọi người một nồi cháo lớn bổ sung dinh dưỡng sau một đêm thức khuya...
Nguyên liệu dĩ nhiên được làm từ bột Chuối Ngô và thịt sói, dù sao đêm qua nhóm người Trần Lâm cũng giết chết không ít sói đen, loot một con về làm bữa sáng cũng không ai nói gì.
Ngoài ra nồi cháo còn có thể một ít rau dại ăn được, ai đó tranh thủ lúc đi trinh sát hái được.
Dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là tài nghệ nấu nướng “chuẩn cơm mẹ nấu” của mình, Trương Tố Nga dễ dàng biến chút nguyên liệu kia thành một bữa ăn tuyệt hảo, hoàn toàn chinh phục vị huyết tổ đại nhân kia.
Tuy nhiên, Trương Tố Nga thực sự đã làm mẹ nên đúng là chuẩn cơm mẹ nấu thật.
Trước mặt thế Trương Tố Nga là vú nuôi kiêm quản gia cho nhà của Thái Văn Cơ, tình cảm với Thái Văn Cơ hiển nhiên là rất tốt.
Tuy nhiên Trương Tố Nga vẫn có gia đình nhỏ của riêng mình, chỉ là khi mạt thể hàng lâm gia đình nhỏ của nàng không may bỏ mạng, chỉ còn lại mình Trương Tố Nga sống sót, nếu không phải tình cảm với Thái Văn Cơ, nàng thực sự muốn chết đi cho xong.
Dĩ nhiên đó là chuyện của trước đây, còn hiện tại nàng đã có huyết tổ đại nhân.
Mặc dù bản thân nàng và rất nhiều thành viên khác của huyết tộc đều ý thức được Trần Lâm đang lợi dụng các nàng để xây dựng đế chế cho riêng mình, nhưng các nàng vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nhưng không phải hoàn toàn là do tác động của huyết mạch khiến các nàng có suy nghĩ như vậy, mà một phần là do...!môi trường sống.
Mạt thế hàng lâm đối với bất kỳ ai đều tràn ngập hắc ám và lạnh lẽo đến đánh sợ, bất kỳ ai đều có thể trở thành kẻ địch sẵn sàng giết chết ngươi để sinh tồn...
Nhưng cũng trong môi trường sống tràn ngập hắc ám lạnh lẽo đó, huyết tộc lại hiện ra như một tia sáng khiến người đã sống lâu trong bóng tối say mê muốn vĩnh viễn sa đọa vào trong đó.
Ở huyết tộc mọi thành viên trên cơ bản đều như một thể thống nhất không khác gì một gia đình, mọi người đều vui vẻ sống cùng với nhau, tuy có chút mâu thuẫn nhưng thực tế cũng chỉ là cuộc vui giữa đám người nhàn rỗi với nhau...
Không khí như vậy mới chính là thứ khiến đám người Minh Nguyệt, Hồng Ánh và giờ là Trương Tố Nga say mê, quyết một lòng bảo hộ gia viên của mình.
Còn nhân vật phụ như Trần Lâm thì không cần phải để ý đến, lâu lâu cho hắn đâm mấy phát là được, dù sao bản thân các nàng cũng sướng...
Cứ thể đại gia đình huyết tộc chầm chậm nhìn thành, đá vị huyết tổ đại nhân qua một bên.
Bên kia, Trần Lâm hồn nhiên không hề hay biết lãnh địa huyết tộc của mình là “nữ nhi quốc” chứ không phải “hậu cung”, chỉ lo nhìn chằm chằm vào hai vị khách không mời mà đến đang mỉm cười ngồi phía đối diện.
Người đến không ngờ lại là Liễu Mộng Điệp và...!Lôi Hồng.
Liễu Mộng Điệp thì không cần phải nghĩ nhiều chắc chắn là đến ăn chực, nhưng Lôi Hồng thì dường như không thân lắm, thậm chí chưa nói với nhau câu nào, không hiểu tại sao mới sáng sớm đã theo chân Liễu Mộng Điệp đến tìm Trần Lâm làm gì.
- Không lẽ nàng ta say mê phong thái anh tuấn tiêu sái, khí chất bất phàm của ta, muốn gạ ta động phòng.
Trần Lâm như phát hiện đại bí mật kinh thiên hoảng sợ nghĩ len lén nhìn Lôi Hồng...
Xét về dung mạo Lôi Hồng con gái lớn của Lôi Thành hiển nhiên là không tệ, tuy không đến mức hoa ghen thua thắm, liễu hơn kém xanh nhưng cũng thuộc dạng xinh đẹp động lòng người, lại thân trong quân doanh nên cũng toát lên khí chất anh thư bất phàm, khiến nhiều nam nhân phải ngước nhìn.
Tuy nhiên Trần Lâm lại không nằm trong số đó...
Dĩ nhiên không phải Trần Lâm giới tính có vấn đề, mà “cái tầm” như Lôi Hồng đám nữ nhân ở huyết tộc có chấp nàng xác cũng không thắng nổi.
Xét về độ xinh đẹp huyết tộc không thiếu những bông hoa xinh đẹp quyến rũ chết người, còn về khí chất quân nhân thì Lôi Hồng còn không bằng được Hồng Ánh chứ đường nói đến Nguyệt Dạ Nữ Vương - Lý Minh Nguyệt.
Thế nên tầm như Lôi Hồng, Trần Lâm hoàn toàn miễn dịch, thậm chí không muốn dây vào.
Dù sao Lôi Hồng cũng là con gái của Lôi Thành, đụng vào nàng sẽ đem đến rất nhiều phiền phức.
Tuy nhiên Trần Lâm lại nhắm đến một nữ nhân họ Lôi khác, chỉ là đã khá lâu rồi chưa gặp mặt, không biết lão tác quên người ta luôn rồi không...
Bên kia thấy hai vị khách không mời mà đến kia, đám nữ nhân cũng không nhịn được nhíu mày khó chịu.
Hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương có tật giật mình nên đã nhanh chóng trốn vào trong xe bọc thép tránh lộ diện.
Hai chị em Phương Tuyết bị trích huyết sớm nhất nên cũng bị tác động từ huyết mạch nặng hơn cả, cảm thấy vô cùng khó chịu khi ngồi chung bàn với sinh vật lạ, nên không chúng khách khí đứng lên đi qua một bên cảnh giới.
May thay Yến Nhi còn đỡ nên vẫn ngồi lại với Trần Lâm, chỉ là ánh mắt tinh ranh liếc nhìn hai người Liễu Mộng Điệp khẽ thì thầm với Trần Lâm.
- Đại nhân, ta thấy hai người kia đến đây là muốn giành ăn với ngài đó.
Nghe thấy Yến Nhi nói như vậy, Trần Lâm khẽ nhướng mày liếc nhìn hai người Liễu Mộng Điệp rồi nhìn lại nồi cháo đang nấu trên bếp lửa phía xa.
Vì miến ăn manh áo, Trần Lâm lập tức thay đổi sắc mặt lạnh giọng nói.
- Hai vị mới sáng sớm ta còn chưa đái ỉa xong, nếu không có việc gì quan trọng mờ hai vị đi cho.
Nghe thấy ý tứ đuổi khách vô cùng rõ ràng trong lời nói của Trần Lâm, Lôi Hồng không khỏi nhíu mày liếc nhìn Liễu Mộng Điệp.
Thấy thế Liễu Mộng Điệp chỉ khẽ mỉm cười nói.
- Tốt nếu đệ đệ thân ái muốn đi đâu đó thì cứ đi, ta ngồi đây ưm...!chờ ngươi vậy.
Nghe thấy hai con hàng mặt dày nói như vậy mà không chịu bỏ đi, Trần Lâm không nhịn được tức giận nhưng vẫn phải đầu hàng chào thua nói.
- Được...!được rồi...!xem như ta sợ hai vị..
- Nói đi mới sáng sớm tìm ta có việc gì?
Liếc nhìn Trần Lâm ý bảo cưng còn non và xanh lắm, Liễu Mộng Điệp có chút hí hửng nói.
- Ta đến đây là để ăn chực, còn công việc thì hỏi nàng ta đi.
Nói xong Liễu Mộng Điệp chỉ chỉ vào Lôi Hồng rồi đứng lên cầm lấy bát cháo cười như không cười đi đến nồi cháo nơi Trương Tố Nga đanh đứng nấu.
Thấy thế Trần Lâm không nhịn được nhảy dựng lên, nhưng vẫn mặc kệ Liễu Mộng Điệp mà liếc nhìn Lôi Hồng hỏi.
- Lôi thiếu tá, sáng sớm không biết ngài đến tìm ta có việc gì?
Nghe thấy Trần Lâm không nóng không lạnh hỏi, Lôi Hồng khẽ nhíu mày nhưng vẫn từ tốn nói.
- Trần Lâm ta thấy tiểu đội của ngươi rất có bản lĩnh, làm tổ trinh sát có chút thiệt thòi...
- Hay là người đi theo ta đi.
Nhận được câu trả lời của Lôi Hồng, Trần Lâm không nhịn được nhướng mày ngạc nhiên.
Thật không ngời mới sáng sớm bà cô này cất công đến tìm là để mời chào Trần Lâm.
Tuy nhiên Trần Lâm lại không muốn dính vào Lôi gia nên cương quyết lắc đầu nói.
- Xin lỗi, ta đã gia nhân vào thế lực của Liễu Mộng Điệp rồi, không thể đi theo Lôi thiếu tá được.
Hiển nhiên có bình phong chất lượng cao như Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm không dại gì mà không tận dụng.
Chỉ là Lôi Hồng lại không nhục chí cười nói.
- Trần Lâm cậu hiểu lằm rồi, ta không phải muốn cậu gia nhập vào thế lực của ta.
- Mà chỉ muốn trong khoảng thời gian này cậu sẽ làm việc cho ta, kết thúc chiến dịch này cậu lại về với Liễu phu nhân.
- Ta hiểm nhiên không có ý kiến.
Nghe Lôi Hồng nói thế, Trần Lâm đột nhiên cảm thấy kỳ lại khẽ liếc nhìn Liễu Mộng Điệp ngồi phía xa rồi nhìn lại Lôi Hồng trước mặt.
Rốt cuộc đám người này đang bày trò gì đây, thật là nhức cả đầu.
Bất chợt như cảm nhận được gì đó Trần Lâm lại nhíu mày nhìn về nơi xa.
Từ phía quân doanh của đại quân trên đỉnh ngọn đồi, hai thân ảnh một trước một sau chầm chậm tiến đến túp lều nát của Trần Lâm.
Tuy nhiên khi thấy hai người kia, không chỉ Trần Lâm mà hai chị em Phương Tuyết đang đứng cảnh giới cũng khẽ nhíu mày nhìn nhau.
Người đến không ai khác chính là Ngô Bình và Lôi Vũ.
Không ngờ mới sáng sớm mà cả bốn đại lão trong lần viễn chinh này đều đến tìm Trần Lâm, nếu nói chuyện này không có vấn đền thì chó nó còn không tin.
Ngược lại, Ngô Bình cũng trông thấy Trần Lâm đang ngồi chung bàn với Lôi Hồng nói chuyện, ánh mắt sâu kín khẽ liếc nhìn Lôi Vũ đang léo đẽo đi theo mình không nhịn được thở dài.
Đúng là thượng thiên trêu ngươi, người có tài lại không được trọng dụng kẻ vô năng lại làm hoàng đế.
Mặc dù tính khí của Lôi Hồng vô cùng tranh cường hiếu thắng, nhưng đồng nghĩ với đó nàng cũng có khát vọng khẳng định bản thân rất lớn.
Trước khi mặt thể hàng lâm thì nàng đã theo Ngô Bình tranh đấu, trải qua không ít đắng cay mới leo lên chức Thiết Tá có thể xem như nữ cường nhân.
Tuy nhiên, nữ cường nhân mãi mãi cũng chỉ là một nữ nhân...
Chỉ vì không có cái chân giữa Lôi Hồng không đánh đã bại vĩnh viễn chỉ có thể xếp sau Lôi Vũ, chỉ là nếu thằng em của nàng có bản lĩnh thì không nói, nhưng đằng nầy hắn lại chỉ là một tên vô dụng, thử hỏi Lôi Hồng làm sao không tức cho được.
Cảm nhận được sự cố gắn của mình chỉ là con số không, Lôi Hồng hiển nhiên không chấp nhận quyết định điên cuồng tranh đấu cho lão cha của mình thấy, hoặc ít nhất cho Ngô Bình thấy.
Và mời chào Trần Lâm trong chiến dịch lần này chính là một trong số đó.
Hiện tại, dù không ai nói gì nhưng hầu hết các quân nhân lần thợ săn đều thầm cảm kích tổ độ nhỏ của Trần Lâm, uy vọng có thể nói là khá lớn.
Thế nên chỉ cần để tổ đội kia phục vụ cho mình Lôi Hồng sẽ tranh thủ được nhiều thiện cảm từ các quân nhân.
Ngược lại bản thân Ngô Bình cũng có suy nghĩ tương tự, dùng tổ đội của Trần Lâm để tuyên truyền tạo chút thiện cảm của các quân nhân với Lôi Vũ.
Tuy nhiên, khi thấy Lôi Hồng đã đến sớm hơn cả mình Ngô Bình không khỏi vừa ngạc nhiên xen lẫn tiếc nuối nhìn về phía người có thể xem như học trò của mình.
- Mà khoang, hình như chuyện rạch mặt với Lôi Thành ủng hộ Lôi Hồng lên làm nữ vương Vũng Hải chỉ sợ còn dể hơn đào tạo tên ngu kia lên làm vương...
- Tại sao ta không...!thử một phen...
Bật chợt một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Ngô Bình khiến lão không nhịn được rùng mình vội vàng lắc lắc đầu như muốn xua tan đi ý nghĩ kia.
Tuy nhiên, ánh mắt Ngô Bình vẫn chầm chậm liếc nhìn Lôi Vũ rồi nhìn lại Lôi Hồng cân nhắc.
Xem ra thái tử gia trong tương lại của Vũng Hải chưa chắc đã có ba chân.
Bên kia Trần Lâm khi vừa trông thấy hai vị khách không mời mà đến khác thì rốt cuộc cũng đại khái hiểu được vấn đề....đây cmn là cung đấu.
Chuyện Lôi Thành có hai người con thì cả Vũng Hải ai cũng biết.
Thế nên chuyện minh tranh ám đấu giữa hai chị em này là không phải không thể và bản thân Trần Lâm không ngờ lại trở thành quân cờ mà hai bên đang giành giật.
Tuy nhiên, Trần Lâm chỉ thích chơi cờ chứ không muốn làm quân cờ.
Khó chịu nhìn hai người Ngô Bình và Lôi Vũ đang tiến đến rồi khẽ nhìn Lôi Hồng đang chờ đợi.
Trần Lâm lắc lắc đầu nói lớn cho ba người đều nghe thấy.
- Lôi thiếu tá, ta sẽ không theo cô hay theo bất kỳ ai khác, không chỉ trong chuyến dịch này mà cả sao này cũng thế.
- Nói thật ta thích rong chơi không thích dính vào chuyện đau đầu của Vũng Hải.
Nghe thấy Trần Lâm nói thế Lôi Hồng khẽ nhiều mày trầm ngâm, tuy nhiên rất nhanh nàng đã thông suốt khẽ mỉm cười lắc đầu nói.
- Nếu cậu đã nói như vậy ta cũng không nói gì thêm, chỉ mong sau này có cơ hội hợp tác.
Nói xong Lôi Hồng khẽ đưa tay ra, rõ ràng muốn bắt tay với Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm cũng vô cùng phóng khoáng bắt tay với nàng.
Bên kia, Ngô Bình lẫn Lôi Vũ đều nghe thấy những lời nói của Trần Lâm.
Bằng trí tuệ của mình Ngô Bình hiển nhiên hiểu được Trần Lâm không chỉ nói cho Lôi Hồng nghe mà còn nói cho bản thân lão cũng như Lôi Vũ nghe, dụng ý trong lời nói của Trần Lâm vô cùng rõ rằng cậu từ chối gia nhập vào cuộc tranh quyền của hai chị em nhà họ Lôi nên sau này đừng đến làm phiền.
Dĩ nhiên nếu là Ngô Bình của trước kia thì dù Trần Lâm có nói gì lão cũng ra sức giúp Lôi Vũ lần này.
Tuy nhiên hiện tại đã khác.
Cố gắn của Lôi Hồng đã vô tình đánh động đến Ngô Bình.
Xét theo một góc độ nào đó Lôi Thành chính là Vũng Hải, nhưng đối với Ngô Bình thì Vũng Hải quan trọng hơn Lôi Thành, không thể vì một chút ngoan cố của Lôi Thành mà ảnh hưởng đến vận mệnh của Vũng Hải, vận mệnh của hàng triệu người được...
Thế nên Ngô Bình quyết định cho Lôi Hồng một cơ hội, nếu như nàng đạt yêu cầu thì Ngô Bình sẽ đứng về phía nàng cố gắng thay đổi quyết định của Lôi Thành.
Và cái cơ hội đó chính là chiến dịch lần này.