Lãnh Địa Huyết Tộc

chương 459: 459: lâm mỹ anh thắng lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước cửa khe núi sướng mù, địa điểm du lịch tham quan mà bất kỳ ai kẹt trong cái không gian này đều phải lưu tâm đến...

Bất chợt, từ sâu bên trong làn sương mù, hai bóng người đột nhiên xuất hiện chầm chậm bước ra phá đang lớp sương mù vô cùng dày đặc trong hẻm núi bất chấp hai ông mặt trời đang thiêu đốt trên cao.

Hai người kia không ai khách chính là Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh, cả hai xuất hiện thế này đồng nghĩa với đó là team năm anh em siêu nhân đều đã bỏ mạng trong cái hẻm núi kia và chuyến tham quan hẻm núi khá là sóng gió cũng vì thế mà kết thúc.

Tuy nhiên, nhìn vào bản mặt vui cười hí hửng đến độ sắp rớt cái quai hàm ra kia của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bỉ.

Không ngờ con gà như Lâm Mỹ Anh cũng có ngày hôm nay, từ con gà mái nay cũng đã hoá đại bàng khi thành công đột phá đến cấp trở thành một người chơi chân chính và nhất là có quyền vào Thánh Thành chơi.

Công lao to lớn kia hiển nhiên là đến từ năm anh em siêu nhân đi chọc gái không thành bị gái xiên bỏ mạng kia.

Toàn bộ năm huynh đệ bất hạnh đều bị Lâm Mỹ Anh giết chết, trong đó hai người đạt cấp và ba người còn lại cũng tầm cấp -, một lượng điểm kinh nghiệm khổng lồ chảy vào túi khiến Lâm Mỹ Anh lập tức thăng liền hai cấp chân chính trở thành một người chơi cao cấp như người ta.

Chỉ là hơi đen cho Lâm Mỹ Anh là hiện tại đang trong không gian thí luyện nên không thể vào Thánh Thành được, nàng chỉ có thể đợi đến khi ra ngoài.

Tuy nhiên thành công đến được cấp trở thành một người chơi hợp chuẩn theo đánh giá của hệ thống và một người chơi cao cấp theo đánh giá của nhân loại.

Chiến lực lẫn uy tín của Lâm Mỹ Anh có thể nói đã tăng lên đáng kể, nếu thích Lâm Mỹ Anh hoàn toàn có thể tự dựng nên một tiểu đoàn thể nào đó có riêng tương tự như đám người Vương Tài hoặc cũng có thể dựa hơi một đại thế lực nào đó từ đó sở hữu một chút uy quyền nhất định trong nhân loại.

Dù sao ở thời điểm hiện tại chiến lực trên cấp tuy không còn khan hiếm như trước nữa nhưng vẫn không phải là quá nhiều trong nhân loại.

Nhưng nếu như thế cũng đồng nghĩa với việc năm huynh đệ kia chắc chắn cũng không phải kẻ tầm thường, rất có thể là thuộc một đại thế lực nào đó ở Viễn Đông.

Tuy nhiên có Huyết tổ đại nhân chống lưng, Lâm Mỹ Anh chỉ quan tâm đến việc mình đã lên cấp vui cười hớn hở, hoàn toàn chả nghĩ nhiều đến đại thế lực gì gì đó.

- Mới cấp thôi mà có cần vui vậy không...

Nhìn dâm nữ kia chỉ vừa mới lên cấp thôi mà đã vui đến quên trời quên đất, Trần Lâm không nhịn được khinh thường nói.

Ở Huyết tộc đến giờ này mà chỉ mới lên đến cấp đã là gà quá gà rồi...

Trần Lâm lười chảy mỡ thì không nói nhưng hầu hết những đại lão đời đầu của Huyết tộc như Thanh Vân, đám Tiểu Hắc hay Huỳnh Dao...!thì tệ gì cũng đã vượt qua cấp hết rồi, thậm chỉ không ít người đã đạt cấp chuẩn bị bước đến ngưỡng cửa cấp trong truyền thuyết rồi.

Với những thành tích kia, cái cấp gì đó của Lâm Mỹ Anh chả đáng phải nhắc đến.

Tuy nhiên, người lớn có mục tiêu của người lớn, kẻ nhỏ có ước mơ của kẻ nhỏ.

Bị Trần Lâm trêu chọc như thế, Lâm Mỹ Anh có chút không phục chu mỏ nói:

- Dĩ nhiều là vui rồi...

- Ở Vũng Hải cấp là đại cự đầu rồi đó...

Quả thật với Lâm Mỹ Anh đạt đến cấp đã là đại sự đáng để ăn mừng rồi.

Trước khi theo Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đến mình có thế bước chân vào hàng ngũ tiểu cường mà trước kia chỉ có thể ngước nhìn này, hiện tại nàng đã trở thành tồn tại mà trước kia nàng phải cúi đầu ngoan như cúm thử hỏi làm sao không vui cho được.

Tuy nhiên trước lời biện minh của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm lại tức giận gõ lên đầu nàng nói.

- Đúng là cự đầu Vũng Hải cấp là chơi được rồi...

- Nhưng tiểu thị nữ cho bổn Huyết tổ thì vẫn chưa đạt tiêu chuẩn...

- Dâm nữ ngươi mà không có gắn, bổn Huyết tổ đuổi ngươi đi cho đám người kia dạy dỗ.

- Uk...!biết rồi...!ta sẽ cố gắng...

Nghe thấy thế Lâm Mỹ Anh khẽ xoa xoa đầu ra dám làm nũng chu mỏ nói.

Nhìn chung mặc dù có đôi khi bị Trần Lâm hành cho lên bờ xuống ruộng, nhưng đi theo vị Huyết tổ đại nhân này vẫn là một kèo thơm nếu so sánh với việc đi theo đám võ tướng hét ra lửa, bắn ra điện, đái ra lũ lụt như Minh Nguyệt, Hồng Ánh, Lôi Uyển Nhi hay cả Huỳnh Dao kia.

Chí ít chức danh thị nữ của Huyết tổ đại nhân vừa có tiếng vừa có miếng nghe phát biết ngay chơi là chính chả làm gì nhiều, rất chi là phù hợp với Lâm Mỹ Anh.

Không chỉ thế tuy ngoài mặt có hơi ác nhưng Trần Lâm vẫn rất chi là bao che người của mình.

Lâm Mỹ Anh có thể thành công nhẹ nhàng như cô nàng bán phở trở thành một người chơi cấp phải kể đến công lao to lớn của Trần Lâm.

Thật tế lúc đánh hại bộ đôi tanker và sát thủ kia, Lâm Mỹ Anh đã tới giới hạn của mình khó lòng mà chơi tiếp được lại gặp phải một đối thủ mạnh hơn bản thân một bật, Lâm Mỹ Anh rất nhanh đã bị trung niên râu rậm hành cho ra bả.

Phút cuối cùng Trần Lâm vẫn là không nhịn được “vô tình” tác động vật lý đôi chút khiến tên trung niên râu rậm tửng sắp thắng đến nơi kia té ngã vào mũi thương của Lâm Mỹ Anh bỏ mạng...

Quả đúng là một cái vô tình rất chi là hữu ích.

-__-

Cũng chính vì thế Lâm Mỹ Anh cũng rất chi là ngoan ngoãn trước vị Huyết tổ đại nhân này.

...

Rất nhanh dưới sự vui vẻ như trẻ nhỏ được quà của Lâm Mỹ Anh hai người lại một lần nữa trở về sườn núi lúc này đã khói bếp nghi ngút...

Bị sự tác động của hai ông mặt trời trên cao, thời gian ở đây có đôi chút vấn đề nhưng giờ cơm trưa vẫn xác định được.

Các quân nhân cũng bắt đầu ăn uống chủ yếu là canh cá nhằm lấy lại thế lực sau một buổi sáng làm việc chuẩn bị phòng thủ cho tối nay.

Cuộc sống tính ra khá là đơn điệu, buổi tối cố sức lẫn trốn mong có thể thấy được ngày mới, đến sáng lại phải làm việc chuẩn bị cho một đem tối sắp đến.

Thế nên sự xuất hiện của một thành phần không hề đơn điệu lập tức thu hút sự chú y của rất nhiều người, những tiếng nuốt nước canh ừng ực không ngừng vang lên.

- Đại nhân, ta thấy chúng ta không nên về đây mới phải...

Cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình như hổ đói, Lâm Mỹ Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cái âm hộ của mình không nhịn được nhỏ giọng nói.

Tầm này nếu không khéo rất có thể sẽ phát sinh một màn hiệp dâm tập thế và đối tượng không ai khác là Lâm Mỹ Anh nàng.

Ngược lại Trần Lâm lại chỉ cười cười vỗ vào cặp mông căn tròn của Lâm Mỹ Anh lạnh giọng nói:

- Không phải nàng vừa đột phát đến cấp sao, đến lúc đó thì giết sạch thôi...!lo cái gì...

Nghe Trần Lâm không ngờ lại thế, Lâm Mỹ Anh không nhịn được lẹ nóng tuôn rơi, bảo nàng giết sạch hết hơn mạng này sao, kèo này hơi bị căn.

- Trần tiểu huynh đệ, ngươi điều tra thế nào rồi có phát hiện gì không...

Bên kia thấy Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh trở về, Trương Thiết nhanh chân tiến lên cười nói hoàn toàn không hề ý thức được vấn đề dương thịnh âm suy khá là nghiêm trọng đang diễn ra trong cái không gian này.

Thấy thế Trần Lâm cũng chỉ thoáng cười cười lắc đầu nói:

- Tạm thời không phát hiện gì, ta nghĩ vấn đề vẫn nằm trên người Hắc Thiết tướng quân mà thôi.

- Như vậy thì để tối nay quan sát hắn vậy...

Nhận được câu trả lời Trương Thiết cũng thở dài bất lực rồi lắc đầu nói.

Nếu cách để thoát ra ngoài dễ như vậy thì đám người Phương Tuấn đã sớm thoát ra từ lâu rồi.

Xem ra để hoàn thành nhiệm vụ của không gian này chỉ sợ đúng như Trần Lâm nói phải giúp Hắc Thiết tướng quân, chỉ là huyết giáp ma nhân và đàn huyết đom đón kia quá lợi hại họ chơi không lại cái game này.

Bất chợt nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến...

Từ phía xa Phương Tuấn đã dẫn theo ba bốn thuộc hạ của mình đi đến.

Khi thấy Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh vẫn sống vui sống khỏe sống có ích cho xã hội đứng đó, Phương Tuấn không giấu được sự kinh ngạc liếc nhìn khe núi phía xa nhưng rất nhanh đã biết mất.

- Thế nào hai vị có phát hiện gì không?

Liếc nhìn Trần Lâm, Phương Tuấn như không có chuyện gì cười nói.

Không đợi Trần Lâm trả lời Trương Thiết đã nhanh miệng nói trướci:

- Tạm thời chưa phát hiện gì cả, chắc chỉ có thể chờ đến tối xem xét tên thiết tướng quân kia.

Nghe thấy thế Phương Tuấn cũng chỉ thoáng gật gật đầu không chút để ý hắn sớm đã biết kết quả sẽ như thế, tuy nhiên ánh mắt vẫn rơi trên người Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh.

Mãi một lúc lâu Phương Tuấn mới quay sang thuộc hạ bên cạnh lạnh giọng nói:

- Các ngươi mau đi tìm đám huynh đệ Lưu gia kia đi, ta có chuyện cần nói với bọn họ...

Nghe thấy thế quân nhân đi bên cạnh Phương Tuấn khẽ gật đầu lĩnh mệnh rồi nhanh chân rời đi, khi đi ngang qua hai người Trần Lâm hắn không nhịn được liếc nhìn hai người một cái.

Chứng kiến tất cả Trần Lâm biết ngay chuyện năm tên trung niên hán tử kia chặn đường mình và Lâm Mỹ Anh không đơn giản.

Dù sao đám quân nhân của Trương Thiết mới đến có thể không biết gì, nhưng người của Phương Tuấn chắc chắn biết rất rõ tình hình của những người bên trong đây.

Việc năm tê hán tử kia chặn đường Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh, tên Phương Tuấn kia chắc chắn biết, nhưng hắn lại không hề đứng ra ngăn cản, càng không nói gì nhiều.

Từ đó có thể thấy được hai khả năng.

Một là Phương Tuấn và đồng bọn là chủ mưu đứng sau thao túng muốn lợi dụng năm tên hán tử đầu bò kia thâm dò thực lực của Trần Lâm, nếu Trần Lâm bị năm tên này làm gỏi không cần nghĩ nhiều cũng biết Phương Tuấn cũng sẽ mạnh mẽ “trưng dụng” luôn Lâm Mỹ Anh.

Ngược lại nếu Trần Lâm làm thịt năm trên kia chứng mình Trần Lâm đủ mạnh cần phải hảo hảo tính toán lại.

Còn giả thiết hai chính là tất cả vẫn là do năm trung niên hán tử kia không nhịn được để con ku làm mù con mắt chủ động làm bậy, tuy nhiên Phương Tuấn lại không nói gì chứng tỏa cái Lưu gia kia không đơn giản.

Phương Tuấn còn cố tình nhắc nhờ như thế rõ ràng là muốn nói chuyện không liên quan đến hắn và Trần Lâm cần phải đề phòng nếu ra ngoài được.

Dĩ nhiên cũng không thể loại trừ trường hợp cả hai đều đúng, xuất phát điểm đúng là do năm hán tử kia tinh trùng chạy lên não rồi ỷ lại vào gia thế mà làm càn, ngược lại Phương Tuấn cũng lợi dụng việc đó thuận nước đẩy thuyền tham dò Trần Lâm.

Tuy nhiên dù bất kỳ khả năng gì, Trần Lâm vẫn ghim tên Phương Tuấn này.

Không phải vì vấn đề đám người này đã nhắm vào Lâm Mỹ Anh mà là vấn đề đạo đức.

Dù là chủ mưu hay chỉ nhắm mắt là ngơ thì Phương Tuấn vẫn để cho năm người kia ra tay với một nữ nhân.

Nếu nữ nhân đó chấp thuận hay ngầm đồng ý đổi chát gì đó Trần Lâm sẽ không quan tâm, dù sao đây cũng là mạt thế trên đường đến đây Trần Lâm cũng chứng kiến không ít cuộc mua bán xác thịt rồi...

Nhưng năm trung niên hán tử kia lại không dụ lợi hay mua bán gì mà mạnh mẽ ép người ta vào khe núi, trong nhận thức của Trần Lâm hành động kia nói trắng ra chính là hiếp dâm tập thể và Trần Lâm không thích mấy thằng hiếp dâm.

Những thằng tiếp tay cho những kẽ kia Trần Lâm cũng không thích và với những thứ mình đã không thích Huyết tổ đại nhân thường sẽ nhổ bỏ...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio