Lãnh Địa Huyết Tộc

chương 597: 597: long tộc hiện thân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước sức mạnh vượt trội của Sa Hoàng, hai vị vương giả Liên Minh Cầm Thú gần như không có sức hoàn thủ bị đánh cho tàn tác.

Kim Mao Sư Vương nỏ mạnh hết đà bị Sa Hoàng đánh cho lên bờ xuống ruộng trọng thương không gượng dậy nổi, Bạch Ưng Vương dù có phần đỡ hơn nhưng mình hắn cũng không có cửa địch lại Sa Hoàng.

Trận chiến nhỏ trước khu đấu giá cũng xem kết thúc với phần thắng tuyệt đối thuộc về anh em bạn nhậu Trần Lâm và Sa Hoàng như một lời khẳng định chắc nhịn sức mạnh của Liên Minh Huyết Sa là không thể xem thường.

Điểm đáng tiếc duy nhất cho anh em Trần Lâm và Sa Hoàng chỉ là đây là Thánh Thành nên đánh thì có thể đánh nhưng không thể hạ sát thủ được nếu không trận chiến này sẽ còn có thể đi xa hơn.

Tuy nhiên dù khá nhỏ nhưng lần va chạm nhẹ này vẫn là chủ đề cực hot làm tăng thêm sức nóng cho cuộc đấu giá hội đang sắp bắt đầu.

.

Không chỉ thế ngay lúc Trần Lâm và Sa Hoàng định phủi đít đỏ đi thì một nhóm hung thú được dẫn đầu bởi Khổng Tước Vương, Thanh Loan Vương, Bạch Tượng Vương và cả Hoàng Lang Vương đã hùng hổ kéo đến.

Tưởng chừng như một trận chiến mới sẽ tiếp tục nhưng không sau khi đánh giá thảm trạng của Kim Mao Sư Vương và Bạch Ưng Vương, các đại vương giả của Liên Minh Cầm Thú kia quyết! rút lui chiến lược trong sự ngỡ ngàng ngơ ngạc của người xem!

Dĩ nhiên không phải vì Liên Minh Cầm Thú chơi hèn trong pha này mà là do họ tự nhận thấy một sự thật đau lòng là dù sáu đại vương giả có thể đánh được bên mình có chơi tới bến thì cũng không chơi lại được Sa Hoàng cùng Trần Lâm, đã không chơi lại thôi thì rút lui vậy!

Tuy nhiên thấy nhóm Liên Minh Cầm Thú kia muốn đánh bài chuồn muốn đem Kim Mao Sư Vương và Bạch Ưng Vương rời đi, Trần Lâm chỉ sợ thiên hạ không loạn rất là hồn nhiên gãi đầu hỏi:

- Ah! không đánh à???

!

Nghe thấy thế Sa Hoàng biết ngay thằng mặt L kia muốn gì cũng nhếch mép cười lạnh phụ họa:

- Mấy con gà mà thôi! sao mà dám!

!

Ngược lại nghe thấy những lời như đâm vào tim kia của hai tên khốn Huyết – Sa!

Các thành viên của Liên Minh Cầm Thú đều không nhịn được giận run người, sỉ nhục ngày hôm nay Liên Minh Cầm Thú tuyệt đối sẽ không quên.

Tuy nhiên đúng như Sa Hoàng từng nói không quên thì làm cc gì được nhau, chỉ riêng vấn đề khoảng sức mạnh Sa Hoàng đã là tồn tại mà không một ai trong cái Liên Minh Cầm Thú này có thể chơi lại, ngoài ra Sa Hoàng còn có con ác chủ bài mang tên “tàn phá chiến giáp” trừ khi tên nào đó trong Liên Minh Cầm Thú cũng thành công đột phá cấp đạt được bảo giáp như đồng nát kia, nếu không tuyệt đối không có cửa chơi lại Sa Hoàng.

Tuy lên chỉ là chênh lệch một cấp nhưng một cấp này lại là sự chênh lệch về chất vô cùng lớn…

Chỉ tiếc là dù đã rất cố gắng như không chỉ Trần Lâm mà bản thân các vương giả của Liên Minh Cầm Thú cũng gặp phải không ít vấn đề tạm thời không đến được cái nhiệm vụ tiến cấp kia.

Nhìn bè lũ Liên Minh Cầm Thú kéo theo hai thương bệnh binh Kim Mao Sư Vương và Bạch Ưng Vương rời đi trở về phòng vip của mình hảo hảo trị thương…

Sa Hoàng thoáng hừ lạnh một tiếng rất chi là không vui nhìn qua Trần Lâm nói:

- Vậy mà bọn thú này không bị chọc giận phát điện…

- Haizzz… ta còn nghĩ có thể đánh được một trận… đúng là mấy con gà chán thật…

- Huyết tổ ngươi thấy có đúng không???

Ở cái tầm này của Sa Hoàng trừ rất rất ít như đối tượng đặc có thể đánh ngang với lão còn lại mọi trận chiến đều là một hồi hành gà và ai mà không thích hành gà.

Không chỉ Kim Mao Sư Vương và Bạch Ưng Vương, lão Sa Hoàng thật ra còn có ý định đánh lớn hơn thừa dịp này chấp cả Liên Minh Cầm Thú.

Dù sao mặc dù bản thân Sa Hoàng lúc này có ưu thế tuyệt đối nhờ tàn phá chiến giáp hộ thân, nhưng không sớm thì muộn những kẻ khác cũng sẽ chạm đến ngưỡng cửa kia, cơ hội hành gà như thế này sợ là khó mà có nữa.

Thế nên Sa Hoàng muốn thừa cơ này hạ bên uy phong của đối thủ xuống cho vạn tộc thấy cái game này thằng nào mới là bố.

Đáng tiếc đám Khổng Tước Vương, Thanh Loan Vương… lại không dám chiến.

Sa Hoàng cũng đành chịu không thể thực hiện mộng tưởng cao đẹp kia, trừ khi lão đích thân lên bờ tìm bọn cầm thú kia ngoài thế giới thật, lúc đó hệ thống không quản được.

Về phần Trần Lâm, nghe thấy những lời than thở của Sa Hoàng hắn chỉ biết liếm liếm môi cười trừ xem như chó nó sủa không nghe thấy gì.

Lão Sa Hoàng bá quá nên chiến là phải còn phận con gà thì biết nói gì hơn…

Rất may cho Huyết tổ đại nhân, Sa Hoàng cũng không đòi hỏi quá cao ở vị đồng minh này.

Mục đích chính của Liên Minh Huyết Sa thật tế cũng chỉ là để Sa tộc có thêm đồng minh đối đầu với đối thủ trực tiếp Long tộc, thế nên chỉ cần Trần Lâm đừng quá phế khi cả đám Kim Mao Sư Vương đều lên cấp hết rồi mà bản thân hắn còn lò mò dưới đất là được.

Huống chi sao một thời gian dài kết minh Sa Hoàng cũng nhận ra vai trò của vị Huyết tổ này nên dần dần chả trông mong gì nhiều.

Một vỗ nhẹ nhàng vỗ vào vai Trần Lâm khiến Huyết tổ đại nhân xuýt chút nữa phun máu, Sa Hoàng cười lên khoái chí nói:

- Thôi mặc kệ đám chim thú kia…

- À mà… nghe nói bên Huyết tộc của ngươi đang tổ chức nhậu sương sương bên đó…

- Không biết ta qua ngồi chơi chút xíu được không???

- Đượcccc… dĩ nhiên là được…

- Gì chưa anh em ta tình thương mến thương, lão ngồi luôn cũng được nói gì ngồi chơi… ha… ha…

Cảm nhận được cánh tay sắt to lớn đang siết lấy cổ mình, Trần Lâm có mười lá gan cũng không dám nói không với lão cá mập này cười còn khó coi hơn khóc nói.

Rõ ràng với lão Sa Hoàng công dụng duy nhất của Trần Lâm chỉ có một, đó chìa khóa hầm rượu của Huyết tộc.

Cái này phải trách Tửu Hy Thần, những Huyết Hồ nữ sao khi học nghề từ nàng xong đều ủ ra những loại rượu tuyệt hảo đến cả rượu của hệ thống cũng không bì kịp khiến Sa Hoàng đại nhân không tránh được con đường bợm nhậu kia.

Dĩ nhiên không chỉ có mình Sa Hoàng trong cuộc vui này…

Đúng lúc Trần Lâm và Sa Hoàng dắt tay nhau rời khỏi cửa vào khu đấu giá đi tìm phòng vip của Huyết tộc, một mái đầu vàng nghệ óng ánh cùng nước da sẫm màu đặc trưng của người miền biển đã chạy ù đến cười nói:

- Lão cha… Trần Lâm… hai người đi đâu vui vậy…

- Sao không rủ ta theo…

Quả đầu vàng nghệ xoăn như sợi mì, thân hình nóng bỏng ngực tấn công mông phòng thủ cùng nước da bánh mật cá tính và nhất là còn chỉ mặc mỗi bộ bikini trên người kia không ai khác ngoài bạn nhậu số một của Trần Lâm và cũng là con gái của Sa Hoàng, chị đại Bạch Sa…

Hiển nhiên cuộc vui thế này thể loại ham vui chả kém gì Huyết tổ đại nhân như Bạch Sa sao có thể bỏ qua, chỉ là thứ nàng không bỏ qua được dường như không phải trang bị của hệ thống.

Thấy Bạch Sa vui vẻ chạy đến, Sa Hoàng đại nhân vô cùng có trách nhiệm người cha không đợi Trần Lâm kịp nói gì đã gật đầu cái rụp nói:

- Tốt càng đông càng vui…

- Chúng ta cùng qua Huyết tộc ngồi chơi… nhớ ngồi chơi thôi đó…

- Cái đó lão cha không cần phải nói…

- Gì chứ ta xưa nay rất là biết điều đó…

Được Sa Hoàng chấp thuận, Bạch Sa biết ngay thời tới rồi rất là kiên quyết chính trực gật đầu nói.

Chỉ là dường như khái niệm biết điều gì đó kia là điều mà Bạch Sa và cả Sa Hoàng đều không bao giờ có trong đầu…

Ngược lại thấy hai cha con này kẻ tung người hứng gần như không xem mình ra gì, Trần Lâm không nhịn được hai mắt trắng dã thầm nghĩ:

- Đánh qua đánh lại… nghĩ là do tình anh em ai dè rốt cuộc cũng muốn lão tử bao ăn nhậu, mà không chỉ bao cha mà còn phải bao luôn cả con…

- Đm quá đáng thật chứ!

Đáng tiếc đến cả Liên Minh Cầm Thú chim đông thú mạnh cũng không dám ho với vị đế vương Hải Sa tộc này, Trần Lâm chỉ dám nghĩ trong lòng sao mà dám hú hí gì đành ngoan ngoãn dẫn theo hai cha con mặt dày này đến phòng vip của Huyết tộc ngồi chơi.

Còn ngồi chơi trong bao lâu, có dùng cái gì khác của gia chủ hay không thì chỉ có hai cha con cá mập này biết.

Ngược lại đương sự trong cuộc chơi đều lần lượt kéo đi hết, trận chiến nhỏ có phần trống vắng giữa hai khối liên minh quân sự xem như tạm kết thúc nhường chỗ cho sự kiện của hệ thống, những tiểu chủng tộc đang quan chiến cũng an lòng kéo nhau về vị trí vốn có của mình…

Người đi tiệc cũng tàn mọi chuyện xem như kết thúc…

Tuy nhiên đúng ngay cái lúc mọi người đều nghĩ phim đã hết thì đoạn after credit đột nhiên hiện lên trên màn hình…

Từ trong bóng tối, một lão mắt chột da đen đột nhiên bước ra cười nói… à không lộn… ta lộn truyện…

Từ trong bóng tối, một trung niên nam tử thân mang kim giáp óng ánh tựa như chiến thần hàng lâm khí thế vô cùng, trên đầu lại có thêm hai chiếc sừng công như sừng rồng đầy ngạo khí đột nhiên bước ra rồi cất lên chất giọng trầm hùng vang xa đầy tính khiêu khích nói:

- Sa Hoàng quả nhiên là có bản lãnh…

- Một thân trấn áp cả Liên Minh Cầm Thú khiến ta cũng phải lau mắt mà nhìn nha…

- Thật là hảo lợi hại…

Ngay lập tức nghe thấy giọng nói đầy tính khiêu khích kia, ánh mắt của Sa Hoàng thoáng trầm xuống lạnh lùng nhìn qua kim giáp nhân kia…

Đương kim thiên hạ này, kẻ dám khiêu khích Sa Hoàng và kẻ có thể khiến Sa Hoàng phải trầm trọng mà nhìn như thế chỉ có đúng một người, đó không ai khác chính là Long Hoàng Kinh Long.

Thật không ngờ kẻ xưa này ít lộ mặt nhiều như Long Hoàng cũng tham gia cuộc vui này và càng không ngờ lão lại chủ động đi khiêu khích Sa Hoàng, chuyện này đúng là phiền.

Nhưng đáng nói hơn là không chỉ có mình Long Hoàng mà ngay bên cạnh hắn lại có thêm một người, đó một lão nhân gầy như cây tre, mặt trắng như tử thi nhưng cái tên của lão chỉ sợ còn nổi hơn cả Long Hoàng, lão ta không ai khác chính là Cốt Long đại trưởng lão.

Nói các khác hai tồn tại mạnh nhất Long tộc đều đã bước ra, toàn trường lập tức hít một ngụm lãnh khí, nhìn tình hình này bất kỳ ai cũng ý thức được cuộc vui xem ra chưa kết thúc…

Bên kia Trần Lâm dù có hơi phế nhưng không ngu…

Từ lúc Sa Hoàng nhảy ra tham chiến, Trần Lâm đã nhận ra được lão cá mập kia muốn lợi dụng sức mạnh vượt trội của mình trong giai đoạn này cho Liên Minh Cầm Thú một cái bạt tai xem như một lời khẳng định sức mạnh của Liên Minh Huyết Sa.

Tuy nhiên ở đây không phải chỉ có mình lão Sa Hoàng đột phá cấp mà Long tộc cũng có thậm chí còn có nhiều hơn, Long Hoàng Kinh Long và cả Cốt Long đại trưởng lão đột nhiên ra mặt rõ ràng là muốn học theo Sa Hoàng trước đó cho Liên Minh Huyết Sa một bạt tai khẳng định Long tộc mới là bố con game này.

Nhận thấy game này không thơm, Trần Lâm khẽ nghiêng đầu nhỏ giọng nói:

- Lão Sa… ta thấy team địch hơi bị mạnh…

- Hay là mình rút lui chiến lược đi…

Vấn đề đau đầu nhất trong cuộc chơi này không chỉ là sức mạnh khủng bố của hai đại lão Long tộc mà còn là tàn phá chiến giáp biểu tượng của cấp .

Chỉ riêng sức mạnh trấn áp tuyệt đối của tàn phá chiến giáp, đừng nói Trần Lâm cho dù bất kỳ cá thể nào trên Thiên Lam tinh này nếu không sở hữu tàn phá chiến giáp tương ứng đều không có cửa thắng, thậm chí là đánh ngang cũng không thể.

Với Trần Lâm người xưa nay luôn xem quần với nón đều như nhau thì đã không đánh lại đối thủ cách tốt nhất là chạy, vô cùng đơn giản không cần phải nghĩ nhiều…

Kẻ sống sau cùng mới là kẻ thắng, đó là phương châm của Trần Lâm.

Tính ra hệ tư tưởng này khá giống Bạch Ưng Vương, Trần Lâm cũng là con người theo chủ nghĩa hiện thực đương đại thà chịu nhục chứ không để bị đánh vô ích.

Thế nên với Trần Lâm một hành động không có lợi thì thôi không làm mặc kệ người khác nghĩ gì.

Tuy nhiên dù là cá sống dưới biển nhưng Sa Hoàng đắng lòng thay lại rất xem trọng mặt mũi, với Sa Hoàng không đánh mà chạy còn nhục hơn bại trận.

Trận chiến có thể nói là một chấp hai này, Sa Hoàng vẫn muốn chơi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio