”Nếu như rời đi, ta phát hiện mình vẫn sẽ khổ sở, vẫn sẽ nhớ nhung mà nói, ta sẽ bắt nàng trở lại chính là — dù sao nàng ấy cũng yếu như vậy, sẽ không phải là đối thủ của ta. Nhưng mà, lúc ta nắm những tia ánh sáng ở trong lòng bàn tay ta xem không thấy nó, buông tay ra, nó lại không thấy —có được vốn chính là một loại ảo giác.”
Nếu không thể có được ánh mặt trời, như vậy, ta vẫn có thể phải có được ngươi thôi. Như vậy cũng không tồi.
Vốn tưởng rằng nữ nhân đều sẽ bởi vì “” cho người khác mà khóc kêu muốn nam nhân kia phải phụ trách, mà ngươi lại một bộ dáng không có gì xảy ra cả, thật làm cho người ta có chút tức giận. Có lẽ, đây chính là phong tục của “Quê quán của ngươi”? Thật là một địa phương kỳ quái. . . . . .
Cảm giác đêm đó thật là không tệ, thậm chí còn làm cho ta có một loại suy nghĩ hi vọng ngây thơ là thời gian cứ như vậy dừng lại ở thời khắc đó. Có lẽ, ở trên hòn đảo cách xa thế nhân đó ta và ngươi mới thật sự là, người chỉ sống vì mình thôi.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ vui như vậy của ngươi, cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp như vậy của ngươi, xinh đẹp đến mức ta không nhịn được muốn chiếm hữu, không nhịn được muốn tự tay hủy diệt.
Trước hết cho ngươi một đoạn thời gian tự do đi, Hạ Lan Phiêu. Ngươi tốt nhất cầu nguyện ta sẽ quên ngươi, nếu không, ngươi cũng đừng nghĩ chạy muốn chạy nữa. . . . . .
Trên mặt Tiêu Mặc tràn đầy mỉm cười thản nhiên, hình như rốt cuộc nghĩ ra một ý định không tồi, dáng vẻ tâm tình vô cùng tốt. Lý Trưởng sững sờ, sau đó gật đầu, trong lòng yên lặng vì Hạ Lan Phiêu mặc niệm một chút.
Thì ra là còn không chịu buông tay. . . . . . Hạ Lan tiểu thư, ta thật sự đồng tình với ngươi. . . . . .
“Công tử.”
“Hả?”
“Lưu Ly tiểu thư đợi ngài đã lâu rồi.”
“Như vậy à. . . . . . Để cho nàng đi vào thôi.”
——— ———— Tuyến phân cách tiểu Hồ Ly ——— ————
Theo ngôn tình tiểu thuyết viết mà nói, lúc Hạ Lan Phiêu một mình khóc thầm phải có một nam phụ ra ngoài anh hùng cứu mỹ nhân, đối với nàng tỉ mỉ che chở mọi cách an ủi. Nhưng chân tướng của sự thật là, nàng một người khóc đến đêm khuya, khóc đến trên đường lớn không có bất kỳ ai, cũng không thấy bất luận kẻ nào tới quan tâm nàng.
“Ô ô. . . . . .”
Rốt cuộc nước mắt chảy khô. Thì ra là, coi như khổ sở nhiều hơn nữa, bi ai nhiều hơn nữa, cũng vẫn sẽ qua đi. Người luôn là phải sống tiếp.
Bây giờ đã là đầu thu rồi, ban đêm gió thổi ở trên người lạnh phát run. Ánh mắt của Hạ Lan Phiêu đã sưng đỏ giống như một hột đào, gần như là không mở mắt được. Nàng mặt không vẻ gì đứng dậy, tóc dài tung bay ở trong gió, một thân một mình đi ở trên đường yên tĩnh, thật rất giống nhân vật trong Liêu Trai (). . . . . . Cho nên, khi nàng trở lại khách sạn thì tiểu nhị một bộ dáng giống như thấy quỷ cũng không thể trách người ta.
() Liêu Trai: Là tên tắt của tuyển tập truyện ngắn cổ đại “Liêu Trai chí dị” (聊斋志异) – Bồ Tùng Linh.
“Hạ Lan tiểu thư?” Tiểu nhị khoa trương nhìn nàng: “Làm sao trễ như vậy ngươi mới trở lại? Ngươi không đi sao?”
“Đi dạo phố.” Hạ Lan Phiêu không để ý đến ý tứ trong lời nói của tiểu nhị, chỉ là ngắn gọn trả lời.
“Bây giờ không phải là sớm dẹp quầy à. . . . . . Đúng rồi, hôm nay Tiêu công tử đi chung cùng tiểu thư trả phòng rồi, nói là có việc gấp muốn rời khỏi. Ta vốn tưởng rằng tiểu thư cũng cùng đi, không ngờ. . . . . .”
Trên mặt tiểu nhị đều viết “Không ngờ ngươi cứ như vậy bị ném bỏ”, mà Hạ Lan Phiêu cũng biết tình trạng bây giờ của mình chính là một oán phụ rõ ràng, không có lấy bất kỳ cớ gì vì mình che giấu. Dĩ nhiên, chân tướng mọi chuyện cũng đúng là nàng bị ném bỏ rồi. . . . . .
Nhưng mà, tại sao ngay cả tiểu nhị thô tục như vậy cũng có thể dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn ta? Chẳng lẽ ta thật sự nhỏ yếu thế sao?
Tiểu nhị cũng không có nhận thấy được ở trong lúc vô tình mình đã bị một nữ nhân giận chó đánh mèo, chỉ là tốt bụng nói sang chuyện khác, cười híp mắt nói: “Hạ Lan tiểu thư, hôm nay nhưng là sinh nhật của Lý lão gia tôn quý nhất Giang Đô đấy, Lý gia đốt rất nhiều pháo hoa chúc mừng sinh nhật cho Lý lão gia! Tiểu thư nhìn thấy không?”
“Ừ.”
“Có phải là rất đẹp hay không?”
“Khó coi chết đi được. . . . . . Dùng cái loại đồ vật một giây sau liền biến mất không thấy gì nữa đến chúc mừng sinh nhật, đám tôn tử (con cháu) kia thật đúng là đầu óc có bệnh — chẳng lẽ bọn họ là muốn cho người nọ giống như pháo hoa huy hoàng trong nháy mắt, sau đó trở thành hài cốt sao?” Hạ Lan Phiêu cười lạnh.
. . . . . .
Tiểu nhị nghẹn họng trân trối nhìn Hạ Lan Phiêu, quả thật không thể tin được lời nói đại nghịch như vậy lại có thể nói ra từ trong miệng của cô gái mảnh mai này. Hạ Lan Phiêu không để ý đến hắn, chỉ là tự nhiên đi lên lầu. Đầu của nàng mê man đáng sợ, trên người cũng rét run, không cẩn thận một chút liền hụt chân, thân thể cũng lơ lửng. Mắt thấy nàng sắp lăn xuống lầu, rốt cuộc một bàn tay có lực nắm ở hông của nàng, kéo nàng đến trong lòng mình. Trong ngực của người ôm nàng chính là ấm áp, làm cho người ta không khỏi an tâm. Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong miệng nỉ non tên tuổi của nam tử này: “Hạc Minh. . . . . .”
“Là ta.” Nam tử mỉm cười với nàng.
“Ta mệt quá.”
“Ừ. Bây giờ ngươi muốn làm cái gì?”
“Tắm ngủ.”
“Tốt.”