Hạc Minh ôm Hạ Lan Phiêu lên lầu, cực kỳ hiếm thấy không có đùa giỡn nàng, khi dễ nàng, thậm chí giọng nói chuyện cũng là bình thường như vậy, làm cho Hạ Lan Phiêu có chút không quen, có chút không biết làm thế nào. Nàng ở trong ngực Hạc Minh có chút không tự nhiên giãy giụa, muốn xuống đất tự mình đi lại, nhưng Hạc Minh lại ôm nàng càng chặt.
“Buông ta ra, ta không có bị gãy tay gãy chân!”
“Ngươi lại tiếp tục phản kháng có thể sẽ thật gãy tay gãy chân.”
Hạc Minh đẩy cửa phòng ra, đặt Hạ Lan Phiêu lên giường, kêu tiểu nhị đưa lên nước nóng. Hạ Lan Phiêu vốn tưởng rằng hắn sẽ nhân cơ hội đùa giỡn mình, lại không nghĩ rằng hắn rất có phong độ thân sĩ ra khỏi phòng, một câu nói cũng không có hỏi nhiều.
Hôm nay Hạc Minh thật kỳ quái. . . . . .
Hạ Lan Phiêu ngâm mình ở trong nước ấm áp, nghĩ thầm Hạc Minh cũng có lúc không tệ lắm, ít nhất giả bộ thân sĩ giả bộ mô phỏng rất giống, đối với nữ nhân tỉ mỉ chu đáo, so với xú Mặc (Mặc thúi) máu lạnh kia tốt hơn nhiều.
Ừ. . . . . . Xú Mặc. . . . . . Biệt hiệu này không tệ, lần sau có thể gọi hắn như vậy xem một chút hiệu quả.
A. . . . . .
Tại sao ta có thể quên, sớm đã không còn “Lần sau” rồi. . . . . .
Trong nước ấm áp, nước mắt của Hạ Lan Phiêu lại tùy ý chảy xuôi. Nàng lảo đảo đứng dậy, mặc vào áo ngủ, cũng không lau khô thân thể và bọt nước trên tóc, cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở trước bàn, nhìn ánh sao trên trời.
Bầu trời đêm thật là đẹp nha. . . . . .
Những vì sao còn sáng chói hơn kim cương, nhưng không có chói mắt nóng rực như ánh mặt trời, làm cho người ta nhịn không được muốn lấy được. Không biết có phải hay không do tác dụng tâm lý, bầu trời sao ở nơi này tuy đẹp, nhưng hình như bầu trời đêm ở Ngư Đảo còn muốn rõ ràng chói mắt hơn nơi đây nhiều. Tánh mạng con người chỉ có trăm năm ngắn ngủn, mà những vì sao ít nhất đã có trăm triệu năm sinh mệnh. Mọi người luôn cảm giác là mình đang nhìn bầu trời sao, nhưng không biết thật ra là những vì sao đang nhìn bọn họ đấy. . . . . .
Những vì sao có sinh mạng vĩnh hằng giống như đang xem kịch, nhìn loài người lần lượt luân hồi, lần lượt vì quyền thế mà trở mặt, phản bội, lần lượt phản kháng và thần phục. Trước kia mặc dù ta thích xem tiểu thuyết xuyên việt, nhưng trong lòng ta biết người là không có linh hồn, người bị chết cũng vạn không có đạo lý sống lại lần nữa đấy.
Nhưng mà, ta chết, ta đã xuyên việt, ta lại sống lần nữa.
Tất cả tất cả, có phải sâu xa bên trong có ai đó đang an bài hay không? Chẳng lẽ trên cái thế giới này thật sự có ‘Thần’ tồn tại sao?
Cho dù có mà nói. . . . . . Hắn cũng quá vội, tuyệt đối sẽ không trông nom ta đâu. So với dựa vào “Thần” cho ta số mạng dự định mà nói, ta tình nguyện bị hắn quên lãng, theo tâm nguyện của mình mà sống. Ít nhất, ta đã thoát khỏi số mệnh của “Hạ Lan Phiêu” rồi, không phải sao?
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, rốt cuộc lộ ra nụ cười thản nhiên. Nhưng làm sao nàng có thể biết, nếu mà có thể dễ dàng phá vỡ số mệnh như vậy mà nói, số mệnh cũng không xứng là “Số mệnh” rồi.
Ở bên trong vùng ánh sao này, nàng không tự chủ được nghĩ tới nam tử giống như sinh ra đã thuộc về bóng tối đó, đưa tay sờ về phía bầu trời đêm sâu thẳm, ở dưới ánh sao tay giống hệt gốm sứ trắng. Mà đúng lúc này, cửa phòng của nàng đột nhiên bị người đẩy ra. Nàng gần như là không cần quay đầu lại, chỉ cần cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của cái ôm nàng trên thân người kia là có thể biết người nọ là ai.
“Hạc Minh. . . . . .” Hạ Lan Phiêu nói giống như thở dài.
“Ừ.”
“Không có gõ cửa liền vào phòng của một cô gái không tốt đâu.” Hạ Lan Phiêu khe khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn nam tử giống như yêu nghiệt đó.
“Cho nên?”
Hạc Minh cười nhạt với Hạ Lan Phiêu, nhưng ý uy hiếp trong mắt lại đột nhiên tăng nhiều, hình như tùy thời chuẩn bị trở mặt. Hạ Lan Phiêu là người bình thường, nàng tự nhiên biết sự chênh lệch về sức mạnh của nàng và Hạc Minh, cũng biết vô duyên vô cớ trêu chọc biến thái là một hành động rất không có ý nghĩa. Cho nên, nàng buông tha tự ái, lấy lòng nói: “Nếu như ngươi gõ cửa mà nói, ta sẽ tới cửa nghênh đón ngươi, như vậy tốt hơn.”
. . . . . .
“Tiểu Hạ Lan ~~~ “ Rốt cuộc Hạc Minh cười: “Vốn cho là ngươi bị Tiêu Mặc ném đi sẽ rất đau lòng, không ngờ ngươi khôi phục nhanh như vậy ~~ nếu hắn không có ở đây, ngươi theo ta, có được hay không?”
“Này. . . . . . Hắn đã không có ở đây, ngươi không có cần thiết coi ta giống như banh vải nhiều màu mà tranh đoạt, cố ý chọc giận hắn đi.”
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta ‘giành’ ngươi là vì hắn?” Giọng của Hạc Minh trong lúc vô tình trầm thấp xuống.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hạ Lan Phiêu nghiêng đầu nhìn Hạc Minh, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết: “Ta à, chính là một Tàng Bảo Đồ () sống, cũng là giá trị thể hiện cuộc đời của Đại Nhân Môn (). Tiêu Mặc cảm thấy ta không có ý nghĩa, ném ta rồi, không biết lúc nào thì Hạc Minh đại nhân cũng chịu buông tay, ném ta vứt bỏ? Khi đó, thế giới của ta mới chính thức thanh tịnh. . . . . .”
() Tàng Bảo Đồ: bản đồ dẫn đến nơi cất giấu bảo vật.
() Đại Nhân Môn: những người bề trên, quan lớn….
Bọt nước trên tóc Hạ Lan Phiêu theo mái tóc dài của nàng từng giọt rơi xuống, cũng làm ẩm vạt áo của Hạc Minh, làm lòng người ẩm ướt phiền chán. Hạc Minh đùa bỡn tóc của Hạ Lan Phiêu, ngón giữa quấn vòng quanh sợi tóc đen nhánh ẩm ướt của nàng, có chút không nhịn được hỏi: “Tại sao không lau khô người?”
“Ta thích cảm giác hơi nước bốc lên ở bên trên thân mình.”
“Sẽ lạnh.”
“Chẳng lẽ Hạc Minh đại nhân lại có thể biết quan tâm thân thể của ta?” Hạ Lan Phiêu nghịch ngợm le lưỡi: “Nhưng mà, không có biện pháp nha. . . . . . Ta chính là một người lười. Nếu không ngươi giúp ta lau đi?”
Có lẽ là đau lòng quá nhiều rồi, sẽ có một tầng màng bảo hộ, sẽ trở nên cường tráng, hoặc giả là tâm đã đau đến chết lặng, Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình đột nhiên cái gì cũng không sợ. Nàng không sợ chết nữa, không sợ không thể trở về nhà nữa, cũng tự nhiên sẽ không sợ một biến thái — cùng lắm là bị hắn giết thôi! Ta ngược lại muốn nhìn Hạc Minh có thể hay không động thủ với ta?
“Được.”
Hạc Minh không để ý đến sự khiêu khích của Hạ Lan Phiêu, chỉ là cười bỏ đi trường bào của mình. . . . . . Giúp Hạ Lan Phiêu lau tóc. Động tác của hắn êm ái mà chuyên chú, làm cho Hạ Lan Phiêu cảm thấy mình lại xuyên qua đến bên người Tiêu Nhiên rồi.
Nếu là Tiêu Nhiên dịu dàng như vậy, tất cả đều không có vấn đề, nhưng vì sao Hạc Minh lại đột nhiên dịu dàng hiền hòa như vậy? Đầu óc của hắn bị hư ư?
“Hạc Minh?”
“Hả?”
“Ngươi không sao chớ.”
. . . . . .
“Tại sao nói ta có việc?”
“Cả ngày hôm nay cũng không thấy ngươi biến thái. Ngươi nói chuyện cũng không mang theo chút giọng điệu ‘hừ hừ hắc hắc’ nào, ta thật sự không có quen. . . . . . Mà ngươi lại còn lau tóc cho ta! Ngươi thật không có sao chứ?”
“Tiểu Hạ Lan ~~ ý của ngươi là ta không bình thường rồi ~~ vậy ta làm cái gì mới là bình thường ~~ bổ nhào vào ngươi sao ~~~”