Hạ Lan Phiêu đẩy xe lăn, trong lúc mọi người nhìn chăm chú có chút khiếp đảm đi tới đại sảnh rộng lớn phía trước, ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Lý Thương Nguyệt, cúi đầu, hoàn toàn diễn vai một nha hoàn nhút nhát rụt rè.
Trong đại sảnh, tộc trưởng đương nhiệm Lý Hi Bạch và “cháu trai lão gia” trong miệng Tuyết Nha đã chờ ở đó. Bọn họ cũng ưu nhã tự nhiên uống trà thưởng đẳng trong chén sứ trắng trên tay, mặc dù không có nói chuyện với nhau, nhưng khi giơ tay nhấc chân thoạt nhìn rất hài hòa.
Ngồi ở cao nhất, tóc bạc mặt hồng hào chính là “Lão nhân” dĩ nhiên là Tộc trưởng Lý Hi Bạch, mặc dù tuổi gần , xem ra lại rất là khỏe mạnh, một bộ dáng ôn hòa lễ độ, mà người “cháu trai” quả nhiên cũng giống như lời của Tuyết Nha, là một đệ nhất mỹ nam.
Nhưng. . . . . . Tại sao”Cháu ngoại” có hai ngừoi, hơn nữa bộ dáng của bọn họ với Hoa Mộ Dung và tên yêu nghiệt Hạc Minh kia lại giống nhau như đúc?
Ngay cả nụ cười biến thái cũng giống nhau!
Không, bọn họ nhất định chính là cùng một người thôi. Giống như lời của Hạc Minh, mọi người dựa vào bản lãnh của mình tới đoạt huyết ngọc, ta có thể giả mạo nha hoàn, bọn họ tự nhiên có thể giả mạo thiếu gia. Nhưng là, tại sao vai diễn của ta cùng nhân vật của bọn họ lại có địa vị khác biệt lớn như vậy. . . . . .
Thôi, bọn họ cũng không có chào hỏi ta, ta cũng vẫn làm bộ như không biết tốt hơn. Đây là trận đấu, tốt nhất ta không nên cho người khác biết ta biết tên biến thái. . . . . .
“Thương Nguyệt cũng tới sao. Lại đây ta giới thiệu ngươi, đây là biểu huynh Hoa Mộ Dung của ngươi, vị này là bằng hữu biểu huynh ngươi tên là Hạc Minh, bọn họ đặc biệt từ Tề quốc chạy tới. Mau qua chào biểu huynh ngươi.” Lý Hi Bạch nói với Lý Thương Nguyệt.
“Hừ.”
Lý Thương Nguyệt không để ý đến lời nói của Lý Hi Bạch, vẻ mặt theo bản năng trầm xuống, thói quen nghiêng đầu đi, giống như một đứa bé được cưng chiều tới hư. Sắc mặt Lý Hi Bạch run lên, ánh mắt lóe lên một cái, cúi đầu cười nói: “Tiểu tử, ngươi lại muốn phản kháng mệnh lệnh của ta?”
“Không cần ngươi quan tâm.” Thương Nguyệt nói.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể làm Tộc trưởng rồi?” Lý Hi Bạch hừ lạnh một tiếng.
“Thử một chút xem sao.”
“Tại sao? Ta không nhớ rõ ngươi cảm thấy hứng thú với vị trí tộc trưởng.”
“Một người què làm Tộc trưởng dù sao cũng tốt hơn một tên sắc quỷ hoặc là một tên tiểu bạch kiểm, gia gia.” Lý Thương Nguyệt châm chọc nói.
Tiểu bạch kiểm? Hắn nói hẳn là Mộ Dung đi, quả thật rất chuẩn xác. . . . . .
Không được, ta không thể cười! Hoa Mộ Dung là bằng hữu của ta, ta cười nhạo hắn như vậy là không có phúc hậu rồi! Huống chi ánh mắt giết người của hắn rõ ràng đang nhìn tới ta. . . . . .
“Không được gọi ta là gia gia, gọi ta là Tộc trưởng đại nhân.” Lý Hi Bạch âm trầm nói.
“Vâng, vâng.”
Lý Thương Nguyệt không sao cả nhún nhún vai, nhưng trong mắt không cách nào che giấu cô đơn. Lý Hi Bạch lạnh lùng nhìn mình tôn tử một cái, sau đó nhìn Hạ Lan Phiêu thật sâu, nhìn đến trong lòng Hạ Lan Phiêu không nhịn được lạnh run một cái. Mà ở một giây kế tiếp, hắn đột nhiên đi tới trước mặt Hạ Lan Phiêu, nặng nề vỗ bả vai của nàng, trong nháy mắt đổi lại một vẻ mặt từ ái: “Nha đầu, ngươi tên là gì?”
“Tiểu. . . . . . Tiểu Phiêu.”
“Nghe nói ngươi là nha đầu duy nhất dám đánh mắng tiểu tử thúi này , thật là không tồi! Làm cháu dâu ta đi!”
“Hả?” Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Lý Hi Bạch.
“Khốn kiếp!” Khuôn mặt nhỏ nhắn Lý Thương Nguyệt sung huyết đỏ bừng, không nhịn được từ xe lăn đứng lên, sau đó lảo đảo mấy bước, suy sụp tinh thần ngã xuống. Hắn oán hận nhìn Lý Hi Bạch, chửi ầm lên: “Lão sắc lang, không được thấy người phụ nữ nào cũng muốn để người đó làm thê tử của ta!”
“A ha ha ha a ~~~”
Lý Hi Bạch đắc ý nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng của tôn tử mình, vui vẻ cười to, nhưng là không có một chút dáng vẻ tộc trưởng. Hạ Lan Phiêu trợn mắt há hốc mồn nhìn một trò khôi hài trước mặt mình, lại nghe thấy Lý Hi Bạch cúi đầu nói: “Ta sẽ không nhường ngươi.”
“Ta không cần.”
“Rất tốt.”
. . . . . .
Ai có thể nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là sao không? Vốn hai người nên là kẻ thù lại có cái gì không đúng, giống như bọn họ không có cừu hận gì, giống như là hai đứa bé đang giận dỗi nhau! Người của Lý gia quả nhiên đều rất kinh điển. . . . . .
Trong đại sảnh Lý gia, Hạ Lan Phiêu đang ngẩn người, Lý Thương Nguyệt đang khó chịu, Hoa Mộ Dung thì uống trà không nói một lời, Hạc Minh thì đang mỉm cười biến thái.
Không khí, đột nhiên trở nên có chút quỷ dị, hình như có số gợn sóng đang mãnh liệt dâng lên trong sóng biển. Không biết có phải là ảo giác hay không, Hạ Lan Phiêu cảm giác sắc mặt của Hạc Minh đại nhân hơi khó coi, nhất định là có liên quan đến “Mấy ngày nay“. Trong lúc Hạ Lan Phiêu bị không khí trầm mặc làm cho tay chân có chút luống cuống một bóng dáng khổng lồ đột nhiên bước lên đại sảnh.
“Gia gia, ta tới đây. Ồ, Thương Nguyệt sao lại ở đây? Ta cho là ngươi không dám tới.”
Theo một giọng nói vang dội vang lên, Hạ Lan Phiêu quay đầu lại, lại nhìn thấy một người mập mạp, khuôn mặt bình thường, khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét khuôn mặt này( hồ ly: mỹ nam nàng sẽ không mệt mỏi. . . . . . ) Hạ Lan Phiêu cũng không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác người này rất là quen mặt, không kiềm chế được nhìn mặt hắn vài lần, mà người đó cũng như có điều suy nghĩ nhìn Hạ Lan Phiêu, giống như đang nhớ lại cái gì.
Chẳng lẽ. . . . . .
Đây chính là vưà thấy đã yêu trong truyền thuyết?
Ta không muốn cùng người nam nhân đầu heo này vừa thấy đã yêu a!
Trong lòng của Hạ Lan Phiêu khổ sở rối rắm, trơ mắt nhìn nam tử đầu heo đi từng bước một về phía nàng, nắm tay của nàng, cắn răng nghiến lợi nói: “Nha đầu thối, rốt cuộc lại để cho ta tìm đến ngươi rồi! Để ta xem ngươi chạy như thế nào!”
À?
Vừa thấy đã yêu trong nháy mắt biến thành X giết án. . . . . .
Tay của Hạ Lan Phiêu tay bị nam tử đầu heo này nắm đến đau, mà đau đớn khiến ánh sáng trong đầu nàng lóe lên, rốt cuộc nhớ tới người này là ai. Nàng chỉ cảm thấy máu trong người cũng đọng lại, liều mạng giãy giụa, chán ghét hô to: “Là ngươi? Buông ta ra!”
“Nha đầu thối! Ban đầu ngươi và tình nhân của người đánh bản thiếu gia thành như vậy, hiện tại ngươi là tự chui đầu vào lưới, bản thiếu gia làm sao sẽ bỏ qua ngươi? Ta muốn ngươi làm thị thiếp của bổn thiếu gia, đời đời kiếp kiếp không được rời!”
“Lý Đa, thật càn rỡ!” Lý Hi Bạch đột nhiên lên tiếng: “Có phải cảm thấy ta đã chết rồi hay không, có thể thay thế ta sử dụng quyền lực tộc trưởng rồi hả ?”
“Ta...ta. . . . . .”
“Huống chi, nàng đã là người của Thương Nguyệt. Ta mặc kệ các ngươi trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi không thể khi dễ đệ tức phụ(em dâu) của mình.” Lý Hi Bạch nghiêm túc nói.