Lãnh Hoàng Phế Hậu

chương 234

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Ly nói xong, nhớ lại máu tươi nhuộm đỏ buổi tối đó, không nhịn được rùng mình một cái. Tiếng gào thét của các thôn dân trước khi chết luôn vọng lại bên tai nàng, từng giây từng phút tra tấn tinh thần của nàng, mà nàng không biết đã bao lâu nàng không ngủ được rồi.

Thật là buổi tối đáng sợ. . . . . . Cả đời của ta không cách nào quên buổi tối đó. . . . . .

Trong miệng mọi người, trong đôi mắt, trong lỗ mũi đều chảy máu, đỏ đỏ, giống như ánh sáng trên bầu trời. . . . . .

Cả thôn trang đều là màu đỏ!

Ta núp ở trong phòng, nhìn họ đau đớn ngã xuống, nghe bọn họ tuyệt vọng thét chói tai. Có vài người không uống nước giếng bị hạ độc, thì tìm kiếm thảo dược xung quang, nhưng bọn họ chỉ tìm được một đội binh mã cầm đao.

“Giết.”

Một người tướng quân còn trẻ nhẹ nhàng ra lệnh, sau đó cả thôn trang đều là màu đỏ. Ta nhắm hai mắt lại, bịt kín lỗ tai, nhưng tiếng kêu gào của các thôn dân vẫn không ngừng truyền vào lỗ tai của ta. Ở nơi làm người ta hít thở không thông này, ta nhắm mắt thật chặc, nước mắt cũng không cầm được chảy xuống.

A Mặc. . . . . . Ta biết rõ ngươi luôn kiêng kỵ Khuyển Nhung ngày sau sẽ mưu phản, vẫn hoài nghi ta đối với ngươi có thật lòng hay không. Hôm nay, toàn tộc ta đều giao vào trong tay của ngươi, cuối cùng ta có thể chứng minh thành tâm của ta đi. . . . . .

“Lưu Ly tỷ tỷ, tại sao tỷ còn ở lại chỗ này vậy? Đi mau!”

Một đôi tay nhỏ bé mềm nhũn nắm lấy ta. Ta mở mắt ra, lại nhìn thấy Phi Lưu đang lôi kéo ta đi ra cửa sau. Trên người của hắn đã đầy vết thương, mà từ trước đến nay khí lực của hắn rất lớn. Ta cả kinh, lại bị hắn kéo đi vài bước, nhưng cửa cũng bị binh sĩ A Mặc đá văng.

“Thì ra ở đây còn có cá lọt lưới!” Có người ở mỉm cười: “Nghe nói tiểu tử ngươi là tộc trưởng, thế nào, tuổi không lớn lắm còn muốn ‘ anh hùng cứu mỹ nhân ’?”

“Lưu Ly tỷ tỷ, ta đến ngăn bọn họ, ngươi đi trước.”

Phi Lưu đứng ở trước thân thể của ta. Thân thể của hắn bởi vì sợ hãi mà không ngừng phát run, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, như nam tử hán bảo vệ ta. Ta nhìn hắn, trong mắt mãnh liệt rung động.

Nếu như ngươi biết đây, tất cả đều là ta sai lầm, ngươi còn có thể bảo vệ ta sao, chảy bay? Ta là tội nhân. . . . . .

“Phi Lưu. . . . . .”

“Đi mau! Ta là Tộc trưởng, ta phải bảo vệ tộc nhân của mình! Tỷ tỷ ngươi đi mau!”

Phi Lưu nói xong, đột nhiên đẩy ta lui về phía sau, nhưng cũng trong nháy mắt bị một cây đao đâm vào lồng ngực. Ta đứng ở sau lưng hắn, cảm nhận dòng máu nóng rực vẩy lên mặt của ta, chỉ cảm thấy mặt nóng rát như bị thương. Ta ngơ ngác nhìn Phi Lưu ngã trên mặt đất, mà giọng nói sau cùng của hắn nói với ta: “Tỷ tỷ, đi mau. . . . . .

Phi Lưu, Phi Lưu. . . . . .

Tại sao ngươi ngốc như vậy?

Tự tay ta hại chết người thân của ta, ta có tư cách gì làm tỷ tỷ của ngươi?

Người đáng chết, là ta a. . . . . .

Ta ngơ ngác đứng đó nhìn một thanh đao lớn nhẫn tâm chém về phía ta, lại thấy một người đứng ở trước mặt của ta. Người nọ nói với binh lính: “Hoàng thượng phân phó, nữ nhân này phải sống.”

Hoàng thượng. . . . . .

A Mặc, rốt cuộc trong lòng của ngươi có ta không? Nhưng ta tình nguyện chết cùng bọn họ!

Dù là nước biển trong veo, cũng tẩy không sạch tội nghiệt trên người ta. . . . . .

Dưới trời chiều, ta ngồi ở trên thuyền, nhìn thôn Tiểu Như êm ắng ngày xưa biến thành biển lửa, cả người mềm yếu, tê liệt ngã xuống ở trên thuyền. Người thủ lĩnh đối với ta rất là khách khí, nhưng ta biết trong tim của hắn cũng nhất định là đang giễu cợt ta.

Nhưng là, vậy thì như thế nào? Chỉ cần A Mặc không có nguy hiểm, chỉ cần A Mặc có thể tin tưởng lòng của ta, coi như sau khi ta chết rơi vào địa ngục, chịu hết đau đớn thì thế nào? A Mặc, việc mà Hạ Lan Phiêu có thể vì ngươi làm, ta cũng có thể làm vì ngươi!

Cho nên, ngươi có thể yêu ta một chút hay không? Chỉ cần một chút là tốt rồi. . . . . .

Lưu Ly nhớ lại các tộc nhân chết thảm, nhìn bàn tay trắng noãn dính đầy máu tươi, gần như điên cuồng. Lá gan cô lớn hơn một chút bước lên một bước, thử kéo áo Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc cũng không có cự tuyệt. Trong lòng của Lưu Ly vui vẻ, liền rúc vào trong ngực của Tiêu Mặc, lẩm bẩm nói: “Tiêu công tử, cuối cùng ta cũng đã chứng minh lòng của ta đối với người rồi ! Từ nay về sau, trên thế giới này người thân của ta chỉ có một mình ngươi. . . . . .”

“Lưu Ly, hình như ngươi đang lầm.”

“Cái gì?”

“Người thân của ngươi đã sớm chết rồi, trên thế giới này đã không có ai là người thân của ngươi.”

“Tiêu công tử. . . . . .”

“Lưu Ly, ta chỉ là nói lo lắng tộc nhân của ngươi, không tin ngươi có thể vì ta vứt bỏ tộc nhân của ngươi, cũng không kêu ngươi xuống tay với tộc nhân của ngươi. Mà cuối cùng ta không nghĩ tới, ngươi thật sự đúng là xuống tay được, . . . . .”

Trong ngực nam nhân này rất ấm áp, nhưng Lưu Ly chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Nàng không thể tin lùi về sau mấy bước, run rẩy đôi môi: “Ngươi. . . . . . Ngươi có ý tứ gì?”

“Cám ơn ngươi giúp ta diệt trừ bạo dân có khả năng có uy hiếp ta. Mặc kệ nói thế nào, ngươi cũng coi là người có công, ngươi muốn làm phi tử của ta, thì phong cho ngươi một cái.”

“A Mặc, ngươi biết ta muốn không phải là cái này!”

“Hả? Vậy ngươi muốn cái gì?” Tiêu Mặc vui đùa nhìn nàng.

“Ta muốn ngươi! Ta yêu nguoi, cần chính là tâm của ngươi! Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không tin tưởng tình cảm ta đối với ngươi sao?”

“Ta tin tưởng ——nhưng vậy thì như thế nào?” Tiêu Mặc mỉm cười từ từ mở rộng: “Lưu Ly, ta sớm đã nói với cho ngươi, ta là Hoàng đế, ta không có tâm. Ngươi muốn vinh hoa phú quý ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi muốn quá nhiều, chỉ mang đến họa sát thân cho ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi sẽ giết ta?”

Tiêu Mặc không trả lời.

Hắn chỉ là nhàm chán đẩy ra cửa sổ, nhìn những người vội vã đi đường, vẻ mặt bình tỉnh như việc không liên quan đến mình. Lưu Ly giật mình nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc rơi lệ: “Ngươi. . . . . . Chưa từng yêu ta, có đúng hay không? Ngay cả khi ta vì ngươi vứt bỏ tộc nhân của ta, vì ngươi dính đầy máu tươi, ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không yêu ta, có đúng hay không?”

“Nếu biết đáp án, cần gì hỏi lại ta để cho mình khổ sở?” Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn nàng: “Nên thông minh một chút đi, Lưu Ly. Cứ như vậy phú quý cả đời chẳng lẽ không tốt sao?”

“Phú quý cả đời. . . . . . là nhốt ta trong hoàng cung, để cho ta mang gông xiềng làm bằng vàng đi! Tiêu Mặc, ngươi nếu vô tình với ta, cần gì phải dụ dỗ ta giúp ngươi? Ngươi quá ác độc!”

“Không đạt được mục đích liền trở mặtớao, a. . . . . . Lưu Ly, chưa bao giờ ta nói qua là thích ngươi, cũng chưa từng nói qua muốn ngươi giúp ta cái gì. Tất cả, đều là ngươi tự nguyện. Hạ độc giết chính tộc nhân của mình là ngươi tự nguyện, dẫn binh lính của ta đi đảo cá cũng là bản thân ngươi tự nguyện. Ngươi có lý do gì trách cứ ta?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio